#Rầm!!!
Thêm một đường loé sáng, tiếng sấm chớp rền vang giữa đất trời, gió thổi tung bay tất cả lá khô trên cành cây ngoài sân, tấm rèm màu tím nhạt bên cửa sổ bay phất phơ đem một làn hơi lạnh từ ngoài luồng vào.
#tụp...
Tất cả đèn điện chiếu sáng điều lần lượt cùng lúc rũ nhau tắt, màn đêm buông xuống tối mịt mù phủ lên trong căn phòng rộng lớn.
Hai chân tôi liền mền nhũn, thân thể run rẩy, sức lực toàn thân như mất hết sức lực loạng choạng ngã mạnh xuống sàn nhà. Tôi đưa hai đầu gói choàng tay ôm, hai mắt nhắm chặc, đầu bất chợt hiện lên cảnh tượng ba mẹ mình nằm bất động thân hình đầy máu trên hành lang tối đen lạnh lẽo tối đen.
Tôi cứ cố dùng sức lực của hai cánh tay nhỏ bé lay hai người, nhưng mãi họ vẫn không chịu tỉnh. Dải hành lang to lớn lạnh lẽo tối đen chỉ còn mình tôi với tiếng khóc nức nở phát ra từ cổ họng của mình cùng tiếng sấm chớp rền vang đầy trời.
" Nhạn Hi, Nhạn Hi"
Giọng gọi khẽ của người đàn ông trầm ấm lại xa vời vang lên, kéo tôi ra khỏi hồi ức đau thương. Vưu Nhiếp Nam không biết từ khi nào đã đi đến bên tôi, nữa ngồi nữa quỳ bên cạnh tôi, anh vang tay ôm toàn thân thể đang run lên từng đợt của tôi vào lòng an ủi nói: " không sợ, ngoan, có anh ở đây"
Sau đó lại khó hiểu giọng như đang tự hỏi mình: " sao từ khi em tỉnh dậy sao lại thích khóc thế? Lại còn sợ tối nữa... "
Tôi im lặng, để Vưu Nhiếp Nam vỗ về, an ủi, trong lòng dân lên cảm giác an toàn chưa từng có.
Chỉ mới gặp anh một ngày, nhưng tôi chẳng biết vì sao mình lại cảm giác như mình rất ưa quen thuộc cái cảm giác vỗ lưng an ủi của anh!!!
Tôi bất đầu bật khóc, giọng nức nở như hoà cũng trong tiếng mưa, tiếng sấm ngoài trời... Sau đó lúc nào chẳng hay!!!
.....
#Chíp, chíp, chíp.
Tôi mơ màng tỉnh dậy, thở hắc ra một hơi mang theo mệt mỏi của đêm qua, sau đó khẽ mở mắt, rồi lại nhắm mắt dưỡng thần, lắng nghe tiếng chim hót líu lo ngoài trời, qua gần mười giây mới chậm chạp mở mắt hẳn ra.
Cảnh tượng tựa như sáng hôm qua, Vưu Nhiếp Nam vẫn đứng cạnh cựa sổ, đưa lưng về phía tôi, lặng yên ngắm phong cảnh bên ngoài, dường như anh ta rất thích đứng cạnh cửa sổ ngắm đất trời vào buổi sáng.
Tuy cửa sổ kiếng đã mở, nhưng tấm rèm màu tím nhạt lại vẫn được kéo chắn ánh nắng rọi vào. Những tia nắng mờ mờ ảo ảo lúc có lúc không lắc lư theo làng gió lùa vào.
Anh vẫn chưa phát giác tôi đã thức, tôi cũng chẳng chút nhút nhít, nhìn ngắm tấm lưng thẳng tấp của anh. Hôm nay anh mặt áo thun tay dài rất rộng màu xanh xám, quần thể thao dài đơn giản cùng tông màu, bóng dáng của anh lại cao lớn, mạnh mẽ làm toát lên khí thế của một vị vương giả đến bức người. Nếu như tôi là một người nào đó tình cờ thấy cảnh tượng trước mắt này sẽ liền nghĩ anh là một kẻ lạnh lùng kêu ngạo, khó tiếp xúc nói chuyện, đứng trước mặt chứ nhưng lại như cách rất xa.
Đúng, cứ như anh là một vị thần tiên cao cao tại thượng trong những cuốn tiểu thuyết mà tôi từng đọc vậy.
Nhưng tôi bây giờ thì khác, tôi đã tiếp xúc với Vưu Nhiếp Nam đã hai ngày, cảm giác của tôi với anh là ôn nhu, ấm áp, nhẹ nhàng ân cần, anh là con người biết quan tâm, biết châm sóc cho người thân.
Tôi cứ nhìn Vưu Nhiếp Nam suy nghĩ mãi đến thất thần, hưởng thụ hương thơm của loài hoa mai chấn thuỷ thì bỗng anh ta quay lưng, như phát hiện tôi đã thức. đôi mắt ôn nhu mà tôi đã diễn tả trong nào liền nhìn vào tôi, anh nhết môi nở cười như ánh nắng buổi sáng ấm áp, hướng tôi bước đến.
A, tôi nhất thời cảm giác lộn xộn, bói rối chẳng biết làm gì, hai gò má nóng rang lên.
Vưu Nhiếp Nam bình thản ngồi xuống cạnh tôi, vuốt tóc, nhẹ giọng nói: " dậy rồi thì xuống ăn sáng"
Tôi cố chấn định lại cảm xúc, nhớ đến từ chiều hôm qua đến giờ mình chỉ ăn có miếng cháo, sau đó khóc hai chập, thật giờ bụng đã đói đến cồn cào, ọc ọc, muốn đau rồi.
"Ừm, vậy anh ra ngoài, tôi rữa mặt thay đồ rồi sẽ xuống ngay" tôi ngồi dậy, cố ý nhìn chỗ khác để tránh ánh mặt của anh.
Tôi cảm giác như anh khẻ gật đầu, rồi đứng lên hướng cửa đi đến.
Sau khi thấy anh ta đi rồi, tôi liền bước đến tủ quần áo tìm một chiếc đầm màu hồng nhạt, cổ tròn kính đáo đơn giản đi vào phòng tắm.
Hai mươi phút sau.
Tôi tự tiện ngồi vào bàn ăn, mặt nhăn mài nhíu nhìn bàn thức ăn khó chịu nói: " sáng nay ăn cháo?!!" Hai ngày rồi!!! Hai ngày kể từ lúc tỉnh tôi vẫn chưa ăn được một hạt cơm nào, tôi thèm ăn cơm. Hức, hôm qua ăn cháo, hôm lại ăn cháo, tôi chắc ngủ cũng mơ thấy cháo quá à!!!!
Tôi nhìn trên bàn có ba dĩa thức ăn, mà lệ tràn trong lòng. Những món này chỉ toàn dùng với cháo trắng
Một: cải muối xào dầu, ăn vơi CHÁO TRẮNG.
Hai: trứng vịt muôi, ăn với CHÁO TRẮNG.
Ba: thịt kho quẹt, ăn với CHÁO TRẮNG.
Tôi ngồi không đụng đũa, nhìn Vưu Nhiếp Nam toả vẻ thê lương.
Vưu Nhiếp Nam ngồi đối diện tôi, nhướng mắt có chút kinh ngạc khó hiểu hỏi: " sao vậy? Em không muốn ăn cháo?"
Tôi mím môi trề trề toả vẻ tội nghiệp, đầu gật lia lịa.
"Vậy anh kêu người làm món khác cho em!" Anh nhìn tôi hỏi ánh mắt dò xét.
"Không cần" tôi lắc đầu. Quyết định đứng lên, dù sao cũng định ra ngoài, vậy thì ra ngoài tìm gì ăn luôn, nên làm vẻ trịnh trọng nói: " Vưu Nhiếp Nam, tôi muốn mượn tiền... À, không nói lại" tôi cười ngượng gãi đầu, có điên mới nói từ mượn tiền, phải là cần.
Một lúc suy nghĩ cẩn trong mới bất đầu nói: " ừ hư, tôi muốn đi ra ngoài một tí, tôi cần ít tiền, anh có thể cho tôi xin một ít tiền hông?" Tôi cúi đầu chờ câu trả lời.
"Em cần đi đâu?" Giọng Vưu Nhiếp Nam chợt lên cao, lạnh lùng hỏi.
"Đi... Đi... Mua ít đồ" tôi lắp bắp nhất thời đầu não bị triệt trệ.
"Mua gì?" Cũng đứng bật dậy, lạnh nhạt nhìn tôi, có chút dò xét.
"Ừm... Ừm" tôi ậm ừ mãi vẫn không nói ra được một câu, vì sao à? Vì tôi còn phải đi tìm người nhà tôi xem họ như thế nào nữa!!! Nếu tôi thật sự chết, chắc họ bây giờ sẽ đau lắm