Thời Gian Hiểu Lòng Tôi

Chương 46




Cả hai tay trong tay, đứng trước bia mộ của cha mẹ cô.

Cô chăm chú nhìn hai phô ảnh phía trước qua lớp kính râm đen, lặng thinh hồi lâu rồi chợt nói: “Anh Cảnh Thời, lúc trước em đã kể anh nghe chuyện trước lúc lâm chung của cha em hay chưa?”

“Chưa.”

Cô ngập ngừng một thoáng rồi nói: “Khi em đến gặp ông ấy thì đã muộn, dì Đường và chú Diệp đưa em đến bên cạnh, ông ấy run rẩy với tay nắm lấy bàn tay em, chỉ lặp đi lặp lại hai chữ xin lỗi bằng chất giọng yếu ớt khản đặc.”

“Ông ấy cảm thấy mình là người có lỗi nhiều nhất, nếu ông ấy không lừa hai mẹ con em rồi bỏ đi thì em đã không bị mù lần nữa, trong trận động đất, ông ấy cũng có thể ở cạnh hai mẹ con em, che chắn cho hai người, nếu thế thì mẹ sẽ không chết, em cũng sẽ bình an vô sự, còn ông ấy thì sẽ cáng đáng được cho gia đình mình lần cuối cùng.”

Cô bình tĩnh nói một tràng, lời cô nói vang lên vô cùng rõ ràng trong không gian viếng mộ tĩnh lặng.

Trì Thư Ý khẽ cau mày, giọng xen lẫn chút run rẩy khó nhận ra, “Nhưng ông ấy không hiểu, cả cha và mẹ đều quan trọng như nhau, ai ra đi em cũng sẽ đau khổ lắm, điều em mong muốn nhất từ trước đến giờ vẫn luôn là cảnh gia đình đoàn tụ, sum vầy bên nhau.”

“Ông ấy cảm thấy mình ra đi là một cách để giảm bớt gánh nặng, nhưng thật ra lại khiến cho mẹ con em sống khốn khổ hơn biết chừng nào.”

“Hận ông ấy à?” Anh hỏi.

Cô lắc đầu, hơi mỉm cười, “Lúc đầu không biết sự thật thì hận ông ấy lắm, mọi nỗi oán hận trước đó đều tan thành mây khói sau khi em đến gặp ông ấy lần cuối, nghe tiếng nói gần như là tiếng thì thào và cả đôi bàn tay níu em đầy yếu ớt kia rồi.”

“Dù sao ông ấy không biết sau này sẽ xảy ra chuyện như thế này, tai nạn gọi là tai nạn là bởi vì chẳng ai ngờ nó sẽ xảy ra cả.”

Mộ Cảnh Thời ôm lấy eo cô, Trì Thư Ý nghiêng đầu tựa vào bả vai anh, thở dài thườn thượt, “Không biết mẹ em đã tha thứ cho ông ấy hay chưa, em đã từng muốn giải thích với mẹ chuyện này vô số lần trong mơ nhưng bà chẳng bao giờ để em nói hết.”

“Dì Anh sẽ hiểu và tha thứ mà.”

Một làn gió sẽ lạnh phất qua, thổi rối cả mái tóc dài đang xõa tung xinh đẹp của cô, Mộ Cảnh Thời vén tóc lại cho cô rồi kéo khăn quàng cổ của cô lại chặt hơn, che cả nửa khuôn mặt cô.

Hai bó hoa đặt trên đất sàn sạt theo gió, có vài cánh hoa bị gió cuốn lên, bay trong không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống bên trên bia mộ.

Trời vốn đang âm u mà giờ gió đã xua tan mây mù, ánh hoàng hôn nhàn nhạt tỏa ra vầng sáng đo đỏ dìu dịu, phủ một lớp vàng sáng rỡ lên tất thảy mọi vật, cơn gió lạnh thấu cả xương kia qua đi, để lại một vòng trời quang đãng, song trời đã ngả về tây, báo hiệu cho “nàng” đêm sắp vươn mình tỉnh giấc.

Họ cúi thấp đầu ba lần trước phần mộ, rồi anh ôm cô, từng bước từng bước rời khỏi đấy, đôi bóng lưng đã chẳng còn đơn côi nữa và cũng dần mờ hơn để rồi cuối cùng, khuất hẳn trên mảnh đất này.

Sau khi về nhà ăn tối, cô ôm máy tính đến phòng để đàn.

Lần livestream đầu tiên sau khi tìm lại được ánh sáng, cô đã trò chuyện giao lưu đến là vui vẻ với nhóm chim hỉ thước đã ủng hộ mình, còn chơi bằng hết những bản piano họ yêu cầu.

Nhìn nhóm nhỏ đáng yêu cứ gửi dòng “Chúc mừng nữ thần đã tìm lại được ánh sáng”, cô chợt thấy cảm động, trước đây cô chưa bao giờ mở miệng nói chuyện gì nhiều nên đương nhiên không thể cảm được gì, thi thoảng Bắc Bắc cũng sẽ đọc vài bình luận cho cô nghe song khi chỉ có một mình thì cô chỉ chuyên tâm đàn hết bản này đến bản khác, và cũng chỉ hy vọng họ sẽ thích.

Bây giờ cô đã thấy được, nhóm chim hỉ thước của mình ân cần và ấm áp đến độ nào.

Cũng không biết là “bạn chim” nhạy bén nào phát hiện thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, thế là hỏi: “Nữ thần kết hôn rồi à?”

Sau đó lại gửi thêm một câu: “Dạo gần đâu nữ thần biến mất tăm là vì bận trị liệu lẫn kết hôn á!?”

Thật ra ban đầu chỉ có một người hỏi, vừa hỏi xong thì cũng chìm nghỉm giữa rừng bình luận, đương nhiên Trì Thư Ý cũng không đọc được, song vẫn người đọc thấy câu hỏi này ngày càng nhiều hơn, dần đà, cả khu bình luận chỉ toàn bận thảo luận vấn đề cô đã kết hôn hay chưa.

Đến khi Trì Thư Ý nhìn sang máy tính sau khi chơi đàn xong thì cũng sửng sốt.

Đúng là nể nhóm fan nhỏ này thật, đến cả chuyện này mà họ cũng nhận ra.

Mà nếu đã bị nhận ra thì cô cũng không cố chấp phủ nhận nữa, thế là thoải mái đáp: “Tối qua mình định cầu hôn, ai ngờ cuối cùng lại là đối tượng được cầu hôn, cũng đã đồng ý rồi!”

Khu bình luận vỡ hòa, trừ những bình luận chúc phúc ra thì vẫn có người tò mò hỏi có phải là cái người có id “ Cảnh Thời Thất Thất hôm nọ chia sẻ lại bài của cô không.

“Là anh ấy.”

Khu bình luận —

[A a a a tui biết ngay là người đó mà! Chúc nữ thần hạnh phúc!]

[Thèm nghe chuyện tình của nữ thần quá đi!]

[Bách niên giai lão nhé!!!]

[Hiuhiu, nữ thần của tui lấy chồng mất rồi!]

[Phải “được yêu” nhiều vào đó nha →_→]

[Từ từ! Quan trọng là cụm tưởng đi cầu hôn nhưng hóa ra lại được cầu hôn mà! Mấy bà ở trên “get” ý chính cho đúng đi chứ?!]



Trì Thư Ý cạn lời trước câu bình luận “được yêu” nọ, may mà họ không thấy mặt cô đấy, nếu không khuôn mặt đỏ lựng tới tận mang tai này mà bị bắt gặp thì sao nay cô còn biết giấu mặt vào đâu nữa. 

(*) “Được yêu” ở đây là tính phúc (Sinh hoạt vợ chồng ứ ừ ấy), từ này (性福) đồng âm với hạnh phúc (性福) nên Trà để là “được yêu” trong ngoặc kép, vừa được yêu chiều vừa được yêu…=)))

Đã thế còn có người bắt ý bị cầu hôn ngược nữa chứ, được rồi, cô đây bội phục.

“Hôm nay mình livestream là vì sắp tới định ra nước ngoài giải quyết chút chuyện, có thể một khoảng thời gian sau mới chơi đàn cho mọi người nghe được, nên bây giờ mọi người muốn nghe gì thì cứ nói nhé, hôm nay mình sẽ cố gắng đàn hết cho mọi người nghe.”



Đàn thêm chừng năm sáu bài nữa, khi sắp tạm biệt mọi người, cô có nói: “Mình sẽ đăng video sau, nếu mọi người nghe chưa đã thì lát có thể vào nghe tiếp nhé, ngủ ngon!”

Trì Thư Ý tắt stream rồi đàn lại bài mình thường chơi thêm lần nữa, đăng lên Weibo kèm lời nhắn: “Mười năm trước anh đã hứa sẽ chữa khỏi mắt cho em, lúc đó em cũng đã nói đến chừng ấy sẽ đàn bản nhạc này tặng cho anh. Mười năm sau, anh đã thực hiện lời hứa, giúp em tìm lại ánh sáng, để em được tận mắt nhìn thấy anh, còn em, dẫu biết có trả thứ gì cũng đều không sánh được với lời hứa ấy nhưng vẫn mượn bản nhạc này báo đáp anh @Cảnh Thời Thất Thất [Trái tim].”



Chẳng biết Mộ Cảnh Thời đã đứng sau lưng cô tự lúc nào, lúc Trì Thư Ý đóng máy tính, vừa đứng dậy thì đỉnh đầu đã đụng vào cằm anh.

Cô ôm đầu “A” một tiếng, Mộ Cảnh Thời thì thoáng nhíu mày.

Trì Thư Ý không biết anh đã đọc được bao nhiêu, cũng không để tâm, cô đâu muốn giấu anh, thế nên chỉ hờn dỗi trừng mắt liếc anh một cái.

Mộ Cảnh Thời bật cười, giữ tay cô rồi xoa đầu cô đến là yêu chiều, còn cúi đầu thổi nhè nhẹ lê n đỉnh đầu cô, hơi thở của anh làm da đầu Trì Thư Ý tê dại, còn đang định đưa tay đẩy anh ra thì anh lại như thể đoán được trước đường đi nước bước của cô vậy, cô còn chưa kịp làm gì, anh đã bế bổng cô lên. 

“Hôm nay đã cũng lâu rồi, giờ phải ngủ, sau này không được nhìn màn hình máy tính mãi, biết không?”

“Chỉnh độ sáng màn hình xuống mức thấp nhất là được mà.”

“Vậy cũng không được.”

Trì Thư Ý bĩu môi, ngoan ngoãn gật đầu.

Anh ôm cô đi tắm, để cô ngâm mình thoải mái trong bồn tắm còn mình thì tất bật chuẩn bị đồ dùng cho cô, sữa tắm dầu dưỡng da gì gì đó, bận rộn lắng lo cho cô cả buổi trời, sau rốt còn tự tay mặc đồ ngủ cho cô, xong xuôi mới ôm cô ra khỏi phòng tắm, đặt lên giường.

Nhìn khuôn mặt ửng hồng suốt từ nãy đến giờ của cô, Mộ Cảnh Thời cười khẽ, bộ dáng rõ là đang xấu hổ mà vẫn cố tỏ ra mình bình tĩnh này của cô quả là đáng yêu thật, anh xoa đầu cô, cắn nhẹ vào cằm cô rồi ậm ờ nói: “Ngoan.”

Sau khi dém chăn cẩn thận cho cô anh mới có thời gian tự chăm sóc bản thân.

Lúc anh vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm thì đã thấy bé con sắp ngủ gục đến nơi, nằm gọn trong chăn, chỉ để lộ khuôn mặt vừa mềm vừa trắng trẻo của mình ra cho anh xem.

Mộ Cảnh Thời không lên giường ngủ ngay mà mở máy tính rồi đăng nhập vào Weibo.

Anh chỉ xem mỗi bài cô vừa đăng cách đây một tiếng bốn lăm phút tròn.

Mộ Cảnh Thời nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đọc lời cô nhắn và cuộn xuống xem bình luận.

Mất một lúc lâu sau anh mới hồi thần, nhấn chia sẻ.

Cảnh Thời Thất Thất: Từ nay trở về sau, hai ta sẽ không chia lìa nữa, bé con à, làm vợ anh nhé.

Đóng máy tính, rón ra rón rén trèo lên giường, anh nhẹ nhàng vén góc chăn lên rồi chui vào, vươn tay ôm cô vào lòng theo thói quen, khẽ hôn cô, hôn từng li từng tí, từ vầng trán đến mi mắt, từ sống mũi đến khóe môi.

Cô nửa tỉnh nửa mê chỉ biết thì thầm gọi: “Anh Cảnh Thời.”

Nghe tiếng kêu mềm mại nhỏ nhẹ ấy của cô, anh dịu dàng hôn lên môi cô và đáp: “Bé con à, anh ở đây.”

Ngay lúc anh hôn đến hõm cổ cô, Trì Thư Ý bèn ngửa đầu theo bản năng, tay cô “đáp” hờ bên hông anh, cũng chỉ hờ thôi, chẳng có tí sức nào để ôm hết.

Anh dịu dàng khôn tả, trút bỏ hết lớp vải vóc “ngăn cách” giữa hai người, yêu chiều ôm cô vào lòng, thật ra cũng sợ làm đau cô nên không dám làm quá mạnh.

Mắt cô vẫn nhắm nghiền, song đầu óc lại tỉnh táo đến lạ, còn âm thầm mắng anh: Nếu đã muốn cởi hết ra đến vậy rồi thì ban đầu còn đường hoàng mặc áo cho cô làm chi?

Trì Thư Ý ngày càng rối bời mê mang, chỉ biết bám rịt lên người anh rầm rì, dáng vẻ buồn ngủ mơ màng của cô đáng yêu lắm, khuôn mặt thì đã dần ửng đỏ, thi thoảng sẽ khẽ khàng “ngâm nga” theo động tác của bọn họ.

Anh vừa ngừng lại không lâu, cô cũng say giấc, còn anh thì lại chả buồn ngủ chút nào.

Chuyện vợ chồng cũng đã làm cả rồi, nhưng anh vẫn muốn có tờ giấy kia, càng sớm càng tốt.



Trì Thư Ý tỉnh lại khi rạng đông vừa hé, chỉ thấy cả người khó chịu mỏi mệt vô cùng, tuy suốt cả quá trình cô luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ nhưng vẫn nhớ rõ chuyện tối qua lắm.

Anh dịu dàng thì dịu dàng thật, nhưng đau vẫn hoàn đau.

Trì Thư Ý nhắm tịt mắt không thèm động đậy gì, ngủ thêm một tí nữa rồi mới chậm rãi mở mắt và, ngay lập tức sa vào đáy vực sâu hun hút ẩn hiện trong đôi mắt anh.

Mộ Cảnh Thời cứ nghiêng người đưa tay chống đầu nhìn cô chằm chằm như thế, còn chả biết cái người này đã nhìn bao lâu rồi nữa.

“Tỉnh rồi?”

Cô ngẩn ngơ gật đầu, anh thì hơi cúi xuống, đặt một nụ hôn lên bờ môi hơi khô khốc của cô.

“Sáng tốt lành.”

“Ơ,” Trì Thư Ý thấy anh cứ là lạ, khàn giọng hỏi anh: “Có chuyện gì à?”

Cùng lúc ấy, cô nghe anh nói với mình: “Mình đến Cục Dân Chính đi em.”

Hết 46.