Lương Mộ Lâm, Lương Tích yêu Lâm Lục
Bởi vì nhà của Lương Tích cách đây không xa lắm, cho nên thỉnh thoảng Lâm Lục sẽ cùng Lương Tích đi về nhà anh ăn cơm. Lần nào cũng là mẹ Lương Tích nấu cơm, mặc dù anh làm đồ ăn cũng rất ngon nhưng mà là ăn đồ ăn mẹ anh nấu thì lại thấy hợp hơn một chút, trái lại cô cảm thấy đồ ăn Lương tiên sinh làm cũng chỉ có thế.
Lương Tích biết cô có suy nghĩ như vậy liền từ chối cho ý kiến, để tùy ý cô.
Lâm Lục ngang ngược lại càng thêm đắc ý, sau khi ăn xong còn liên tục khoe khoang. Lương Tích liền nắm cổ áo Lâm Lục, nhấc cô lên rồi đẩy cô lên trên ghế sofa.
Mẹ Lương thấy vậy liền như có như không mà mắng anh, trách cứ: "Con cẩn thận một chút, nếu như mà Lâm Lục đang mang thai thì làm sao bây giờ, đã lớn như vậy rồi mà còn không biết nặng nhẹ."
Lâm Lục lập tức trầm mặc, cơ thể cũng trở nên cứng ngắc lại.
Cô liếc mắt nhìn Lương Tích, thấy vẻ mặt anh thả lỏng nhìn cô như nói không cần phải gấp.
Ai ngờ lúc Lương Tích và bố anh đang ngồi nói chuyện thì mẹ anh ở lại kéo Lâm Lục qua, đưa cho cô một hộp que thử thai.
"Hôm nay mẹ thấy con lúc ăn cơm có chút không thích hợp, có muốn thử xem không?" Mẹ Lương cười nói.
Lâm Lục không dám làm trái lời người lớn, nhìn chằm chằm đồ vật trên tay rồi bị đẩy vào phòng vệ sinh. Cô trốn bên trong đó rất hi vọng mình bây giờ có thể tự động biến mất, vì cô sợ nhìn thấy mình làm người khác thất vọng.
Mẹ Lương Tích chờ một lúc lâu, cảm thấy có chút kì quái nên gõ cửa một cái.
Lương Tích nghe thấy được liền đi tới, nhìn ra ý nghĩ của mẹ mình nên kéo mẹ mình qua, cực kì bất đắc dĩ nói: "Con mới cùng Lâm Lục kết hôn chưa bao lâu, mẹ làm vậy sẽ gây cho cô ấy có áp lực rất lớn."
"Tại mẹ cảm thấy Lâm Lục có dấu hiệu như là mang thai nên mới đi mua que thử." Mẹ Lương Tích cũng không nghĩ tới việc sẽ khiến cho cô có áp lực nên có chút áy náy, "Nếu không mẹ nói Lâm Lục không thử nữa nhé?"
Lúc đang nói chuyện này, Lâm Lục xông ra khỏi phòng vệ sinh, trên tay cầm que thử thai, ấp úng nói: "Hai vạch, đây ý là có thai đúng không ạ?"
Mẹ Lương cực kì kích động liền vội vàng gật đầu.
Lâm Lục cười đến vô cùng vui vẻ, quay sang Lương Tích nói: "Em, em rốt cuộc cũng có con của anh nha."
Lương Tích lại không nói câu nào, anh xoa xoa đầu cô.
Sau khi về nhà, Lương Tích quan tâm săn sóc cho cô. Lâm Lục sau khi lên chức làm mẹ được chăm sóc vô cùng tốt.
Ban đêm lúc Lâm Lục đói bụng, cho dù Lương Tích đang ngủ say cũng sẽ rời giường đi nấu đồ ăn cho cô; ban đêm khi Lâm Lục khát nước, Lương Tích cũng sẽ vì cô mà dậy rót cho cô uống; có đôi lúc Lâm Lục muốn đi vệ sinh, Lương Tích sợ cô trượt chân cũng sẽ chủ động đỡ cô đi.
Điều này làm cho Lâm Lục cảm thấy áy náy.
Cũng may là khối lượng công việc của Lương Tích không nhiều, anh cũng sẽ đi cùng cô đến bệnh viện để kiểm tra. Trừ khi thật sự là không đi được, cũng sẽ để mẹ anh đi kiểm tra cùng cô.
Ngày sinh nhật của Lâm Lục là vừa lúc cô mang thai ba tháng. Tối hôm đó, cô thổi nến với mong muốn là hi vọng con mình sẽ cứng cáp khỏe mạnh, vốn là muốn hi vọng thành sự thật giống với lại kế hoạch của cô.
Lâm Lục thật sự cảm thấy rất thỏa mãn.
Lúc bụng vừa mới lộ ra, Lâm Lục cũng không có cảm giác khó chịu. Chờ đến thời điểm bụng lớn hơn, cô mới phát giác được cái gì gọi là ngồi cũng không thoải mái.
Có đôi khi mỏi quá, Lương Tích liền chạy tới đấm bóp cho cô. Lâm Lục giật giật tóc của anh, phàn nàn nói: "Lương Tích, anh xem con anh ở trong bụng em không ngoan chút nào."
Ban đêm lúc không ngủ được, tâm trạng Lâm Lục cũng sẽ sa sút. Cô cũng không biết những cảm xúc nhỏ này có bình thường hay không, nhưng chính là cô có chút muộn phiền không rõ từ đâu đến.
Nếu như nhất định phải nói về kiên nhẫn, thì như vậy biểu hiện của Lương tiên sinh so với cô còn kiên nhẫn hơn nhiều, tốt không gì sánh được. Có một lần Lâm Lục cảm thán: "Anh nói xem, nếu như anh có thai, anh có còn đối xử với em tốt như vậy không?"
Lương Tích dứt khoát nhìn cũng không nhìn cô.
"Sẽ chứ sẽ chứ, phải không Lương tiên sinh thân yêu?" Lâm Lục đuổi theo hỏi.
"Sẽ không, nếu thật sự là như vậy thì em nên chăm sóc anh." Lương Tích không tình nguyện gạt mất sự vui vẻ của cô.
Nhưng vừa nghe thấy lời anh nói xong Lâm Lục lập tức cảm thấy vẫn là cô mang thai thì tốt hơn. Lương tiên sinh nấu ăn càng ngày càng ngon, nếu như mà là cô, nhất định sẽ khiến cho Lương tiên sinh lúc đó đang mang thai không có dinh dưỡng đầy đủ.
Vẫn còn tốt.
Cũng không biết có phải vì lần nói chuyện phiếm này hay không mà để cô cảm thấy mình quá là may mắn. Lâm Lục bắt đầu cười tủm tỉm, thời điểm nhàm chán liền vỗ nhè nhẹ bụng mình.
Đôi mắt Lâm Lục cong cong, lúc cười lên thì đuôi mắt sẽ hướng lên trên, nhìn rất xinh đẹp.
Ngay lúc ấy sau khi thấy vậy Lương Tích chỉ nói một câu, "Em đang nghĩ tới đập bong bóng hả?"
Lương tiên sinh lúc đi xuống nhà định mua bong bóng liền bị Lâm Lục trừng mắt nhìn lại một cái. Sau đó bụng Lương tiên sinh bị vỗ nhiều lần, Lâm Lục bất mãn, "Sao bụng của anh không có tí thịt thừa nào vậy, hiện tại bụng của em còn to hơn bụng anh nhiều."
Chuyện này liền trở thành tâm bệnh thật lâu của cô.
Mãi đến tận lúc Lương Tích thật không muốn nghe cô lẩm bà lẩm bẩm nữa liền bắt đầu không đi tập gym, có đôi khi cũng cố sức mà ăn nhiều hơn một chút, bụng bắt đầu có tí thịt thừa thì Lâm Lục mới bỏ qua.
Tiện thể cô còn bổ sung một câu, "Biết ngay là đàn ông qua ba mươi tuổi liền không quản được miệng của mình, cứ buông thả như vậy, dáng người cũng thay đổi luôn, cũng không hấp dẫn em như hồi trước nữa."
...
Cho nên, người cứ việc mang thai là Lâm Lục, còn người chịu đựng áp lực tâm lý cùng với áp lực sinh lý là Lương Tích thì so với cô còn nhiều hơn.
Nhưng anh lại cảm thấy rất thỏa mãn.
Ngày Lâm Lục sinh em bé là trong thời điểm trời ít nắng, cô được Lương Tích nuôi quá tốt nên sinh tự nhiên.
Cô còn chưa cảm nhận được cảm giác đau gì thì em bé liền chui ra.
Cuối cùng, Lâm Lục vẫn cảm thấy tất cả đều là công lao của Lương Tích.
Là một bé trai.
Âm thanh khóc đặc biệt lớn, Lâm Lục nhìn một cái đã cảm thấy dáng dấp nhìn không đẹp mắt lắm nên cũng không muốn nhìn lại.
Ngược lại là Lương Tích lại rất thích, anh ôm con trai đến trước mặt mẹ mình. Em bé nhìn bà nội rồi ngẫu nhiên cắn cắn ngón tay, kêu í a í ớ.
Lâm Lục đột nhiên cảm thấy, em bé này là em bé đẹp nhất trong số tất cả các em bé mà cô từng gặp.
Haha, dù sao thì cũng là con của cô và Lương Tích sinh ra mà, giá trị khuôn mặt tất nhiên là đẹp rồi.
Liên quan đến tên của em bé, Lâm Lục từng âm thầm suy nghĩ rất lâu, luôn luôn không hài lòng. Lúc Lương Tích ôm em bé đang ngủ đi vào bên cạnh cô, Lâm Lục hỏi anh: "Bố đứa nhỏ, anh đã nghĩ ra bảo bảo tên là gì rồi sao?"
"Lương Mộ Lâm."
"Cũng không được dễ nghe cho lắm nha." Lâm Lục thuận miệng nói, bỗng nhiên nghĩ đến, Lương Mộ Lâm, Lương Tích yêu Lâm Lục?
Cô đã từng cho anh xem qua một câu, "Lòng em tha thiết yêu anh, như hươu tha thiết yêu suối nước."(*)
(*) Lòng ta thiết mộ ngươi, như lộc thiết mộ suối nước.
Dù sao lúc trước cô vừa nhìn thoáng qua anh thì liền động tâm, còn nói đến lúc đó tên của con hai người sẽ lấy từ câu này. Mà Lương Tích rốt cuộc là chỉ lấy một chữ ở đó, hay là cố ý lựa chọn ý tứ ẩn giấu trong này?
Ánh mắt Lâm Lục sáng lên, cố ý hỏi: "Anh có ý tứ gì đây?"
Lương Tích nói rất đơn giản: "Ý là yêu Lâm Lục."
Lương Tích này.
Đều đã là vợ chồng, nói trắng ra như vậy anh không ngại sao?
Xấu hổ quá.
Biểu hiện khoa trương đặc biệt đùa giỡn trên mặt Lâm Lục rơi vào mắt Lương Tích, cũng may anh đã nhiều lần thấy bộ dạng này của cô nên cũng không có kinh ngạc quá lớn.
Tiểu Mộ Lâm hoàn toàn không biết bố mẹ mình đang là nhìn nhau liếc mắt đưa tình, cậu chỉ cảm thấy không thoải mái liền khóc lớn.
Lập tức phá vỡ bầu không khí mập mờ giữa hai người bọn họ.
Lâm Lục luống cuống chân tay ôm lấy Tiểu Mộ Lâm, không biết có phải là do em bé đói hay không.
Lương Tích liếc mắt liền thấy trên giường có vết ướt, thở dài nói: "Quên lót tã nên tè ra quần rồi."
....
Sau đó Lâm Lục ôm con trai, Lương Tích phụ trách trải giường nệm một lần nữa, bận rộn thật lâu mới xong.
Cô dỗ đến mức quá mệt mỏi, thật vất vả mới lên giường được nên rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Tay Lương Tích đặt trên eo cô, anh cười đặc biệt rạng rỡ.
Ở trong mơ, Lâm Lục còn đang suy nghĩ, làm thế nào để nuôi Lương Tích trở nên xấu hơn. Cô thế mà lại thường xuyên nhớ rõ mình nhìn thấy có rất nhiều sinh viên nữ hỏi anh.
Mà lại không phải hỏi về vấn đề chuyên ngành, mà có đôi khi lại kéo theo mấy câu hỏi lung ta lung tung khác.
Mặc dù lúc sau Lương Tích cũng không trả lời lại những vấn đề không quan trọng kia.
Nhưng Lâm Lục cũng không biết là, anh đã chặn các sinh viên sau khi hỏi anh về các vấn đề không liên quan đó.
Mà cũng tiện thể đem chữ kí của mình đổi thành, "Lâm Lục, anh yêu em."
Về sau có một lần bị đồng nghiệp chế nhạo thật lâu.
Không biết cũng tốt, dù sao, hơn mười năm trước, anh cũng không biết là Lâm Lục thích mình.
Mà sau này, Lâm Lục chỉ cần biết anh yêu cô là được, cụ thể như thế nào, cô cũng không cần biết.
Vợ của anh, về sau anh sẽ từ từ dùng thời gian mà cưng chiều.
*
HOÀN.