Trì Thư Ý livestream.
Cô dùng máy tính của anh, đăng nhập vào tài khoản, điều chỉnh góc máy hay mấy chuyện linh tinh cần làm đều là anh làm theo lời cô bảo.
Cô vẫn như thường, thong dong đàn hết bài này đến bài khác, Mộ Cảnh Thời thì ngồi một bên, vừa xem cô livestream vừa lẳng lặng nghe cô chơi đàn.
Đôi lúc sẽ lấy máy ảnh luôn cầm sẵn trong tay lén chụp cô.
Buổi livestream dài một giờ, sau khi anh giúp cô tắt phòng stream, Trì Thư Ý nói: “Anh Cảnh Thời giúp em đăng nhập Weibo chút được không?”
“Hả?”
Mộ Cảnh Thời chưa bao giờ rớ vào mấy ứng dụng mạng xã hội kiểu này, gì mà Wechat Weibo này nọ, anh cũng không hứng thú dùng mấy.
Mà Trì Thư Ý lại tưởng anh đang hỏi sao cô lại muốn lên Weibo, thế là nói: “Em muốn đăng bài lên Weibo, anh Cảnh Thời giúp em với.”
“Được rồi.”
Cô đọc tài khoản và mật khẩu, Mộ Cảnh Thời vừa đăng nhập vào đã thấy ngay mấy chữ nổi bần bật — Thời Cảnh Thất Thất.
Là ID Weibo của cô.
Thời Cảnh.
Mọ Cảnh Thời nhớ lại lúc trước anh đã nghe rất nhiều chuyên mục cô dẫn, lần nào cũng nghe cô giới thiệu bản thân, ấy vậy mà chả lần nào anh liên tưởng cái tên cô lấy ấy với tên mình cả.
“Anh Cảnh Thời quay giúp em video được không?”
“Ừ.”
Anh điều chỉnh máy tính, trước khi bật nút quay có báo với cô một tiếng, Trì Thư Ý cười hỏi: “Cùng em được không?”
“Ừ?”
“Giống như tối hôm qua, em chơi đàn anh thổi Harmonica.”
“Được chứ.”
Sau khi anh ấn nút quay, Trì Thư Ý bắt đầu chơi đàn, còn anh thì vòng qua cây dương cầm, đứng cạnh cô, hơi dựa người vào thân đàn rồi tự nhiên lấy Harmonica ra, thổi hòa vào nhịp đàn của cô, thổi bản nhạc anh tập suốt tám năm dài vì Trì Thư Ý.
Khi bản nhạc kết thúc, anh ấn dừng quay rồi hỏi cô phải làm gì tiếp.
Trì Thư Ý hơi ngạc nhiên: “Anh Cảnh Thời không có Weibo ạ?”
Anh nói: “Thì đăng ký.”
Trì Thư Ý: “…”
“Làm sao đây?” Anh hỏi tiếp.
Trì Thư Ý nhớ lại mấy hướng dẫn trước đây Diệp Bắc Bắc bảo, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Vào lại Weibo, phần soạn bài sẽ có mục thêm video hoặc hình ảnh, nhấp vào rồi tìm video ban nãy từ máy tính, chọn rồi tải lên là xong.”
Mộ Cảnh Thời từng bước làm theo lời cô nói, sau một lát lại hỏi: “Có cần phải viết thêm gì nữa không em?”
Cô lắc đầu, ngay sau đó nói: “Anh gửi nhãn dán thôi.”
“Ừ?”
“Trái tim ấy.”
Mộ Cảnh Thời tìm nhãn dán trái tim trong list nhãn dán sẵn, chọn rồi nhấn đăng bài.
Sau khi đăng xong, anh ngồi cạnh cô, lấy ngón trỏ tùy tiện đánh đàn, vẫn là giai điệu bản vừa rồi họ cùng nhau chơi, thuận miệng hỏi: “Thời Cảnh?”
Trì Thư Ý: “…”
“Nghĩa thì?”
“Anh không biết à?” Cô cũng lấy ngón tay chọc chọc phím đàn, ra vẻ bình tĩnh hỏi ngược.
“Thế anh không biết?”
“Biết.”
Cô vốn định vặn ngược lại rằng nếu anh đã biết rồi thì còn hỏi nghĩa làm chi, còn chưa kịp nói gì đã nghe anh bảo: “Muốn nghe em nói.”
Bàn tay sắp chạm vào phím đàn của cô khựng lại rồi rụt về, hàng mi dài cong cong như cánh quạt thoáng run rẩy, làn môi đo đỏ mở hé, lí nhí nói: “Cảnh Thời.”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thẳm sâu, lặng thinh không nói một lời.
Đâu là lần đầu tiên anh nghe cô gọi anh như thế, không phải anh Cảnh Thời, không phải anh trai Cảnh Thời mà là, Cảnh Thời.
“Nếu phải nói chi tiết một chút thì có lẽ là…Nhớ anh, nghĩ đến anh, yêu anh và…Chờ anh.”
May mắn thay, người cô ngày đêm mong nhớ, người trèo đèo lội suối, vượt qua ánh rạng đông, băng qua bầu trời sao rạng rỡ và sóng bước với bao tháng năm tuổi trẻ của cô, cuối cùng cũng đã đi đến cạnh cô rồi.
Cô nói rồi bèn nhoẻn miệng cười, quay đầu về phía anh, giọng hơi chê bai: “Sao tự dưng anh lại hỏi chuyện này?”
“Tự dưng muốn hỏi thế thôi.” Trả lời chả có tí thành ý nào hết.
Thật ra từ lúc biết cô là người dẫn chuyên mục nọ đã đã đoán được ý nghĩa của tên người dẫn cô chọn, song anh chưa từng muốn gạn hỏi gì với cô hết, hôm nay bỗng dưng hỏi ra câu đấy đương nhiên là vì nhìn thấy ID Weibo của cô và phần lớn là vì anh muốn nghe cô tự nói ra hơn cả.
Chà, quả là một món quà bất ngờ nhỉ.
Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên gò má cô, tâm tình tốt nói: “Đưa em đi ăn tối.”
“Vâng? Bây giờ á?”
“Ừ.” Anh nắm tay đỡ cô dậy rồi dìu cô ra khỏi căn phòng để đàn.
Bé con này ngủ thẳng một giấc tới chiều, đương nhiên phải ăn cơm tối sớm chút, anh sợ cô đói bụng.
Mộ Cảnh Thời giúp cô mặc áo khoác ngoài vào xong mới tự cầm áo khoác của mình rồi dìu cô ra cửa.
Sau khi gửi xe vào bãi đỗ, hai người bước vào nhà hàng.
Nhân viên phục vụ ngay sảnh chính nghe anh báo bàn 315 đã đặt trước bèn đi phía trước dẫn đường cho họ.
Trì Thư Ý thấy hơi lạ, anh đã đặt bàn luôn rồi ư? Nhưng cũng không mở miệng hỏi, chỉ để anh dìu mình đi.
Đợi đến khi đến bàn đặt rồi mới vỡ lẽ, có người đã đợi họ rồi.
Diệp Bắc Bắc vừa thấy họ đến đã bắt đầu nhao nhao: “Trời đất ơi cuối cùng hai người cũng tới! Tớ sắp chết đói rồi này!”
“Bắc Bắc?” Trì Thư Ý bất ngờ quá đỗi, “Hai người…”
“Là anh mời cô Diệp đến, muốn cảm ơn vì cô ấy đã chăm lo cho em bao nhiêu năm nay.” Mộ Cảnh Thời bình tĩnh giải thích, còn không quên đỡ Trì Thư Ý ngồi ngay ngắn vào ghế.
Diệp Bắc Bắc cười hì hì ngại ngùng: “Đâu có đâu có, là tớ muốn bác sĩ Mộ mời cơm đó chứ, để chúc mừng Thất Thất của chúng ta thành công thoát ế, gia nhập đội quân phát cơm tró ấy mà!”
Trì Thư Ý cười thành tiếng, “Cơ hội ngay trước mắt rồi, cậu còn không mau tranh thủ hố anh ấy một lần đi.”
“Chậc chậc,” Diệp Bắc Bắc lắc đầu, “Nếu Thất Thất đã nói thế rồi thì tôi không khách sáo nữa đâu nhé, bác sĩ Mộ.”
Mộ Cảnh Thời làm thế mời, Diệp Bắc Bắc bèn vẫy tay với nhân viên phục phụ chờ ngay cửa: “Phục vụ, thực đơn.”
Sau đó…
Một mình cô nàng này gọi liền mười món, mà hai ba món trong số mười món này còn “được” cô nàng bảo là món Trì Thư Ý thích, Diệp Bắc Bắc không thể tự lừa mình dối người rằng bản thân không tính toán tí nào được.
Cô còn định gọi thêm mấy món nữa cơ, nhưng dù thế nào đây cũng là lần đầu tiên ăn cơm với bạn trai bạn thân, còn là người ta mời, ờ thì…Vẫn nên giữ chút mặt mũi vốn đã ít ỏi tới thảm thương của bản thân chứ nhỉ.
“À hahaha…Trưa tớ không ăn, đói bụng lắm rồi á.”
“Không sao đâu, cứ gọi đi.” Mộ Cảnh Thời rót nước ấm đầy ly cho cả hai người, phải nói là vô cùng nho nhã lịch thiệp.
“Thất Thất ơi, cậu muốn ăn thêm ăn không?” Diệp Bắc Bắc hỏi.
Trì Thư Ý lắc đầu, Diệp Bắc Bắc vừa trả thực đơn cho nhân viên, Mộ Cảnh Thời đã mở miệng, anh không xem thực đơn mà vẫn trôi chảy gọi thêm vài món nữa, “Ngoài những món này ra thì cần thêm một chai Champagne nữa.”
Người phục vụ gật đầu, nói: “Vâng, xin mọi người chờ một chút ạ.”
Trì Thư Ý: “…” Cô níu quần áo anh, nghiêng đầu nói nhỏ: “Bắc Bắc sẽ say đó, anh đổi cái khác đi.”
Diệp Bắc Bắc cũng ngồi cạnh cô, tất nhiên là nghe thấy lời “tố cáo” của bản mình, thế là bất bình hừ lạnh: “Tớ làm gì mà say, không ấy tớ với cậu so xem ai gục trong một ly nhá?”
Trì Thư Ý: “…”
Mộ Cảnh Thời nắm ngược lại tay cô, “Ăn mừng thôi mà, lát để cô ấy uống ít là được.”
Trì Thư Ý thật sự bất lực không nói nên lời, bà cô Bắc Bắc này cứ hễ uống rượu là không ngừng được, thế nào cũng bí tỉ cho xem, đã thế gu rượu còn siêu tệ.
Đúng như dự đoán, vừa ăn xong lai rai, Diệp Bắc Bắc đã bắt đầu mượn rượu làm càn…
Cô nàng ôm chặt lấy Trì Thư Ý ấm ức khóc: “Thất Thất có bác sĩ Mộ rồi sẽ không thích tớ nữa, hu…”
“Làm gì có, làm gì có chuyện không thích Bắc Bắc nữa chứ,” Trì Thư Ý nói như đang dỗ trẻ con: “Không ai có thể thay thế Bắc Bắc trong lòng Thất Thất hết, đừng khóc nữa mà.”
“Vậy cậu uống ly này đi.” Diệp Bắc Bắc nhét ly đầy ự rượu vào tay Trì Thư Ý.
Mộ Cảnh Thời lấy ly rượu ra từ tay cô, “Tôi uống thay em ấy.”
“Không được!” Diệp Bắc Bắc bĩu môi đập bàn, bắt đầu ăn vạ la làng: “Thất Thất uống mới được, vậy mới…Mới có thành…Thành ý…Hức”
“Ok ok, tớ uống, uống đây.” Trì Thư Ý sờ đến cổ tay anh rồi muốn lấy lại ly rượu.
Mộ Cảnh Thời không muốn đưa cô uống, anh vẫn nhớ rõ ban nãy Diệp Bắc Bắc nói cô uống một ly là gục.
Trì Thư Ý nhỏ giọng nói: “Không sao mà.”
Cô lấy rượu từ tay anh rồi uống cạn cả ly dưới tiếng cỗ vũ xen lẫn khen ngợi của cô nàng Bắc Bắc đã bí tỉ men say, cô còn bị sặc, Trì Thư Ý nhíu mi ho khan, Mộ Cảnh Thời vội vã vỗ lưng giúp cô rồi lau khóe miệng cô bằng khăn giấy, “Em ổn không?”
Trì Thư Ý cười cười, “Ổn mà.” Cô cầm lấy khăn giấy rồi tự lau, sau đó nói tiếp: “Anh Cảnh Thời lấy điện thoại của cậu ấy rồi gọi cho Trịnh Mân Vũ bảo anh ấy đến đón người đi thôi, em không giữ nổi cậu ấy cả đêm đâu.”
“Ừ.”
Trong lúc đợi Trịnh Mân Vũ đến, Trì Thư Ý lại bị Diệp Bắc Bắc dụ uống thêm mấy ly rượu nữa, dù có cố mấy thì cũng chả thắng nổi men say, Trì Thư Ý bị Diệp Bắc Bắc chuốc đến độ chuếnh choáng say.
Trịnh Mân Vũ vừa bước đến gần bàn thì đã thấy bé hồ ly nhà mình đã quấn riết lên người Trì Thư Ý rồi, trông hệt bạch tuộc bám đồ ăn.
Tuy Trì Thư Ý say thì có say thật nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo lắm, sau khi thấy người đến, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng đến rồi.”
“Xin lỗi, đã gây rắc rối cho hai người rồi.” Trịnh Mân Vũ ôm Diệp Bắc Bắc đã say quắc cần câu lên.
Mộ Cảnh Thời và Trì Thư Ý cũng đứng lên, cô cầm túi đeo của Diệp Bắc Bắc, lấy chìa khóa từ trong rồi bỏ vào túi áo mình sau đó bốn người cùng nhau đi ra ngoài.
Ra đến cửa, Trì Thư Ý đưa túi của Trì Thư Ý cho Trịnh Mân Vũ, anh lấy bằng một tay rồi hơi gật đầu với Mộ Cảnh Thời, “Vậy chúng tôi về trước.”
Nhìn Trịnh Mân Vũ vững vàng nhé Diệp Bắc Bắc vào xe xong Mộ Cảnh Thời mới đỡ Trì Thư Ý chầm chậm đi về phía xe mình.
Sau khi lên xe, anh bật đèn bên trong cho sáng, ánh đèn cam nhạt dìu dịu chiếu lên khuôn mặt đã đỏ bừng của cô, Mộ Cảnh Thời khom lưng thắt đai an toàn cho rồi rồi nhìn cô vài giây, anh còn chưa rời đi thì đã thấy Trì Thư Ý nghiêng người về phía mình, dường như cảm nhận được anh đang ở bên, thế là cô bắt đầu sờ soạng níu lấy quần áo anh.
“Anh Cảnh Thời.”
“Ừm?”
“Anh Cảnh Thời ơi.”
“Sao đó em?” Cuối cùng vẫn không kiềm lòng được mà chạm lên khuôn mặt cô.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, bắt lấy cổ tay anh rồi kêu tiếp: “Anh Cảnh Thời.”
Anh bật cười, “Anh đây.”
“Vui quá.” Cô cười đến là sung sướng.
“Sao lại vui?”
Cô dụi đầu vào bên cổ anh, rất nghe lời đáp: “Vì có anh Cảnh Thời ở đây.”
Anh yêu chiều nghiêng đầu hôn hôn lên phần gáy nhỏ xinh của cô, bảo: “Ngoan.”
“Ngoan chứ ~ Lúc anh Cảnh Thời không ở bên Thất Thất ngoan lắm đó, ngoan ngoãn đợi anh Cảnh Thời đến tìm Thất Thất, cũng mạnh mẽ nữa đó.”
Anh hơi khó chịu trong lòng, song vẫn cười dỗ dành cô: “Anh biết, Thất Thấy của anh là bé ngoan mạnh mẽ nhất.”
Mộ Cảnh Thời nâng mặt cô lên rồi tiếp tục hôn lên trán cô: “Giờ Thất Thất cũng phải ngoan nhé, ngồi trên xe rồi về nhà.”
“Vâng.” Nụ cười của cô ngọt hệt như kẹo vậy.
Cả đường đi cô vẫn luôn líu ríu miết, đây là lần đầu tiên Mộ Cảnh Thời thấy cô say, không ngờ lại đáng yêu đến cỡ này, say một cái là thành người hay nói ngay, dễ thương cực kỳ,
Quan trọng là dù cho bạn có hỏi gì thì cô cũng sẽ vô cùng thành thật trẻ lời, ngoan hơn so với lúc bình thường nhiều lắm.
Mộ Cảnh Thời yêu chết cái vẻ hoạt bát này của cô.
“Thất Thất thích ai nhất?”
“Anh Cảnh Thời.” Lại tiếp tục cười ngọt ngào.
“Sao lại thích anh Cảnh Thời nhất?”
“Là vì…Vì…” Mặt cô lộ rõ vẻ hoang mang, hai chữ “là vì” nói đi nói lại mà mãi chưa nói xong vế sau, ngay lúc anh đang định chuyển chủ đề thì giọng nói yếu ớt của cô vang lên vô cùng rõ ràng trong không gian xe chật hẹp: “Là vì…Thích anh Cảnh Thời.”
Mộ Cảnh Thời: “…”
“Không có tại sao hết á!” Cô đột ngột ra vẻ đúng tình hợp lý, “Dù sao cũng thích anh Cảnh Thời nhất, không ai thay thế được hết, chỉ có thể là anh Cảnh Thời thôi.”
Anh thở dài thườn thượt trong khi cô thì vẫn lầm bà lầm bầm: “Người khác không được, không thể…”
“Ừ, anh biết rồi.” Anh bẹo má cô, ngừng một chút rồi hỏi tiếp: “Thất Thất…Em đang sợ à?”
Cô trầm ngâm một chốc rồi ngoan ngoãn gật đầu, bảo vâng.
“Sợ chuyện gì?”
Hết 22.