Thời Gian Hiểu Lòng Tôi

Chương 49




Mộ Cảnh Thời và Trì Thư Ý xuống máy bay vào tám giờ tối hơn.

Mộ Cảnh Vân với Dương Vân San đã đứng chờ họ ở lối ra trong sân bay.

“Chị dâu nhỏ,” Mộ Cảnh Vân cười cười gọi Trì Thư Ý, “Để em kéo vali cho chị nhé.”

Nói thế xong cũng không đợi Trì Thư Ý trả lời mà trở tay “giật” vali luôn.

Trì Thư Ý đỏ mặt cười đáp, “Cảm ơn.”

Dương Vân San kéo tay Trì Thư Ý, mỉm cười tươi tắn: “Thất Thất, chào mừng trở về nhà.”

Trì Thư Ý thoáng giật mình, đưa tay đẩy gọng kính kính râm xuống nhưng chỉ cười không nói gì.

Sau khi bốn người lên xe, Mộ Cảnh Vân ngồi ghế lái bèn khởi động xe rồi chạy về nhà.

Mộ Cảnh Thời ngồi ghế sau tay trong tay với Trì Thư Ý, cô thì nhìn cảnh đêm xứ lạ qua ô cửa kính xe, trông chẳng khác gì cuộc sống về đêm trong nước cả, thậm chí còn có phần vồn vã hơn cả.

Từng tòa cao ốc ngất ngưởng nhấp nhá đèn neon vừa rực rỡ vừa lộng lẫy với đủ loại màu hiện lên ngoài ô cửa kính, trên đường thì vẫn đông đúc người qua kẻ lại, đủ màu da của đủ dạng người hòa lẫn vào đám đông, thật không uống cho tên gọi “Kinh đô ánh sáng” của Paris.

“Mệt à?” Anh kề sát tai cô hỏi.

Trì Thư Ý quay đầu, nhoẻn miệng cười với anh rồi lắc đầu, “Không mệt.”

Cánh tay anh choàng ra sau cổ cô rồi “đáp” lên bên vai cô, để cô tựa vào lòng mình, Trì Thư Ý cười cười để mặc anh ôm mình, yên lặng ngắm nhìn đường phố rực rỡ muôn màu trong vòng tay anh.

Mộ Cảnh Vân đỗ xe trong sân, họ lần lượt xuống xe, Mộ Cảnh Vân chủ động lấy hai chiếc vali ra khỏi cốp xe rồi cầm đẩy đi, dẫn họ vào phòng khách.

Mộ Cảnh Thời vẫn luôn nắm tay cô ung dung đi vào phòng khách và, nhìn ba vị trưởng bối đang an vị trên chiếc sô pha.

Mộ Bá Huân ngồi trên một chiếc ghế sô pha đơn có đắp chăn, trong khi Mộ Dung Đức và Diêm Ngọc Mai cùng ngồi một bên, ba cặp mắt chả chút kiêng dè gì nhìn thẳng vào họ.

Trì Thư Ý khẽ cười với bọn họ rồi ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt Mộ Cảnh Thời vẫn bình tĩnh như thường, chẳng bới móc được tí xúc động nào, chỉ dẫn cô bước đến.

Trước tiên, anh lễ phép gọi một tiếng ông nội, Mộ Bá Huân đã nhớ đứa cháu trai này lâu lắm rồi, hôm nay thấy cháu mình cuối cùng cũng chủ động tìm về thì đương nhiên là vui vẻ hẳn lên, cứ gật đầu liên hồi, khuôn mặt già cỗi cũng vì cười quá tươi mà nếp nhăn trông càng nhiều hơn.

Trì Thư Ý cũng ngoan ngoãn lên tiếng chào ông: “Chào ông nội ạ, con là Trì Thư Ý, anh Cảnh Thời với con giờ là…”

“Vợ chồng.”

Mộ Cảnh Thời vô cùng điềm nhiên xen lời.

Không ngoài dự kiến, cả năm người còn lại trong phòng đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên thấy rõ.

“Vợ chồng gì cơ?” Mộ Cảnh Vân vừa xuống lầu dưới sau khi sắp xếp xong hành lý của họ, nghe thấy thế thì đến là hãi hùng hỏi lại.

“Hôm qua đã lĩnh chứng rồi.”

“Hừ.”

Anh vừa dứt lời, Mộ Dung Đức đã hừ lạnh một tiếng.

Mộ Cảnh Thời làm như không nghe thấy, tiếp tục thản nhiên nói tiếp: “Hôm nay về chủ yếu là vì muốn bàn chuyện đám cưới, nếu mọi người chấp nhận thì sẽ tổ chức trong nước một lần, ngoài này một lần, còn nếu không chấp nhận thì cũng chẳng cần tổ chức ở đây làm gì.”

Trì Thư Ý âm thầm kéo tay anh, ý nhắc anh đừng dùng giọng điệu đấy để nói chuyện.

Diêm Ngọc Mai thế mà cười đến là đon đả, nói: “Cũng tối rồi, không thì vừa ăn cơm vừa thảo luận chuyện này?” Sau đó quay đầu sang Mộ Bá Huân, “Cha thấy sao ạ?”

Mộ Bá Huân gật đầu.

Thế là cả gia đình đều bước qua bàn ăn.

Mộ Bá Huân mở miệng hỏi chuyện Trì Thư Ý, còn khá là vừa lòng về cô, đã khiêm tốn lễ phép còn khéo ăn khéo nói, khiến ông có cảm giác cô bé này được giáo dục kỹ lưỡng đúng mực ra trò.

“Sao lại nói chuyện chấp nhận hay không chấp nhận? Có ai không chấp nhận đấy à?” Mộ Bá Huân lên tiếng.

Diêm Ngọc Mai đang đứng dậy múc súp cho mọi người nghe thế thì cứng còng cả người, Trì Thư Ý bèn đứng lên cầm lấy muỗng trong tay bà rồi cười khẽ nói: “Mẹ ngồi đi ạ, để con làm.”

Mắt Diêm Ngọc Mai thoáng lóe lên rồi im lặng gật đầu, cười cười ngồi xuống.

Còn Mộ Dung Đức thì đã ngẩng đầu nhìn Trì Thư Ý vài giây.

“Chắc ông nội hiểu lầm ý anh Cảnh Thời rồi ạ, ý anh ấy là muốn hỏi nếu cha mẹ cảm thấy phiền phức quá thì thôi vậy, tổ chức một lần trong nước cũng đủ rồi, nhưng dù sao con nghĩ, vẫn nên nghe ý kiến của ông và cha mẹ thì hơn.” Cô vừa nói vừa múc đầy một chén súp cho Mộ Bá Huân rồi đưa đến, “Vẫn còn nóng đấy ạ.”

Đôi mắt Mộ Cảnh Thời vẫn đăm đăm nhìn cô không rời, chẳng hé răng nửa lời.

Sau đó còn liếc Mộ Dung Đức một cái, nhìn thấy ông ta cúi đầu vờ ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra nhưng mắt đã ráo hoảnh hẳn đi thì lòng anh chợt thoải mái hơn đôi chút.

“Theo ý Cảnh Thời đi, hai đám cưới cứ để hai đứa tự tính, bọn ông góp ý đôi chỗ là được.” Mộ Bá Huân vừa ăn súp vừa nói.

Trì Thư Ý đưa bát súp thứ hai đến cho Mộ Dung Đức. “Đây ạ, cha.”

Mộ Dung Đức nghe lối xưng hô cô gọi mà lòng ngổn ngang trăm mối, lựng khựng ừ à cho qua chuyện rồi cũng im lìm không nói nữa.

Mộ Bá Huân đã nói thế thì Mộ Dung Đức và Diêm Ngọc Mai nào dám cự nự gì nữa, hơn nữa trước đây họ còn gạt Mộ Bá Huân ngáng đường Cảnh Thời nữa kia, vừa rồi cô gái này khôn khéo đỡ lời thay, họ cũng tự biết hổ thẹn trong lòng, cũng biết mình có lỗi với đứa con trai lớn này nên đều tự giác chiều theo ý anh.

Anh muốn thế nào thì cứ để anh làm thế ấy vậy, nếu mà anh muốn vạch trần những chuyện trong quá khứ kia thì họ cũng chẳng thể nói gì thêm.

Lúc đến chén thứ ba cho Diêm Ngọc Mai, bà ta vội vã nhận từ tay cô rồi cảm ơn đến là dịu dàng điềm đạm, hoàn toàn chẳng còn dáng dấp khinh thường ngạo mạn hồi ở quán cà phê nữa rồi.

Đến khi Trì Thư Ý bắt đầu múc súp cho Mộ Cảnh Vân và Dương Vân San thì Mộ Cảnh Vân cười hì hì giật muỗng trên tay cô, “Để em tự làm là được, không cần phiền đến chị dâu làm gì.”

Trì Thư Ý: “…”

Mộ Cảnh Vân là đang sợ thôi, sắc mặt ông anh mình sa sầm dữ lắm rồi, để anh ấy lên tiếng thì lại hỏng bét hết không chừng.

“Đã chọn ngày hay chưa?” Mộ Bá Huân hỏi hai người Mộ Cảnh Thời với Trì Thư Ý.

Trì Thư Ý lắc đầu, Mộ Cảnh Thời nói: “Qua một khoảng thời gian nữa đã ạ, con muốn đưa em ấy đi chơi vài nơi.”

Mộ Bá Huân gật đầu ủng hộ, ông đã không còn quan tâm chuyện Cảnh Thời có kế thừa gia nghiệp hay không nữa rồi, bọn nhóc vui là được, bây giờ ông chỉ muốn được ôm cháu nội nhân lúc còn sống, dầu sao cặp vợ chồng nhóc Cảnh Vân đều quan tâm đến sự nghiệp, chả hề có ý muốn sinh con gì hết, ông chỉ còn gửi gắm được hy vọng vào bên Cảnh Thời thôi.

Mộ Dung Đắc ăn mà chẳng biết cơm canh mùa vị ra sao, cũng bởi lòng ông ta đang lẫn lộn cảm xúc hết cả, mấy năm ấy ông làm không ít chuyện thiếu đạo đức, kể cả chuyện muốn chia rẽ họ.

Thế mà hôm nay, nhìn thấy cô gái vừa dễ phép vừa ngoan ngoãn trước mặt, không chỉ dịu dàng khôn khéo mà đôi mắt đã sáng rỡ trong veo, còn chẳng có lấy một tia oán hận ánh lên trong ấy, khiến ông nhìn mà áy náy trong lòng.

Lúc đầu nghe Cảnh Thời nói hai người đã lĩnh chứng thì đúng là lòng ông không hài lòng gì với cô gái này, nhưng người ta khiêm tốn tốt bụng còn thông minh hiểu chuyện, vô cùng lễ phép với ông ta và Ngọc Mai, tuy ông biết mục đích chính của Trì Thư Ý là muốn làm dịu đi quan hệ luôn căng thẳng giữa ông và Cảnh Thời nhưng hành động của cô vẫn khiến ông phải nhìn bằng con mắt khác.

Sau khi ăn tối, họ tán chuyện một chốc rồi Trì Thư Ý và Mộ Cảnh Thời cùng lên lầu nghỉ ngơi, dù sao cũng bay suốt mười hai tiếng đồng hồ liền, người cũng rệu rã cả rồi.

Cô mở vali định lấy quần áo tắm rửa thì nhìn thấy đồ bên trong, bấy giờ mới chợt nhận ra mình còn chưa gửi quà mình mua.

“Anh Cảnh Thời, qua đây giúp em chút với.”

Mộ Cảnh Thời đi đến, nhìn thấy đồ cô đang ôm trong lòng thì hơi mất kiên nhẫn nói: “Mai rồi tính.”

“Mọi người vẫn còn ở dưới mà, xuống đưa chút rồi lên sau.” Trì Thư Ý dúi đồ vào người anh rồi cầm theo đồ túm anh bước xuống lầu.

“Ông ơi,” Trì Thư Ý đưa chiếc hộp đã được đóng gói cẩn thận cho Mộ Bá Huấn, “Con có mua cho ông một chiếc áo len bằng lông dê đây ạ, mong ông sẽ thích.”

Cứ hễ Mộ Bá Huân cười mà nếp nhăn trên mặt lại hiện rõ mồn một, “Con bé này có lòng thế, lần sau đến đây khỏi quần khỏi áo gì hết, cứ dắt một đứa chắt béo tốt đến cho ông là được.”

Trì Thư Ý: “…”

Cô đỏ mặt cầm một hộp trang sức đến đưa cho Diêm Ngọc Mai, “Con không biết mẹ thích gì nên đã tự mua một chiếc vòng ngọc ạ, hy vọng mẹ sẽ luôn khỏe mạnh, dồi dào sức sống.”

Diêm Ngọc Mai cảm ơn cô không ngớt, tay còn hơi run lên lúc cô đeo vòng tay cho mình.

Còn hai phần quà trên tay Mộ Cảnh Thời, Trì Thư Ý nghiêng đầu huýt khuỷu tay ra hiệu cho anh, Mộ Cảnh Thời cau mày để mấy hộp trà Trì Thư Ý chuẩn bị cho Mộ Dung Đức lên bàn rồi thờ ơ nói: “Thất Thất mua cho ông.”

Mộ Dung Đức ngẩng đầu nhìn bọn họ, sau rốt còn mỉm cười với Trì Thư Ý rồi lại nhìn Mộ Cảnh Thời, như nghẹn ngào mà nói: “Cảm ơn.”

Hai chữ xa lạ hết cỡ này làm Mộ Cảnh Thời không khỏi nhìn ông vài giây, hóa ra người này cũng sẽ cảm ơn người khác.

Mộ Cảnh Thời nhét hộp có gói bình thiên nga vào tay Mộ Cảnh Vân: “Của hai người bọn cậu.”

Rồi kéo tay Trì Thư Ý xoay người lên lầu, “Mệt rồi, ngủ đã.”

Anh vẫn luôn lạnh lùng xa cách với người nhà mình như thế, dường như chẳng hề có chút tình cảm nào, song Trì Thư Ý cảm thấy chỉ cần không cãi vã, có thể chung sống thuận với nhau đã là một kết quả tuyệt vời rồi.

Mộ Cảnh Thời vừa vào phòng đã chộp ngay đồ ngủ của hai người rồi túm cô vào phòng tắm.

Trì Thư Ý hốt hoảng trừng mắt nhìn anh còn anh thì chả thèm đoái hoài gì, chỉ lo tự c ởi quần áo cho mình.

Cô xấu hổ ngoảnh đầu nhìn chằm chằm bức tường phòng tắm, người cũng cứng đờ.

Mộ Cảnh Thời quay người lại, thấy cô vẫn đứng đực ra đó thì nói, “Muốn tự cởi hay để anh cởi giúp?”

Trì Thư Ý: “…”

Anh bước đến, chống tay lên vách rồi cúi đầu nhìn cô đăm đăm, một lúc lâu sau, lâu đến độ Trì Thư Ý bắt đầu nhận ra anh chắc chắn là đang giận rồi, thế là định nói gì đó dỗ dành anh chàng, còn anh thì lại mở miệng nói đầu tiên: “Em có ngốc không đấy?”

Anh hơi khom lưng, nhìn thẳng vào cô, giọng điệu nhuốm đầy vẻ thương yêu hỏi một câu như thế.

Trì Thư Ý nhoẻn miệng cười, tay vươn lên rồi vòng qua eo anh, “Anh mới ngốc ấy.”

“Anh Cảnh Thời à, anh phải tin tưởng họ, dù cha mẹ có ra sao thì tận đáy lòng họ đều thật sự mong con mình hạnh phúc, họ luôn dùng hết toàn bộ khả năng để trải một con đường đầy hoa hồng cho con cái họ, kể cả khi họ từng phạm sai lầm thì anh cũng không thể phủ nhận họ chỉ muốn cho anh và Cảnh Vân điều tốt nhất. Anh không muốn đi đường tắt, không muốn há miệng chờ sung, không muốn đi theo con đường họ đã vẽ ra, được thôi, anh có thể đi theo con đường mà anh muốn, thử sức với những điều mới mẻ và bây giờ anh cũng đã làm được hết rồi kia mà, anh không chỉ “tồn tại”, cũng không phải là một xác chết biết đi, anh là Mộ Cảnh Thời bằng xương bằng thịt, là Mộ Cảnh Thời chứ không phải là Cảnh Thời.”

“Họ không còn ép anh, cũng không còn can thiệp và cuộc sống của anh nữa, còn tự nhận ra cái sai của mình, anh hãy thử tha thứ cho họ nhé, được không?”

Anh vẫn lặng im không nói một lời, Trì Thư Ý được anh ôm vào lòng nên không nhìn được vẻ mặt anh song lại có thể nghe được tiếng tim anh đập, trái tim anh ngày càng đập mạnh hơn khi nghe lời cô nói thì sao có thể không để tâm được đây.

Trì Thư Ý lẳng lặng chờ, chờ anh đáp lời.

Cô có cảm giác, thật ra anh có để tâm, nếu thật sự chẳng quan tâm đến chuyện này chút nào thì cần gì suốt ngày mặt ủ mày chau khi nói chuyện với họ chứ.

Mộ Cảnh Thời vẫn luôn nghĩ đến cuộc nói chuyện trong bếp với Đường Trinh Thục.

Anh thừa nhận tận sâu trong đáy lòng, anh có để tâm đến chuyện này, nhưng không phải luôn canh cánh trong lòng, cả đời này anh chỉ cần cô, những người khác có cũng được không có cũng chả sao, nhưng nếu là vì cô thì anh bằng lòng lựa chọn thứ tha.

Nên anh mới dẫn cô về.

Anh biết cô muốn người nhà anh chấp nhận, cũng giống như anh muốn người nhà họ Diệp chấp nhận mình vậy.

Thế mà hiện tại cô còn đang khuyên nhủ anh tận tình thế này, cảm động thì cảm động thật nhưng vẫn hơi buồn cười, nếu anh không muốn thỏa hiệp thì còn mang cô về đây làm gì.

Đúng là bé ngốc mà.

“Ừ.”

Hết 49.