Thời Gian Không Nghe Lời

Chương 72




Tp.HCM, 02/12/19

Editor: Xiao He

Hôm nay khó có dịp Thời Cảnh Nham tan làm đúng giờ, đi một chuyến qua thăm công ty Hàn Bái, Hàn Bái hiện tại đang rất bận rộn, mí mắt cũng không ngẩng lên, "Ngọn gió nào đưa cậu đến đây vậy?"

Thời Cảnh Nham kéo ghế ngồi xuống, "Không có gió, mình rơi tự do."

Hàn Bái: "... Rơi tự do sao cậu vẫn còn lành lặn đến vậy?" Hàn Bái vẫn đang xem tài liệu, "Chuyện gì?"

Anh biết Thời Cảnh Nham, không có chuyện quan trọng sẽ không tới đây, lúc nãy trong điện thoại nói là có chuyện trọng yếu.

Thời Cảnh Nham giương cằm lên, "Rót cho mình cốc nước đi."

Hàn Bái: "Gọi mình một tiếng chú đi rồi mình sẽ đi rót trà liền cho cậu."

Thời Cảnh Nham tìm một cây bút trong ống đựng bút, ném thẳng qua đó, trùng hợp quăng trúng vào tài liệu ở trước mặt Hàn Bái, Hàn Bái mất hồn, liền giật mình, để bút qua một bên, cuối cùng xem hết nội dung trên tờ giấy, ký tên, khép lại văn kiện.

"Chuyện gì?"

"Gần đây vợ câu có bận rộn chuyện gì không?" Thời Cảnh Nham hỏi.

Hàn Bái nhìn anh, "Làm gì?"

Thời Cảnh Nham: "Đào Đào muốn thành lập công ty, nhưng có rất nhiều hạng mục vẫn chưa am hiểu lắm, vợ cậu không phải rất giỏi những thứ này sao? Cậu đưa cô ấy một hạng mục nhỏ, giúp Đào Đào tìm hiểu một chút."

Trước đây anh muốn Đào Đào học hỏi Úy Minh Hải, thế nhưng Úy Minh Hải lại không có nhiều thời gian để giúp cô làm một bản kế hoạch, hơn nữa Úy Minh Hải lại không có hiểu biết sâu lắm về ngành nghề này.

Nếu vậy không bằng nhờ người có chuyên môn giúp đỡ cô, vợ của Hàn Bái làm ở ngân hàng đầu tư, đây lại là chuyên môn của cô ấy.

Hàn Bái: "Công ty Thời Vũ của cậu có nhân viên nào mà không biết làm những việc này chứ? Tại sao phải tìm Tần Thư?" Tần Thư là vợ của Hàn Bái.

Thời Cảnh Nham: "Nếu để Đào Đào giao tiếp với nhân viên dưới trướng tớ, em ấy sẽ không cảm thấy dễ chịu, lòng tự trọng của em ấy cao như vậy, chắc chắn sẽ quan tâm đến suy nghĩ của bọn về mình. Cái gì em ấy cũng không biết, vì chuyện này sẽ không dám hỏi người khác."

Còn một chuyện nữa, Tần Thư không lớn hơn Đào Đào bao nhiêu, nói không chừng lúc hai người nói về chuyện kinh doanh lại cùng chung suy nghĩ, khó mà nói trước được.

Tần Thư mới sinh con được nửa năm, gần đây chỉ tham gia một hạng mục thương mại, vừa vặn có thời gian quan tâm đến chuyện của Đào Đào hơn, hơn nữa cô ấy cũng có hứng thú với thời trang.

Đương nhiên, điểm mấu chốt chính là, "Tần Thư biết cách để đối phó với Úy Lam."

Hàn Bái thăm dò anh một chút, "Đó mới là lý do đúng không?"

Thời Cảnh Nham cười, "Không thể nào né tránh được sự thật mà."

Người Úy Lam thích chính là Hàn Bái, lúc trước Tần Thư có đối đầu với Úy Lam một lần, hẳn là cũng có chút kinh nghiệm.

Năm ngoái Tần Thư cạnh tranh trực tiếp với Úy Minh Hải, hiển nhiên cô ấy sẽ hiểu rõ Úy Minh Hải hơn so với những người khác, cũng nắm bắt được phong cách làm việc của Úy Minh Hải, như vậy chẳng khác nào biết cách làm việc của Úy Lam.

Suy tính lâu như vậy, anh cảm thấy để Tần Thư trợ giúp đúng là không gì thích hợp bằng.

Hàn Bái nhắc nhở anh: "Cậu để hai người họ chơi với nhau, những ngày tháng tốt đẹp giữa hai chúng ta cũng sẽ chấm dứt sớm thôi."

Thời Cảnh Nham: "Là ngày tháng của cậu, đừng lôi mình vào."

Hàn Bái cũng chỉ đùa giỡn một chút, anh đồng ý, nói tối nay về sẽ nói chuyện với Tần Thư, đợi hạng mục trong tay cô ấy làm xong, sẽ liên hệ với Đào Đào.

Thời Cảnh Nham đứng dậy đi về, lại nhớ tới một chuyện, "Đúng rồi, hôm nay Mễ tổng có tới tìm mình, nhờ mình hỏi thăm rốt cuộc là thái độ của cậu như thế nào? Muốn rút vốn đầu tư thật sao? Nếu cậu làm như thế thật, hẳn thời gian tới bọn họ sẽ không dễ dàng lắm."

Mễ tổng, là ba của Mễ Dĩnh.

Công ty nhà Mễ Dĩnh mới vừa lên sàn, Thời Cảnh Nham đã đầu tư trước khi công ty được đưa lên sàn, chiếm 34% cổ phần, là cổ đông lớn thứ hai.

Gần đây Thời Cảnh Nham có ý định rút vốn, rời khỏi công ty này.

Mễ tổng rất lo lắng, sợ Thời Vũ rút vốn sẽ ảnh hướng tới giá cổ phiếu của công ty, sáng hôm nay đã dành thời gian qua thăm hỏi anh một chút, muốn biết ý định của Thời Cảnh Nham như thế nào.

Thời Cảnh Nham: "Mình nói, tùy vào tâm trạng của tôi." Anh cầm áo khoác lên rời đi.

Thời gian vẫn còn sớm, Thời Cảnh Nham đi qua xem chung cư một chút.

Sáng hôm nay anh đã nhờ người quét dọn lại phòng ốc, mua những vật dụng cần thiết, đồ dùng trong phòng bếp cần gì cũng đều mua đủ.

Căn phòng này cách trường học và văn phòng đã thuê của Thời Quang rất gần, đi xe chỉ mất hai mươi phút.

Anh còn đặc biệt để một phòng ra làm phòng làm việc cho Thời Quang, sau này có thể dễ tăng ca ở nhà hơn.

Thời Quang gọi điện tới hỏi anh: "Hôm nay anh có tăng ca không?"

Thời Cảnh Nham mở cửa phòng ngủ, "Không có, đang ở nhà."

Thời Quang nhíu mày: "Nhà nào?" Cô nghĩ rằng: "Đang ở nhà bác cả à?"

Thời Cảnh Nham: "Nhà của anh và em."

Thời Quang cảm giác hôm nay nước mắt cô cứ chực chờ muốn tuôn trào, vừa nãy gọi điện với Úy Minh Hải, cũng nhịn không được mà chảy nước mắt, bây giờ cũng chỉ vì một câu nói của anh, "Nhà của anh và em", lại lần nữa cảm động.

So sánh với câu tỏ tình lần trước của anh, tặng hoa hồng hay chuẩn bị đề cho cô giải, câu này càng khiến cô cảm động cũng như ấm lòng hơn hẳn.

Cô cố gắng bình ổn lại hơi thở, dùng bàn tay làm quạt, quạt đi những giọt nước mắt, "Thời Cảnh Nham, chờ đến ngày thứ hai sau khi em đủ tuổi để kết hôn, chúng ta liền đi lĩnh chứng có được không?"

Thời Cảnh Nham: "Được."

Thời Quang từ từ, "Bà nội nhờ em hỏi khi nào anh về, bà chuẩn bị nấu chè trôi nước rồi."

Thời Cảnh Nham: "Bây giờ nấu được rồi, tầm hai mươi phút nữa anh về đến nhà."

Anh bước ra khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu.

Ghế sô pha trong phòng khách cũng vừa mới mua theo phong cách ưa thích của cô.

Anh vào phòng bếp lấy một bình nước, tưới cây trong phòng khách, lại nhìn quanh một chút, sau đó mới khóa cửa rời đi.

Sau khi Thời Quang cúp máy, cô không dám đi vào phòng ăn, liền đi thẳng lên phòng ngủ trên lầu, lấy một cái khăn lạnh đắp lên mắt.

Trước mặt tối đen, nhưng trong trí tưởng tượng của cô, hình dáng một căn nhà dần dần hiện ra.

Cô không cần một căn nhà quá lớn, đủ ở là được rồi.

Trong nhà có Thời Cảnh Nham, sau này sẽ có thêm hai thiên thần nhỏ nữa.

Căn nhà được hiện lên rõ nét trước mắt cô, nhưng cô lại bắt đầu suy nghĩ đến hình bóng Úy Minh Hải.

Cô không biết vì sao mình vẫn còn tin vào lời nói của Úy minh Hải, lại có thể dễ dàng tha thứ cho ông như vậy.

Cô không để lại một đường lui nào cho bản thân, lỡ như đến một lúc nào dó ông lại vô ý thiên vị Úy Lam hơn, cô nhất định sẽ chặt đứt đoạn tình cảm cha con này.

Đường Mật nhắn tin cho cô, [Đào Đào, tết Nguyên Tiêu vui vẻ~]

Thời Quang để khăn mặt lại trong phòng tắm, dựa vào con gấu lớn trong phòng, [Về ký túc xá rồi sao?] Lúc này Đường Mật đang trên đường tới phòng ăn, hôm nay các cô tới công ty để báo danh, tập luyện mới chút, còn đi trụ sở của AIO, qua mấy ngày nữa, bên phía nhân sự sẽ sắp xếp cho các cô đi tham quan nhà máy.

Các cô có tổng cộng mười người, đều là thực tập sinh từ nhiều trường khác nhau, thế nên thầy cố vấn dẫn mọi người đi liên quan, nói coi như đây là team building.

Vừa tập luyện xong, Úy Lam tới.

Úy Lam ngoài đời thật còn nữ cường hơn cả trong ảnh, lôi lệ phong hành (*), thế nhưng đối xử với các cô rất tốt, nghe nói giáo viên định dẫn mọi người đi ăn cơm, cô ấy liền nói tối nay là tết Nguyên Tiêu, mời mọi người ăn ngon, cô ấy trả tiền.

(*): câu này mình vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa lắm

Đường Mật trả lời: [Tối nay ăn liên hoan này.]

Thời Quang: [Hôm nay cậu cảm thấy thế nào?]

Đường Mật: [Trụ sở của AIO... to lớn thật sự.] Nội thất bên trong trụ sở AIO được thiết kế theo phong cách xa hoa, nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng.

Chắc do Úy Lam khá quan trọng tiểu tiết, thế nên mỗi một chi tiết trong tòa nhà đều được quan tâm kĩ càng, kể cả thảm thực vật ngay góc rẽ cũng được trang trí tinh xảo và đặc sắc.

Nghe nói tòa nhà này trước đây thuộc về GK, nhưng sau này để lại cho AIO sử dụng.

Có một người chú như thế thật tốt, cô không thể nào có mệnh khí tốt như vậy.

Đường Mật nói: [Mình quyết định rồi, sau này chờ công ty hai chúng ta kiếm được nhiều tiền rồi, mình cũng muốn thiết kế ra một tòa nhà giống như vậy]

Môi trường làm việc vô cùng ảnh hưởng đến tâm trạng nhân viên cũng như cảm hứng sáng tác của mọi người.

Môi trường làm việc ở AIO khiến tâm trạng mọi người trong đó luôn luôn vui vẻ.

Cô cũng thích như vậy, đó là mục tiêu cô muốn hướng tới.

Thời Quang: [Sẽ có thôi.]

Đợi công ty cô đi vào quỹ đạo, sau này sẽ thuê một vị trí khác lớn hơn, có thể thuê một tòa nhà, phòng làm việc của cô phải thật lớn, có cửa sổ sát đất, tầm nhìn hướng ra thành phố.

Những lúc công việc mệt mỏi, có thể quan sát thành phố xung quanh cô.

Nhìn xe cộ nườm nượp chạy, người người dạo bước xung quanh.

Đường Mật nói đùa: [Hôm nay mình tiến thêm một bước trong quá trình nhận lại ba của mình rồi, chờ tới khi mình nhìn thấy Úy Minh Hải, thì đó chính là ngày phát tài của hai đứa mình:) ]

Thời Quang biết Đường Mật chỉ đang nói đùa để khiến cô vui vẻ mà thôi, rõ ràng đi thực tập AIO không phải quyết định của cô ấy, nhưng nếu sau này cô ấy có lựa chọn ở lại AIO, thì cũng bình thường thôi.

Dù sao thì AIO là đích hướng tới của nhiều nhà thiết kế.

Có thể Đường Mật sợ cô khó chịu, chỉ cần có chút thời gian liền nghĩ cách khiến cho cô vui vẻ.

Cô nói với Đường Mật một lần nữa: [Đường Đường bé nhỏ à, Úy Minh Hải thật sự là ba mình, mình không có giỡn với cậu.] Đường Mật xém chút nữa thì bật cười, trên xe vẫn còn những thực tập sinh khác, cô che miệng, chờ trận cười này qua đi, mới trả lời lại được: [Được rồi, hai chúng ta đừng mơ mộng hão huyền nữa.] Thời Quang đành chịu, chắc mọi người đều cảm thấy cô và Thời Cảnh Nham giống như như anh em, nên sẽ không suy nghĩ đến tình huống nhận nuôi bao giờ.

Không tin thì thôi vậy, để bữa nào dẫn cô ấy tới dạo chơi văn phòng của Úy Minh Hải.

Thời Cảnh Nham trở về liền lên lầu gọi cô xuống ăn cơm, "Đào Đào."

"Em ở đây."

Anh đẩy cửa bước vào, thấy cô đang nằm dựa vào con gấu bông, đang nhếch miệng cười với cái điện thoại.

Thời Quang xoay mặt qua nhìn: "Nhanh vậy à?"

"Ừ." Thời Cảnh Nham khóa trái cửa lại, ngồi trên mép giường, "Con gấu này tên là gì?"

Thời Quang để điện thoại qua một bên, cười: "Anh đoán xem."

Hay gọi là Thời Cảnh Nham, con gấu bông cô đang giữ cũng có cái tên này, shi tinh yan.

Thời Cảnh Nham không cần đoán, anh kéo cô ra khỏi người con gấu bông, sau đó đè thân mình lên.

Tối hôm qua, anh và cô đã làm chuyện thân mật này, chính là lúc tắt đèn, bóng tối khiến cho người ta có cảm giác an toàn hơn, hiện giờ căn phòng này sáng như vậy, cũng không khác ban ngày là mấy, cô lại có chút khẩn trương.

Bị anh đặt dưới thân như vậy, cô... suy nghĩ có chút xấu xa.

Thời Cảnh Nham chống hai tay lên giường, để cô gối đầu lên cánh tay anh, bao vây cả người cô lại.

Thời Quang không dám đối mặt với anh, nhìn qua chỗ khác nói, "Sắp ăn cơm rồi."

Lời nói này của cô có chút mất hứng, nói xong, cô lại quay sang, hôn anh một chút.

Cô vừa rời khỏi môi anh, Thời Cảnh Nham liền nhanh chóng đè lại, nụ hôn ấm áp khiến hai người không thể nào kiềm chế được, hận không thể giày vò thân thể lẫn nhau.

Mới một ngày không gặp, nhưng cả hai đều không kiềm chế được tương tư trong lòng.

Thời Quang ôm chặt lưng anh, vô thức vuốt nhẹ, cách một lớp áo sơ mi, cô có thể cảm nhận được những đường cong cơ thể đầy rắn chắc của anh, đây là một loại cảm giác mà cô không thể nào miêu tả được.

Muốn tình yêu sâu đậm hơn là phải làm.

Thời Quang tin câu nói này.

Tình yêu giữa cô và Thời Cảnh Nham chưa đủ sâu sắc, chỉ dừng lại ở phương diện tinh thần.

Thời Cảnh Nham dời môi xuống, hôn cằm và cổ cô, nhưng cũng không tiếp tục xuống dưới, cuối cùng quay trở lại môi cô.

Thời Quang khiến anh không thể nào kiềm chế được, cho dù hai người mặc quần áo ở nhà ôm hôn nhau nhưng anh xém nữa không thể dừng lại được.

Điều chỉnh hơi thở một chút, "Xuống lầu ăn cơm thôi." Anh đứng dậy, vuốt tóc cô lại thật gọn gàng.

Thời Quang nghĩ đến những dấu vết tối qua còn lưu lại trên người mình, oán trách anh, "Lần sau anh cắn nhẹ thôi, trên người em toàn vết xanh tím."

Thời Cảnh Nham: "Xanh thì xanh, dù sao cũng chỉ mình anh thấy."

Thời Quang ôm lấy cổ anh, "Khai giảng xong có thể qua chung cư ở rồi à?"

Thời Cảnh Nham gật đầu, "Tùy em, khi nào cũng được."

Căn nhà đó, anh đã dọn dẹp xong rồi.

Thời Cảnh Nham qua thư phòng, Thời Quang chỉnh trang một chút mới xuống lầu.

"Anh con đâu?" Bà nội hỏi.

Thời Quang: "A, đang ở thư phòng ạ, nói có bưu kiện mới lấy về, sẽ xuống liền ạ." Lần này cô không ngồi gần Thời Cảnh Nham nữa, thành thật ngồi cạnh bà nội.

Lúc ăn cơm, Thời Quang có nói lát nữa sẽ qua nhà Úy Minh Hải.

Ông bà nội rất vui mừng, "Vậy ăn xong con liền đi sớm đi."

Bất an trong lòng Thời Nhất Thịnh rốt cũng được thả lỏng.

Chỉ có Thời Cảnh Nham, không có chút biểu cảm nào.

"Ăn cơm xong anh đưa em qua đó." Thời Cảnh Nham đề nghị.

Thời Quang: "A, ba em qua đây đón em."

Thời Cảnh Nham nhìn vào mắt cô, lại hỏi: "Tối nay có trở về không hay ở bên đó?"

Thời Quang: "Về chứ."

Thời Cảnh Nham: "Ừ, đừng nói chuyện mà không có tính toán gì hết." Cảm thấy không ổn, lại nói thêm một câu: "Sáng mai còn phải đưa chú tư ra nhà ga."

Thời Quang: "..."

Rõ ràng anh đang tìm lý do, không muốn cho cô ở bên đó.

Cô phát hiện ra một điều kỳ quái, lúc cô cãi nhau với Úy Minh hải, anh vô cùng thoải mái, còn khi cô hòa giải với Úy Minh Hải rồi, anh liền nhìn Úy Minh Hải không vừa mắt nữa.

Thời Nhất Thịnh giải thích với Thời Quang: "Nếu trễ quá thì ở bên đó đi, cứ chạy tới chạy lui làm gì?"

Thời Quang: "Con về mà, sáng mai con sẽ tiễn ba ra nhà ga."

Ăn cơm xong mới 7 giờ 30, Thời Quang đã nhận được tin nhắn của Úy Minh Hải: [Đào Đào, ba đến cổng rồi, con không cần vội đâu, tám giờ ra cũng được.]

Thời Quang: "..."