Thời Gian Không Nghe Lời

Chương 104




Editor: Xiao He

Thời Quang vốn còn muốn ngủ thêm một lúc nữa, khi nhìn thấy tờ giấy kia cô liền tỉnh ngủ, cô không ngờ rằng Thời Cảnh Nham lại gấp gáp như vậy, mới sáng sớm đã chạy qua nhà ông bà nội để lấy sổ hộ khẩu.

Cô muốn nhắn tin cho Thời Cảnh Nham hỏi anh tình hình hiện tại như thế nào, đánh được một hàng chữ nhưng sau đó lại xóa hết toàn bộ.

Thời Quang vừa đứng lên, Úy Minh Hải gọi điện tới cho cô, bảo cô đến cửa tiểu khu.

Cô hỏi: "Sao vậy ba?"

Buổi trưa Úy Minh Hải phải bay đi công tác, trước khi ra sân bay ông muốn qua đây thăm con gái một chút.

"Ba phải đi công tác, hơn mười ngày nữa mới trở về."

Thời Quang: "Ba vô nhà ngồi một chút rồi hãy đi."

Úy Minh Hải: "Ba chỉ còn chút thời gian thôi."

Thời Quang nói Úy Minh Hải chờ cô một chút, cô đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt, sau đó cầm điện thoại vội vàng chạy xuống lầu.

Mỗi lần ba đi công tác, lúc nào ông cũng phải gặp cô một lần trước khi đi, vẫn giống như trước đây, ngày nào cũng sẽ gọi điện thoại cho cô, tin nhắn oanh tạc đều đặn sáng trưa tối.

Có lần đang ăn trưa ở nhà ăn, Tần Thư thấy cô vẫn cầm điện thoại để nói chuyện phiếm, còn chụp phần ăn của mình gửi qua bên kia, Tần Thư hiếu kì: "Đến bây giờ em với Thời Cảnh Nham vẫn còn sến súa vậy sao?"

Cô đưa màn hình di động cho Tần Thư nhìn một chút, "Là ba em."

Ở cửa tiểu khu, Úy Minh Hải nhìn thấy hình bóng của Thời Quang, ông từ trên xe bước xuống.

"Con chạy nhanh như vậy làm gì?"

"Lỡ chậm trễ ba qua cổng an ninh thì sao bây giờ."

Thời Quang thở hồng hộc, cô chạy một đường từ trên tầng đến cửa tiểu khu, bình thường cô rất ít vận động, chạy hai trăm mét đã mệt mỏi, đau sốc hông, một tay chống nạnh, một tay vịn vào ba mình.

Úy Minh Hải vuốt phía sau lưng cho cô, lau mồ hôi trên trán cô, không khỏi trách cô: "Bảo con ngày nào cũng phải tập thể thao, con lại làm như gió thoảng qua tai."

Thời Quang không thừa nhận, "Con có tập nha, nhưng không phải chạy tốc độ trăm mét như vậy."

Bây giờ Úy Minh Hải cũng không muốn vạch trần cô, để cô từ từ dựa vào người mình, sau đó lấy từ trong vali không ít hộp quà đưa cho cô.

Thời Quang cười, "Bây giờ ba đi công tác con cũng nhận được quà sao?"

Úy Minh Hải: "Con đừng suy nghĩ nhiều vậy, cuối tuần này không phải con muốn đi Nam Kinh sao?"

Thời Quang gật đầu, lúc này mới kịp phản ứng, "Đây là đồ chơi ba chuẩn bị cho hai nhóc kia sao?"

Úy Minh Hải: "Ừ, có ba mẹ con, còn có ông bà ngoại bên đấy nữa. Còn quà của những người khác, con biết rõ sở thích của bọn họ, đến lúc đó thì con tự chuẩn bị đi."

Ông thuận thiện hỏi một câu: "Hôm nay Thời Cảnh Nham cũng nghỉ ngơi ở nhà sao?"

Thời Quang ăn ngay nói thật: "Anh ấy đang ở nhà ông bà nội ạ, nói muốn lấy sổ hộ khẩu."

Mi tâm Úy Minh Hải cau lại, "Sổ hộ khẩu?"

Thời Quang: "Dạ." Dừng một chút, cô làm vẻ mặt nghiêm túc nói, "Ba, con đã đủ tuổi pháp luật để kết hôn, Thời Cảnh Nham cũng muốn đi lĩnh chứng, cho nên..."

Cô cũng không biết lựa từ nào thích hợp để nói, "Ba, chuyện hôn nhân đại sự, con sẽ nghe theo ba."

Trong lòng Úy Minh Hải cảm thấy trống rỗng, nhưng cũng biết con gái lớn không giữ được.

Thật ra có tờ giấy kết hôn kia hay không, cô vẫn là áo bông nhỏ độc ác, cùi chỏ lúc nào cũng hướng ra ngoài.

Ông suy nghĩ một chút, "Chờ ba đi công tác về hai đứa hãy đi lĩnh chứng, để ba chuẩn bị quà cho các con." Bây giờ ông không chuẩn bị kịp.

Thời Quang: "Bây giờ chưa vội ạ, ba Thời vẫn chưa biết con và Thời Cảnh Nham đang yêu nhau." Lần đi Nam Kinh này, cô muốn nói rõ với Thời Nhất Thịnh, không biết phản ứng của ông ấy sẽ như thế nào đây...

Úy Minh Hải: "Vậy không cần vội vàng, tháng sau, hoặc tháng sau sau nữa cũng được." Sau đó lại thay đổi chủ ý, "Nếu không chờ mùa thu mát mẻ một chút hãy đi lĩnh chứng."

Thời Quang: "Tại sao lại cần mát mẻ ạ? Có lý thuyết đó nữa sao?"

Nào có lý thuyết gì, ông chỉ không nỡ buông tay mà thôi.

Úy Minh Hải: "Trời quá nóng, lúc đi xếp hàng ở cục dân chính sẽ nóng nực đến bực bội mất."

Thời Quang nhàn nhạt cười, đau lòng cho ông, "Chờ con và Thời Cảnh Nham lĩnh chứng rồi, ba liền có thêm một người thân nữa, có thêm một người để đối xử tốt với ba."

Úy Minh Hải: "Hai đứa đừng hợp lực lừa ba là được."

Lần này Thời Quang bật cười, "Sao con lại bẫy ba được?"

"Không phải con chuyên đào hố cho ba nhảy xuống sao?"

"..."

Bỗng nhiên Úy Minh Hải nghĩ đến một chuyện: "Trước khi lĩnh chứng rồi về chung một nhà, hai đứa phải xác định ai là người nấu cơm, chuyện này phải phân định rõ ràng, viết ra giấy kí tên lên."

Tâm trạng nặng nề trước đó của Thời Quang trong nháy mắt được giải thoát, thiếu chút nữa là cười ra nước mắt.

Úy Minh Hải nhìn đồng hồ đeo tay một cái, thời gian còn lại không còn nhiều.

Ông tưởng hôm nay Thời Quang sẽ tới công ty, buổi sáng liền từ nhà qua thẳng công ty, nào ngờ cô lại được nghỉ, đi vòng thêm một chuyến nữa làm chậm trễ không ít thời gian.

Ông ôm con gái một cái, "Ba phải ra sân bay rồi, trễ lắm là hai tuần nữa sẽ quay về, khi nào rảnh thì gọi điện cho ba."

Thời Quang: "Dạ, gặp ba sau."

Cô đứng nhìn tới khi chiếc ô tô đi xa dần, mới ôm hộp quà về nhà.

Đã hơn mười một giờ, Thời Cảnh Nham vẫn chưa trở lại.

Hôm nay Thời Cảnh Nham qua nhà ông bà nội thật không đúng lúc, bà nội đã đi với bạn qua tiệm may của bà Úy rồi, trước đây bà Úy có đưa cho bà nội một bộ sườn xám, thích hợp cho phụ nữ lớn tuổi mặc, bạn bà nội thấy đẹp quá nên cũng muốn làm thêm một bộ nữa.

Hôm nay là cuối tuần, bà nội liền dẫn bạn mình tới tiệm may.

Cũng đã đến rồi, Thời Cảnh Nham liền ngồi trong nhà chờ bà nội.

Hôm nay ông nội có ở nhà, ông nhận ra được Thời Cảnh Nham có việc quan trọng, bình thường có bao giờ thấy anh kiên nhẫn chờ đợi một hai tiếng như vậy đâu, ông hỏi: "Có phải muốn nói gì với bà nội không? Không biết khi nào bà của con quay về, bà nói với ông như vậy đấy."

Thời Cảnh Nham: "Con muốn nhờ bà nội giúp đỡ một chút, không vội à, con chờ bà trở về."

Ông nội gật đầu, không nói gì nữa, tiếp tục đọc tờ báo của mình.

Thời Cảnh Nham cũng thuận tay cầm một quyển tạp chí lật xem, một lát sau, "Ông nội, có phải trước đây hai người đều cưới nhau rất sớm không?"

Ông nội không trả lời ngay, nâng kính mắt lên, nhìn chằm chằm Thời Cảnh Nham mấy giây, ông sợ Thời Cảnh Nham hỏi như vậy là vì, "Sợ chúng ta hối con kết hôn sao?"

Thời Cảnh Nham: "Không phải ạ."

Ông nội: "Ông với bà con, mặc dù không được coi là sống thoáng như mấy đứa, nhưng cũng không cứng nhắc quá đâu. Lúc ấy hai người kết hôn rất sớm, khoảng hai mươi tuổi đã lập gia đình rồi. Các con bây giờ không giống vậy, có đứa học xong tiến sĩ, khi ấy cũng ba mươi tuổi rồi, thậm chí còn lớn hơn, làm việc hai năm nữa kết hôn cũng bình thường."

Sau đó chuyển hướng, "Nhưng ở độ tuổi của con, cũng nên cân nhắc tìm đối tượng, tầm một hai năm nữa kết hôn là vừa."

Thời Cảnh Nham nói tiếp: "Mấy ngày nay con đang suy nghĩ."

Ông nội rất vui mừng, đứa cháu này của ông cũng đã khiến mọi người trong nhà bớt lo được rồi.

Thời Cảnh Nham lật một tờ tạp chí, thật ra anh cũng không chú ý đến nội dung bên trong, tiếp tục lật tiếp một tờ nữa, sau đó tiếp tục, tiếng lật sách ào ào trong phòng khách vô cùng vang vọng.

Ông nội ngẩng đầu, xưa nay Thời Cảnh Nham không bao giờ đọc sách như vậy, xem ra là có việc khó nói rồi, ông chủ động hỏi, "Chuyện công ty sao?"

Thời Cảnh Nham ngước mắt, "Không phải ạ, chuyện cá nhân."

Anh giả bộ rất thất vọng, dáng vẻ bất lực không thể làm gì được.

Sau đó bỏ tạp chí xuống, "Ông nội, ông và bà có thể đồng ý việc con tìm một cô gái hai mươi tuổi không?"

Ông nội sững sờ, hóa ra lo lắng về chuyện tình cảm.

Ông hỏi: "Khoảng hai mươi? Cụ thể là bao nhiêu?"

Thời Cảnh Nham: "...mốt."

Mới hai mươi mốt? Vậy cũng là hai mươi tuổi tròn.

Ông nội dừng một chút, "Đây không phải là vấn đề ông bà có đồng ý hay không, mà ba mẹ cô bé ấy có chấp nhận hay không? Nếu là ông, cháu gái của ông nhỏ như thế, ông cũng không muốn con bé tìm một người lớn tuổi như vậy."

Ông sợ lời này sẽ khiến cháu trai cảm thấy thất bại, lại lòng vòng: "Đương nhiên, cũng không phải là tuyệt đối. Nếu con nghiêm túc với tình cảm này, lại để ba mẹ con gặp ba mẹ cô bé ấy, lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết, ông cảm thấy, cũng được đấy."

Thời Cảnh Nham: "Con có quen với ba em ấy, đã từng hợp tác với nhau, mấu chốt bây giờ là, ông và bà có ý kiến hay không, còn có, con không biết phải theo đuổi em ấy như thế nào."

Ông nội giật mình, "Con muốn bà nội đề xuất một vài cách để theo đuổi con gái nhà người ta sao?"

Thời Cảnh Nham diễn không có chút sơ sót nào, cảm xúc giống như hơi sa sút, "Dạ."

Ông nội cũng không có tâm trạng xem báo nữa, ông gấp tờ báo lại, cầm kính lão.

Ông không ngờ thằng cháu mình không có chút kinh nghiệm yêu đương nào, so sánh với Thời Yến Lãng, Thời Cảnh Nham quả thực mới chỉ là trình độ sơ cấp.

Càng nghĩ càng không thể tượng tưởng nổi mà, ngay cả theo đuổi người ta như thế nào cũng không biết.

Ông nghĩ kế cho Thời Cảnh Nham: "Nếu không con đi tìm Thời Yến Lãng đi, thằng bé có nhiều cách, con nhìn nó có nhiều bạn là con gái như thế."

Thời Cảnh Nham: "...Ông nội, đó gọi là yêu đương sao? Đó phải gọi là vô trách nhiệm"

Cũng đúng.

Ông nội nói:" Vậy con chờ bà nội trở về, hỏi xem bà ấy có cách nào tốt không."

Mãi cho tới mười một giờ bà nội mới về, bà rất kinh ngạc khi thấy Thời Cảnh Nham ở nhà, "Hôm nay không bận sao?"

Ông nội tiếp lời, "Còn có tâm trạng mà bận rộn sao?"

Bà nội ngồi xuống, nhìn Thời Cảnh Nham, lại nhìn về phía ông nội: "Sao vậy?"

Thời Cảnh Nham không yên lòng lật tạp chí xem, không nói gì.

Ông nội liền kể lại tường tận mọi chuyện cho bà nội nghe, "Nó đang chờ bà về đấy."

Bà nội rất vui mừng, không ngờ rằng cháu trai yêu quý lại nguyện ý nói với bọn họ, bà hỏi: "Cô bé kia mới học đại học phải không? Sao các con quen biết nhau?"

Ông nội nói chen vào: "Không phải tôi đã nói với bà rồi sao, Cảnh Nham với ba cô bé kia từng hợp tác với nhau, đương nhiên là lúc dùng bữa sẽ gặp nhau, thằng bé liền để ý con gái người ta."

Bà nội: "Vậy nhất định là do nhan sắc xinh đẹp rồi, đây không phải là vừa gặp đã yêu sao."

Thời Cảnh Nham: "..."

Ông nội: "Bà đừng nói những lời vô nghĩa này nữa, nhanh chóng nghĩ biện pháp cho Thời Cảnh Nham đi, cứ tiếp tục như vậy sẽ làm chậm trễ chuyện công ty."

Bà nội hỏi: "Cô bé kia đối với con...Không để ý đúng không?"

Ông nội bất đắc dĩ, "Sao bà lại hỏi thế, nếu để ý, Cảnh Nham còn cần đau buồn như thế này sao?"

Bà nội gật đầu, vừa rồi bà kích động quá, quên hết cả suy nghĩ, "Các con mới gặp nhau có một lần, không có liên hệ với nhau sao?"

Thời Cảnh Nham: "Hai năm nay tuần nào cũng gặp ạ, có khi mỗi ngày đều gặp."

Bà nội mơ hồ, "Cô bé ấy đi học, con lại bận bịu, làm sao có thời gian mà gặp nhau?" Bà nội liền nghĩ ngay tới một giả thuyết: "Cô bé kia thực tập ở công ty con?"

Thời Cảnh Nham lắc đầu, "Không phải ạ."

Bà nội vẫn chờ anh nói tiếp, nhưng anh không hề nói thêm gì.

"Con làm bà nội rối quá, rốt cuộc là như thế nào?"

Yên lặng một hồi lâu, Thời Cảnh Nham bỏ cuốn tạp chí xuống, nhìn về phía ông bà nội: "Khi cô ấy đi học, con sẽ tới trường nhìn cô ấy, bình thường ở nhà cũng có thể thấy nhau."

Nói xong, phòng khách triệt để im lặng.

Ông bà nội bất động một lúc lâu cũng chưa lấy lại tinh thần, tròn hai mươi tuổi, hai năm này ngày nào cũng gặp, cũng từng hợp tác với ba cô bé, trong nhà cũng có thể thấy nhau.

Đây không phải là Đào Đào sao?

Bà nội vỗ vỗ ngực, "Con...Con làm sao...Làm sao lại thích Đào Đào rồi?"

Thời Cảnh Nham trầm mặc một chút, giọng trầm thấp: "Lúc trước chú tư bảo con chăm sóc em ấy thật tốt, đừng để người khác khi dễ, ông và bà cũng nói con như vậy, đây không phải là chăm sóc tốt quá, nên đi vào trong lòng không buông ra được sao."

Ông bà nội: "..."

Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương, nói như vậy là bọn họ sai rồi?

Hoảng hốt một chút, bà nội nhớ lại hai năm trước, khi Đào Đào vừa tới Bắc Kinh, bà nhớ không lầm, "Ngày đó không ai dạy con tỏ thái độ như vậy với thím tư mà?"

Thời Cảnh Nham đã sớm chuẩn bị xong lí do khoái thác, "Nếu không phải do bà và bà Đào có mối quan hệ khăng khít như vậy, bà đã đồng ý với bà Đào sẽ chăm sóc cho Đào Đào thật tốt, nếu Thời Nhất Thịnh không phải là chú tư của con, chú ấy đau lòng Đào Đào, con sẽ làm như thế sao?"

Bà nội há hốc miệng, vậy mà lại không thể nào phản bác được.

Thời Cảnh Nham sờ sờ chiếc nhẫn trên tay, "Không biết là Đào Đào ngốc thật, hay là giả ngốc nữa, con để em ấy mua nhẫn cho mình, lại nói mẹ con đưa chiếc nhẫn cho em ấy, vậy mà một chút phản ứng em ấy cũng không có."

Dừng một chút, "Sinh nhật em ấy vào năm trước, không phải ông bà mời Úy Minh Hải qua cùng tham dự sao? Ngày đó mẹ con còn cố ý nói trước mặt Đào Đào, sau này về làm con dâu Thời gia đi, em ấy liền giả ngu."

Bà nội kinh ngạc không thôi, "Mẹ con đã sớm biết rồi sao?"

Thời Cảnh Nham gật đầu, "Dạ, ba mẹ con vẫn luôn thích Đào Đào."

Nói xong, anh xoa xoa mi tâm, làm ra vẻ có lòng nhưng lực bất tòng tâm.

"Bà nội, sau khi Úy Minh Hải nhận Đào Đào về, con liền có suy nghĩ như vậy, có thể em ấy không thể chấp nhận chuyện này là vì sợ ông bà không đồng ý, không muốn khiến con phải khó xử."

Anh đẩy mọi trách nhiệm về phía ông bà nội, ông bà chưa bao giờ cảm thấy áp lực như vậy, con trai và con dâu đều không có ý kiến, bọn họ cũng không thể nói gì thêm nữa.

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, nếu Đào Đào đến nhà bọn họ, ít nhất sẽ không bị ủy khuất, ngày lễ ngày tết, Nhất Thịnh cũng có thể nhìn thấy con gái mình.

Bà nội hỏi: "Vậy bây giờ con muốn làm thế nào?"

Thời Cảnh Nham hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Con không biết làm thế nào để theo đuổi em ấy, lỡ như con thổ lộ rồi, Đào Đào không có cùng suy nghĩ với con, sau này khi gặp mặt nhau sẽ xấu hổ vô cùng."

Bà nội gật đầu, "Cũng đúng." Suy nghĩ, "Có phải con muốn để ông bà tác hợp cho hai đứa không? Để Đào Đào biết, thật ra hai người chúng ta rất ủng hộ các con?"

Thời Cảnh Nham được tiện nghi còn khoe mẽ, "Vậy chúng ta thử trước một chút, nếu thật sự không được sẽ nghĩ biện pháp khác vậy."

Áp lực của bà nội tăng gấp đôi, lỡ hư việc, sẽ phá hủy hôn nhân của cháu mình mất.

Chầm chậm bình tĩnh lại, bà lo lắng, "Úy Minh Hải đồng ý chuyện con và Đào Đào sao?"

Thời Cảnh Nham nói một câu vô cùng mất mặt: "Úy Minh Hải còn mơ tưởng đến một người con rể như con đấy."

Ông bà nội: "..."

Cũng không biết là thật hay giả.