Thời Gian Lạnh Lẽo

Chương 47: Không dám sâu nặng, sợ chỉ là một giấc mơ (4)




Edit: V.O

Lúc Bạc Lương nhận ra Cố Thanh muốn làm gì, vội vàng sai người đưa Tiểu Sâm đi, mình lại là leo lên một chiếc thuyền khác đuổi theo.

Hai chiếc thuyền một trước một sau đuổi theo.

Chạy điên cuồng ở trên mặt biển, Cố Vãn nhìn thấy Bạc Lương bám riết sau lưng đuổi theo không tha, trong lòng trăm mối cảm xúc, sợ Cố Thanh thật điên cuồng làm ra chuyện gì, cũng sợ Bạc Lương sẽ vì mình mà gặp chuyện không may.

"Thật đúng là làm người ta cảm động...đến bây giờ cô còn lo lắng cho Bạc Lương? Sao cô  không thử nghĩ tình cảnh của chính mình, Cố Vãn cô đã sắp chết còn có tâm tư lo lắng cho người khác?"

"Cô muốn đưa tôi đi đâu?"

"Đi thì biết."

Cố Thanh hừ lạnh.

Mà Bạc Lương sau lưng đuổi theo không ngừng, gắt gao không từ bỏ, thậm chí còn không ngừng gọi điện thoại tới: "Cố Thanh, nếu cô không thả Cố Vãn, tự gánh lấy hậu quả."

"Ha ha, tự gánh lấy hậu quả? Anh cho là tôi sợ sao?"

Cố Thanh cười lạnh, cúp điện thoại, thuận tay ném điện thoại xuống biển.

Cả trái tim Cố Vãn cũng chìm xuống, Cố Thanh thật không muốn sống, hơn nữa chỗ cô ta hành động bây giờ là biển sâu.

"Cô dẫn tôi tới đây làm gì."

"Tôi nói rồi, dẫn cô tới cùng chết."

Cô ta cười châm chọc.

Nhưng trong lòng Cố Vãn lại càng không ngừng đánh trống, thuyền chạy đến vùng biển quốc tế cách bờ biển hơn vài chục cây số, dieendaanleequuydoon – V.O, Cố Thanh mới ngừng lại, lôi Cố Vãn từ trong khoang thuyền ra ngoài, đẩy cô tới cạnh thuyền.

Khiêu khích nhìn Bạc Lương.

"Không phải anh rất yêu thương Cố Vãn sao? Sao có thể nhìn người phụ nữ mình yêu chết trước mặt mình, nói vậy cũng rất thú vị, tôi thật sự có chút mong đợi!"

Cố Thanh cười lạnh.

"Cô muốn làm gì!"

Bạc Lương cũng ngừng lại, thấy Cố Thanh đẩy Cố Vãn tới cạnh thuyền, cũng bị hù dọa sắc mặt tái nhợt, bây giờ Cố Vãn đang đứng ở cạnh thuyền, chỉ cần thuyền hơi lắc một cái, cô sẽ có thể ngã xuống.

"Biết tại sao chọn ở chỗ này không? Bởi vì vùng biển quốc tế này có cá mập, cắn chết người không cần đền mạng. Anh nói xem hai tay Cố Vãn bị trói, lại bị đẩy vào trong nước thì cô ta bơi nhanh hơn, hay là cá mập bơi nhanh hơn!"

Nói xong cô ta khoác tay lên vai Cố Vãn.

Cố Vãn sửng sốt, rốt cuộc đã hiểu, tại sao Cố Thanh phải chọn đưa mình tới nơi này, cô ta muốn mình bỏ mạng trong biển rộng!

"Chị, Bạc Lương đã từng nói, anh ta thích người người cứu anh ta từ trong nước ra, hai người các người vì nước mà kết duyên, vậy không bằng, hai người các người cứ ở trong nước, vĩnh viễn xa cách, chị có chịu không?"

Cô ta trợn tròn mắt, cười, cười đến run rẩy, giống như cô gái ngoan ngoãn rất nhiều năm trước, nhưng bỗng chốc mặt Cố Thanh lại thay đổi, hung hăng đẩy Cố Vãn xuống.

"Ưm..."

"Cố Vãn!"

Giây phút Cố Vãn rơi xuống nước lại mông lung.

Cô còn không kịp phản ứng đã bị Cố Thanh đẩy xuống.

Hai tay của cô còn bị trói, chỉ có thể dựa vào hai chân đạp nước, nhưng cho dù kỹ thuật lặn của cô có cao hơn nữa cũng hoàn toàn không kiên trì được bao lâu.

Cố Thanh đây là có tâm muốn mình chết.

Chợt...

Tùm một tiếng.

Trong mơ mơ màng màng, Cố Vãn nhìn thấy một bóng người cũng nhảy xuống theo sau mình, liều mạng bơi tới bên mình.

"Vãn Vãn...Vãn Vãn..."

Bạc Lương điên cuồng bơi tới, trải nghiệm trước kia rơi xuống nước làm anh có sự sợ hãi rất lớn đối với nước, nhưng bây giờ anh lại không để ý tới nỗi sợ của mình, liều mạng bơi tới bên Cố Vãn, phí sức mở trói cho cô.