Thời Gian Hiểu Lòng Tôi

Chương 25




Diệp Bắc Bắc đi nhận điện thoại còn Trì Thư Ý thì ôm gối ngồi ngây người trên sô pha.

“Thất Thất mười tám tuổi sinh nhật vui vẻ. Anh yêu em.”

“Xin lỗi em, anh đến chậm, cảm ơn em vì đã luôn đợi anh. Anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp cho tám năm dài lỡ mất em.”

Trong lòng vừa cảm động vừa thấy ngọt ngào, còn muốn ôm anh nữa. Cô đang nghĩ thế thì lại nghe máy tính đã mở sang một bài hát khác, chắc bà cô Bắc Bắc lại quên ấn lặp bài rồi.

“Hết vẫy tay rồi lại ngừng / Đâu còn ai đáp lại con nữa / Đã quen với việc lớn lên trong vòng tay mẹ / Cũng quen với việc làm cái đuôi nhỏ của mẹ rồi / Đợi khi chú bù nhìn rơm nhìn từng khóm hoa dại lay động / Con cứ mãi khoa tay múa chân / Cười đùa mặc chuyện về sau…”

(Nghe nhạc dưới cuối bài nhé)

Trì Thư Ý không ngờ một người chỉ luôn nghe mỗi nhạc dương cầm kinh điển như mình sẽ thích một bản nhạc đương đại thế này, nói đúng hơn là lời bài hát đã lay động trái tim cô.

“Ôi, không hiểu sao lại nhớ đến người mẹ già khi nao / Con đã gọi tên người, mẹ có hay chăng? / Nhưng không hiểu sao càng kêu lại càng thấy ấm áp cũng càng sợ hãi thêm / Mưa đã nặng hạt tự lúc nào / Cuối cùng vẫn chẳng có ai thay mẹ bung dù đưa con về nhà…”

Cô càng nghe càng thấy khổ sở, hốc mắt đã ứa lệ từ lâu nhưng cô vẫn không hề nhận ra. Dường như, Trì Thư Ý trở về tám năm trước, có người mẹ dùng cả mạng sống để chống một góc trời cho cô, mùi máu tươi luẩn quẩn quanh cô, cái chết đến thật trầm lắng rồi, chỉ còn mỗi tiếng thở và tiếng hát của cô mà hơi thở ấy cũng dần yếu ớt đi nhiều.

“Ôi, mỗi lần nghĩ đến người mẹ tuyệt vời ấy / Con lại gào thét tên người trong cơn mơ / Mà càng thét, lại càng mau tỉnh giấc / Sờ lên cái gối đã ướt đẫm nước mắt rồi / Nhưng làm gì còn ai nữa / Nào còn ai ôm rồi bảo con khờ? / Ôi, là mẹ ôm con, bảo con thơ dại.”

Trì Thư Ý thấy như thể mỗi một lời bài hát đều là đang nói đến cô, bao nhiêu giấc mơ có bóng hình mẹ thì cũng có bấy nhiêu lần chẳng thể níu nổi tay bà, mặc kệ cô có giàn giụa nước mắt hay gào thét đến cỡ nào cũng chẳng có lấy một người đáp lại, mỗi lần bừng tỉnh cũng là mỗi lần bản thân đã khóc cạn cả nước mắt rồi, vì người chăm lo cho cô, nuôi dưỡng cô ấy đã không bao giờ có thể ôm cô khi cô đau khổ hay ấm ức nữa rồi.

Cô có rất nhiều, rất nhiều điều chưa nói, cô muốn nói với bà, cha không hề phản bội hai người, nhưng ngay cả trong mơ mẹ cũng không cho cô nói, hay là vì chính cô vẫn chưa thể tha thứ cho ông ấy? Vẫn còn trách oán ông ấy hay sao?

Diệp Bắc Bắc nấu cháo điện thoại với Trình Mân Vũ mất một lúc lâu, sau khi cúp điện thoại mới nhìn thấy tin hôm qua Tiêu Khải Triết nhắn cho mình, [Bắc Bắc, tối qua anh có thấy em đi ăn với Thất Thất và….bạn trai em ấy…ở nhà hàng Tây Hồ…phải không?]

Cô gõ mỗi chữ [Vâng] gọn lỏn vào, suy tư một chút rồi quyết định soạn tin trả lời đàng hoàng: “Anh họ, em biết anh cũng thích Thất Thất, nhưng tình cảm của cậu ấy với bác sĩ Mộ….Nói sao nhỉ, người ngoài không thể nào xen vào giữa hai người họ đâu, nếu hai người họ không gặp lại nhau thì em còn cảm thấy họ thà chọn độc thân cả đời còn hơn bước tiếp với người khác nữa đấy.”

Diệp Bắc Bắc gửi tin nhắn xong thì siết chặt điện thoại, đang định nói chuyện Tiêu Khải Triết nhắn hỏi với Trì Thư Ý thì lại phát hiện mặt mày Trì Thư Ý nhợt nhạt ngồi trên sô pha khóc, cô nàng cuống cuồng đi đến kéo tay cô, hỏi ngay: “Thất Thất cậu sao đấy? Sao lại khóc thế này?”

Bị Diệp Bắc Bắc hỏi cho hoàn hồn, cô đưa tay sờ lên mặt mình, quả nhiên mặt đã ướt đẫm nước mắt luôn rồi.

Trì Thư Ý lau bừa một phen, hít hít mũi, gắng gượng nhoẻn miệng cười, “Tớ không sao.”

“Có quỷ mới tin cái câu không sao của cậu, cuối cùng là có chuyện gì? Chắc không phải cảm động vì mấy dòng bác sĩ Mộ nói thôi đâu ha? Hay là cảm động vì tớ đọc diễn cảm quá?”

Máy tính lại bắt đầu phát bài khác, Trì Thư Ý không trả lời Diệp Bắc Bắc mà chỉ hỏi: “Xem giúp tớ tên bài hát ban nãy là gì với.”

“Ok.” Diệp Bắc Bắc lướt lại lịch sử phát nhạc rồi đáp: “Thư Gửi Mẹ Già”

Chỉ khác đúng một chữ so với tên bản dương cầm cô thích, song bất kể là mẹ hay là mẹ già thì đều chẳng thể cho cô hơi ấm cô khao khát nữa rồi (*)

(*) Để mẹ già ở đây là để phân biệt với mẹ trong câu so sánh trên, vì bài “Thư Gửi Mẹ” là bản piano mang đến cho người nghe biết bao thương yêu và những cảm xúc hạnh phúc về hình ảnh gia đình và ước mơ còn bản “Thư Gửi Mẹ Già” lại mang giai điệu đau buồn và day dứt cùng với lời bài hát nẫu nuột về những khoảng trống mẹ để lại cho con khi rời khỏi thế gian (Như bối cảnh phim)

Dù cô có nhớ bà đến mức nào, có nghĩ đến bà nhiều đến cỡ nào thì bà cũng chẳng thể ở cạnh cô nữa rồi.

Diệp Bắc Bắc, bấy giờ, mới ngờ ngợ rằng có thể Thất Thất buồn vì nghe bài này, có lẽ là vì nhớ tới dì Anh.

Lạy trời! Vậy mà cô nàng không nhấn phát lại bài piano, cô có tội!

Một lát sau…

“Thất Thất ơi…”

“Ơi?”

“Anh họ bảo bắt gặp chúng ta đi ăn, còn hỏi tớ có phải cậu có bạn trai rồi không, tớ nhắn bảo là cậu có rồi.”

“Ừ.” Trì Thư Ý đứng lên, bình tĩnh nói: “Tớ về phòng ngủ trước, có đói thì gọi tớ nhé, mình đi ăn với nhau.” Nói rồi cứ đi vào phòng ngủ như thể mắt thấy được vậy.

Trì Thư Ý ngồi bên mép giường, tay ôm một quyển album ảnh, cô sờ hết phô ảnh này đến phô ảnh khác, lật từng trang từng trang, cũng sẽ dừng lại đôi lúc ở mỗi phô ảnh, vô vuốt ve khuôn mặt người trên tấm anh chụp, cứ như làm thế thì có thể cảm nhận được hơi thở mẹ mình.

Quyển album này là cô lấy từ chỗ dì Đường, bên trong đều là ảnh chụp khi còn trẻ của mẹ và dì Đường, tuy cô không nhìn được gì, song lại nhớ rất rõ, phô ảnh đầu trang bên trái là ảnh mẹ cô biểu diễn và được dì Đường chụp cho, mẹ cô mặc váy lụa dài biên biếc xanh ngồi trước cây đàn dương cầm, nghe bảo khoảnh khắc ấy còn đốn tim không ít nhóm cậu trai trạc tuổi nữa cơ.

Ảnh bên phải trang thứ năm, là ảnh chụp có cả mẹ cô và dì Đường đang đứng cạnh gốc vạn tuế hiếm khi trổ hoa.

Trang thứ tám, ảnh bên phải là…

Mỗi một phô ảnh chụp cô đều được dì Đường kể lại thật kỹ câu chuyện sau ấy, cô cũng nhớ hết cả, nếu mà…Có thể tận mắt nhìn thấy mẹ khi ấy thì tốt rồi.

Diệp Bắc Bắc lúc này đang ôm máy tính xử lý chuyện trên mạng.

Thân là quản lý của Thất Thất, với chuyện lần này, còn với hàng tá bình luận và tin nhắn của fan, ít nhất cô phải có một đáp án chính xác đã.

So…

[Bác sĩ Mộ, ID Weibo Thất Thất Cảnh Thời là anh đúng không?]

À thì tuy cô nàng đã chắc cú cái tài khoản này là Mộ Cảnh Thời nhưng…Có chứng cứ vẫn tốt hơn mà ha.

Nửa tiếng đồng hồ sau —

“Ừ.”

Và thế là, bà quản lý của Thất Thất online.

Quản lý của Thất Thất: Nhóm chim báo hỷ nhỏ đáng yêu thông minh thật, nữ thần Thất Thất @Thời Cảnh Thất Thất của mọi người cuối cùng cũng đã gặp hoàng tử trong mơ của mình là @Thất Thất Cảnh Thời rồi nè, chúng ta không nói đợi ngắn trông dài cũng không cần hỏi chuyện kiếm tìm, hãy cứ chúc phúc cho họ thôi nhé — Chúc họ luôn được hạnh phúc, viên mãn. [Trái tim] [Trái tim].”

Cũng bởi Trì Thư Ý bảo mọi người cứ gọi mình là Thất Thất, cũng là vì sinh nhật cô là vào mồng bảy tháng bảy nên các fans cũng tự đặt tên fandom là Chim báo hỷ nhỏ luôn. Nhóm Chim báo hỳ nhỏ ấy nghe Bắc Bắc thông báo như thế thì trả lời rằng sẽ xây một cây cây Ô Thước thật tô để “Ngưu Lang” của Thất Thất sớm ngày đến bên cô, thay bọn họ chăm sóc lo lắng cho cô.

Gặp nhau nơi cầu Ô Thước: Huhuhu! Cuối cùng nữ thần Thất Thất của tui cũng chờ được “Ngưu Lang” của mình rồi! Chúc phúc chúc phúc chúc phúc!”

Lâu đài trên không: @Thất Thất Cảnh Thời hy vọng anh sẽ chăm lo cho Thất Thất tốt hơn cả bọn tui [Icon mặt đáng thương] Mắt cô ấy không nhìn thấy được, sau này anh cũng sẽ trở thành mắt của cô ấy, xin đừng khiến cô ấy đau lòng cũng hy vọng anh sẽ luôn yêu cô ấy như hiện tại mãi về sau, chúc hai người hạnh phúc.

Thời Cảnh và tôi: Nhìn lời nhắn khi chia sẻ lại bài đăng cũng biết giữa anh ta với Thất Thất có nhiều chuyện xưa rồi, hâm mộ tình yêu như thế quá đi mất, chúc hạnh phúc!

Chim báo hỷ nhỏ tới xây cầu đây: Oa, cầu Ô Thước đúng là quá trời hữu dụng luôn! Chúc nữ thần và “Ngưu Lang” của nữ thần đầu bạc răng long!



Mộ Cảnh Thời phẫu thuật xong trời cũng đã gần hửng sáng, anh thấy mình hơi mệt nên bước ra bệnh viện định mua cà phê uống cho lên tinh thần, vừa vào quán đã thấy có người đang đứng sửa soạn, hiển nhiên là đang muốn đóng cửa.

Người nọ ngẩng đầu, thấy khách đến là anh thì gọi theo thói quen: “Anh Mộ ạ.” Sau đó thấy áo blouse trắng anh còn chưa cởi ra thì lấy làm ngạc nhiên.

“Anh muốn uống gì?”

“Cà phê đen không đường.” Anh ngồi xuống ghế, chờ gọi thức uống.

Người phục vụ vừa pha cà phê vừa hứng khởi nói: “Anh Mộ cuối cùng cũng đã tìm được cô gái trên phô ảnh rồi, lần trước tôi thấy hai người đến đây ăn cơm còn không khỏi mừng thay hai người nữa đấy.”

Mộ Cảnh Thời trầm tư nhìn anh ta một cái, hỏi: “Anh là ông chủ?”

Anh chàng cười cười, xem như thừa nhận rồi nói tiếp: “Lần anh rớt ví tiền cô gái ấy cũng ở trong quán, chỉ là anh đi rồi cô ấy mới vội vã đi ra, suýt thì ngã.”

Mộ Cảnh Thời nghe đến đấy thì nhíu mày, nhớ đến lần đầu tiên gặp Diệp Bắc Bắc, cô nàng này đã bảo lúc mình định đến quán cà phê tìm Thất Thất có gặp anh, quả thế thật, ngày đó cô và anh đều ở đây, chỉ là lỡ mất nhau thôi.

“Cô ấy níu tay tôi hỏi người kia có phải anh không, hình như còn khóc nữa.” Anh chàng đưa cà phê đã đóng gói tỉ mỉ cho anh, “May mà hai người gặp nhau, nếu không cô ấy sẽ đau khổ lắm.”

Mộ Cảnh Thời thoáng gật đầu xem như đáp lại, trả tiền, trước khi đi khỏi đấy còn không quên quay đầu lại bảo: “Đồ ngọt lần trước, cảm ơn anh.”

Trên đường về bệnh viện, lời chủ quán cà phê còn văng vẳng bên tai anh, anh lấy điện thoại ra tìm số cô, trước khi nhấn gọi còn khựng lại, cuối cùng thì thoát ra.

Muộn lắm rồi, chắc cô cũng đã ngủ.

Anh lơ đãng mở Weibo, lúc định xem trang cô thì lại bị đống thông báo về tag vào phần bình luận của fans oanh tạc.

Mộ Cảnh Thời về phỏng nghỉ, để cà phê lên bàn, ngồi xuống ghế dựa rồi chậm rãi đọc thông báo.

Fans của cô chúc phúc cho anh nhiều lắm, còn nói anh nhất định phải chăm sóc cho nữ thần của họ thật chu đáo.

Bình luận cũng toàn là các lời chúc phúc và giao phó.

Mộ Cảnh Thời thật sự có hơi không chịu nổi tốc độ hoạt động của mấy trang mạng xã hội, nhưng vì là fans của cô nên anh vẫn kiên nhẫn trả lời mấy cái, sau đó thì thật sự là muốn trả lời cũng trả không hết, Mộ Cảnh Thời buông tay chịu chết.

Anh đăng một bài ngắn gọn súc tích.

Thất Thất Thời Cảnh: Cảm ơn vì đã chúc phúc, tôi sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt.

Đăng xong thì quyết đoán xóa Weibo, anh thật sự không chịu nổi chuyện có hàng tá người bất thình lình chú ý tới anh.

Cái cảm giác chú ý này không giống với cảm giác mà bạn học, thầy cô chú ý tới khi bạn đạt thành tích xuất sắc trong công việc hay phương diện học tập, nó lên men cực kỳ nhanh, thậm chí bạn còn không biết tin tiếp theo họ đồn về bạn là gì, cũng chả hay rằng cách một màn hình mỏng tanh kia, người bạn không hề quen đang làm gì, tìm hiểu cái gì, có lẽ họ sẽ đào chuyện gia đình nhà bạn lên, moi móc tông chi họ hàng mười tám đời nhà bạn lên cũng không chừng.

Đây là điểm đáng sợ của mạng xã hội, cũng là nguyên nhân khiến anh không thích dùng.

Từ nhỏ Mộ Cảnh Thời đã cảm thấy thế giới của anh chỉ có mỗi mình anh, anh ghét người khác lôi gia đình anh lên, càng ghét đám người luôn thích dùng trăm phương ngàn kế xun xoe bợ đỡ vì gia thế anh và ghét hơn cả, là gia đình mình.

Người chưa biết dịu dàng là quái gì như anh, đã gặp một cô bé vào năm tròn 18, cô còn chẳng làm gì mà đã thành công khiến anh quy phục.

Cũng từ dạo ấy, cả đời này của anh, chỉ cam lòng vì một mình cô vượt núi băng sông, qua ngàn khói lửa.

Hết 25.