Đây là lần đầu tiên anh vào phòng ngủ cô, không phải màu hồng thiếu nữ cũng không phải màu xanh mộng ảo, cả phòng chỉ toàn một màu trắng thuần, đơn giản mà tinh tế.
Quần áo trong tủ đều được treo lên nghiêm chỉnh, mỹ phẩm dưỡng da gì đó được bài biện vô cùng ngăn nắp trật tự trên bàn trang điểm và đều để cố định, từ trái sang phải lần lượt là dưỡng da, nước hoa, dung dịch cấp ẩm cho da, kem dưỡng v…v…Ngoài mỹ phẩm ra thì còn có son môi, nước tẩy trang và hộp trang sức nhỏ gọn…
Tuy không có quá nhiều thứ nhưng trên bàn trang điểm của cô còn bày một chiếc khay tinh xảo, bên trên để mỹ phẩm và đồ trang điểm cô thường dùng, vật nào vật nấy đều có vị trí cố định, không bao giờ đặt sai nơi nhầm chỗ.
Trì Thư Ý chỉ soạn theo ít quần áo và đồ chăm sóc da cơ bản.
“Mang mấy thứ này trước đã, sau này sẽ về lấy thêm.”
Cô ngồi bên mép giường, Mộ Cảnh Thời rót nước ấm cho cô, ngồi xuống cạnh cô.
“Em còn muốn lấy theo gì nữa không?”
Cô cầm ly nước trong tay, cúi đầu hơi nhíu mi, “Để em nghĩ đã…Cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.”
Mộ Cảnh Thời nhìn vẻ mặt tư lự đến nhăn tít cả mày lại của cô thì không khỏi mỉm cười, xoa xoa đầu cô, từ tốn nói: “Không gấp, em cứ nhớ từ từ.”
Trì Thư Ý vâng một tiếng, đặt ly nước lên tủ đầu giường, lúc rút tay về có đụng phải ngăn kéo tủ, mắt sáng lên tức thì, cô nhoẻn miệng cười kéo mở ngăn tủ nhỏ, lấy từ bên trong ra một quyển album, “Là cái này.”
Ánh mắt Mộ Cảnh Thời chuyển xuống quyển album ảnh cô cầm trong tay, bìa là ảnh một cô gái nhỏ rất xinh đẹp, mặc váy liền thân biếc xanh, làn váy như được gió nhẹ thổi lên làm khung cảnh tăng thêm vài phần ưu nhã sống động, cô gái ấy ngồi trên băng ghế dài, hơi ngẩng đầu, cười híp cả mắt, đón nhận ánh mặt trời rạng rỡ chiếu đến.
Vẻ ngọt ngào ấy nhắc anh nhớ đến cô, cũng ngây thơ dễ thương và trong sáng đến thế này.
Trì Thư Ý đưa album cho anh, “Mang cái này theo nữa.”
“Ừ.” Anh nhận lấy rồi bỏ vào vali đã có quần áo và vật dụng thường cô soạn.
Cô đưa tay sờ lên mặt đồng hồ đeo tay, đã 3 giờ hơn rồi, nghiêng đầu hỏi anh: “Nhà anh có nguyên liệu nấu ăn không?”
“Hử? Có.”
“Tối nay mời họ ăn một bữa trong nhà à?”
“Mời ai?”
Trì Thư Ý ngây ra, “Thì em trai anh với bạn gái người ta.”
“Sao phải mời?”
Anh thoáng nhíu mày, từ trước tới giờ Mộ Cảnh Thời không thích ăn cơm với người khác, song lần này anh cảm thấy mình không còn bài xích chuyện này như trước nữa, ít nhất là không còn thấy khó chịu như trước, mà thật ra từ trưa hôm nay anh đã thấy mình thay đổi rồi, chỉ là không để ý đến thôi.
“Không vì sao hết, trẻ con không phải nên về nhà ăn tối à? Anh là anh ruột người ta đấy.”
Anh là anh trai người ta, nhà anh ở trong nước cũng chính là nhà anh chàng ấy rồi.
Anh cả như cha.
Trái tim Mộ Cảnh Thời cứ như thể bị kẻ nào đó bóp lấy vậy, dù không đau nhưng vẫn buốt nhói, bao nhiêu năm rồi, anh đã quen với việc ở một mình, người nhà với anh mà nói nào khác gì người qua đường lạ lẫm.
Tuy quan hệ với Mộ Cảnh Vân không căng thẳng gì nhưng cũng chẳng khăng khít gì cho cam, dầu sao anh vốn là người lạnh lùng bẩm sinh, đối nhân xử thế bao giờ cũng hững hờ khó gần, cũng đã quen với việc tự nhốt mình trong thế giới riêng.
“Vậy…E là không đủ dùng, đến siêu thị mua thêm đi.”
Trái tim đang treo lơ lửng của Trì Thư Ý cuối cùng cũng được buông xuống, cô lẳng lặng thở phào một hơi, bàn tay đang níu chặt lấy góc áo đã túa mồ hôi tự lúc nào chẳng hay.
Cô sợ anh sẽ từ chối.
Ban sáng nghe Dương Vân San nói anh lạnh lùng, cô không hề tin chút nào, sau đấy lại nghe Dương Vân San cười cười bảo: “Từ khi còn bé Cảnh Vân đã xem anh Cảnh Thời như tấm gương, lúc nào cũng muốn gần gũi hơn với anh mình, nhưng anh Cảnh Thời luôn hững hờ lạnh nhạt với người khác, đến cả đứa em trai cùng một mẹ cũng chỉ đối xử bình bình như bao người.”
Còn cô làm vậy, không phải vì muốn để Mộ Cảnh Vân vui mà chỉ là vì đau lòng cho anh thôi.
Nếu anh đã dịu dàng bảo bọc cô đến vậy thì ắt cũng có thể trở thành anh Cảnh Thời ấm áp thân thiện trong lòng cô, chứ không phải là một người bạc tình vô cảm trong mắt người khác.
Cô không muốn anh phải cô độc cả đời mà luôn hy vọng anh có thể được mọi người thương yêu, mến mộ.
Trì Thư Ý và Mộ Cảnh Thời về đến nhà anh thì cũng đã 5 giờ hơn, Mộ Cảnh Thời thu xếp đồ từ vali cô ra xong xuôi rồi mới vào bếp.
Trì Thư Ý chầm chậm đi men theo ký ức của mình đến gian bếp ngoài, vừa vặn nghe được cuộc điện thoại của anh và Mộ Cảnh Vân.
“Tối nay qua đây ăn cơm.” Vẫn là tông giọng lạnh lùng vạn năm không đổi.
Song câu mời mọc cộc lốc của anh vẫn khiến anh chàng Mộ Cảnh Vân bên kia hứng chí lắm, “Thế để em với San San mua đồ ăn rồi qua liền.”
“Không cần,” Anh im lặng một chút rồi bổ sung: “Đã mua đồ xong rồi, cậu qua đây là được.”
Từ nhỏ đến giờ Mộ Cảnh Vân chưa từng được trải nghiệm kiểu đối đãi này của anh trai mình bao giờ, anh chàng cảm động cực kỳ, còn bắt đầu giở cái điệu mè nheo khi còn bé, “Anh ơi…”
Mộ Cảnh Thời: “Hết chuyện rồi thì cúp đi, lát hẳn qua.”
Nói xong bèn cúp cái một, còn không đợi Mộ Cảnh Vân trả lời, anh thở phào một hơi rồi để điện thoại lại vào túi áo, mày cũng giãn ra, vừa quay người lại đã thấy ngay Trì Thư Ý đang lặng thầm đứng tựa vào khung cửa phòng bếp.
Anh lại nhíu mày, đi đến hỏi: “Em chạy ra đây làm gì, nhỡ bị thương thì biết làm sao đây?”
Trì Thư Ý mỉm cười trấn an: “Không phải em vẫn đứng sờ sờ trước mặt anh đấy à, không sao mà, đã đến vài bận rồi, em cũng nhớ kha khá được đường đi.”
“Ra phòng khách chơi một lát đi em, không thì phòng để đàn đánh đàn cũng được, anh phải nấu ăn rồi.” Mộ Cảnh Thời xoay người cô lại, đỡ bả vai cô định dìu cô ra khỏi phòng bếp.
Trì Thư Ý kéo tay anh xuống, giọng dìu dịu êm tai: “Em muốn giúp một tay.”
Mộ Cảnh Thời thở dài.
Cô níu góc áo anh, hơi ngước mặt, giọng càng e ấp hơn, nghe ra cả ý làm nũng trong ấy, cô hỏi: “Được không anh?”
Anh dịu dàng ôm chặt cô, yêu chiều vỗ về lưng cô, cọ sườn mặt vào đỉnh đầu cô, bất lực đáp: “Nhưng anh không nỡ.”
Câu nói ấy cứ như hóa thành một làn gió âm ấm, thổi qua cõi lòng cô, khiến cõi lòng hệt hồ nước yên tĩnh kia bỗng nổi bão, từng cơn sóng dập dờn sóng sánh cứ thế bọc lấy cô chặt như nêm cối.
Tay Trì Thư Ý vươn lên, giữ lấy cổ áo sơ mi anh, ngước mặt cười khẽ, ra chiều dỗi hờn mà rằng: “Em nào phải búp bê bằng sứ, không yếu ớt đến vậy đâu nhé, tuy mắt không thấy được gì nhưng những chuyện như việc nhà bếp núc này nọ…Em vẫn dư sức làm được.”
“Nhưng em là cô công chúa nhỏ anh nâng niu trong tay.”
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên vầng trán cô, từng chiếc hôn vụn vặt mà luyến lưu, Trì Thư Ý nhắm mắt, yên tĩnh hưởng thụ nụ hôn của anh.
“Chờ nhé?”
“Em rửa trái cây cũng được mà?”
“…”
Đúng là không thể lay chuyển được cô mà, Mộ Cảnh Thời đành dìu cô vào bếp.
Anh mở tủ lạnh, hỏi: “Muốn ăn gì?”
“Anh muốn hỏi về trái cây cho em hay bữa tối?”
“Cả hai.”
“Trái cây thì…Lấy dâu tây đi ạ, để em rửa.” Mộ Cảnh Thời y lời lấy vài hộp dâu tây ra đặt vào tay cô.
Trì Thư Ý lại nghĩ nghĩ một chốc rồi hỏi: “Về bữa tối…Anh muốn nghe theo em thật à?”
“Ừ.”
Vì cả hai đã mua về đủ những loại thực phẩm cô yêu cầu nên Trì Thư Ý không ngần ngại nói một dãy tên món ăn mình muốn: “Gan heo xào cải bó xôi, rau diếp xào kèm thịt, cá trích hấp, vịt hầm đậu hũ, canh sườn heo với trứng gà chiên…Ừ chắc là…Đủ rồi.”
Mộ Cảnh Thời hơi ngây ra rồi bật cười tức thì, anh trêu: “Xem anh là đầu bếp thật nên đang muốn thử thách đấy sao?”
Thế nhưng trái tim anh, trái tim vốn giá băng lạnh lẽo ấy cứ thế, được cô chậm rãi hung nóng theo thời gian, cũng mềm mại theo tháng năm, hệt như có một vầng sáng ấm áp chậm rãi chiếu xuống cõi lòng tâm tối nơi anh, khiến mảnh hoang vu cằn cỗi xác xơ nọ dần mọc lên dây leo và chẳng hay tự bao giờ, hàng dây leo ấy ngày càng trải rộng xum xuê rồi vây lấy tất thảy, để anh có thể cảm nhận được khát vọng bấy lâu nay đã toại lòng, bởi vì có cô.
Sao Mộ Cảnh Thời lại không biết được đây, những món cô vòi đều là những món bổ máu dành cho người vừa hiến máu xong.
Cô rửa dâu tây sạch rồi để vào mâm, nghe thấy anh nói thế thì vui vẻ hớn hở đưa dâu tây cho anh ăn.
Mộ Cảnh Thời cúi đầu cắn một miếng, nước dâu cứ thế trào cả ra, còn dính một ít lên tay cô, anh thì lại vô cùng ung dung ăn miếng dâu trong miệng.
Trì Thư Ý giơ nửa quả dâu tây bé tí lên, oán trách: “Anh ăn hết đi chứ!”
Mắt Mộ Cảnh Thời đầy ý cười, ánh lên chút ánh sáng ràng rạng, anh cúi đầu, nuốt trọn nửa quả dâu tây còn lại.
Tay Trì Thư Ý vừa vươn về phía vòi nước đã bị anh bắt lại, ngay sau đó, anh chàng này vươn lưỡi, từ tốn liếm hết nước dâu tây thấm trên tay cô, chỉ để lại cảm giác tê tê dại dại đánh thẳng vào thần kinh cô nàng.
Trì Thư Ý thẹn chín cả người, muốn rút tay về theo bản năng nhưng không sao tránh thoát nổi sức Mộ Cảnh Thời.
“Anh Cảnh Thời…” Cô run cả giọng, gọi anh, “Anh…Anh đừng…”
Trì Thư Ý thấy bản thân xấu hổ cùng cực, còn cảm thấy tình huống này cứ gợi tình không sao diễn tả nổi, khiến cô đỏ mặt tía tai, cúi gục đầu, không dám để anh nhìn dáng vẻ bấy giờ của mình.
Ngay lúc cô đang không biết phải làm sao thì chuông cửa đã vang lên “giải vây”, cô nàng thở phào một tiếng nhẹ nhõm từ tận đáy lòng, thế là đưa tay đẩy đẩy anh: “Anh đi mở cửa đi chứ.”
Đôi mắt Mộ Cảnh Thời đen lay láy, ngời sáng hệt ánh nhũ, đuôi mắt còn đang nhếch lên thoang thoáng, nhìn dáng vẻ vừa ngượng vừa buồn bực kia mà thấy rạo rực cả người, anh nhéo nhéo má cô một chốc rồi mới quay người mở cửa đón khách.
Trì Thư Ý mở vòi rửa tay tức thì, dường như đang muốn rửa cho trôi cả cái cảm giác nóng bỏng trên tay đi nữa.
Đến khi Mộ Cảnh Thời quay lại thì đã làm như không có chuyện gì xảy ra mà thong thả ngâm rau để rửa.
Mộ Cảnh Thời lấy ly thủy tinh từ trong ngăn tủ ra, lấy một cái mâm khác để nom nửa phần dâu cô rửa vào rồi mang mâm nhỏ ấy ra phòng khách mời hai người vừa đến.
“Cần giúp gì không ạ?”
“Khỏi.” Mộ Cảnh Thời bật TV, “Ngồi xem TV đi, nhanh lắm.” Mộ Cảnh Thời trở vào phòng bếp thì Trì Thư Ý đã rửa xong rau xanh rồi.
Mộ Cảnh Thời xắn tay áo lên nhận lấy rồi dìu cô sang một bên, sau đó lấy mâm dâu tay còn lại trong bếp nhét vào lòng cô nàng, “Ăn từ từ.”
Trì Thư Ý bèn vừa uống nước trong ly thủy tinh vừa ngồi một bên ăn dâu tây.
“Anh còn muốn ăn không?” Cô chơm chớp mắt hỏi.
Thật ra cô định đưa dâu tây đến bên miệng anh luôn nhưng lại sợ anh làm mình lúng túng như ban nãy, song nếu tự ăn hết cả mâm thì cũng không hay lắm, thế nên mới mở lời hỏi anh.
Mộ Cảnh Thời liếc nhìn khuôn mặt hãy còn đo đỏ của cô, khẽ cười, “Đút anh.”
Thế là cô lấy một quả dâu tây, trước khi vươn đến còn không quên nhỏ giọng cảnh cáo: “Anh không được làm thế.”
“Được.” Giọng vui vẻ rõ rành rành.
Trì Thư Ý men theo cảm giác vươn tay về phía anh, lần này anh giữ lời chỉ ăn đúng quả dâu rồi thôi.
Cô tủm tỉm cười rút tay về rồi ăn tiếp, thi thoảng sẽ đút anh một quả.
Trong gian phòng bếp khói lửa nghi ngút, anh nấu ăn, cô ngồi cạnh vừa ăn dâu vừa tiện tay đút anh vài bận.
Những tháng ngày tốt đẹp thế này anh đã khát khao suốt tám năm rồi, giờ này phút này, có cô cạnh bên và sẽ cùng anh trải qua biết bao phút giây êm đềm mãi về sau.
Hết 29.