“ Tối quá, có ai không...” Tôi xoay mấy vòng nhìn bốn phía xung quanh tối đen như mực gào hét gọi, chỉ cầu mong có người sẽ xuất hiện, đưa tôi ra khỏi nơi này
Tôi chẳng biết nơi đây là đâu, rất tối, tối đến nổi không thấy năm ngón tay, ở đây chẳng có tí ánh sáng, phía trước là màn đêm, phía sau cũng là màn đêm, bốn phía chỉ là màn đen tối tăm..
“Nghiên Linh... Híc, con hãy cố gắn tỉnh lại đi con...”
Là dì út, đây là giọng của dì út! Dì út đang gọi mình!!! Tôi vui mừng cố nhìn ngó xung quanh...
“Nhạn Hi....”
Tôi mở bừng mắt, hít lấy hít để, ánh mắt nhìn trần nhà trống rỗng, nhất thời vẫn chưa tỉnh hẳn: “ Lúc đó là mơ!!!”
“Nhạn Hi, em cảm giác sao? Để anh gọi người lấy cháo cho em ăn nha” Trịnh Phiếm miệng không cười, ánh mắt ôn nhu lạnh nhạt, tư thế ngồi cạnh giường tôi vô cùng điềm tỉnh.
Anh ta là Trịnh Phiếm sao? Là cái tên luôn lững tửng cà trởn đi theo làm phiền tôi, miệng nói yêu tôi đấy à??? Người xưa thường nói "Trái Đất Tròn- Sẽ Có Ngày Gặp Lại" là đúng mà, ai da!!!
Tôi nhìn Trịnh Phiếm dò xét. Khuôn mặt giống, nhưng anh ta giờ hình như đã thay đổi rồi. Đã là người đàn ông trưởng thành, nam tính, cao ráo, chững chạc hơn ba năm trước.
Tôi còn nhớ mại mại, năm đó đến nhà của anh trai dượng ở chơi vài ngày, tôi thích mùi thơm của loại hoa mai chấn thủy, nên cứ mỏi khi đi học về liền ra vườn nhà bác tìm, vì vườn quá rộng, tôi lại phải mất mấy ngài để tìm. Mấy ngày tôi cũng chẳng nhớ rõ.
Khi tìm ra được thì nó còn rất nhỏ, thân cây yếu ớc, chiều cao chưa đến một mét, nhưng lại nở hoa rất nhiều, thơm ngào ngạt.
Nào ngờ vị công tử Trịnh Phiếm con trai duy nhất của anh dượng từ đâu xuất hiện, anh ta ngồi trên chiếc xe đạp hình dạng như xe đạp đua phóng nhanh tới. À, tôi còn nhớ loáng nhoáng cái biểu cảm mắt chữ A miệng chữ O của anh ta rất khó ưa!!!
#Rầm
Tôi nhìn tên thanh niên độ mười tám tuổi với gương mặt có thể gọi là sát gái tên Trịnh Phiếm rồi nhìn lại cây hoa mai chấn thuỷ đang nằm xiên xiên quẹo quẹo hoa lá rụng tả rơi, góc rể bị đức ra khỏi thân mà lòng lạnh đi. Tôi liếc hắn ta một cái đầy khinh bỉ, thờ ơ bỏ lại bộ dạng đầy nhết nhác của của anh mà quay lưng đi thẳng một mạch vào phòng.
Từ đó, tôi cũng chẳng hiểu khi nhìn thấy Trịnh Phiếm là tôi cứ nhớ đến cảnh cây hoa mai chấn thủy bị tung đến gãy ngang thảm hại dưới bánh xe đạp của anh... Rồi đâm ra lòng căm ghét xem thường.
Nhưng tín đi tín lại tôi ở trong nhà anh của dượng út cũng chỉ còn vài ngày, tôi chẳng thèm quan tâm gì về tên công tử nhà họ Trịnh. Cứ thấy hắn tôi sẽ lãng tránh.
Ai nào ngờ đến ngày dượng út dì út đến đón tôi về Trịnh Phiếm lại xuất hiện, nắm lấy tay tôi lôi lên lầu. Anh ta nở nụ cười sát gái, năm tay tôi nói: “ Em gái nhỏ à!!! Anh thích em rồi, về nhà với cậu út mợ út rồi thì phải nhớ anh nha chưa CƯNG”
Cưng! Từ cưng làm tôi nổi cả da ga lên hết...cứ như có một cơn gió bắc thổi đến làm tôi rùng mình mãnh liệt, cùng lúc cảm giác kinh tởm từ lòng tôi nổi lên.
Tay tôi liền rút lại, lùi bước tránh xa Trịnh Phiếm như tránh quỷ, miệng khó hiểu hỏi: “ bị chạm giây thần kinh à!” Rồi bồi thêm một câu: “ tránh ra, biến mất khỏi ánh nhìn của tôi dùm cái”
Tôi liếc anh ta một cái quay đầu đi chẳng thèm nhìn lại.
Từ đó, Trịnh Phiếm cứ nhiên chẳng nhớ đến lời nói của tôi, anh tự do đến nhà dượng út chơi, lẽo đẽo theo tôi cà trợn trêu trọc tôi, ép tôi phải chửi mắng đánh đuổi.
Đúng!!! Mỏi khi thấy người thanh niên tên Trịnh Phiếm là máu nóng tôi nổi lên, tôi cảm giác anh ta rất phiền. Anh khiến tôi mất tự do, khiến tôi bức bói bực bội
Chịu đừng sự gây phiền của anh đến hết một năm. Sau đó nghe nói anh phải đi du học nước ngoài, khi ấy tôi mừng như muốn nhảy nhót mở tiệc há há.
“Nhạn Hi”
Tôi giật mình nhìn người đàn ông đang ngồi cạnh giường mình, là Trịnh Phiếm!!! Anh đang nhìn tôi, đầu mài nhiu nhíu.
“Em cảm giác cơ thể ra sao? Cón khó chịu chỗ nào?” Trịnh Phiếm hỏi, người anh chồm dậy, tay với rót ly nước đưa tới.
Tay tôi đang được chuyền nước biển, nên đành để cho Trịnh Phiếm đúc nước.
Khi hớp một ngụm nước xuống cổ họng, cảm giác thanh mát,tôi liền dễ chịu lắc đầu nói: “ không sao, chỉ đói” rồi ngã lưng nằm xuống.
“Ừm, để lác nữa dì giúp việc vào sẽ đem theo cháo cho em” Trịnh Phiếm nhết cười nhẹ.
Tôi nhắm mặt hít vào thở ra, cháo, lại là cháo. Thật sao cứ phải là cháo?
“Đây là bệnh viện?” Tôi nhìn bốn phía của căn phòng, cách bài trí trong phòng rất đơn giản thanh tịnh, nên liền đoán ra đây là phòng bệnh cao cấp.
“Ừm. Bác sĩ nói em bị kiệt sức cần chuyền dịch, nghĩ ngơi ăn uống bồi dưỡng“.
“Thế, còn... Vưu”
#Cạch.
Tôi ngó đầu qua cánh cửa vừa mới mở ra, bóng người từ ngoài bước vào, là Vưu Nhiếp Nam... Anh ta sao biết mà tới???
Tôi trừng mắt nhìn Trịnh Phiếm, tôi còn nhớ trước khi ngất tôi đã nói anh không được báo cho Vưu Nhiếp Nam biết à?
Ôi, ôi, ôi, cái mặt của anh ta vô tội chưa kìa... Tôi như bốc lửa bắn ánh mắt đến Trịnh Phiếm, anh ta cư nhiên tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhún vai nói: “ anh không nói a”
Tôi hừ lạnh, lấy chăn kéo che kín mặt, bực bội nhắm mặt làm ngơ hai tên đàn ông ở bên mép giường.