Khi bước vào thang máy, bên trong có một cậu thanh
niên người nước ngoài. Cậu ta khẽ gật đầu cười với họ, còn đứng dịch sang một
bên nhường chỗ cho Tiểu Viên bước vào.
Ai biết được chiếc giày cao gót quỷ quái ấy lại giở chứng, Tiểu Viên vừa bước
chân, gót giày bị trơn, trượt một cái, cả người ngã bật về phía sau, rồi rơi
phịch vào lòng Thang Hi Hàn. Rất may là Thang Hi Hàn đã chuẩn
bị tâm lý sẵn từ trước, nên đỡ cô rất kịp thời.
Tiểu Viên bước vào thang máy, rầu rĩ nép sau lưng
Thang Hi Hàn, mặt đỏ bừng, lí nhí nói: “Giày…giày không tốt…”
Thang Hi Hàn khẽ dịch người ghé sát vào Tiểu Viên, thì
thầm vào tai cô: “Anh biết, giày không tốt, sàn cũng không tốt. Không sao đâu,
cũng chẳng ai nhìn thấy mà.”
Cô buồn bã nhìn cậu thanh niên người nước ngoài đang
cố nhịn cười, rồi nói: “Ai bào không có, anh ta còn đang cười em kia.”
Nhìn bộ dạng lúng túng của cô thật đáng thương, lông
mày nhíu sát vào nhau, Thang Hi Hàn đặt lên đôi lông mày cũng đang lúng túng y
như cô một nụ hôn nhè nhẹ.
Khi cửa thang máy vừa mở, chàng thanh niên người nước
ngoài ấy dùng tiếng Anh nói với Thang Hi Hàn, bạn gái anh thật dễ thương.
Tiểu Viên nhìn theo bóng người khách ngoại quốc đang
khuất dần, rồi quay sang hỏi: “Anh ấy nói gì với anh thế? Nói em phải không?”
Thang Hi hàn nghiêng đầu, nghĩ ngợi một lúc: “Ừ, cứ
cho là vậy đi.”
“Anh ta nói gì em thế?” Âm thanh nhỏ đến mức gần như
không thể nghe được.
Nhìn ánh mắt ngây thơ vô số tội của cô, đôi mắt hấp
háy đáng thương, trong lòng anh bỗng thấy niềm vui ngập tràn: “Anh ta nói em
giống Arele[1]!”
[1] Arale là tên một nhân vật trong bộ
truyện tranh Dr.Slump của tác giả Arika Toriyama. Đây là một cô bé rô bốt giống
hệt con người, vô cùng đáng yêu nhưng cũng hết sức kỳ quái.
Anh nắm tay “Arale” bước đi chưa được bao xa, chợt
thấy một người con gái xinh đẹp vẫy tay chào họ. Từ đằng xa, cô gái ấy đã cười
với anh, nói: “Thang Hi Hàn, anh muốn ăn đánh phải không? Hôm qua đã nói rằng
không được phép về trước hai giờ, thế mà em rời đi có nửa phút, quay lại đã
không thấy bóng dáng anh đâu là sao?”
Anh không trả lời ngay, chỉ cười lại, khi bước gần tới
nơi, anh chỉ vào Tiểu Viên, nói với cô ta: “Đây là bạn gái anh, Chu Tiểu Viên.
Tiểu Viên, đây là em họ anh, Cổ Tịnh.”
Tiểu Viên nhìn người con gái, gật đầu cười nói: “Chào
em.”
Cô em họ Cổ Tịnh khẽ nhếch khóe miệng, coi như chào
lại Tiểu Viên bằng một nụ cười xã giao: “Chào chị.” Ánh mắt khẽ đưa qua đưa
lại, coi như nhìn qua Tiểu Viên một lượt, rồi lại quay sang nhìn Thang Hi Hàn:
“Này, hôm qua em đã định mời vài người bạn nữa đến để gặp anh, bọn họ đều rất
có hứng thú với dự án quảng cáo mới của anh. Anh thì sao, em đã mời họ đến rồi,
anh lại chạy đi mất…”
“Tịnh Tịnh, lúc khác nói đi, Viên Viên vừa mới xuống
máy bay, chưa kịp ăn uống gì.”
Cô em họ liền xị mặt, nói: “Nếu không phải là dì cả
nói với em, thì em chẳng thèm để ý đến anh đâu, còn nữa, trưa nay hiệu trưởng
Tiêu mời ăn cơm, anh đến hay không thì tùy, em đã thông báo cho anh rồi đấy.”
Nói xong liền quay người bước đi. Tiểu Viên nhìn theo cô gái với anh mắt ngưỡng
mộ, đặc biệt là đôi giày của cô ấy, nó phải cao gấp rưỡi đôi giày của cô mà sao
người ta vẫn có thể bước như đi trên đất bằng vậy? Lại còn lắc lư người được
nữa!
Thang Hi Hàn nhìn Tiểu Viên: “Trưa nay có một bữa cơm,
em đi cùng anh nhé?”
Tiểu Viên gật đầu, nghĩ bụng, em có thể nói không đi
được không?
Nghĩ đến vẻ mặt không mấy thân thiện của Cổ Tịnh, Tiểu
Viên chẳng còn bụng dạ náo để ăn, cảm thấy đây đâu có chút nào giống em họ chứ,
rõ ràng là bộ dạng đang ghen tuông, vẫn may, cô ấy chỉ là em họ của anh, hi hi…
anh em họ thì chẳng có cơ hội nào rồi. Nhưng mà, cô ấy có thật là em họ của anh
không nhỉ?
“Thang Hi Hàn, sao em họ anh lại ở đây?”
“Nó làm ở bên tổ chức sự kiện.”
“Cô ấy thực sự là… em họ anh?”
“Ừ, mặc dù không phải thân thích, nhưng cũng chẳng có
gì khác biệt.”
Làm gì có em họ nào lại nhìn anh trai hau háu như thế
chứ? Chẳng có chút quan hệ huyết thống nào, cô ấy đương nhiên có thể ghen, có
thể tức tối, có thể thích Thang Hi Hàn chứ. Cô liếc mắt nhìn anh, chàng hoàng
tử xuất hiện như trong mơ này, chàng bạch mã hoàng tử đẹp trai vô cùng bỗng
nhiên xuất hiện trong cuộc đời cô, không bị người khác dòm ngó, làm gì có
chuyện ấy?!
Trong trái tim mỗi người con gái đếu có một chàng
hoàng tử của riêng mình. Hồi còn nhỏ, ai cũng ước mơ một ngày kia chàng sẽ cưỡi
một con bạch mã, vì cô gái mình yêu mà vượt qua bao gian nan thử thách, giết
sạch yêu ma, sau đó bước đi đường hoàng, ung dung, đứng dưới tòa tháp nơi giam
cầm người yêu và nói rằng: “Công chúa của ta, ta đên đây!”
Tiểu Viên cũng không phải ngoại lệ, cô cũng đã từng có
một giấc mơ như vậy. Vào cái thời mà cô có những giấc mơ như thế, cô vẫn còn
quấn khăn bông quanh người, trên đầu những chiếc bím hoa mà mẹ mua cho, trên
tay cầm một chiếc khăn lụa màu trắng rồi vẫy qua vẫy lại. Chỉ có điều, khi ấy
đang là mùa hè, bên cạnh cô bé Tiêu Viên đang quấn khăn giả làm công chúa, anh
giúp cô vẫy vẫy chiếc quạt mà không nói một lời nào. Khi ấy, Tiểu Viên chẳng
bao giờ nghĩ sẽ có một ngày anh trở thành chàng hoàng tử của mình, lặng lẽ bước
vào cuộc đời cô, trở thành chàng hoàng tử cứu mạng cô.
Khi bước qua đại sảnh khách sạn, hai người gặp thầy
giáo của anh, là một người nước ngoài. Cô ngẩn người đứng bên cạnh, có lẽ Thang
Hi Hàn đang giới thiệu cô, nhưng đến nửa chừng cô nghe cũng không hiểu, chỉ còn
biết ngước nhìn rồi thỉnh thoảng cười cười với người đàn ông ngoại quốc cao hơn
cô hẳn mấy cái đầu ấy.
Khi nghe anh nói lưu loát thứ ngôn ngữ mà mình chẳng
hiểu gì ấy, cô vô cùng ngưỡng mộ, nhưng cũng có chút buồn bã. Tại sao trước đây
mình không chăm chỉ học hành? Nếu cô biết nói thì chẳng phải đã có thể nghe
được giọng nói dễ nghe ấy của anh đang nói gì rồi không? Sau khi bọn họ nói
chuyện xong, lúc rời đi, Thang Hi Hàn kéo tay cô, cô liền bước theo anh. Cô
nghĩ ngợi vẩn vơ, tại sao cô chẳng giống đang làm bạn gái của anh chút nào, mà
cứ như một chú cún nhỏ bước theo sau anh vậy? Chẳng nói một lời, chủ nhân dừng
cô cũng dừng, chủ nhân đi, cô cũng đi theo.
Mặc dù mỗi người con gái đều có chàng hoàng tử trong
mơ của mình, nhưng trong thế giới của những chàng hoàng tử, điều họ cần là một
nàng công chúa chứ không phải một chú cún con. Cô có chút bực bội, chiếc giày
cao gót quỷ quái cũng không để cô yên, đầu ngón chân cô cũng trở nên đau buốt.
Bước vào một căn phòng xa hoa, tráng lệ, lại một đám
người quần áo sặc sỡ, thêm vào đó là những người bạn quốc tế, Thang Hi Hàn muốn
giới thiệu cô với mọi người, bất kể khi nào, chỉ cần có người nhìn cô rồi nói
gì đó, cô đều cố gắng giữ cho mình một nụ cười ưu nhã nhất có thể, mặc dù trong
lòng thì có chút sợ hãi. Thang Hi Hàn đích thân dẫn cô đến trước mặt một người,
nói: “Đây là thầy hiệu trưởng trường đại học của anh, hiệu trưởng Tiêu. Hiệu
trưởng, đây là bạn gái em, Chu Tiểu Viên.”
Khó khăn lắm mới có một người không nói tiếng nước
ngoài, Tiểu Viên vội vàng chào hỏi: “Hiệu trưởng Tiêu, chào thầy ạ.”
Ánh mắt thầy hiệu trưởng thoáng chút ngạc nhiên, nhưng
rất nhanh sau đó cười một cách ôn hòa, nói: “Chắc mẹ em vui lắm phải không?
Thời gian trước bà ấy ăn cơm với thầy còn nói đang giận vì chuyện của em đấy,
em có tin vui nhanh thế này, lần sau gặp bà ấy, chắc là bà sẽ vui vẻ tươi cười
được rồi.”
Tiểu Viên ngồi một chỗ, tay vân vê một góc khăn trải
bàn, cả một bàn đa số là những người nói thứ ngôn ngữ mà cô không hiểu, thỉnh
thoảng cô nghe hiểu được vài câu thì lại chẳng hiểu ý của nó là gì, chẳng biết
bọn họ đang nói đến chủ đề gì.
Trong tầm nhìn của mình, cô thấy Cổ Tịnh không biết bao nhiêu lần liếc mặt về
phía mình, trong phòng chỉ có cô và Cổ Tịnh là con gái, cô không nói gì, còn Cổ
Tịnh thì ra sức nói, một lúc sau đã khiến cho cô càng lộ rõ ra.
Khi cô đang ngẩn người, bỗng cánh tay anh đưa ra, nhẹ
nhàng nắm tay cô. Cô ngẩng lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của anh, cô khẽ cười,
dùng nụ cười ấm áp của mình nói với anh rằng, em không sao đâu, vì anh, em sẽ
cố gắng để đứng bên cạnh anh.
Chiếc bàn rất đẹp, bên trên được phủ một lớp vải trắng
và một lớp vải màu hồng phấn, những chiếc đĩa sứ tinh xào được điểm xuyến một
lớp mạ vàng, tư thế tao nhã của những chiếc ly thủy tinh cổ dài như dáng dấp
của những con thiên nga trắng, lại còn một hàng dày đặc những chiếc dao dĩa,
như đang chờ được cô đến điểm danh.
Đồ ăn Tây, mi nhận ra ta, ta chẳng nhận ra mi. Tiểu
Viên than vãn trong lòng.
Cổ Tịnh vừa nói chuyện với những người xung quanh, vừa
chú ý đến vẻ mặt vô cùng bất an của Tiểu Viên, cô khẽ cười, ánh mắt khẽ lộ ra
một vẻ khó đoán bắt được ý nghĩa. Vì có nhiều người ngoại quốc cùng dùng bữa,
hiệu trưởng Tiêu nghĩ đến việc họ không quen dùng đũa nên đã sắp xếp mọi người
ăn đồ Tây, nhưng kinh nghiệm ăn đồ Tây cao cấp nhất của Tiểu Viên cũng chỉ có
một lần đi xem mặt, đối phương hẹn gặp cô ở Starbucks mà thôi.
Cầm dao bên trái hay bên phải đây? Tại sao dĩa lại chỗ
có hai chiếc, có chỗ lại có ba chiếc thế này? Phải dùng cái nào với cái nào
đây?... Tiểu Viên nhìn đống dao dĩa nghĩ ngợi. Thang Hi Hàn đưa người qua, ghé
sát vào cô, nói: “Em thích dùng sao cũng được, đâu có phải đi ăn với nữ hoàng
Anh đâu.”
Tiểu Viên có nhịn cười, nhìn chiếc dĩa và dao trên tay
anh, sau đó học theo cầm lên, bắt đầu tập trung vào đống đồ ăn trước mắt.
Ai nấy đều vừa ăn vừa nói chuyện, Tiểu Viên cúi đầu ăn
rất chuyên tâm, nhưng vẫn chưa quen lắm. Chỉ một chút không cẩn thận, miếng
thịt bò đã từ trên dĩa rớt xuống, miếng thịt đầy dầu mỡ nhẹ nhàng hạ cánh xuống
chiếc váy của cô, nhìn cô nghênh chiến.
Cô trấn tĩnh một chút, rồi như không có chuyện gì, cô
khẽ nhặt miếng thịt bò lên.
Cổ Tịnh thốt lên một tiếng, âm thanh không lớn nhưng
cũng đủ để gây sự chú ý của mọi người. Cô ta dùng tiếng Anh nói với Tiểu Viên,
khi Tiểu Viên vẫn chưa kịp phản ứng gì, cô ta đã nói tiếp: “Ôi chao, vội quá
nên lại dùng tiếng Anh, em định nói là, Tiểu Viên, sao chị có thể để thức ăn
rơi trên váy vậy, có làm bẩn nó không?”
Tiểu Viên như hóa đá, mặt bỗng đỏ bừng, cả một bàn
người, Cổ Tịnh lại nói một câu cả bằng tiếng Anh lẫn tiếng Trung, tất cả bọn họ
đều nhìn về phía Tiểu Viên theo phản xạ. Trong một giây, Tiểu Viên cảm thấy vô
cùng xấu hổ, kèm theo chút ấm ức. Thang Hi Hàn khi ấy đang nói chuyện với hiệu
trưởng Tiêu, nghe thấy câu nói của Cổ Tịnh, quay đầu lại nhìn Tiểu Viên: “Anh
xem nào, không sao đâu, lúc nãy anh vung tay hơi mạnh nên va vào em phải không?
Em đi sửa soạn lại một chút đi.”
Tiểu Viên đứng dậy bước đi, chợt cô để ý thấy vẻ mặt
dương dương tự đắc của Cổ Tịnh hiện lên một nụ cười tinh quái.
Sau khi bữa ăn kết thúc, bọn họ vẫn chưa về được,
Thang Hi Hàn nói chuyện một cách thoải mái với mọi người, Tiểu Viên im lặng
ngồi bên anh. Nhìn con người vui vẻ của anh lúc này, ung dung mà ưu nhã, cô lại
chợt có chút mê muội. Thì ra anh còn có rất nhiều mặt khác, rất nhiều điều mà
cô vẫn chưa biết, nhưng tại sao, cho dù ở mặt nào đi nữa, anh cũng hoàn mỹ đến
thế, hấp dẫn cô đến thế?
Anh khẽ véo mũi cô, nói: “Nhìn gì thế, nhìn gì mà ngẩn
người ra vậy?” Người vừa nói chuyện với anh đâu? Đi rồi à? He he, tại sao cô
chỉ chú ý đến anh, cô vừa nhìn anh vừa cười, đôi mắt ánh lên một sự nhớ nhung
đến da diết: “Ừm, nhìn anh, thấy anh thật đẹp trai.”
Anh kéo cô sát vào thêm một chút, nhẹ nhàng nói: “Này
đồ ngốc, thấy chán rồi đúng không? Anh biết là em không thích đến những chỗ như
thế này, xin lỗi nhé, là do anh nhớ em quá, công việc bận như vậy, chẳng có
thời gian để ở bên em, nhưng vẫn muốn em đến, chỉ vì anh rất muốn nhìn thấy
em.”
Cô ngượng ngùng nói: “Không sao đâu, em cũng nhớ anh
lắm, chỉ cần nhìn thấy anh là được rồi.”
Anh mỉm cười rồi hôn lên trán cô: “Lúc nãy quần áo bị
bẩn rồi, cửa hàng quần áo ở trong đại sảnh kia cũng được lắm, em qua bên đó
chọn vài bộ đi.”
Nói xong anh liền chỉ tay về phía đại sảnh: “Hiệu
trưởng Tiêu còn muốn nói với anh một số chuyện nữa, bọn anh sẽ ngồi ngay ở
chiếc ghế đằng kia thôi, ở đó có thể nhìn thấy được em, em qua đó thử, anh sẽ ở
bên này ngắm giúp em, em thấy thế nào?” Anh nheo mắt nhìn về phía cửa hàng quần
áo, nói một cách chắc chắn: “Em nhìn thấy sáu bộ váy bày ở ngoài cửa kia không?
Anh thấy đều được, em vào đó thử sáu bộ ấy, một lúc nữa anh sẽ gọi điện cho em
nên chọn bộ nào, nhé?”
Tiểu Viên liếc mắt nhìn về phía chiếc sofa, cái người
là hiệu trưởng Tiêu ấy đã nhìn về phía bọn họ mấy lần rồi, cô đẩy nhẹ anh ra
rồi nói: “Ừm, được rồi, anh mau qua bên ấy đi, bọn họ đang đợi anh đấy.”
Khi cô quay người định bước đi, anh kéo cô lại: “Đợi
đã, vội gì chứ, em cầm lấy cái này.”
Anh đặt một chiếc thẻ vào tay cô, rồi nở một nụ cười
đùa cợt: “Còn nhớ tên anh viết thế nào không đấy?”
Hả? Hóa ra ngày trước anh nói phải biết viết tên anh
là còn có ý này, mặt cô bỗng đỏ ửng, nói: “Biết rồi, biết rồi, em có phải là
lợn đâu, tất nhiên là biết rồi.”
Anh cười, nói: “Em đừng có so sánh với lợn được không
hả? Lợn sẽ tủi thân lắm đấy, lợn sẽ nói, tại sao lại cứ so sánh với tôi chứ? Cô
ngốc thì cứ ngốc, sao cứ lôi tôi ra làm gì hả? Em cứ suốt ngày so bì độ ngốc
nghếch với lợn, chú lợn chắc sẽ không chịu được đâu!”
Rõ ràng anh đang mắng cô còn ngốc hơn lợn, nhưng sao
cô lại cười không ngớt thế này, cười nhiều đến mức không điều khiển được cơ
miệng nữa, cô chỉ còn biết nhìn anh bằng đôi mắt đầy nước, khuôn mặt y như một
nhân vật hoạt hình. Anh nói với vẻ hài lòng: “Cái dáng vẻ vô lo vô nghĩ của em
thật khiến người khác yêu quá đấy, thôi mau đi đi Arale.”
Cô đi được vài bước lại quay đầu nhìn anh, phát hiện
ra bước chân anh nhẹ nhàng khoan khoái, lẽ nào anh cảm nhận được tâm trạng
không vui của cô? Anh dùng trái tim mình để làm cô cười, để làm cho cô vui sao?
Bước vào cửa hàng, mùi hương của hoa bách hợp thoang
thoảng, từng tia sáng không chói không mờ chiếu rọi khắp nơi. Lúc xem quần áo,
cô bất chợt nhìn tấm thẻ ghi giá cả, vừa mới nhìn, tim cô đã bắt đầu bay bổng
theo từng làn hương hoa bách hợp. Định bụng quay người bước đi, nhưng lại nhìn
anh đang ngồi ở đằng xa, ánh mắt anh dường như đang chăm chú nhìn cô.
Cuối cùng cô vẫn bảo người bán hàng lấy một bộ để thử.
Cả một cửa hàng rộng lớn chỉ có duy nhất một khách hàng nhưng có tận hai người
phục vụ, cả hai đều đang vây quanh cô, nhưng có vẻ không nhiệt tình lắm, lại
còn nói: “Những bộ mà chị vừa thử đều là hàng vừa mới về, nên không được giảm
giá đâu ạ!”
Khi hai nhân viên bán hàng đang giới thiệu cho cô hai
bộ vấy đắt nhất trong số đó, thì người mà cô không muốn gặp nhất lại đến. Cô
thầm thở dài, ngoài mặt vẫn chào hỏi: “Cổ Tịnh, em vẫn ở đây à? Lúc nãy ăn cơm
xong chị cứ nghĩ em về rồi cơ.”
Khi không có Thang Hi Hàn, cô ta chẳng tỏ vẻ quan tâm
đến Tiểu Viên lắm, chỉ hờ hững nói một tiếng: “Ừm”, rồi chỉ vào mấy bộ khi nãy
Tiểu Viên thử, nói: “Là size lớn phải không? Mỗi bộ lấy cho tôi một size nhỏ,
tôi muốn thử.”
Người bán hàng quả thật có con mắt tinh tường, nhìn
qua đã biết người này chắc chắn là biết mua sắm hơn Tiểu Viên, hoàn toàn chuyển
hướng sang phía ấy, giúp cô ta đi lấy váy. Cô cầm lấy một bộ Tiểu Viên vừa thử
xong, nhìn qua một lượt, người bán hàng
tươi cười giới thiệu: “Bộ đó size lớn không vừa với chị đâu ạ, bộ size nhỏ vẫn
ở trong kho, một lúc nữa sẽ mang ra cho chị ngay.”
Tiểu Viên nghe xong, chợt cảm thấy tức tưởng chết,
nghĩ bụng, tôi chẳng phải là do thể chất không tốt sao? Nếu tôi mà giống cô ấy,
bên trong chẳng mặc gì cả, chỉ cần dán mấy miếng giữ ấm lên lưng, thì cùng lắm
cũng chỉ cần mặc size vừa, chứ đâu nhất định phải mặc size lớn chứ?
Dù sao cô cũng đã thử xong rồi, bọn họ chẳng đến giới
thiệu cho cô hết bộ này đến bộ khác, cô lại càng nhẹ người. Đang nghĩ ngợi, bỗng
nhiên điện thoại rung, cô liếc nhìn, anh cầm điện thoại hướng về phía cô cười,
thế là cô nhìn anh rồi nghe điện thoại.
“Tịnh Tịnh cũng đang chọn đồ ở đó hả?” Thì ra anh lúc
nào cũng để mắt đến bên này.
Cổ Tịnh đang mặc thử mấy bộ size nhỏ, mẫu mã cũng
giống như mấy bộ Tiểu Viên vừa thử, Tiểu Viên hạ thấp giọng, đáp: “Vâng.”
Anh im lặng một chút, dòng suy nghĩ của Tiểu Viên bất
chợt chuyển hướng, anh đang nghĩ gì trong lòng cô đều hiểu, cô có thể cảm nhận
được. Nếu cô vẫn còn cư xử trẻ con như vậy với anh thì sẽ không phải là lợn
không chịu được nữa, mà là chính cô.
Cô ngừng lại một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải
anh bảo giúp em chọn đồ sao, sao không nói gì vậy? Em vừa thử hết rồi, anh xem
nên chọn bộ nào đây?”
Cô nhìn về phía anh, nở một nụ cười, giọng nói của anh
truyền đến: “Việc của anh bên này xong rồi, anh qua bên ấy giúp em chọn đồ.”
Điện thoại vừa tắt, cô nhìn thấy anh tiễn hiệu trưởng
Tiêu ra phía cửa lớn, sau đó quay người bước về phía cô. Anh bước đến trước mặt
Tiểu Viên, khẽ xoa xoa mái tóc cô, dịu dàng nói: “Nhìn em này, thử quần áo mà
cũng làm tóc rối hết lên rồi này.”
Cổ Tịnh đang thử đồ trước gương bất chợt nhìn thấy,
khựng lại một hồi rồi quay mặt nhìn về phía Thang Hi Hàn.
Lúc này anh mới tiến về phía cô ấy, cười rồi nói:
“Tịnh Tịnh cũng ở đây à, em cứ chọn một bộ thích nhất, lát nữa anh họ sẽ mua
tặng em, em cứ chọn đi nhé.”
Tiểu Viên kéo anh đến trước dãy quần áo, giọng nói nhỏ
nhẹ đáng yêu: “Những bộ anh nói em đều đã thử rồi, anh xem bộ nào đẹp nhất?”
Thang Hi Hàn kéo Tiểu Viên đến trước quầy thu ngân,
nhìn cô rồi nói: “Thẻ đâu em?” Tiểu Viên đưa ra, anh đỡ lấy đặt lên bàn. “Những
bộ cô ấy vừa thử gói lại hết cho tôi.”
Khuôn mặt hai nhân viên bán hàng chợt bừng sáng, từ
chỗ Cổ Tịnh chạy lại, một người cho đồ vào túi, một người viết hoa đơn. Tiểu
Viên nhìn anh trừng trừng: “Chỉ cần một bộ thôi mà, anh chọn lấy một bộ nhìn
đẹp là được rồi.”
Anh dịu dàng nhìn cô: “Làm sao bây giờ, anh thấy em
mặc bộ nào cũng đẹp cả.”
Đồ trư này! Thang Hi Hàn, nhìn đều đẹp, nhưng số tiền
ghi trong hóa đơn cũng đẹp lắm, có biết không hả? Trong lòng nghĩ vậy, nhưng
lời nói bị chặn ở cổ họng, một cảm giác vừa ngọt ngào vừa khó tả, có chút tê tê
lan truyền khắp cơ thể, làm cô không thể mở lời.
Nhân viên bán hàng nhanh nhẹn quẹt thẻ: “Cho hỏi thẻ
này có mật mã không ạ?”
Anh quay chiếc máy quẹt thẻ lại phía cô, nói: “Em nhập
đi.”
“Hả?”
“Là sinh nhật của em. Đồ ngốc!”
Cô sững người, anh ghé sát nói thầm vào tai cô: “Tất
cả mật mã của anh đều dùng con số này, lúc nào cũng vậy.”
Trước mắt cô như được bao bọc bởi một làn sương, cúi
đầu nhập vào máy con số mà chỉ hai người họ biết.
Anh quay ra cười rồi gọi: “Tịnh Tịnh, em chọn xong
chưa, anh thanh toán luôn.”
Cổ Tịnh cầm chiếc túi xách bước về phía cửa: “Không
cần đâu, em chẳng chọn được bộ nào vừa ý cả.”
Buổi chiều Thang Hi Hàn tham gia hội thảo, anh nói chỗ
đó sẽ khiến Tiểu Viên chán ngắt, nên nhất quyết bảo cô đi mua sắm loanh quanh
khu ấy. Tiểu Viên lại cảm thấy anh còn rất nhiều điểm mà cô chưa biết, cho dù
thời gian hai người quen nhau cũng không phải là ngắn, nên một cơ hội tốt để
tìm hiểu nhiều hơn về anh thế này, cô nhất định sẽ không bỏ qua. Nghĩ lại màn
đối thoại giữa hai người lúc ấy, cô bất chợt bật cười. Cô
cương quyết nói: “Em không muốn đi chơi, em muốn đi nghe cơ, em chưa bao giờ
được đến những chỗ như thế này cả.”
Anh có chút khó nghĩ: “Lúc ấy đều nói tiếng Anh, từ
ngữ chuyên ngành lại nhiều, em nghe không hiểu sẽ chán lắm đấy.”
Cô ngang bướng nói tiếp: “Em không thích, em muốn đi
nghe cơ, em đâu cần nghe anh nói gì, chỉ cần nhìn thấy anh là được rồi.” Ánh
mắt Tiểu Viên mơ màng nghĩ đến dáng vẻ phong độ rạng ngời của anh, mà khi anh
nói tiếng Anh cũng vô cùng gợi cảm, à, không phải,
mà là vô cùng đáng yêu.
Anh có chút ngượng ngùng, ngẫm nghĩ một lúc: “Viên
Viên, nếu em nhìn anh như vậy, anh sợ mình sẽ nói không tốt mất.”
Cái gì với cái gì chứ, em có phải là hồ ly tinh đâu?
Hễ tức giận là khuôn mặt Tiểu Viên lại hầm hầm như một đứa trẻ, giống như một
quả bóng nhỏ vậy.
“Lúc nào anh cũng nhìn em, khi ấy sẽ bị phân tâm, nếu
anh lỡ nói sai, em nghe không hiểu, nhưng trừ em ra thì tất cả mọi người đều
hiểu.”
Ừm, cũng nghiêm trọng đấy, nghĩ đến việc sẽ khiến anh
phân tâm, thôi được rồi, Tiểu Viên cười nói: “Thôi được rồi, em sẽ đi xem xét
quanh đây vậy.”
Hết lần này đến lần khác anh nhắc cô phải luôn mở máy
điện thoại, cô cười đáp lại. Sau sự kiện An Huy lần trước, Thang Hi Hàn đã hiểu
một cách sâu sắc rằng tâm tư của người con gái này lớn quá, với những người như
vậy, không thể không để ý được.
Tiểu Viên mua một tấm bản đồ rồi đi ra phố, thực ra cô
muốn đi tìm Thang Hi Hàn để hỏi anh ở đây có tiệm bánh bao nào ngon. Ngày trước
nói chuyện qua video call, anh nói có sống ở thành phố này vài năm, ở đây có
một tiệm bánh bao rất ngon, anh rất thích ăn, lần này lại bận quá, không có
thời gian đi.
Vì thế bây giờ cô đang đi trên con phố X, nếu đã không
thể đến nghe anh trình bày báo cáo, vậy đành phải tìm việc gì đó để làm thôi.
Khi ấy, cô nghĩ bụng sẽ âm thầm đi mua loại bánh bao mà anh rất thích ăn ấy, dò
hỏi được địa chỉ cửa hàng ấy, cộng với việc
mua thêm một tấm bản đồ, cô liền lên đường đi tìm.
Nhìn trên bản đồ có vẻ là một con phố khá gần, nhưng
xe bus đi rất chậm, hết dừng lại đỗ, ngồi mất hơn bốn mươi phút, ngồi trên xe
như sắp ngủ gật đến nơi, cuối cùng cô cũng được lảo đảo bước xuống xe.
Bất chợt không phân biệt được đâu là đông tây nam bắc,
Tiểu Viên mở bản đồ ra nghiên cứu, có người nói cách tốt nhất để đến một nơi
chưa biết rõ tại một thành phố xa lạ là ngồi taxi, rất đơn giản là có thể tìm
được, không cần hỏi đường cũng không cần chuyển bến, không sợ ngồi nhầm xe. Về
điểm này, trong quãng đời sau này của Tiểu Viên chắc chắn đã có kinh nghiệm, vì
cô đã được dạy một bài học nhớ đời.
Vào lúc quay hết bên nọ đến bên kia, không biết phải
đi theo hướng nào, một chiếc xe máy phóng vụt qua cô, rú ga rồi giật lấy chiếc
túi mà cô đang đeo. Tiểu Viên nhất thời chưa kịp phản ứng gì đã bị xe máy làm
ngã lăn ra đất, hai bàn tay bám xuống mặt đường, rồi bị trượt một lần nữa. một
cơn đau ùa đến, cô loạng choạng, mò mẫm đứng dậy, vẫn chưa định thần được, ngẩn
ngơ một hồi, rồi bất chợt giật mình như bừng tỉnh, chiếc túi đã bị bọn chúng
giật mất.
Tiểu Viên vừa định kêu cứu, chợt nhìn ra bốn phía, con
phố vắng vẻ, chỉ có vài người bước ngang qua cô, hờ hững nhìn cô một cái, cái
câu “có cướp” của cô bị chặn lại ở họng, nấc lên vài tiếng, cuối cùng thì không
thể phát ra. Cô nhìn về phía trước, đến làn khói của chiếc xe máy cũng đã tan
biến hết, còn đâu bóng dáng của tên cướp nữa chứ?
Cô cúi đầu nhìn bộ dạng lếch thếch của mình, rồi nhìn
tấm bản đồ trên mặt đất. Cô đưa tay ra nhặt những thứ đồ còn lại lên, cánh tay
bất chợt đau nhói, giơ lên nhìn, hai bàn tay do quệt xuống đất nên xuất hiện
những vết xước rớm máu, có chỗ còn dính những hạt cát.
Mũi bỗng cay cay, mắt bỗng chuyển đỏ, trong lòng bỗng
phát ra một âm thanh còn nhanh hơn cả tiếng cô gào thét: “Thang Hi Hàn, mau đến
cứu em.”
Khi Thang Hi Hàn kết thúc công việc cũng sắp đến năm
giờ chiều. Về đến phòng vẫn chưa thấy cô về liền cười rồi rút điện thoại ra
gọi, trong lòng nghĩ, cứ bảo là không muốn ra ngoài chơi, rồi đi đến muộn thế
này vẫn chưa về. Gọi điện thoại thì thấy tắt máy, anh khựng lại, rồi có chút
bực bội, chắc chắn là lại quên không sạc pin rồi, cả ngày dùng điện thoại, đến
hết pin cũng không biết. Trời cũng bắt đầu tối rồi, anh chỉ còn biết im lặng
ngồi trong phòng đợi cô, đã một tiếng trôi qua, trong lòng bắt đầu cảm thấy bất
an.
Cái con người này sao lại có thể đi chơi đến không
biết đường về thế này? Thời gian đi ăn tiệc anh nói với cô sắp đến rồi, cô
không thể quên được chứ? Anh đi đi lại lại trong phòng, lòng như lửa đốt, cuối
cùng không chịu nổi liền đi xuống đại sảnh chờ, điện thoại mở ra mở vào không
biết bao nhiêu lần, hết nhìn đồng hồ lại nhìn xem có tín hiệu không, nếu quả
thực có việc gì xảy ra, sao cô đến một cú điện thoại cũng không gọi cho anh
chứ? Đúng lúc anh mất hết kiên nhẫn, điện thoại bất ngờ reo lên.
Tiểu Viên nhặt tấm bản đồ lên xem xét, bây giờ trên
ngươi không còn gì cả, điện thoại cũng không có, cô có gọi Thang Hi Hàn đến cứu
mình, anh cũng đâu thể nghe thấy! Cô dùng đôi mắt đỏ ngầu bắt đầu xem xét đường
phố, vài giọt nước mắt lã chã rơi trên tấm bản đồ, lúc nãy cô mới biết rằng,
đến bản thân mình đang ở đâu cô cũng không dám chắc nữa.
Sắc trời ngày càng tối, trong lòng Tiểu Viên càng lúc
càng nặng nề, chân cũng chẳng còn cảm giác gì nữa, dường như chẳng phải là của
cô nữa rồi. Tâm trạng ấy, thể trạng ấy, cả hai đều rất tuyệt vọng. Trong lúc
đang không biết làm sao, không ngờ ông trời đã rủ lòng thương, cô nhìn thấy một
tiệm tạp hóa bên đường và chiếc điện thoại trong cửa hàng tạp hóa, trong lòng
bất chợt như nhảy múa. Khi bước gần đến cửa hiệu tạp hóa, bên trong có đôi vợ
chồng già, cụ ông đang chú tâm nghe radio, còn cụ bà nhặt rau.
Cô hắng giọng rồi nói: “Cụ ơi, cho cháu gọi một cú
điện thoại được không?”
Cụ bà ngẩng lên nhìn cô, tươi cười nói: “Ừ, cháu gọi
đi.”
Cô nói vẻ ngượng ngùng: “Là thế này ạ, túi xách của
cháu bị ngươi ta giật mất, điện thoại cũng bị mất nên mới phải gọi thế này, vì
thế… vì thế cháu cũng không có tiền ạ. Nhưng sau khi cháu gọi xong, bạn cháu sẽ
đến đón cháu, đợi anh ấy đến rồi, cháu sẽ gửi bà sau được không ạ?”
Bà cụ cười hiền hậu, nói: “Ra ngoài gặp chuyện không
may, chỉ có một cú điện thoại thôi, cháu cứ gọi đi, không sao đâu.”
Nước mắt Tiểu Viên lại ùa ra, giọng run run, nói: “Là…
là điện thoại đường dài ạ!”
Cụ ông ngẩng lên nhìn cô rồi nói: “Cháu cứ gọi đi, rồi
để lại tấm bản đồ kia là được rồi.”
“Được, được ạ!” Tiểu Viên nhanh chóng đưa tấm bản đồ
ra, ông cụ đón lấy rồi đặt sang một bên, bà lão nhìn ông lão vẻ không hài lòng,
ông lại tỏ ra như không nhìn thấy gì.
Tiểu Viên bấm dãy số điện thoại quen thuộc, tâm trạng
lúc ấy cứ phải gọi là rộn ràng.
Thang Hi Hàn nhìn thấy dãy số điện thoại cố định nội
hạt hiện lên, khựng lại một giây, rồi ngay lập tức tỉnh táo, vội vàng bấm nút
nghe, chợt nghe thất giọng nói quen thuộc như đang có kìm nén nước mắt vang
lên: “Alô”, rồi lại nghẹn ngào.
Anh cuống cuồng: “Viên Viên phải không? Em đang ở đâu?
Sao muộn thế này rồi vẫn chưa về? Xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại dùng số máy này
gọi điện cho anh? Điện thoại em hết pin rồi à? Em có chuyện gì thế? Sao lại
không nói gì?”
Anh vội vã tuôn một tràng câu hỏi, cô nào biết nên trả
lời câu hỏi nào trước, chỉ cảm thấy nghe được giọng nói của anh, cảm giác ấm ức
và tủi thân lại trào ra. Nắm chặt chiếc điện thoại, cô không thể kiềm chế được
nữa, òa lên khóc, anh nghe thấy chợt giật mình, hỏi lại với vẻ có chút bực bội:
“Em đang ở đâu? Làm sao thế?”
Cô vừa khóc nức nở, vừa ngó nghiêng nhìn khắp bốn
phía, chỗ này là chỗ nào cô cũng chẳng biết nữa, trả lời một cách khổ sở: “Em
cũng không biết nữa, Thang Hi Hàn, em cũng chẳng biết đây là chỗ nào nữa, em bị
lạc rồi…”
Ông cụ đang nhấp một ngụm rượu bỗng phì ra.
Nghe cô nói trong tiếng nức nở, anh chỉ còn biết nhẹ
nhàng an ủi: “Không sao đâu, bây giờ em vẫy một chiếc taxi, nói cho họ biết tên
và địa chỉ của khách sạn, anh đọc cho em, em ghi vào nhé… Được rồi, sau đấy anh
sẽ đứng ở cửa khách sạn đón em, anh sẽ trả tiền taxi, yên tâm đi, được chưa? Cứ
thế nhé, đã hiểu chưa nào?”
Anh lặp đi lặp lại rồi gác máy, chợt cảm thấy hối hận,
nhỡ đâu cô bắt phải một chiếc taxi vô lương tâm thì làm sao? Nhấc điện thoại
gọi lại số khi nãy, ông cụ ở đầu dây bên kia nghe máy, sau khi nghe ông nói vài
câu, anh mới yên tâm. Ông cụ nói: “Yên tâm đi, bác đã gọi xe cho con bé rồi,
biển số xe cũng đã ghi rồi.”
Anh bước ra cửa khách sạn, đi đi lại lại sốt ruột chờ
đợi cô vợ bé nhỏ vừa bị lạc trở về.