Nếu người kết hôn cùng em là anh, em cầu còn không được.
Đêm đó lúc trở về nhà, Lâm Lục nắm chăn cười đến vui vẻ. Cô ôm gối hôn lấy hôn để, rồi bỗng nhớ đến chuyện gì đó, lập tức ngồi dậy gọi điện cho bạn thân lâu năm của mình.
Sau khi điện thoại vừa kết nối, cô hưng phấn nói: "Tiểu Vũ, tớ đang yêu."
Chương Vũ đang vừa đúng lúc định đi ngủ, cảm giác được Lâm Lục đang kích động, cô cũng cười vô cùng vui vẻ: "Vậy đến lúc đó cậu nhớ mời tớ một bữa nhé."
"Nhất định," khóe miệng Lâm Lục cong lên, đặc biệt xinh xắn. Suy nghĩ một lât, cô bỗng nhiên nói thêm một câu, "Về sau nếu có cơ hội, tớ dẫn anh ấy đến gặp cậu."
Người đã độc thân 29 năm Lâm Lục rốt cuộc cũng thành công có người yêu. Chương Vũ cảm thấy vô cùng kinh ngạc nhưng cũng vui vẻ theo cô.
Đêm nay, Lâm Lục có một giấc mơ đẹp. Trong mơ xuất hiện một cậu bé vẫn còn mang dáng vẻ non nớt, người đó giang hai tay định sẽ đón lấy cô khi cô nhảy xuống, nhưng lại là không đón được khiến cô trực tiếp té lăn trên đất. Thế là cậu bé đó cõng cô trên suốt quãng đường về nhà.
Lúc ấy là năm 11 tuổi, dù cho cõng một người vô cùng mệt mỏi, nhưng lại không muốn thừa nhận là mình cần nghỉ ngơi.
Lúc sắp đến nhà cô, cậu bé bỗng nghiêng đầu nói, "Cậu nặng quá."
Tình tiết xảy ra giữa cô và Lương Tích lại trùng hợp với tình tiết xảy ra giữa cô và cậu bé kia. Lâm Lục giật mình tỉnh giấc, trên trán đổ mồ hôi. Cô bắt đầu bình tĩnh lại.
Nằm mơ cũng có thể mơ thấy anh ấy, quả thật là làm cho cô không biết phải làm sao.
Lâm Lục nằm lại trên giường, đọc đi đọc lại hai chữ kia rồi chốc lát ngủ mất.
- --------------------------------------
Hôm sau Lương Tích tới đón cô tan làm. Lâm Lục sáng đi làm lúc 9h, chiều về lúc 5h nên đủ các loại thể loại bận. Không giống với Lâm Lục, Lương Tích là giảng viên dạy Luật pháp ở Đại học kinh tế, anh cũng có tiếng tăm trong ngành luật, thời gian làm việc rất thư thả, khiến cho Lục Lâm phải mở rộng tầm mắt.
Cô là lần đầu tiên hưởng thụ được cái gọi là đãi ngộ của bạn trai.
Loại cảm giác này nếu như phải nói rõ thì đại khái là trong lòng cô cảm thấy không có gì là không tốt cả.
Như Lương Tích đã nói, thật sự là anh không có thú vui yêu thích nào. Phần lớn thời gian đều sẽ không cười, tính cách trầm ổn không phù hợp với tuổi của mình. Nhưng vẫn là trong mắt của Lâm Lục, loại trầm ổn thành thục này của anh không thừa phần nào cũng không thiếu cái gì, rất phù hợp.
Nói trắng ra cô chính là cảm thấy anh chỗ nào cũng tốt.
Đối xử với cô cũng tốt.
Hôm nay khi cô tan tầm, Lương Tích tạm thời muốn đi đến trường học một chuyến. Lúc mới vừa lên xe, Lâm Lục liền không biết mình nên đi xuống hay là vẫn tiếp tục ngồi ngốc tại đó mà Lương Tích cũng không tỏ vẻ gì là anh muốn cô xuống xe, vì thế nên cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ghế trước.
Cô cho rằng Lương Tích sẽ giải quyết công việc nhanh chóng, nhưng lúc anh đến trường học một hồi mới biết được giảng viên lúc sắp vô lớp thì bị viêm ruột thừa cấp phải mổ, nên kêu anh qua để dạy thay.
Hiện tại Lâm Lục ở chỗ này, Lương Tích cũng không biết nên nói cô đi thăm quan trường học hay để cô ở gần anh nên đành phải hỏi, "Em muốn đến lớp anh dự thính không?"
Lâm Lục bắt đầu khẩn trương, có chút do dự, "Nếu anh gấp thì đi trước đi, em đi dạo xung quanh một chút."
"Lâm tiểu thư." Anh nhìn cô đầy hứng thú.
Lâm Lục càng không biết phải làm sao.
"Ngồi nghe anh giảng so với việc đi tham quan còn thú vị hơn nhiều."
Cuối cùng Lâm Lục vẫn là đi theo anh lên lớp.
Cô đi dến phòng học nhanh hơn Lương Tích, tìm một vị trí trên đầu ngồi xuống. Cũng may cách ăn mặc của cô không quá già dặn nên nhìn vẫn như sinh viên.
Lương Tích nhìn chỗ cô vừa ngồi xuống xong liền bước vào lớp, bầu không khí đang yên lặng bỗng nhiên bị phá vỡ trở nên ồn ào.
Đây là lần đầu tiên Lâm Lục nhìn thấy cảnh tượng kì lạ này.
Càng khiến cô cảm thấy kì lạ hơn là, môn Lương Tích dạy không phải là luật kinh tế mà là luật lao động.
Dáng vẻ anh lúc đứng trên bục giảng đặc biệt ưu tú, ống tay áo được gấp lên lộ ra cánh tay trắng bóc. Lâm Lục cũng được tính là có nửa tính tay khống, cô nhìn chằm chằm tay anh đến mức ngẩn người.
Ở sau lưng cô là hai sinh viên nữ đang bàn luận về vẻ đẹp trai của giảng viên này. Lâm Lục dứt khoát ngồi thẳng lưng, nhìn chăm chú vào anh như học sinh ngoan ngoãn.
"Em sinh viên ngồi ở giữa hàng thứ ba." Lương Tích gọi cô.
Lâm Lục lập tức biết anh đang nói cô liền tức giận đứng lên.
"Theo nội dung tôi vừa giảng, theo em trong lúc làm việc mà bị thương thì có tính là tai nạn lao động hay không?"
Cô buột miệng nói ra, "Tính."
Lương Tích nói cô ngồi xuống, bắt đầu hỏi mọi người khác.
Có trời mới biết Lâm Lục khẩn trương đến mức nào, cô hy vọng những người khác cũng sẽ trả lời giống mình nếu không thì cô sẽ rất xấu hổ.
Kết quả là những người khác đều nói là không tính.
Đùa chứ, ngay từ lúc thầy hỏi cô thì bọn họ sớm đã tra câu trả lời trên baidu rồi.
Cho nên là nói, người đầu tiên bị hỏi luôn làm cho người khác cảm thấy đồng tình.
Đáp án của câu trả lời này đến tận cuối giờ vẫn không được giải đáp. Lương Tích nói với bọn họ tự mình làm bài tập rồi giao cho giảng viên nhờ anh dạy thay lúc đầu.
Trong chốc lát đủ các thể loại âm thanh than vãn vang lên không dứt.
Lương Tích mỉm cười, có sinh viên nữ kia cố gắng nói to, "Thầy Lương thầy lại cười với chúng em một cái, chúng em tình nguyện mỗi ngày đều làm bài tập."
Thế là Lương Tích lập tức trở nên nghiêm túc, nhìn qua Lâm Lục, đến trước mặt cô nói, "Đi thôi."
Cũng bởi vì hành động này của anh mà kéo theo đủ loại âm thanh ồn ào náo nhiệt. Mặt sinh viên nữ kia có chút đỏ, ai có thể nghĩ tới việc thầy Lương có bạn gái, mà bạn gái thầy lại ngồi ngay chỗ hàng đầu chứ?
Lâm Lục đứng lên đi theo sau anh.
Nhìn giống cô vợ nhỏ.
Có sinh viên nam kia thay mặt mọi người chạy đến trước mặt họ, hỏi, "Thầy Lương, lúc nào thầy mới kết hôn cùng sư mẫu ạ? Đến lúc đó chúng em sẽ chuẩn bị tốt quà cưới, thầy cũng nhớ phát kẹo mừng cho chúng em."
Lương Tích năm tay cô, mặt có chút bất đắc dĩ, "Cái này em hỏi bạn gái thầy đi, thầy còn chưa làm cho cô ấy muốn kết hôn cùng thầy đâu."
Lâm Lục tức giận giơ tay đánh anh.
Trên đường trở về, Lâm Lục không nén được tò mò, nghiên đầu hỏi, "Là tính hay không tính là tai nạn lao động vậy anh?"
Lương Tích mỉm cười, trả lời không suy nghĩ, "Tính hết."
...........
Cô thà hỏi baidu còn hơn.
Kỳ thật Lâm Lục luôn cảm thấy nghi ngờ thái độ của Lương Tích, bọn họ ở chung với nhau quá lãnh đạm. Từ trước đến nay cô không hề có kinh nghiệm yêu đương nên cũng không biết chuyện này là bình thường hay không bình thường. Cùng lắm, loại này cũng rất giống như kiểu vợ chồng ở chung với nhau sau khi cưới đi.
Vợ chồng.
Lâm Lục suy nghĩ đến câu trả lời của Lương Tích, cũng không biết tính chân thật trong câu nói kia có nhiều hay không. Cô chỉ cảm thấy, người này đã từng có suy nghĩ muốn kết hôn cùng cô hay chưa. Còn cô đã bắt đầu nảy sinh ý nghĩ muốn sống hết đời cùng anh.
Mà nếu là như vậy thật, cô phải làm sao cho anh biết cô là nguyện ý muốn kết hôn cùng anh đây?
Vấn đề này làm cho Lâm Lục bối rối suốt một tuần. Lương Tích phần nào phát hiện ra tâm trạng của cô không đúng lắm nhưng lại không biết nguyên nhân cụ thể là gì, chỉ có thể lóng ngóng bảo cô uống nước ấm nhiều hơn một chút.
Sau đó anh liền không chủ động rủ cô đi chơi nữa, chở cô về nhà lập tức lái xe đi.
Lâm Lục choáng váng, hoàn toàn không biết lí do vì sao anh làm như thế.
Về sau mãi đến khi nghe anh gọi điện thoại nhắc cô uống nước ấm đến lần thứ mười, cô mới bất chợt hiểu rõ ý tứ của Lương Tích.
Người đàn ông không hiểu chuyện tình cảm này...
Nhưng vì sao lại làm cho cô cảm thấy vui vẻ như vậy chứ?
Em rất yêu thích sự cô độc của anh chính vì thế mà em có thể bổ sung cho anh tất cả các sắc thái mà anh còn thiếu.
Trong lòng Lâm Lục đã nở hoa nhưng ngoài miệng cô vẫn nói, "Lương Tích, không phải là em đang tới kì."
"Ừ, vậy thì là gì?" Lương Tích nghi ngờ hỏi.
Sao cô có thể nói cho anh suy nghĩ thật của cô đây.
Tư duy Lương Tích trở nên chậm chạp, anh nói tiếp, "Nếu đã không phải vì cái kia vậy ngày mai anh đưa em tới một nơi."
"Được." Cô thuận miệng đáp lời.
"Em nhớ mặc đẹp một chút." Giọng điệu Lương Tích nghe rất vui vẻ.
"Dẫn em về nhà anh, bố mẹ anh đã muốn gặp em từ lâu." Anh cười, "Chúng ta đã hẹn hò hơn 1 tháng, cũng nên đi gặp người lớn."
Lâm Lục mém nữa lăn qua lăn lại nhưng chỉ ngồi trên ghế sofa cười. Sau đó cô phát hiện bụng có chút không thoải mái, thầm tính toán thời gian, cô bày ra một vẻ mặt đáng thương.
Đều do Lương Tích làm hại.
Mặc dù bụng đau, Lâm Lục vẫn là mang quần áo từ trong tủ đồ ra xem rồi chọn bộ vừa ý nhất, nhìn qua rất có dáng vẻ lấy lòng phụ huynh.
Bọn cô đi từ giữa trưa. Có đôi khi nhìn Lương Tích đặc biệt như người thất nghiệp vì đa số thời gian anh rất rảnh rỗi. Việc này khiến Lâm Lục có cảm giác không cam lòng. Tiền của anh kiếm được so với cô không biết là nhiều hơn bao nhiêu, mà khối lượng công việc lại ít. Có đôi lúc khi cô thu thập thông tin vụ án mà thời điểm đó lại đang là cao trào thì hoàn toàn có thể lấy đi của cô hơn mấy tháng tiền lương.
Trong lòng Lâm Lục chăm chỉ cần cù thật sự là loại thù người giàu.
Bố mẹ Lương Tích đều là giáo sư đại học, khi nhìn thấy Lâm Lục thì cười vui vẻ đến mức không thể vui hơn. Mẹ Lương Tích cầm tay cô, càng nhìn càng thích.
Lâm Lục nở nụ cười ngọt ngào cần thận nghe bà nói.
Người lớn nói tới nói lui thì cũng chỉ là những chuyện kia, đơn giản là có muốn kết hôn sớm hay không, sau khi cưới khi nào thì muốn có con.
Câu hỏi này cô không biết nên trả lời làm sao.
Lâm Lục không có tí ngại ngùng nào, cô nhìn qua bố Lương Tích nói chuyện về anh, đầu hơi cúi.
Cho dù mẹ anh có nói bây giờ muốn hai người kết hôn thì cô cũng đồng ý, chỉ là cô càng muốn nghe câu trả lời của anh hơn.
Chuyện kết hôn này đối với người đã 29 tuổi như Lâm Lục thì không còn quá nhiều ngạc nhiên hay lãng mạn để nói. Bố mẹ cô nhiều năm qua đã giục cô kết hôn, cô từ lâu đã thấy chán nản, thế nhưng mà nếu là gả cho Lương Tích thì coi như đây là chuyện lãng mạn nhất đi.
Cho nên Lâm Lục cũng không mong chờ gì nhiều. Nhất là khi Lương Tích lại là người hoàn toàn không hiểu chuyện tình cảm, làm cho anh cầu hôn cô đã là làm khó anh, chứ nói gì đến việc anh nói anh yêu cô.
Xét cho cùng, nếu gặp đúng người, mọi chuyện khác đều dễ nói.
Cơm nước xong, trò chuyện một lát thì bọn họ liền đi.
Mẹ Lương nói với Lâm Lục khi nào rảnh thì đến, đối với cô đặc biệt hài lòng.
- --------------------------------------
Ở trên xe, Lâm Lục nghịch ngón tay của mình, không mở miệng nói chuyện. Lương Tích thật muốn biết cô cùng mẹ mình nói cái gì.
"Lương tiên sinh, anh phải tự đoán được chứ." Lâm Lục bĩu môi, không nói thẳng.
"Không tiện nói à?" Anh cười cô.
"Ai nói không tiện?" Lâm Lục cáu kỉnh, "Còn không phải là hỏi chừng nào chúng ta kết hôn."
"Em thì sao?"
"Em cái gì?" Lâm Lục nhìn anh chằm chằm.
"Muốn kết hôn đó." Lương Tích dừng xe bên lề đường, nghiêng đầu nhìn cô.
"Anh hỏi em hả?" Tim Lâm Lục siết chặt, cô cố ý để cho mình nhìn như không thèm để ý chút nào, hỏi anh vấn đề quấy nhiễu bản thân cô đã lâu, "Anh đồng ý cùng em kết hôn à?"
"Anh đồng ý." Lương Tích nhích lại gần, nửa người anh như đè lên người cô.
Lâm Lục không biết vì sao anh lại trả lời như vậy, còn chưa kịp nói gì thì đã bị anh hôn lên môi.
Từ lúc hẹn hò đến nay, bọn họ chỉ là nắm tay, ngay cả ôm cũng rất ít, tựa như là thiếu một cái gì đó, luôn có chút khoảng cách. Nhưng ngay tại giây phút khi anh hôn cô, Lâm Lục cảm thấy khoảng cách đó cuối cùng đã bị phá vỡ.
Một khắc này, Lâm Lục như cảm nhận được cô đã nghe thấy âm thanh của tình yêu.