Lam Thành bước chân trầm ổn đi vào hội trường, mọi ánh mắt không hẹn mà cùng hướng về phía anh. Trong đó có cả thị trưởng, bí thư thị ủy cùng các lãnh đạo trọng yếu đều ở đây, còn lại là giám đốc các xí nghiệp của tập đoàn Lam Long. Anh cúi nhìn đồng hồ, thời gian vừa vặn không hơn không kém, khuôn mặt anh đỏ bừng cộng thêm hơi thở có chút gấp gáp nhưng bước chân vẫn vững vàng tiêu sái đi đến chỗ hai chiếc ghế còn để trống ngồi xuống. Mà thư kí Trương Khiết đằng sau anh cũng không có chút áp lực nào, dẫu sao cũng đã đến nơi, có chuyện gì thì cũng đã có vị đại soái ca đi trước kia rồi. Là vì thang máy bị chiếm dụng, để kịp thời gian, cô cùng Lam tổng đã leo cầu thang bộ hết mười hai tầng, quả thực khiến cô có chút ăn không tiêu.
Lâm Sướng thấy Lam Thành ngồi xuống, thái dương lấm tấm mồ hôi, liền thuận tay đưa cho anh chiếc khăn tay, nhẹ nhàng cười: “Nên rèn luyện.”
“Ừ, thời gian gấp gáp.” Lam Thành điều hòa hơi thở, nắm lấy chiếc khăn trong tay.
Lâm Sướng cười cười cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là yên lặng cảm nhận hơi thở nam tính mê người ẩn ẩn bay đến.
Ngay lập tức, hội nghị liền bắt đầu.
Trưởng phòng Trần đứng lên đọc báo cáo, cả hội trường im lặng liên tục được không bao lâu, đối với mấy vị lãnh đạo của Lam Long ngồi bên dưới đây mà nói, bàn việc trên bàn ăn, chén đối chén thì càng thực tế hơn nhiều, mà mấy điều lệnh hạn chế này nọ kia cũng không cần bọn họ quan tâm, đều có nhân viên công ty đi nghiên cứu rồi, trên có chính sách, dưới tất có đối sách. Vì thế, làn sóng nhắn tin, gọi điện liền lục tục mà bắt đầu.
Lâm Sướng nhìn Lam Thành đang ngồi im lặng, biết là tâm tư anh hoàn toàn không ở trong phòng họp này, bởi vì có đánh chết cô cũng sẽ không tin, đang trong cuộc họp như vậy mà anh có thể lơ đãng mỉm cười. Cô biết anh đã hoàn toàn ở trong một thế giới khác, thế giới có người phụ nữ tên Đông Hiểu Hi kia. Cô cũng không khỏi cảm thán, người đàn ông này từ khi gây dựng sự nghiệp đến nay có rất nhiều thay đổi, không phải vấn đề gì cũng cố chấp kiên trì như thế. Anh học được thỏa hiệp, học được mừng giận không biến sắc, học được ngàn chén không say, nhưng vẫn có vài điều là còn kiên quyết không đổi, chẳng hạn như lúc ấy đặc biệt đỏ mặt lơ đãng, hay như bao năm nay vẫn cùng cô duy trì khoảng cách, hoặc là vẫn yêu người nào đó mãi không thay đổi. Có điều cô cũng không ép buộc anh điều gì, chỉ im lặng chấp nhận quan hệ không xa không gần với anh, chấp nhận trả giá với cuộc sống luôn bị tôn trọng quá mức này. Cô vẫn là phụ nữ, luôn đem đời thật cùng ảo mộng đan xen với nhau, thế nhưng đoạn tình duyên này cô cũng không hèn mọn mà đi đòi lấy.
Cuộc họp kéo dài suốt ba tiếng cuối cùng cũng đã xong, mọi người tốp năm tốp ba, vừa cười vừa nói rời khỏi hội trường. Lâm Sướng thấy Lam Thành còn chưa rời đi, mà đang đứng ở gần cửa trò chuyện vui vẻ với phó thị trưởng Bùi. Đây là vị phó thị trưởng trẻ tuổi đầy hứa hẹn vừa mới được đề bạt lên, tuổi tác so với Lam Thành có lớn hơn một chút, anh ta thấy Lâm Sướng đi tới, liền tươi cười: “Lâm bộ trưởng, tôi cùng Thành tử vừa mới nhắc đến cô, có một buổi tiệc nho nhỏ, không biết có được hân hạnh đón tiếp cô không đây?”
Lâm Sướng nhìn nhìn sang Lam Thành, anh đang tựa vào bàn thảnh thơi nhìn cô cười nói: “Cùng đi đi.”
“Không được, đàn ông các anh tụ họp, em thấy áp lực, bất tiện lắm. Chúc các anh đi vui vẻ, em đi trước.” Lâm Sướng nói xong liền quay đầu rời phòng họp không hề ngoảnh lại. Cô không thích thái độ khoanh tay đứng nhìn này của anh, cho dù Đông Hiểu Hi đã trở lại, anh cũng không nên thấy cô bị người khác mời mọc, săn đón mà cứ thản nhiên vui vẻ như vậy.
Đi vào bãi đỗ xe, Lâm Sướng vừa mới đi đến bên chiếc Audi màu xám của mình, lại ngoài ý muốn bị Lam Thành gọi lại.
“Làm sao thế? Mất hứng?” Lam Thành hai tay đút túi quần, cười đến ôn hòa lại thêm vài phần vô tội.
Lâm Sướng nhìn nhìn phía sau anh, chỉ thấy bóng dáng Trương Khiết, liền nhẹ nhàng tươi cười trả lời: “Không có. Em đã hứa với ba sẽ về nhà ăn cơm chiều, cho nên vội đi mua vài thứ thôi. Sao lại có một mình anh, không phải sẽ đi ăn sao?”
“Anh có chút chuyện đi trước bàn bạc, tối mới đi. Đúng rồi, thầy dạo này có khỏe không, qua khoảng thời gian bận rộn này, anh sẽ đến thăm ông.”
“Vẫn tốt, chỉ là gần đây nhiễm thói quen uống rượu giải sầu.”
“Như vậy sao được, phải cố gắng khuyên nhủ thầy, không được thì để anh gọi điện thoại cho ông.”
Thấy Lam Thành có chút sốt ruột, Lâm Sướng cảm thấy rất vui mừng. Cha cô thật càng ngày càng giống Lão ngoan đồng (như Chu Bá Thông, già rồi mà tính tình như trẻ con), ngoại trừ Lam Thành khuyên bảo, lời nói của người khác đều như gió thoảng bên tai, ngay cả con gái ruột như cô cũng không ngoại lệ.
“Bằng không như vậy đi, anh sẽ cho người cùng thầy ra ngoài du lịch giải sầu, hoặc là khuyên thầy thu nhận thêm vài học trò, dù sao người ham công việc như thầy mà ở nhà suốt thì đúng là buồn chán nhiều lắm….”
Nhìn bộ dạng của Lam Thành lúc này, Lâm Sướng không nhịn được mà bật cười. Người đàn ông này có đôi khi đúng là rất dài dòng, nhưng bộ dạng lề mề dông dài này của anh lại thật sự rất đáng yêu.
“Được rồi, em đã biết, anh đi nhanh đi, giải quyết công chuyện quan trọng hơn, đừng trì hoãn nữa.”
Lam Thành nhìn đồng hồ rồi cũng gật gật đầu, xoay người lên xe. Có lẽ là thói quen, anh xưa nay ở trước mặt Lâm Sướng vốn không có khái niệm ưu tiên phụ nữ.
Thật ra Lâm Sướng cũng thực hưởng thụ thái độ thoải mái tùy tiện này, nhìn chiếc xe màu đen kia rời khỏi tầm mắt, cô mới thu hồi nét cười, một mình lên xe rời đi.
—-
Đông Hiểu Hi vốn đang ở trong bếp nấu cơm, để ý thấy Trạm Trạm ở ngoài phòng bám hai tay vào khung cửa, thập thò ló ra nửa đầu chăm chú nhìn mình. Ánh mắt đen láy chớp động, vừa thấy cô nhìn đến lại vội vàng rụt đầu trở về, cô thấy vậy không khỏi vừa muốn cười, lại nhịn không được mà đau lòng. Hôm nay sau khi nàng phát giận la con, Trạm Trạm vẫn chu chu cái miệng nhỏ nhắn ra mà cũng không dám khóc. Thằng nhỏ vốn có làm sai cái gì đâu? Nghĩ vậy, cô vội vàng cười: “Trạm Trạm, con có việc gì sao?”
“Dạ.” Tiểu tử kia ngoan ngoãn gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Mẹ, điện thoại của mẹ đổ chuông.”
“Ngoan, mau mang lại đây ẹ.”
Nhận điện thoại từ tay con, cô nhìn xem thì thấy tên Hạng Hàn, chợt có chút do dự. Trực giác nói cho cô biết nên cách xa người đàn ông này một chút, nếu không tương lai có lẽ sẽ phiền toái không ngừng. Vì thế cô nhận điện thoại, ôn hòa mà nói: “Tổng biên, có việc gì sao? Để ngày mai đến tòa soạn trực tiếp nói vậy.”
Chỉ nghe thấy đối phương cười khẽ một tiếng, dường như đã sớm đoán trước cô sẽ trả lời có lệ như vậy: “Không có chuyện gì, chỉ là muốn nói với cô một chút về chuyện bài sưu tầm về Lam tổng thôi. Trong khoảng thời gian này, cô cứ yên tâm ở bên tập đoàn Lam Long đi, tận lực viết bản thảo cho anh ta vừa lòng là được.”
“Tôi hiểu, còn chuyện gì khác sao, Hạng tổng.”
“Đúng rồi….” Đối phương dường như có chút do dự, hỏi cô: “Hôm nay có phải vợ cũ của tôi đã tìm cô gây phiền toái gì không?”
“Không có, chỉ là tình cờ mà gặp thôi.” Đông Hiểu Hi cười lạnh một tiếng, cô đang nghĩ, người đàn ông này gọi điện cho cô chẳng qua là vì muốn thay vợ cũ giải thích mà thôi. Thật ra cũng không cần thiết, tâm tính của người phụ nữ kia, lần trước ở văn phòng Hạng Hàn cô đã sớm lĩnh giáo rồi.
“Ồ, thực là không có chuyện gì thì tốt.” Đang lúc Hạng Hàn muốn ngắt điện thoại, trong nháy mắt, anh lại không nhịn được mà thấp giọng nói: “Tiểu Hi, thực xin lỗi.”
Đông Hiểu Hi quyết đoán ngắt điện thoại. Đời này cô ghét nhất chính là ba chữ “thực xin lỗi”. Lúc trước, Lam Thành cũng là nói ba chữ này mà tuyệt tình rời bỏ cô, đối với đàn ông mà nói, ba chữ thực xin lỗi này quả là dễ dàng xuất ra, nhưng lại không ai chân chính hiểu rõ nó gây cho phụ nữ cảm giác tàn khốc, tuyệt vọng đến thế nào. Có lẽ hiện tại cô muốn mắng nhất, cũng nên mắng mỏ nhất chính là Lam Thành mới đúng. Nghĩ vậy, Đông Hiểu Hi xoay người ra ban công, không chút do dự gọi điện thoại cho Lam Thành……
Vài giây sau điện thoại đã kết nối được, bên kia truyền đến giọng nói ôn hòa, mừng rỡ: “Tiểu Hi? Làm sao vậy?”
“Không có chuyện gì.” Không hiểu thế nào, vừa nghe giọng nói kia, Đông Hiểu Hi một câu cũng mắng không ra, vừa mới rồi còn không thể ức chế được cảm xúc phẫn hận, vậy mà giờ phút này lại không hề phản kích. Cô chầm chậm nói tiếp: “Vừa rồi, tổng biên Hạng gọi điện cho em, nói về chuyện phỏng vấn sưu tầm, em muốn xác định một chút, ngày mai có thật sự phải đến chỗ anh báo danh không?”
“Không đúng, tiểu Hi, em nhất định có chuyện gì đó muốn nói với anh, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Là Lam Thành quá nhanh nhạy hay là vì anh vẫn luôn thấu hiểu cô? Hốc mắt Đông Hiểu Hi lập tức nóng rực, nhịn không được mà nói: “Lam Thành, anh đang ở đâu?”
“Chờ anh, anh lập tức qua đó…..”
Lam Thành buông điện thoại, không kịp mặc áo khoác đã đi ra cửa, vội vội vàng vàng va vào Trương Khiết đang đi vào phòng, xấp văn kiện còn chờ anh xem xét rơi đầy trên mặt đất. Lam Thành nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay Trương Khiết mới giữ được cô không ngã xuống, cũng không kịp giúp cô nhặt mấy thứ kia, vội vàng bỏ lại một câu: “Đặt ở trên bàn làm việc, tôi trở về sẽ xem sau.”
“Lam tổng, lái xe hiện không ở đây, anh uống rượu lái xe rất nguy hiểm.”
Văn phòng đã im lặng rồi, Trương Khiết nhìn theo hướng bóng người kia vừa biến mất mà ngẩn cả người.
…….
Ban đêm, trên đường phố dòng xe cộ vẫn lưu chuyển không ngừng. Lại một cái đèn đỏ, Lam Thành nóng vội đập mạnh tay lái, còi xe chợt vang lên inh ỏi. Anh đành dừng xe cùng dòng người chờ đợi, trong lòng đầy bất an, nghĩ đến cô gái nhỏ bé kia vừa mới trong điện thoại hỏi mình: “Lam Thành, anh đang ở đâu?” Giọng nói ấy, ngữ khí ấy đều khiến tâm can anh nóng chảy. Nhiều năm như vậy, có phải cô đã từng hỏi anh vô số lần hay không? Nhưng là năm năm nay, anh lại bất lực, đến một lần cũng không nghe được, một lần cũng chưa từng xuất hiện trước mặt cô mà an ủi, giúp đỡ cô.
Anh thật không biết là nên hận chính mình hay là nên hận cô ngốc nghếch.
Thật vất vả mới chạy được đến khu chung cư quen thuộc kia, Lam Thành lấy điện thoại ra gọi cô.
“Anh đi lên hay là em xuống đây?”
“Chờ em.”
Lam Thành nhìn cửa khu nhà, nghĩ đoạn hội thoại này quả là đơn giản không thể đơn giản hơn được nữa. Một lát sau, cửa mở ra, Đông Hiểu Hi bước thẳng đến chỗ chiếc xe.
Đợi cô đi đến gần, anh đột nhiên nhoài mình sang mở cửa xe, vội kéo cô vào…..
“Ối ….” Đông Hiểu Hi mới kêu lên một tiếng, miệng đã bị hai phiến môi kia ép lên.
Không biết qua bao lâu, trời đất đảo lộn, hô hấp nóng rực bao phủ khắp khuôn mặt cô, không cho cô cơ hội từ chối. Có lẽ chính bản thân cô cũng vô lực giãy dụa, phản kháng, chỉ có thể mặc ôi anh gắn bó lưu luyến không rời, mặc cho đầu ngón tay anh thâm nhập vào trong vạt áo.
Vòng ôm của anh có chút nóng lên, một luồng khí nóng chợt tràn vào ngực cô, tia đau đớn cùng khoái cảm kia dần khuếch tán khắp thân thể. Anh uống rượu, hương thơm nơi cổ họng cũng khiến cô lâng lâng, say mê……
Giờ phút này, Lam Thành bất chấp tư thế người phụ nữ trong lòng mình có khó chịu hay không, lực đạo càng lúc càng gia tăng, nụ hôn cũng càng thêm mạnh mẽ, tựa như muốn ôm cô cùng ngã vào thâm cốc……….
Rốt cục anh cũng ôm được cô, đợi chờ cũng đã năm năm rồi……
Một lát sau, Lam Thành rốt cục buông tha đôi môi cô, nụ hôn trượt dọc xuống chiếc cổ trắng xinh, dọc theo xương quai xanh xâm nhập, miệng thì thào nói: “Lam Thành không bao giờ kiêu ngạo nữa, hắn đã biết mình sai rồi………” Nói xong, anh lại kéo đầu cô tựa lên vai mình, bàn tay to lớn ôm lấy thân hình nhỏ bé yếu ớt của cô.
Đông Hiểu Hi chôn mặt trên vai anh, vô lực lặp lại ba chữ: “Em hận anh, em hận anh…….”
“Cứ hận đi, nhưng hãy để anh ở bên cạnh em, tùy ý em tra tấn thế nào cũng được.”
Nước mắt cô dần dần làm ướt đẫm vạt áo sơ mi của anh. Thân thể anh vốn dĩ toát mồ hôi, nhưng vẫn là hương vị tươi mát vốn có, cô hít vào một hơi thật sâu cảm thấy như thế nào cũng không đủ. Đột nhiên bỗng nhớ tới cái gì, cô vội vàng trách cứ: “Anh uống rượu, đã vậy buổi tối còn lái xe?”
“Về sau sẽ không, em mất hứng chuyện gì anh tuyệt đối sẽ không làm.” Lam Thành nói xong, lại chồm lên hôn cô, trong nháy mắt ấy, anh bỗng thấy một bàn tay nhỏ bé bối rối chụp lên cửa kính xe, cho dù là ban đêm, cũng có thể nhìn thấy cặp mắt đen láy lóe sáng kia.
Lam Thành bỗng sững sờ bất động, mơ hồ cảm thấy trong lòng hiện lên một dự cảm rất xấu.
Lúc này, Đông Hiểu Hi cũng kì lạ nhìn theo ánh mắt anh, nhìn ra phía ngoài cửa xe….
“Trạm Trạm?” Cô bật thốt lên kêu.
Đúng lúc cô muốn mở cửa xe thì Lam Thành vội vàng ngăn lại, chính mình mở cửa bước xuống, từng bước từng bước đi đến trước mặt Trạm Trạm.
Thằng nhỏ mặc bộ áo ngủ mềm mại màu lam, chân đi đôi giày nhỏ, anh nghe rõ ràng đứa nhỏ bối rối gọi mẹ.
Suy nghĩ rối loạn.
Anh nhắm mắt trấn tĩnh, vươn tay ôm thằng bé cách cửa xe một chút, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, chú sẽ giúp con mở cửa xe.”
Đông Hiểu Hi cũng không kịp nhìn Lam Thành, từ trên xe nhảy xuống liền lao đến ôm lấy Trạm Trạm, ôn nhu hỏi: “Làm sao lại chạy loạn xuống đây vậy? Không phải là nói rất tốt, Trạm Trạm tự mình ngồi xem hoạt hình một chút, mẹ đi một lát sẽ trở về sao?”
“Mẹ, con sợ.” Hai bàn tay nhỏ bé của Trạm Trạm gắt gao ôm lấy cổ Đông Hiểu Hi, cúi đầu phát ra tiếng khóc.
Thằng nhóc bị sợ hãi.
Lam Thành không biết nên làm thế nào cho đúng nữa, anh lần đầu tiên đối mặt với chuyện gì mà thúc thủ vô sách (bó tay không có biện pháp) thế này. Muốn an ủi hai mẹ con cô, vì thế anh ngây ngốc nâng tay lên vuốt ve đầu thằng bé, lại bị thằng nhóc né tránh.
Bàn tay lại chậm rãi thu về.
Đông Hiểu Hi nhìn anh một cái, ôn nhu nói: “Anh đi về trước đi, mọi thứ đợi đến mai rồi nói sau.”
Lam Thành gật gật đầu, nhìn hai mẹ con cô biết mất sau cánh cửa, thân thể từ từ tựa vào cửa xe.
Anh cho đến bây giờ cũng chưa từng có cảm giác vô lực đến thế.