Chuyển ngữ: Lynx
Beta: Mạc Y Phi
Nhâm Đan Nghiên thấy con gái ngẩn người nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, bà tức giận đẩy đầu con gái, hỏi: “Sau này con định gả cho điện thoại di động à?”
Hướng Noãn xoa đầu, nói thầm: “Không phải mà...”
“Hôm nay con đừng nghĩ đến việc chơi điện thoại di động nữa.” Nhâm Đan Nghiên vừa nói vừa tịch thu điện thoại di động của Hướng Noãn.
Hướng Noãn không chấp nhận nổi, cô giả vờ đáng thương: “Mẹ, con đã lớn rồi...”
Nhâm Đan Nghiên không có động tĩnh gì, nhất định không móc điện thoại trong túi xách ra. Bà dẫn Hướng Noãn đi dạo phố, thử quần áo rồi mua đủ loại.
Hướng Noãn thử quần áo vài lần cũng quên luôn chuyện điện thoại. Hai mẹ con mua sắm kinh khủng, không chỉ mua quần áo, Nhâm Đan Nghiên còn mua cho Hướng Noãn mấy món đồ trang điểm.
Hồi mới lên đại học quả thật có một khoảng thời gian Hướng Noãn rất thích trang điểm, sau đó cô say mê Vương Giả Vinh Diệu nên không còn sau đó nữa.
Nhâm Đan Nghiên thấy con gái xinh đẹp trẻ trung, vốn không cần trang điểm. Bây giờ quả thật Hướng Noãn cũng không trang điểm một chút nào, người làm mẹ như bà lại hơi mâu thuẫn nên mua cho con gái ít đồ.
Mua đồ mất gần một ngày, khi chuẩn bị ra về thì đã đến giờ ăn cơm tối. Hướng Noãn thấy có người đang làm hoạt động trên quảng trường mua sắm, xây dựng một sân khấu tạm thời, trên phông sân khấu treo một tấm poster khổng lồ, mà nội dung của tấm poster đó chính là Vương Giả Vinh Diệu.
Ơ ơ ơ???
Hai mắt Hướng Noãn sáng bừng lên.
Hướng Noãn kéo mẹ mình chạy qua xem náo nhiệt. Căn bản Nhâm Đan Nghiên cũng không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, bà cho rằng đang có gì đó giảm giá, kết quả lúc đến gần thì thấy mấy cô gái ăn mặc khá kì quái, đầu đội rất nhiều tóc giả với màu sắc khác nhau...
Rốt cuộc ở đây bán cái gì vậy? Nhâm Đan Nghiên hơi mờ mịt.
Những người có lối ăn mặc kì quái trong mắt Nhâm Đan Nghiên thật ra là mấy coser, đều cosplay nhân vật trong Vương Giả Vinh Diệu.
Hướng Noãn đi đến bên cạnh một “Vương Chiêu Quân”, hỏi chuyện gì đang diễn ra, “Vương Chiêu Quân” giải thích cho cô.
Thì ra là quảng trường mua sắm đang tổ chức một trận thi đấu Vương Giả Vinh Diệu, chỉ cần có thẻ thành viên của quảng trường thì có thể đăng ký tham dự, nếu không có thẻ thành viên thì có thể đến quầy phục vụ làm.
Hôm nay tổ chức thi đấu solo, quảng trường mua sắm mời tám vị cao thủ trấn giữ, chỉ cần liên tục đánh bại tám vị cao thủ là có thể giành được thẻ mua sắm trị giá 200 nhân dân tệ.
“Mẹ ơi, con cũng muốn tham gia.” Hướng Noãn kéo áo Nhâm Đan Nghiên làm nũng.
Nhâm Đan Nghiên cảm giác thế giới này không ổn, tại sao khắp nơi đều là trò chơi thế này, không chỗ nào không có. Nhưng vừa rồi Hướng Noãn rất phối hợp đi dạo phố với bà, bây giờ Nhâm Đan Nghiên quyết định thưởng cho cô. Vì vậy, bà trả lại điện thoại: “Đi đi, nhanh lên một chút.”
Hướng Noãn dùng Điêu Thuyền, liên tục đánh bại bảy vị "cao thủ", nhưng lại gặp khó khăn ở vị thứ tám. Cô cảm giác bảy vị cao thủ trước có vẻ bình thường, vị thứ tám mới là mạnh nhất. Hai người đều sử dụng Điêu Thuyền, rõ ràng chiến lược cũng giống nhau nhưng người ta lại nhiều tiền hơn cô, kinh tế tốt hơn cô.
Cô cũng hiểu rõ nguyên nhân, bởi vì vị này biết cách đánh lính. Ở trong trò chơi, nếu như anh hùng đánh được kích cuối cùng vào lính, anh hùng có thể lấy được nhiều tiền hơn, cho nên lúc đánh lính phải đảm bảo lính do người chơi giết được chứ không phải chết do trụ phòng ngự hay bị đao kiếm của đám lính khác giết.
Đây cũng không phải kỹ xảo khó khăn nhưng cần chăm chỉ luyện tập mới có thể làm tốt. Hướng Noãn chơi trợ thủ, ở trong trò chơi mà nhận được nhiều hơn một ít kinh nghiệm hay tiền thì cũng coi như là lỗi, cho nên cô có rất ít cơ hội luyện tập đánh lính, trình độ trong phương diện này chỉ ở mức bình thường.
Thua ở cửa ải cuối cùng, Hướng Noãn hơi tiếc nuối.
Vị cao thủ thứ tám an ủi cô: “Em gái chơi rất khá, thêm bạn đi, sau này chúng ta sẽ chơi với nhau.”
“Được thôi.”
Sau khi thêm bạn, “Vương Chiêu Quân” đi đến đưa cho cô một món “quà kỷ niệm tinh xảo”, là một vòng tay ngọc thạch ở tiệm trang sức, ngọc thạch màu xanh được xuyên vào một sợi dây màu đỏ, từ bề ngoài cho đến chất lượng, dường như được sản xuất từ chợ bán sỉ.
Đây coi như là giải an ủi.
“Vương Chiêu Quân” nói: “Tuần sau có trận thi đấu theo đội, có thể đăng ký trước thời hạn, hạng nhất sẽ được thưởng mười ngàn nhân dân tệ. Bạn có muốn thử không?”
Hướng Noãn hơi tiếc nuối: “Nhưng tôi không có đội, tôi chỉ có một mình.”
“Vậy sao, tiếc thật đấy, bạn có thể tìm thử xem.”
“Được.”
...
Ra khỏi quảng trường mua sắm, Nhâm Đan Nghiên cầm chiếc vòng ngọc thạch trong tay nhìn một lượt, vẻ mặt đầy chê trách: “Đây là nhựa dẻo đúng không?”
“Dù sao cũng thắng được, mẹ không hãnh diện vì con sao?”
“Con gái nhỏ của mẹ, con chơi một tiếng đồng hồ thắng được một cái vòng nhựa, mẹ hãnh diện vì con.”
Hướng Noãn: TAT Đây thật sự là mẹ ruột ư...
...
Mấy người Hướng Noãn lập một nhóm chat trên WeChat cho giải thi đấu lần này, nhóm tên là “Vì phát tài mà phải chạy về phía trước”. Trong nhóm có năm người, nhưng tối hôm nay, Hướng Noãn hoảng sợ phát hiện nhóm lại có đến sáu người.
Cô mở danh sách thì thấy có thêm một người tên “Dương tiểu gia”, ảnh đại diện là một con mèo mặt to híp mắt ngậm thuốc lá.
Nhìn thế nào cũng không giống người đứng đắn.
Chuyện gì vậy nhỉ?
Dường như nghe được tiếng lòng của cô, “Dương tiểu gia” đột nhiên nói chuyện.
[Dương tiểu gia]: Tại sao không ai chào đón tôi?
Hướng Noãn thầm nghĩ, dù có biết hay không thì cứ chào đón đã rồi nói sau, vì vậy cô mở miệng trong nhóm: "Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh~"
[Thẩm Tắc Mộc]: Cậu đổi biệt hiệu của mình trước đã.
Ba giây sau.
[Dương đại gia]: Được thôi.
[Thẩm Tắc Mộc]: ...
[Thẩm Tắc Mộc]: Đổi thành tên mình.
Lại qua ba giây nữa.
[Dương Nhân]: Được chưa? Lắm chuyện quá!
Càng ngày Hướng Noãn càng tò mò, rốt cuộc người thần bí này chạy từ đâu tới? Hơn nữa nhìn cái tên này, Dương Nhân cũng là con gái sao? Con gái thì sao lại là Dương tiểu gia và Dương đại gia?
Thật hỗn loạn...
Thật may, Thẩm Tắc Mộc cũng không để cô hỗn loạn lâu. Anh ta nói: "Anh giới thiệu một chút. Đây là Dương Nhân, một huấn luyện viên game, trùng hợp là trong khoảng thời gian này lại đang rảnh rỗi, có thể tới giúp chúng ta.”
Thi đấu giữa những trường đại học càng đánh lên cao thì cao thủ càng nhiều như mây, muốn đoạt giải quán quân phải chuẩn bị nhiều. Dựa vào tính cách của Thẩm Tắc Mộc, đương nhiên càng nắm chắc càng tốt. Trùng hợp là Trần Ứng Hổ lại đến nhà họ Thẩm chơi, Thẩm Tắc Mộc liền nhờ Trần Ứng Hổ tìm giúp một huấn luyện viên.
Trần Ứng Hổ vỗ ngực nói vị huấn luyện viên này có kỹ thuật rất tốt.
Nhưng bây giờ Thẩm Tắc Mộc cảm giác Dương Nhân có vẻ không ổn lắm...
Hướng Noãn thấy Thẩm Tắc Mộc giới thiệu, lập tức cảm thấy kính nể, nói: "Chào huấn luyện viên Dương! Em là trợ thủ của đội chúng ta, chị có thể gọi em là Hướng Noãn hoặc Noãn Noãn."
[Dương Nhân]: Chào Noãn Noãn, không cần khách khí như vậy, mọi người gọi chị Nhân là được rồi. (^-^)V
[Hướng Noãn]: Chị bao nhiêu tuổi rồi ạ?
[Dương Nhân]: 21 nhé.
[Hướng Noãn]: Vậy em gọi chị là chị, qua năm nay em mới 19 tuổi. Nhưng chị Nhân mới 21 tuổi đã có thể làm huấn luyện viên rồi sao? Thật tài giỏi!
[Dương Nhân]: 16 tuổi chị đã đánh giải chuyên nghiệp rồi.
[Hướng Noãn]: Wow!!!
Thẩm Tắc Mộc nhìn bọn họ nói chuyện, thầm nghĩ, khó trách Dương Nhân có thể chơi với em họ mình, đều là loại người không học mà suốt ngày nghĩ đến chơi game... Giọng điệu sùng bái của Hướng Noãn là sao, bỏ học chơi game thì vinh quang lắm à?
...
Nhà Lâm Sơ Yến có khách đến chơi, anh như linh vật bị bố mình túm đến nói chuyện với khách, khách nhìn anh rồi khen ngợi, khoa trương như không cần nghĩ gì vậy, nhắm mắt mà khoác lác. Lâm Sơ Yến nghe xong cũng hơi lúng túng.
Cuối cùng Lâm Tuyết Nguyên cũng thả anh đi, Lâm Sơ Yến lại trở về bên cạnh điện thoại di động thì thấy mấy người Hướng Noãn đang nói chuyện trên trời dưới đất.
Về cái người tên Dương Nhân này, Lâm Sơ Yến đã nghe Trần Ứng Hổ nói đến. 16 tuổi bỏ học đánh giải chuyên nghiệp, hồi trước luôn luôn chơi game khác, năm nay đột nhiên chuyển sang làm huấn luyện viên Vương Giả Vinh Diệu, nhưng mới tìm được công việc không bao lâu thì đã vô tình làm gãy xương tay ông chủ của chiến đội nên lúc này đang thất nghiệp.
Đã trôi qua một khoảng thời gian mà người khác nghe được cũng phải đau lòng rơi lệ.
Tạm thời Lâm Sơ Yến không nói chuyện, cứ nhìn Dương Nhân khoe khoang trong nhóm, nói những chuyện mình trải qua trong giải thi đấu thể thao điện tử mấy năm này. Hướng Noãn nghe một lúc thì cực kỳ ngưỡng mộ.
Cách màn hình di động, dường như Lâm Sơ Yến có thể thấy được một cái đuôi xù mọc sau lưng Hướng Noãn đang liên tục vẫy vẫy.
Anh lắc đầu, bất đắc dĩ cười một tiếng rồi cũng gia nhập đội ngũ nói chuyện phiếm.
[Lâm Sơ Yến]: Chào huấn luyện viên, em là Lâm Sơ Yến, vị trí pháp sư.
[Dương Nhân]: Chào Sơ Yến, Hổ nhỏ có nói về em, em là bạn trai Noãn Noãn đúng không?
[Hướng Noãn]: Không phải.
[Thẩm Tắc Mộc]: Không phải.
Lâm Sơ Yến nhìn hai tin nhắn đồng thời xuất hiện, nụ cười trên môi cũng dần biến mất.
Anh xóa bỏ hàng chữ đã gõ trong khung chat, đổi thành: "Anh Hổ nói đùa thôi."
Rồi ấn gửi.
Hướng Noãn thấy tin nhắn của Lâm Sơ Yến thì đột nhiên tỉnh ngộ: "Chị Nhân được anh Hổ giới thiệu sao?"
[Dương Nhân]: Đúng vậy.
[Hướng Noãn]: Hổ nhỏ, cách xưng hô này thật đáng yêu. Ha ha ha ha ha, em cũng muốn gọi anh Hổ là Hổ nhỏ...
Đề tài lập tức thay đổi sang anh Hổ, hiểu lầm vừa rồi chỉ có một người để ý. Trong mắt mọi người thì đây chẳng qua là ngọn gió tình cờ thổi qua, không còn dấu vết, nói bay liền bay.
Lâm Sơ Yến nhìn tin nhắn mới nhất của Hướng Noãn, cười một tiếng, lại hơi khổ sở.
Ở trong lòng cô, rốt cuộc anh chiếm bao nhiêu vị trí? Kém hơn Vương Giả Vinh Diệu, kém hơn Thẩm Tắc Mộc, có phải ngay cả anh Hổ, Lãng Quên cũng kém hơn, đến cả người huấn luyện viên mới quen ngày thứ nhất này cũng kém hơn không?
Lâm Sơ Yến thở dài một tiếng, dựa người vào tường nhìn bọn họ nói chuyện.
Hướng Noãn hỏi: "Chị Nhân là người nơi nào ạ?"
[Dương Nhân]: Quê chị ở tỉnh C, nhưng bây giờ chị đang ở thành phố Nam Sơn.
[Hướng Noãn]: Trùng hợp thật đấy, em học đại học Nam Sơn. Mấy người bọn em cũng thế. Nhà Lâm Sơ Yến ở ngay trong thành phố Nam Sơn.
[Hướng Noãn]: Lâm Sơ Yến, nói chuyện đi.
[Lâm Sơ Yến]: Nói gì?
[Hướng Noãn]: Nói gì cũng được, đúng rồi, hôm nay tôi gặp một chuyện rất vui.
[Hướng Noãn]: (hình ảnh) (hình ảnh)
[Hướng Noãn]: Quảng trường mua sắm ở chỗ tôi đang tổ chức hoạt động thi đấu Vương Giả Vinh Diệu, quán quân được mười ngàn nhân dân tệ. Tôi rất muốn tham gia.
[Lâm Sơ Yến]: Vậy thì tham gia đi.
[Hướng Noãn]: Ha ha không được, phải đăng ký theo đội, anh biến ra cho tôi bốn người đồng đội đi.
[Lâm Sơ Yến]: Được.