Thời Gian Hiểu Lòng Tôi

Chương 43




Mộ Cảnh Thời phải ở lại bệnh viện làm việc nên chờ Trì Thư Ý kiểm tra lại, sau khi chắc chắn mắt cô không chịu di chứng gì anh mới để cô về nhà họ Diệp với Đường Trinh Thục.

Anh tiễn hai người xuống sảnh, sau khi đến sảnh chính bệnh viện anh bèn lấy một chiếc kính râm ra, mang lên cho cô rồi nói, “Em vừa hồi phục, nên mang cái này để bảo vệ mắt.”

Trì Thư Ý còn chả biết anh chuẩn bị kính từ bao giờ, cô vươn tay sờ lên gọng kính rồi gật đầu: “Em biết rồi, sau này sẽ khỏi nhà em sẽ đeo.”

Đường Trinh Thục thấy Mộ Cảnh Thời luôn lo chu toàn mọi bề cho Thất Thất thế thì càng yên tâm giao cô cho anh hơn.

Tuyết vẫn đang rơi, tuy chỉ có những bông tuyết nhỏ, song trận tuyết đêm qua cũng đủ biến thành phố này trở thành một thành phố phủ đầy tuyết trắng đẹp xinh, Trì Thư Ý hào hứng lắm, tối qua trong phòng bệnh cô chỉ biết trời đổ tuyết chứ không quan tâm nhiều, thế nên giờ nhìn ngắm cảnh tượng trước mắt cũng hứng khởi lắm.

Cô với tay đón lấy bông tuyết, tuyết vừa chạm vào lòng bàn tay cô thì cũng nhanh chóng nhòe tan đi, hơi lạnh phả lên lòng bàn tay cô, còn hơi ngứa nữa.

Trì Thư Ý nhìn bông tuyết trên tay mình không chớp mắt, thấy nó nhanh chóng rã thành từng giọt sương trên bàn tay cô, cảm giác này tốt thật, từ nay về sau cô không chỉ dùng được thính giác hay xúc giác nữa mà còn có thể nhìn thấy hết thảy những thứ bản thân muốn nhìn.

Mộ Cảnh Thời nắm lấy bàn tay vừa hứng tuyết của cô lại, khẽ trách cô: “Em không lạnh sao?”

Trì Thư Ý cười lắc đầu.

“Tốt nhất là giờ không nên nhìn những thứ phát ra ánh sáng mạnh lâu, kể cả khi đang đeo kính cũng phải để ý chút, cũng đừng nhìn quá lâu, em phải nghỉ ngơi nhiều mới được.”

“Em biết rồi mà.”

Mộ Cảnh Thời mở cửa xe cho cô, “Vào đi thôi.”

Trì Thư Ý lại xoay người, nhón chân ôm chầm lấy anh, “Tối gặp nhé, anh Cảnh Thời.”

Một tay anh giữa cửa xe, một tay vòng qua ôm eo cô, mỉm cười đáp, “Ừ.”

Diệp Bắc Bắc nghe mẹ mình gọi bảo Thất Thất sẽ về nhà là lặp tức quẳng hết việc trên công ty lái xe về thẳng nhà.

Lúc cô nàng về đến nhà thì Đường Trinh Thục đang xuống nhà bếp làm cơm tối, Trì Thư Ý đứng cạnh phụ bếp, hai người vừa cười vừa nói, bầu không khí vô cùng ấm áp và hài hòa.

Diệp Bắc Bắc yên lặng đứng ngay cửa nhà bếp mất một lúc lâu sau mới run rẩy mở miệng gọi: “Thất Thất?”

Trì Thư Ý quay đầu nhìn cô nàng, nhoẻn miệng cười đến là tươi, đoạn mở vòi nước rửa tay rồi bước về phía cô nàng.

Mắt cô thật sự có tiêu cự, vừa có thần vừa trong vắt hệt như nước hồ thu, đôi mắt rạng rỡ ấy nhìn Diệp Bắc Bắc không rời, từng bước từng bước đi về phía cô nàng.

Diệp Bắc Bắc cứ đờ người đứng đấy, mãi đến khi cô bước đến ôm mình vào lòng, cô nàng cũng vẫn ngây ra, chỉ có nước mắt là ngày càng tuôn trào dữ dội hơn.

“Bắc Bắc.” Trì Thư Ý ôm chặt cô nàng và gọi.

Diệp Bắc Bắc chợt đẩy cô ra, quờ quạng lau nước mắt rồi đưa một ngón tay lên hỏi cô: “Đây là số mấy?”

Trì Thư Ý: “…”

Đến cả Đường Trinh Thục cũng phải cạn lời với độ “ngây ngô” của con gái, bà bước tới đưa cô nàng này nồi hạt dẻ nhỏ đang xào dở, “Lại giúp mẹ đi này.”

Diệp Bắc Bắc vẫn chưa chịu thôi mà tiếp tục đưa thêm một ngón nữa, mắt trợn to như cái chuông đồng: “Này thì sao?”

Trì Thư Ý hết nói nổi bạn mình, đành chiều theo mở miệng đáp: “Hai.”

Nói rồi, vừa quay người đi lại đằng bếp giúp Đường Trinh Thục, Diệp Bắc Bắc đã nhào tới ôm cứng cô, sau đó hét to như thể muốn dở luôn cả cái nhà bếp lên: “A a a a Thất Thất thật sự nhìn được rồi này!!!”

Trì Thư Ý chỉ thấy tai mình như sắp điếc đến nơi, lúc hồi thần lại thì bất lực nói: “Tớ vừa khỏi mù đấy, cậu đây là muốn biến tớ thành kẻ điếc đúng không?”

Diệp Bắc Bắc mau mắn buông tay, xí hổ cười trừ, “Ừ tớ…Tớ hào hứng quá ấy mà! Hi hi…”

Lúc cả nhà dùng bữa trưa thì Diệp Văn Ung về, Trì Thư Ý không ngờ chú Diệp, vốn đã ngoài năm mươi, lại trông chẳng có vẻ gì là một người đàn ông sắp bước vào độ lão niên cả.

Ông cao lớn đường hoàng, mái tóc đen ngắn thi thoảng sẽ nhìn thấy vài sợi tóc bạc, song vẫn không ảnh hưởng gì đến đĩnh đạc bệ vệ của ông, đường nét trên khuôn mặt vẫn vô cùng sắc bén rõ nét, khóe miệng vẫn luôn “treo” lên một nụ cười mỉm dễ gần.

Lúc trước khi nghe mỗi giọng nói, cô đã biết ông không phải là người quá nghiêm khắc, hôm nay nhìn thấy, quả không sai.

Chú Diệp là người không cần nói năng gì cũng khiến người khác biết được ông là một người đàn ông vừa lịch thiệp vừa ôn hòa.

Chiều đến, Diệp Bắc Bắc cứ nhất quyết đòi ở nhà bầu bạn với Trì Thư Ý, thế là một lần nữa, quang minh chính đại cúp việc!

Đường Trinh Thục và Diệp Bắc Bắc đưa Trì Thư Ý dạo quanh nhà xong thì rảnh rỗi ngồi trà nước chuyện trò với nhau.

Đang nói đến chuyện tối nay cả nhà cùng nhau ăn tối thì tay giữ tách trà của Trì Thư Ý thoáng khựng lại rồi cười cười nói với Đường Trinh Thục: “Bữa tối này dì Đường hãy nhắc đến chuyện con vừa nhìn thấy được thôi được không ạ?”

Đường Trinh Thục đặt tách trà xuống, sao không hiểu ngụ ý của cô, thế là cười hỏi ngược lại: “Sao? Con đang sợ dì làm khó cậu ta à?”

“Không phải đâu.” Cô hơi rối bời, song vẫn ngoan ngoãn nói thật.

“Một khoảng thời gian nữa con về cùng anh ấy một lần, giải quyết rốt ráo chuyện nhà anh ấy bên kia và cùng nhau đến thăm thầy anh ấy, có thời gian thì sẽ đi thăm thú vài nơi.”

“Nếu tự con đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi thì dì không nhiều lời thêm làm gì,” Đường Trinh Thục thở dài, nắm lấy tay Trì Thư Ý, lời ít ý nhiều mà rằng: “Thất Thất, dì biết con là cô bé có chính kiến, dì cũng thấy bác sĩ Mộ thật lòng yêu thương con, hai người các con đi được đến đây đã giỏi lắm rồi, dì hy vọng các con sẽ luôn hạnh phúc. Nhưng con không thể để bản thân chịu ấm ức, con là con gái rượu nhà họ Diệp nâng niu trong bàn tay đấy, không cần hạ mình làm thân với người khác, hiểu không?”

Trì Thư Ý cúi người ôm Đường Trinh Thục, mặt mày tươi tắn, “Con biết mà, dì Đường cứ yên tâm.”

Bà hoàng chậm tiêu Diệp Bắc Bắc mất cả nửa ngày trời mới “tiêu hóa” hết chuyện Trì Thư Ý nói, thế là cô nàng nhấp một ngụm trà, muộn màng cảm thán: “Bác sĩ Mộ quyết đoán thật ha!”

Trì Thư Ý: “…”



Tối đến, cả gia đình tề tựu trên bàn ăn nhà họ Diệp, lúc ăn cơm không biết ai đã u sầu bật thốt một câu: “Chỉ thiếu mỗi Nam Sơ.”

Câu này quả thật đã chạm đến cái dằm trong tim Đường Trinh Thục, bà gắng gượng mỉm cười nói với mọi người: “Tôi xuống nhà bếp xem súp có còn không đã nhé.” Sau đó thì đứng dậy rời đi.

Trì Thư Ý định đi theo bà nhưng lại bị Mộ Cảnh Thời ngăn lại, anh nhìn cô một cái trấn an, khẽ gật đầu với Diệp Văn Ung ngồi cách mình không xa rồi yên lặng đứng dậy vào nhà bếp.

“Để con giúp dì ạ.”

Mộ Cảnh Thời lấy muỗng từ trong tay Đường Trinh Thục, bà vẫn luôn ngây người ra suốt từ lúc vào bếp đến giờ, và từ từ khuấy súp nóng trong nồi, một lát sau khói đã bốc lên nghi ngút, còn phả vào khuôn mặt anh.

Sau khi Đường Trinh Thục thấy anh vào thì bèn vội vã lau nước mắt,cười nói: “Bác sĩ Mộ cứ qua kia ăn đi, để chỗ dì làm là được.”

Anh chỉ lễ phép cười, không dừng tay.

“Năm nay bác sĩ Mộ bao lớn rồi nhỉ?”

“28 ạ.”

Đường Trinh Thục cũng cười, nói: “Cùng tuổi với Nam Sơ này.”

Mộ Cảnh Thời quay đầu nhìn bà, Đường Trinh Thục cũng không né tránh ánh mắt anh: “Không biết dạo này thằng bé thế nào rồi, ít liên lạc với bọn dì hẳn, trước khi Thất Thất phẫu thuật nó còn nói sẽ về thăm nhà chút rồi mới đi tiếp, ai ngờ vừa sang hôm sau đã nói kẹt việc nên không về được.”

Bà thở dài, “Dì còn dặn chị Trương chuẩn bị bao nhiêu là món thằng bé thích, định chờ nó về sẽ tự tay xuống bếp nấu cho nó ăn, nhưng thằng bé này…Thật là!”

“Cứ để dì phải lo cho nó miết.”

Mộ Cảnh Thời chỉ lắng tai nghe, một một người mẹ nói bà nhớ con trai mình đến mức nào, anh nghĩ, mẹ anh…Đã bao giờ như thế này hay chưa? Đã bao giờ thật sự nhớ mong anh, nghĩ đến anh mà không hề có mục đích hay mưu tính nào hay chưa?

Đương nhiên Đường Trinh Thục không phải muốn kể lể với anh về chuyện con trai bà, tuy bà nhớ Diệp Nam Sơ lắm. nhưng ngoại trừ nhớ ra thì nói đến chuyện này còn có mục đích khác.

“Có câu này cũng đúng lắm —  thương thay cho tấm lòng cha mẹ khắp thiên hạ.”

“Thôi…Cũng được rồi đấy, cậu tắt bếp đi.”

Mộ Cảnh Thời gật đầu tắt bếp, Đường Trinh Thục với lấy chén lẫn muỗng ra còn Mộ Cảnh Thời chủ động xắn tay áo giúp bà rửa sạch.

Đường Trinh Thục nhàn nhã rảnh rang thì bèn lau tay rồi nghiêng người sang một bên định trò chuyện với anh.

“Có một chuyện con mong được được đồng ý của dì.” Mộ Cảnh Thời nhanh nhẹn rửa chén sơ rồi múc súp đầy, sau đó xoay người sang đối diện với Đường Trinh Thục.

Bà vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười hiền hòa, “Cậu cứ nói.” 

“Con muốn cưới Thất Thất.”

“Về thời gian cụ thể thì chỉ cần cô ấy gật đầu, bao giờ tổ chức cũng được.”

“Nếu là về chuyện này, bác sĩ Mộ à, tình cảm giữa cậu và Thất Thất dì thấy rõ mồm một, đương nhiên hy vọng hai người có thể sớm ngày thành gia lập thất, nhưng không biết dì có thể hỏi một chuyện, ý nhà cậu thế nào? Dù sao kết hôn không chỉ là chuyện của hai người mà còn là chuyện giữa hai gia đình đấy.”

“Con chỉ có thể khẳng định, tình cảm của con, con làm chủ.” Vẻ mặt anh bình thản, nhìn không ra chút dao động nào, dù là mảy may.

“Nhưng con bé muốn có được sự đồng ý của gia đình cậu.”

Đường Trinh Thục nói thẳng vào trọng tâm, không chỉ đả động đến cõi lòng anh mà còn chọc thẳng vào tâm tư của Trì Thư Ý đang đứng ngoài phòng bếp nghe họ chuyện trò.

Im lặng một lúc, Đường Trinh Thục tiếp tục cất lời: “Cũng giống như cậu muốn gia đình dì chấp nhận cậu vậy.”

Mộ Cảnh Thời sửng sốt hồi lâu rồi mới chầm chậm gật đầu.

Dường như anh đã hiểu ra gì đó nên bèn cảm ơn Đường Trinh Thục: “Con hiểu rồi, cảm ơn dì ạ.”

“Sao lâu thế ạ? Mọi người chờ đến sốt cả ruột rồi.” Trì Thư Ý “trùng hợp” xuất hiện, bước đến cạnh họ cười nói.

“Vừa tắt bếp đây, đang định ra ngoài thì con vào đó chứ.” Vẻ mặt Đường Trinh Thục vẫn hiền hòa như thường lệ.

Chập tối, trên đường về, Trì Thư Ý đeo kính râm ngồi ghế phụ lái, nghiêng đầu nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ xe, cô đã sống đây lâu lắm rồi, vậy mà hôm nay mới có cơ hội nghiêm túc ngắm nhìn nó.

Cảnh vật ngoài cửa xe nhanh chóng bị kéo tụt lại phía sau, ánh đèn neon đủ màu từ bao tòa nhà cao tầng sáng rỡ, người đi đường vội vội vàng vàng, kẻ đi kẻ đến, người xe như nước giữa đại dương, tiếng còi xe inh ỏi hòa chung với tiếng nhạc sôi động phát ra từ một cửa hàng nào đó, ồn ào náo nhiệt lạ kỳ.

Quả là thành phố sống về đêm.

“Anh Cảnh Thời, bao giờ anh rảnh thế, chúng mình đi chơi mấy ngày được không?” Cô quay đầu, nhoẻn miệng cười và hỏi.

“Ừ.”

“Ra nước ngoài tìm Cảnh Vân chơi, dạo trước không đến đám cưới của họ mà giờ lại để đôi vợ chồng mới cưới như họ chạy về thăm thì không ổn lắm đâu.”

“Ừ.”

Cô cười càng tươi hơn, mắt ngời sáng, “Thế đi thăm cả thầy anh nhé?”

“Được.”

Cô nói gì anh đều đồng ý cả, Trì Thư Ý dẩu môi, sao nay anh “ngoan” thế? chẳng bình thường chút nào, thế là cô cũng im bặt, không dám mở miệng “đề xuất” tiếp nữa.

“Còn nữa không?”

Cô lắc đầu nguầy nguậy, giờ không thể đòi hỏi nữa, cô sợ lọt trúng bẫy anh giăng thì chết.

“Về nhà với anh một chuyến.”

Trì Thư Ý ngây cả người ra, rồi gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Vâng.”

“Sau đó đi Pháp.”

Cô càng ngạc nhiên hơn, nhưng ngay sau đó đã hiểu ý anh, bèn cười ra tiếng: “Vâng.”

Trì Thư Ý chủ động duỗi tay cầm lấy bàn tay anh rồi cúi đầu hôn phớt qua mu bàn tay bạn trai mình, nghiêng đầu cười tinh nghịch: “Về nhà trả nợ nhé.”

Hết 43 – Hoàn quyển 2.