Thời Gian Không Nghe Lời

Chương 87




Nha Trang, 31/12/19

Editor: Xiao He

Sau khi trở lại phòng, Nam Địch đổi vị trí, ngồi ở vị trí cũ của Úy Lam, ngồi sát cạnh Thời Cảnh Nham, vừa rồi trong phòng chỉ có Nam Địch và Thời Cảnh Nham ra ngoài, bọn họ liền hiểu ý.

Đều là những người từng trải, ai cũng không nhiều lời, trong phòng rất nhanh liền khôi phục lại bầu không khí náo nhiệt ban đầu, sau đó cũng không ai mời rượu Nam Địch nữa.

Thời Cảnh Nham không quan tâm, vốn định giúp đỡ Nam Địch, nên cũng không giải thích gì thêm.

Trong mắt bọn họ, giải thích chỉ càng thêm nghi ngờ.

Vừa rồi Nam Địch liên tục bị mời rượu, đều chưa ăn gì, bây giờ rốt cuộc cũng có thể yên tâm ăn vài miếng, kẹp đồ ăn trong miệng, lại không cảm nhận được mùi vị gì.

Trên đường tới bữa tiệc, ba đã gọi cho cô, nói cô có đủ tiền xài hay không, nhắc nhở cô đừng thức khuya, nếu công việc mệt mỏi quá thì từ chức đi, về nhà tiếp quản công ty gia đình.

Lúc ấy cô chỉ cảm thấy ba nói quá nhiều, những lời nói ấy hoàn toàn vô dụng, bây giờ đột nhiên lại nhớ tới ông.

Âm thầm hít sâu một hơi, cô tiếp tục ăn đồ ăn, sợ sự bất thường của mình lại bị người khác phát hiện.

Lúc dùng bữa cô không tự giác mà nhìn về phía Thời Cảnh Nham một chút, cô phát hiện Thời Cảnh Nham vẫn luôn không động đũa, chỉ uống nước của mình trong li.

Tan tiệc, Thời Cảnh Nham bảo một tài xế khác phụ trách đưa Nam Địch về trường học.

Nam Địch nhìn Thời Cảnh Nham, có vô vàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói một câu: "Thời tổng, tối nay cảm ơn anh, sau này có thể giúp được anh chuyện gì, anh chỉ cần nói một câu em sẽ cố hết sức mình."

Thật ra, cô biết, cô sẽ không bao giờ có cơ hội trả nợ ân tình của anh, anh cũng không cần đến.

Thời Cảnh Nham gật đầu, mở cửa, ngồi lên xe của mình.

Anh phân phó tài xế đi tới biệt thự của Úy Minh Hải.

Sau đó gọi điện cho Mễ tổng, giờ này bỗng nhiên nhận được điện thoại của Thời Cảnh Nham làm cho Mễ tổng không khỏi lo lắng một phen, nói chuyện một lúc, ông hỏi Thời Cảnh Nham: "Thời tổng, có chuyện gì chỉ giáo?"

Thời Cảnh Nham: "Chỉ giáo thì không dám, chỉ muốn con gái ông giúp một chút."

Mễ tổng sững sờ, đứa con gái chỉ biết phá sản với ăn chơi vui đùa này của ông, chưa làm được chuyện gì nên hồn,có thể giúp được chuyện gì chứ? Không lẽ là đập phá quán sao?

"Thời tổng, tiểu Dĩnh con bé... năng lực có hạn."

Thời Cảnh Nham: "Chuyện này cô ấy rất am hiểu." Anh lười phải vòng vo, "Chi tiết thì đợi sáng mai con gái ông tới phòng làm việc của tôi để nói chuyện, nếu không ổn, tôi sẽ rút vốn của tập đoàn nhà ông, nếu mọi chuyện ổn thỏa, nhiệm vụ con gái ông cũng hoàn thành, thì tháng năm tôi sẽ làm tròn lời hứa của mình, đầu tư thêm cổ phần cho tập đoàn các người."

Để di động qua một bên, anh khẽ nâng cằm lên, mở nút áo sơ mi trên cùng ra, Đào Đào đã quy định, ở bên ngoài anh phải cài hết nút áo lên, anh cũng thật thà nghe lời cô.

Cảm giác siết lại rất khó chịu, anh cởi hai nút áo ra.

Mấy ngày nay vô cùng lao lực, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, anh tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Vốn dĩ cạnh tranh với Úy Phong đã đủ mệt rồi, bây giờ lại phải hao phí tinh lực để đối phó với Úy Lam, bên Úy Phong vẫn còn tốt, ai cũng dựa vào thực lực của bản thân, còn Úy Lam lại tận dụng tất cả mọi thứ, không cho Đào Đào một chút cơ hội nào.

Anh cũng mệt mỏi, không muốn lãng phí thời gian nữa, cô ta thích diễn trò sao? Anh liền để cho cô trải nghiệm một lần, cái gì mới gọi là nham hiểm.

Đang định híp mắt một lúc, Hàn Bái lại gọi điện thoại tới, "Cậu đi tìm rồi sao?"

Thời Cảnh Nham cũng không bất ngờ khi Thời Cảnh Nham biết chuyện, trước khi đi New York anh cũng từng nhắc với Hàn Bái, nói đi tìm người, anh xoa mi tâm: "Ừ."

Hàn Bái cười lớn, "Có phải cậu chơi lớn quá rồi không?"

"Cậu là đang ngưỡng mộ mình sao?"

"...Cút!"

Hàn Bái lắc lắc li rượu vang trong tay, uống một ngụm, yếu ớt nói: "Ngay cả Úy Minh Hải cậu cũng dám chơi, dám lợi dụng, không sợ ông ta lột da cậu à?"

Thời Cảnh Nham: "Vì con gái rượu của mình, bị mình lợi dụng một lần cũng là vinh hạnh của ông ta." Dừng một chút, "Dù sao ông ta cũng không tổn thất cọng lông nào, hôm nào mời ông ấy đến nhà mình ăn bữa cơm."

Hàn Bái không biết sắp xếp của Thời Cảnh Nham, chỉ biết Thời Cảnh Nham đi tìm người, anh rất kinh ngạc, ngoài ý muốn, nhưng lại cảm thấy vô cùng hợp lý.

Trước đây, Úy Minh Hải từng hợp tác với một bạn học ở New York, mười năm trước ông ấy bị thua lỗ một lần, bồi thường không còn một mảnh, còn thiếu nợ mấy ngàn vạn đôla.

Lại là phụ nữ, thập niên 90 đã di dân đến New York.

Cũng có tin đồn rằng đó là vợ trước của Úy Minh Hải.

Lúc trước vợ anh Tần Thư và Úy Minh Hải thương chiến, đã điều tra tài liệu liên quan đến Úy Minh Hải, trên đó nói rằng, Úy Minh Hải từng kết hôn một lần, người vợ này vẫn còn.

Lúc Úy Minh Hải phá sản, đã ly hôn ở nước ngoài, sau đó không còn liên hệ với Úy Minh Hải nữa.

Lần trước tới Úy gia, mọi người đều biết người này là vợ của chú út, xưng hô là thím út, còn sự thật như thế nào, ai cũng không biết.

Có phải là vợ của Úy Minh Hải hay không, chỉ có Úy Minh Hải rõ nhất.

Nhưng Thời Cảnh Nham lại dám đi tìm, để nói chuyện rõ ràng, chắc không phải là quan hệ vợ chồng với Úy Minh Hải, nếu không thì quá làm tổn thương Đào Đào rồi.

Anh nhắc nhở Thời Cảnh Nham: "Cậu làm như vậy, nếu có khâu nào xảy ra vấn đề, hậu quả không nào gánh nổi."

Thời Cảnh Nham: "Sẽ không." Anh đã tự thân chinh xuất mã đi nói chuyện, bỏ ra nhiều tinh lực như thế, hơn nữa, đây là vấn đề không thể dùng tiền mà giải quyết được.

Anh cười cười, chế nhạo Hàn Bái: "Tranh thủ lúc mình chưa thu lưới, cậu có thể khuyên nhủ bạn học cũ của cậu, bây giờ quay đầu còn kịp, nếu không nhất định cô ta sẽ phải hối hận đến phát điên đấy."

Giữa Úy Lam và Hàn bái, không chỉ là Úy Lam thầm mến anh, bọn họ còn là bạn học cấp ba, trước đây anh cảm thấy Úy Lam cũng không tệ, hơn nữa, lòng tự trọng cũng cao.

Nhưng lại tham lam chỉ để hủy diệt một người.

Người mà vợ anh kiêng kỵ nhất chính là Úy Lam, anh không bao giờ dám bước vào vũng nước đục này nữa.

Anh quen biết Thời Cảnh Nham nhiều năm như vậy, hiểu rõ Thời Cảnh Nham, bình thường Thời Cảnh Nham rất ít khi so đo với phụ nữ, có thể để cậu ta làm đến bước này, nhất định là do không thể nhịn được nữa.

Lần này Úy Lam thật sự đã chọc vào Thời Cảnh Nham.

Không nói chuyện liên quan đến Úy Lam nữa, anh đổi chủ đề, "Lần này có ảnh hưởng đến AIO không? Cậu không định giữ lại AIO nữa à?"

Thời Cảnh Nham: "Sẽ không ảnh hưởng, AIO cũng có tâm huyết của Mẫn Lộ." Nửa năm này, mọi tâm huyết thiết kế của Mẫn Lộ đều thuộc về bên đó, cô ấy luôn nỗ lực để đem AIO trở thành một thương hiệu quốc tế.

Lúc Mẫn Lộ từ chức đến AIO, rất nhiều đối thủ cạnh tranh đến chế giễu, anh không thể nào hủy AIO được.

Còn nữa, lúc trước anh đầu tư hơn trăm triệu cũng không phải để đùa giỡn.

Anh phải để Úy Lam triệt để nhớ thật kỹ, làm người là phải như thế nào.

Nói chuyện với Hàn Bái xong, Thời Cảnh Nham nhắn tin cho Thời Quang: [Em có tới nhà Úy tổng không?]

Hai mươi phút trước Thời Quang đã về tới nhà, lúc này đang ngâm trong bồn tắm, đi đường mệt mỏi, cả người đều cảm thấy bụi bặm, tắm rửa xong mới cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái một chút.

Cô tưởng rằng tối nay Thời Cảnh Nham sẽ tới đón cô, nào ngờ được sau khi xuống máy bay người đầu tiên cô nhìn thấy lại là Úy Minh hải.

Mọi mất mát đều thể hiện rõ trên mặt, đương nhiên, không phải là cô không muốn nhìn thấy ba.

Sau khi nghe Úy Minh Hải giải thích, nhận được niềm vui lớn hơn.

Trên mặt cô mới có chút tươi cười.

Từ phòng tắm ra, Thời Quang nằm lỳ trên giường nghỉ ngơi, ba đang nấu cơm trong phòng bếp, một lát sẽ ăn cơm.

Màn hình di động sáng lên, cô ấn mở nhìn một chút, là tin nhắn quảng cáo, nhưng cũng có tin nhắn của Thời Cảnh Nham, được gửi từ mười lăm phút trước.

Cô liền gọi điện qua, "Alo."

Giọng điệu nũng nịu, còn có chút oán trách.

Thời Cảnh Nham: "Anh sắp tới rồi."

Thời Quang cũng không giận anh, chỉ là đã hơn mười ngày rồi chưa nhìn thấy anh, bởi vì nhớ nhung, mà gọi điện thì không thể nào nguôi ngoai nỗi nhớ ấy được, bây giờ cô vô cùng nhớ anh.

Trong điện thoại im lặng vài giây, giọng Thời Cảnh Nham ôn hòa từ tính truyền tới, "Có phải rất mệt mỏi không?"

Thời Quang: "Em vẫn ổn. Anh thì sao?"

Thời Cảnh Nham mệt muốn chết, nhưng lại nói: "Không mệt."

Thời Quang mở loa ngoài điện thoại, bắt đầu thay quần áo, chuẩn bị đến cửa tiểu khu đón anh.

Thời Cảnh Nham không nghe thấy tiếng, trong điện thoại chỉ có âm thanh ồn ào, "Em đang làm gì vậy?"

"Em thay quần áo, vừa mới ngâm bồn xong." Thời Quang bắt đầu nói chuyện phiếm với anh, hỏi anh buổi tối có uống rượu hay không, có hút thuốc không, còn vừa cười vừa hỏi, trong bữa tiệc có cô gái nào xinh đẹp không?

Nụ cười kia mang theo đầy sự uy hiếp.

Thời Cảnh Nham cũng không giấu diếm chuyện gì, "Đi đàm phán một dự án, Úy Lam là cố vấn pháp luật của đối phương."

Nhắc tới Úy Lam, Thời Quang liền phản xạ có điều kiện, "Nam Địch cũng ở đó phải không?"

"Ừ." Thời Cảnh Nham kể lại ngắn gọn mọi chuyện cho cô, "Úy Lam muốn đẩy Nam Địch cho anh, cô ta lấy cớ phải đi gặp người ủy thác, nên đã bỏ chạy trước rồi, Nam Địch bị mời rượu, anh giúp cô ấy, để cô ấy ngồi cạnh anh."

Thời Quang rùng mình một cái, loại chuyện này thật ra không phải là hiếm thấy, nhưng cô không bao giờ nghĩ tới, Úy Lam lại làm chuyện như vậy, chỉ vì muốn cô cảm thấy khó chịu thôi sao.

Mặc dù cô không thích anh ở gần Nam Địch, nhưng hiểu được nguyên nhân mọi chuyện, cô hiếm khi mà hào phóng một lần, "Tha thứ cho anh một lần, nếu lần sau Úy Lam mà còn làm như vậy nữa, anh không cần ra tay, em liền xé xác cô ta."

Thời Cảnh Nham cười, cảm giác được che chở đúng là không tồi.

Thời Quang đã thay quần áo xong, tóc cũng chải xong rồi, cũng lười trang điểm lại, nhưng cô vẫn đánh lại son môi, vẫn là màu đỏ hồng yêu thích của cô.

"Khi nào anh đến thì nói em, em ra đón anh."

Thời Cảnh Nham muốn vô thẳng vào khu biệt thự, "Không cần."

"Hả?" Thời Quang không yên lòng lời anh nói, vẫn cứ đánh lại son.

Thời Cảnh Nham: "Xe anh được đi vào thẳng."

Anh có nhà trong khu biệt thự này, nhưng không có qua đây ở, đây là quà mẹ tặng cho anh, nói sau này kết hôn rồi sẽ làm phòng tân hôn, đây là lần đầu tiên anh thấy mẹ mình có mắt nhìn xa đến vậy.

Thời Quang thuận miệng hỏi một câu: "Anh có nhà trong này?"

"Ừ."

"Thật?"

"Lừa em thì có giường ngủ không?"

"..."

Trước giờ Thời Cảnh Nham nói chuyện luôn đàng hoàng chững chạc, cho dù là nội dung có không đứng đắn đến mấy.

Anh nói tiếp: "Sau này mỗi ngày anh đều đến nhà Úy tổng ăn cơm, bữa sáng cũng vậy."

Thời Quang muốn nói, anh nghĩ hay lắm, Úy Minh Hải không đá anh ra ngoài mới lạ.

Tô son xong, cô nhìn kỹ trong gương một chút, cũng không tệ.

Thời Cảnh Nham đã tới tiểu khu, để cô nói với Úy Minh Hải một tiếng, anh vẫn chưa ăn cơm.

"Không phải anh mới đi xã giao về sao?"

"Ừ, vẫn chưa ăn gì."

Bởi vì muốn tính kế Úy Lam, nên anh không có chút khẩu vị nào, nếu không phải cần phải có mặt để nắm chắc cục diện bên trong, tối nay anh cũng không cần tham gia.

Thời Quang: "Bây giờ em nói với ba đây." Cúp điện thoại, cô vội vàng chạy xuống lầu, chạy được mấy bậc thang, cô liền quay lại đi thang máy.

Úy Minh Hải đang xào rau, ông đã làm xong hai món, chỉ còn lại rau muống thôi.

Đây đều là những món mà bé con thích ăn, biết bao nhiêu đồ ăn ngon không ăn, hết lần này tới lần khác chỉ thích ăn rau muống, khó trách vô tâm đến vậy.

"Ba."

"Sắp xong rồi đây."

Thời Quang không phải tới để hối ông, cô bước tới gần Úy Minh Hải, tựa trán trên bả vai ông, Úy Minh Hải không nghĩ nhiều, tưởng là mấy hôm nay cô chịu nhiều ủy khuất.

"Ba."

"Sao?"

Chảo dầu nóng lên, Úy Minh Hải để Thời Quang tránh sau lưng ông, ông bỏ rau muống vào trong chảo bắt đầu xào lên, thật ra ông cũng chỉ là người mới vào nghề, chỉ có thể tạm gọi là ăn được.

Thời Quang chờ trong chảo có tiếng xì xì nhỏ rồi mới nói, "Thời Cảnh Nham muốn qua đây, anh ấy sắp tới rồi, tối nay anh ấy vẫn chưa ăn tối."

Một lúc sau, Úy Minh Hải mới nói: "Buổi tối không ăn vừa vặn giảm béo."

Thời Quang bị tức, vung nắm đấm lên đánh nhẹ ông hai lần.

Đổ rau muống ra dĩa, Úy Minh Hải để Thời Quang mang ra bàn, lại hỏi cô: "Còn muốn ăn món gì nữa?"

Thời Quang cười cười, "Vậy ba nấu canh nấm đi." Thời Cảnh Nham thích nhất là ăn canh nấm.

Úy Minh Hải lấy nấm từ trong tủ lạnh ra, rửa nấm bằng nước, sau đó bỏ vào nồi nước nóng, lại bỏ thêm chút muối, khuấy một chút liền mang qua đó.

Thời Quang bưng đồ ăn ra phòng ăn, Thời Cảnh Nham đã đến cửa, anh đứng ngoài cửa gọi cô, "Đào Đào."

Thời Quang liền giật mình, chần chừ hai giây, "Ài, ở đây."

Sao anh lại vô tới đây rồi? Nhà cô có bảo an riêng mà, sao bọn họ cứ cho anh vô tự nhiên như vậy.

Cô bỏ dĩa xuống, nhanh chóng ra đón tiếp anh, Thời Cảnh Nham đã bước vào, cô chạy chậm qua đó, "Bọn họ quen anh sao"

Thời Cảnh Nham thay giày, "Không biết." Anh đến cửa, bảo vệ đã cho anh vào luôn, chắc là Úy Minh Hải đã nói qua với bọn họ.

Phòng bếp và phòng ăn tách biệt, không có thiết kế theo không gian mở, bên này không thể thấy được Úy Minh Hải trong phòng bếp.

Thiết kế như vậy chủ yếu là để thuận tiện cho đầu bếp lúc nấu ăn, không làm ảnh hưởng đến người trong phòng ăn dùng cơm.

Thời Quang hỏi: "Nhà anh bên kia cũng thiết kế giống vậy sao?"

Thời Cảnh Nham nghĩ nghĩ, "Hình như không khác lắm."

Thời Quang chỉ về phía phòng ăn, "Sau này chúng ta thiết kế lại thành không gian mở đi, lúc em ở trong phòng ăn có thể nhìn anh nấu ăn trong phòng bếp." Dù sao thì bọn họ cũng không thuê đầu bếp để nấu ăn, muốn ăn tiệc, thì cứ qua bên ba ăn ké, phòng bếp trong nhà chỉ để thỉnh thoảng nấu bữa khuya.

Chỉ nghĩ đến thôi liền cảm thấy đắc ý.

Thời Cảnh Nham: "Anh vào phòng bếp xem sao."

Thời Quang ra hiệu anh, ba đang ở trong, cô không theo vào, đến tủ rượu tìm một bình rượu đỏ, cầm lấy hai li rượu, chuẩn bị cho bọn họ hai li, hóa giải bầu không khí một chút.

Thời Cảnh Nham và Úy Minh Hải cũng không khách khí với nhau, nếu ba của Thời Quang không phải là Úy Minh Hải, lần đầu tiên anh tới nhà nhất định sẽ vô cùng trịnh trọng, nhưng vì là Úy Minh Hải nên không giống vậy.

"Úy tổng."

Úy Minh Hải nghiêng mặt, hơi gật đầu, "Kết thúc sớm vậy?" Hai người nói chuyện rất thoải mái.

Thời Cảnh Nham: "Ông chủ Lưu đã đồng ý, cũng không còn chuyện gì để nói nữa." Ở giữa có Úy Minh Hải giúp đỡ, anh chỉ cần giơ tay một chút là được, cũng coi như là cảm ơn.

Úy Minh Hải "ừ" một tiếng, tiếp tục nấu canh nấm.

Thời Cảnh Nham qua đó rửa tay, chuẩn bị ăn cơm, cũng không nói chuyện với Úy Minh Hải nữa, cầm bát đũa và chén ra.

Úy Minh Hải liếc nhìn anh một cái, đúng là không xem mình là người ngoài mà.

Đây là lần đầu tiên ba người ăn cơm chung với nhau, cảm thấy bầu không khí hơi căng thẳng, cô cười hì hì, "Uống chút rượu vang đi?" Cô đã sớm để sẵn li trên đó, chỉ chờ hai người gật đầu là được.

Úy Minh Hải: "Ba không uống, tối nay còn có hẹn."

Thời Cảnh Nham cũng không uống, mấy ngày nay anh đi mấy nước liên tục, vẫn còn trong trạng thái lệch múi giờ, chỉ muốn ăn nhẹ một chút liền về nhà nghỉ ngơi.

Thời Quang múc cho Thời Cảnh Nham một chén canh, "Nếm thử thế nào."

Úy Minh Hải vẫn chờ "áo bông nhỏ ác độc" múc cho ông một chén, kết quả cô lại đưa muỗng qua cho ông, "Ba giúp con múc một chén đi."

Úy Minh Hải chậm chạp múc cho cô một chén.

Thời Cảnh Nham nếm canh nấm, mùi vị không tồi, không khác dì giúp việc nhà anh nấu là mấy, anh đột nhiên nhớ ra, "Tủ lạnh trong nhà còn không ít nấm, lần sau cháu sẽ mang qua."

Ý là, anh không biết làm, để Úy Minh Hải làm cho xong, người tài giỏi đúng là có nhiều việc để làm.

Úy Minh Hải nhìn anh một chút, sao không một bước lên trời luôn đi.