Một mình Mộ Cảnh Thời chán chường đi dạo, bắt gặp một tiệm bánh ngọt ven đường, anh chợt nhớ cô nói muốn anh bánh kem, thế là bước đến đẩy cửa vào trong, gọi một ly cà phê và một phần bánh mousse rồi ngồi trong quán nghỉ ơi luôn.
Từ lúc anh vừa bước vào Lý Hâm Nguyệt đã nhận ra anh chính là người đàn ông vừa rồi, chỉ là nhìn vẻ mặt anh chàng chả có vẻ gì là đang vui vẻ cả, Lý Hâm Nguyệt nghĩ nghĩ, e là đã cãi nhau rồi.
Cặp đôi nào rồi cũng thế, giây trước anh anh em em, giây sau đã quay sang cãi nhau long trời lở đất.
Cô làm bánh, pha cà phê rồi mang đến cho anh, xong xuôi mới trở lại quầy giở sách đọc tiếp.
Mộ Cảnh Thời nhìn chằm chằm vào chiếc bánh mousse chocolate trước mặt một lúc lâu, sau đó với đến muỗng nhỏ đặt cạnh rồi lấy một miếng nhỏ ăn thử, phần bánh mousse vừa tiếp xúc với lưỡi, vị chocolate thơm nồng đã ngập tràn khoang miệng anh, lớp vỏ bánh lẫn lớp kem hoà quyện và mềm xốp đến độ đã ăn hết rồi mà hương vị vẫn còn đọng lại nữa kia, thật ra anh không hề thích ăn đồ ngọt chút nào, song hôm nay lại cứ ngồi ở đấy ăn từng muỗng bánh mousse một đến khi sạch cả phần.
Lúc anh ngồi tựa lưng vào ghế gỗ ngắm mặt trời lạnh thì điện thoại đổ chuông.
“Thất Thất, nói xong rồi à?”
Lý Hâm Nguyệt khựng tay lại khi nghe câu hỏi đầy vẻ dịu dàng từ tính của anh, cô giương mắt nhìn về phía bên nãy nhớ đến cảnh ban nãy mình thấy, bấy giờ mới vỡ lẽ.
Không biết cô gái bên kia nói gì mà anh chỉ ôn hoà đáp: “Cứ thế đi, ăn tối xong rồi dẫn em đi mua bánh kem lại vậy.”
Mộ Cảnh Thời đọc địa chỉ cụ thể, tâm trạng sau khi cúp điện thoại có thể nói là vui vẻ ra mặt, trên miệng hãy còn treo nụ cười nhàn nhạt đầy vẻ thoải mái.
Thi thoảng anh sẽ nhìn ra cửa như kiếm tìm ai đó, ít lâu sau, chuông gió tím treo đầu cửa kính quán cà phê bị đẩy ra và Lý Hâm Nguyệt ngay lúc ấy, đã cứng còng cả người.
Cứ cho là cô đoán được anh sẽ đến thì cũng vẫn ngẩn ngơ đực ra đó, từ hôm bất đồng quan điểm nọ đến nay đã qua hơn tháng rồi, hai người vẫn chưa chạm mặt nhau lại lần nào.
Dù công ty anh cách chỗ này gần thật, song nếu đã cố ý muốn tránh né một người thì kể cả họ là hàng xóm sát vách đi chăng nữa thì cũng chả dễ gì gặp nhau.
Mộ Cảnh Thời đứng lên, Trì Thư Ý cười cười đi về phía anh, anh điềm nhiên bắt lấy bàn tay cô, kéo lại gần mình rồi khẽ khàng vuốt v3 bàn tay như ngà ngọc ấy.
Diệp Nam Sơ vẫn lịch thiệp gọi cô nàng một tiếng: “Hâm Nguyệt.”
Lý Hâm Nguyệt hồi thần, ung dung cười cười với anh chàng, như thể đã quên khuấy đi cuộc nói chuyện đầy căng thẳng dạo nọ, vòng qua quầy chính và bước đến gần họ, mở miệng trêu ghẹo: “Lâu lắm rồi mới thấy anh Diệp đến ấy nhỉ.”
Diệp Nam Sơ tỏ vẻ xấu hổ, khẽ cười đáp, “Gần đây phải tất bật lo chuyện công ty.”
Lý Hâm Nguyệt chỉ nhướng cao mi, không ừ hử gì.
Lý Hâm Nguyệt chăm chú nhìn ba người rời đi qua lớp kính trong suốt, nụ cười “chuyên nghiệp” cuối cùng cũng dần lặn đâu mất dạng, đôi mắt lại trở về tình trạng u ám đen láy, hé mở bí mật cô mang.
Cô là đang đau lòng cho anh, cũng thương thay cho bản thân mình.
Tuy Diệp Nam Sơ đi bên phía tay trái Trì Thư Ý nhưng lại kiềm chế giữ khoảng cách vừa phải, thậm chí còn hơi xa cách với cô, còn bàn tay phải của cô ấy lại bị một người đàn ông khác nắm chặt trong tay rồi.
Rõ ràng họ đang sóng bước cùng nhau mà sao bóng dáng anh lại lẻ loi cô độc quá đỗi.
Đã bao lần cô muốn bước đến bên cạnh, kéo anh lại, đã bao lần cô muốn trao cho đôi bàn tay lạnh lẽo chai sạn ấy chút ấm áp và sức lực, nhưng anh lại chẳng cần.
Lý Hâm Nguyệt cười khổ, xoay người trở vào gian bếp.
Trì Thư Ý vốn không muốn để Diệp Nam Sơ đãi hai người họ ăn gì, song anh chàng này cứ khăng khăng đòi mời một bữa, bảo là thân làm anh cả, chuyện đãi họ một bữa là chuyện nhất định phải làm, cô không lay chuyển được, cũng biết không nên tìm cớ thoái thác mãi nên cũng chỉ đành để mặc anh mời.
Ba người đều thuộc dạng ít nói, nhưng cũng không đến nỗi “thiếu muối” nên bầu không khí suốt bữa tối ấy không sượng ngắt mà còn được kéo dài đến tận hai tiếng đồng hồ sau mới xong.
Từ đầu đến cuối Diệp Nam Sơ luôn rất thức thời, dù sao họ cũng vừa đến, anh đâu thể kì kèo làm trễ nãi thời gian, thế là cả bọn ăn xong rồi chia tay, hai người Mộ Cảnh Thời và Trì Thư Ý về khách sạn nghỉ ngơi còn anh thì về công ty.
Trì Thư Ý cũng kiêt sức lắm rồi, Mộ Cảnh Thời gọi xe rồi ngồi ôm cô ở ghế sau, để cô tựa vào lòng mình nghỉ đỡ.
Vừa về đến phòng khách sạn Trì Thư Ý đã kéo lê tấm thân rệu rã của mình vào phòng tắm ngâm bồn, để cả người chìm trong làn hơi nước âm ấm, để nước cuốn đi bớt bụi bẩn và mệt mỏi suốt chặng đường dài, bấy giờ mới thấy thoải mái hơn không ít, cô ngâm mình sâu trong bồn tắm, chỉ ngẩng mỗi khuôn mặt lên, ánh mắt mờ mịt lập lòe ánh sáng, mặt dần ửng đỏ, không biết là vì hơi nước ấm hay vì quá mệt mỏi mà cô chẳng biết mình cứ ngủ quên như thế tự bao giờ.
Mộ Cảnh Thời chờ cô bên ngoài cả nửa giờ đồng hồ, bỗng nhớ lúc nãy anh đã hứa là sẽ mua lại bánh cho cô sau khi ăn bữa tối xong, thế là anh đứng dậy khoác áo ngoài lên rồi rời khỏi khách sạn đến tiệm bánh ngọt gần đấy mua bánh mousse khoái khẩu của cô.
Hai mươi phút sau, anh xách theo hộp bánh về mà cô vẫn chưa ra.
Anh bèn để hộp bánh trên bàn, cởi áo khoác rồi ngồi bên mép giường tiếp tục chờ cô.
Thế mà bẵng hai mươi phút nữa, cô vẫn chẳng có tí động tĩnh gì.
Lúc Mộ Cảnh Thời đẩy cửa vào phòng tắm thì cô nàng đang nghẹo đầu gác lên thành bồn tắm thiếp một giấc đến là ngon lành.
Anh bất lực cười cười, với tay lấy một chiếc khăn lông cỡ lớn, ngồi xổm xuống, để khăn tắm mở tựa lên đùi, dùng một tay ôm cô lên khỏi bồn tắm rồi nhanh chóng lau người rồi bọc cô lại kín kẽ bằng khăn lông lớn nọ.
Tuy anh nhẹ tay nhẹ chân có thừa song Trì Thư Ý vẫn bắt đầu tỉnh tỉnh lại rồi, cô nỉ non gọi tên anh, Mộ Cảnh Thời ôm cô đi về phía giường lớn, nói: “Ngủ đi, anh ở ngay đây.”
Cô bèn tiếp tục an tâm ngủ, anh dém chăn cho cô thật cẩn thận, Trì Thư Ý trở mình một chút rồi ngủ tiếp.
Thu xếp dọn dẹp đồ đạc lẫn phòng ốc đâu ra đấy rồi anh mới quay trở vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, lúc ra phòng ngoài thì cô nàng này đã ngủ tới mê luôn rồi.
Mộ Cảnh Thời cúi đầu, hôn lên giữa trán cô, bật cười nói khẽ: “Thế mà bảo tối tùy anh cơ đấy,” Đoạn, anh khều khều đầu mũi cô, nói tiếp: “Cho em ghi nợ vậy.”
Thật ra Diệp Nam Sơ chẳng chịu về nhà, anh còn đang định bụng để bản thân phóng túng tới cùng một phen, nhưng nào ngờ lại tình cờ gặp Lý Hâm Nguyệt.
Lý Hâm Nguyệt vừa nhìn thấy anh chàng tới thì bèn ra hiệu anh sang chỗ mình.
Diệp Nam Sơ ngồi cạnh cô, gọi một ly rượu mạnh với nhân viên pha chế rồi quay đầu hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Sao trăng gì?” Cô giở giọng bông đùa, “Lẽ nào tôi bị cấm đến đây à?”
“Chỉ không ngờ cô sẽ đến thôi.” Anh nhấp một ngụm rượu, đáp.
“À, không ngờ ấy à…” Cô lắc lắc ly rượu trong tay, nhìn chằm chằm chất rượu đỏ rực bên, hơi thất thần nói: “Đây nào phải chuyện duy nhất anh không ngờ tới.”
“Hả?” Không biết anh nghe không rõ câu cô nói hay là nghe không hiểu câu nói ấy mà thuận miệng hỏi lại.
Lý Hâm Nguyệt trở lại bộ dáng sang sảng vô ưu vô lo như cũ, “Không có gì.” Ít lâu sau lại mở miệng hỏi: “Còn anh, tới đây làm gì?”
“Tới sa đọa đấy thôi.” Anh cười.
Ấy là một nụ cười tẻ ngắt và đầy cay đắng, nụ cười ấy sáng lòa dưới ánh đèn muôn màu chập chập chờn chờn trong quán bar, chiếu rọi thẳng vào tim cô rồi con con tim đã chịu lắm tổn thương ấy thoáng run lên một bận.
“Haizz…” Cô thở dài, ngửa đầu uống cạn sạch nửa ly rượu còn lại trong một hơi.
Diệp Nam Sơ nhìn cô uống thẳng thừng như thế thì không nhịn được nhíu mày, “Rượu này phải uống từ từ mới thấm, đừng uống ực một hơi thế chứ.”
Cô quay đầu lại, miệng thì cười song ánh nhìn lại có phần quyết liệt, “Thế á? Tôi không hiểu.”
“Diệp Nam Sơ, anh cảm thấy tôi thế nào?” Cô chống cằm, cười còn tươi hơn cả trước.
“Cũng tốt.” Anh hững hờ đáp lời.
“Nếu giờ tôi theo đuổi anh thì sao?”
Bàn tay đang lắc nhè nhẹ ly rượu của anh đờ ra trong phút chốc, sau đó nụ cười lại chợt nở bừng trên môi, anh quay đầu nhìn thẳng vào cô, thản nhiên nói: “Câu này đùa không vui chút nào đâu đấy.”
Lý Hâm Nguyệt cũng cười, “Đùa hả? Trong mắt Diệp Nam Sơ anh Lý Hâm Nguyệt này thích anh là chuyện đùa?”
Anh không nhìn cô nữa, nụ cười tắt nhanh như chớp, ngửa đầu uống thêm một hớp rượu rồi đầy bất lực nói: “Đừng làm loạn nữa.”
Cô nhận lấy ly rượu tiếp theo từ tay người pha chế, vẫn uống một hơi cạn sạch rồi cười hừ một tiếng, đặt ly rượu sang một bên, đưa tay lên, nghiêng người sang và, cắn lên môi anh đến là trơn tru thành thạo.
Đôi con ngươi đen nhánh của Diệp Nam Sơ chợt nảy lên, ánh mắt cũng hiển hiện đủ loại cảm xúc hỗn loạn rối bời, anh giơ tay muốn đẩy cô ra nhưng cô nàng này lại nhảy thẳng từ trên ghế xuống chỉ để kề sát lại gần anh hơn cho thuận tiện, đến cả tay cũng quàng lên câu giữ lấy cổ anh, muốn dùng hết sức lực ép anh đáp lại nụ hôn của mình.
Cả hai mở to mắt nhìn nhau, anh thì vừa muốn chối từ theo bản năng vừa lúng túng trông thấy còn cô thì cho đi tất cả.
Dưới ánh đèn sáng lòa hòa cùng tiếng nhạc xập xình liên hồi, trên sàn nhảy là cả đám người thi nhau múa quẩy như điên hòng giải tỏa cảm xúc, dù là cảm xúc tiêu cực hay tích cực, hàng loạt dãy sô pha chật ních người, lẫn lộn cả nam lẫn nữ hết v3 vãn rồi lại vồ vập lấy nhau, còn anh và cô thì ngồi cạnh quầy bar, cô cưỡng hôn anh, miệng họ ngập ngụa mùi cồn nóng rát, cũng khiến họ chả cách nào “nếm” được mùi vị của chiếc hôn đầu này.
Mà nếu có nếm được thì ắt cũng là mùi vị của “đơn phương” nhỉ.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Diệp Nam Sơ kéo tay cô xuống và đẩy cô ra.
Lý Hâm Nguyệt chưa thỏa mãn vươn lưỡi li3m khóe môi mình một bận, nếm thấy chút vị sắt rỉ song lại vô cùng hài lòng khi thấy bờ môi hơi rớm máu của anh.
“Hôm nay tôi sẽ nghĩ cô say, chuyện này cứ thế đi. Lý Hâm Nguyệt, ban đầu là tôi…”
Là tôi muốn tìm cơ hội mời cô ăn một bữa cơm xem như giảng hòa, cũng bởi vì tôi xem cô là bạn nên không muốn vì chuyện quan niệm đối nghịch nhau mà đánh mất đi tình bạn này.
Nhưng xem ra…Nguồn cơn thật sự không nằm ở chuyện này.
Diệp Nam Sơ ngừng lại một chút rồi lấy đầu ngón tay quẹt qua vết máu trên môi, “Đang định về à?”
“Anh đưa tôi về đi.” Cô nghiêng đầu cười với anh.
Anh thì quay đầu đi luôn.
Lý Hâm Nguyệt bám theo sau, bắt đầu lảm nhảm nói: “Diệp Nam Sơ, quan hệ giữa hai người chúng ta sẽ không bao giờ có thể trở lại giống như trước lúc cãi nhau được nữa, giờ tôi nghĩ kỹ rồi, một là tôi theo đuổi anh, anh đồng ý, cả nhà cùng vui; hai là tôi theo đuổi anh, anh nhất quyết không chịu thì có lẽ chờ đến một ngày đẹp trời nào đó tôi mệt mỏi thì sẽ chủ động biến mất khỏi cuộc sống của anh, cũng sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa, nhưng trước lúc tôi bỏ cuộc thì anh sẽ chẳng được sống bình an thoải mái đâu đấy.”
“À, quên nói với anh chuyện này, con người tôi ấy à, sống đến từng tuổi này rồi nhưng vẫn chưa từng từ bỏ bất cứ thứ gì suốt nửa đời người.”
‘Anh cũng hiểu quan niệm trong tình yêu của tôi rồi nhỉ, đã thích thì phải có cho bằng được, bất chấp thủ đoạn, bất chấp hậu quả, kể cả khi không có được trái tim thì cũng muốn cột chặt anh theo bên cạnh.”
Anh chả ừ chả hử gì, chỉ vẫy tay gọi một chiếc taxi bên ngoài quán bar rồi mở cửa cho cô, lẳng lặng chờ cô bước đến, Lý Hâm Nguyệt thấy anh mở cửa xe thì nụ cười trên mặt càng tươi hơn, thế mà cô nàng vừa ngồi vào ghế sau xe thì người đàn ông vô tình này đã thẳng tay đóng cửa xe cái rầm rồi tiếp tục đi về phía trước.
“Này…” Cô vội vã mở cửa xe bước xuống, song anh đã mau mắn chui tọt vào một chiếc xe khác rời đi rồi.
Lý Hâm Nguyệt tức điên cả người nhưng chỉ có thể đứng đực ra đó dậm chân đầy bực bội, lớn tiếng gọi: “Diệp Nam Sơ!”
Anh nhắm mắt, tỏ vẻ không thèm để ý đến tiếng kêu rõ to của cô phía xe sau, đưa tay vuốt đôi mày cau chặt và thở dài thườn thượt.
Hết 53.