Thiên phú hội họa của cô được phát hiện vào năm cô ba tuổi. Lúc đó, cô còn chưa dùng đũa thành thạo nhưng lại có thể dùng phấn viết bảng vẽ nguệch ngoạc ra hình ra dáng. Sau khi Tô Niệm phát hiện ra thiên phú này của cô thì đã bắt đầu hướng cho cô đi theo con đường vẽ tranh.
Năm tuổi, cô bắt đầu chính thức tập vẽ, sáu tuổi bái Lý Thạch Thư làm thầy, rồi sau đó theo học đến tận bây giờ. Những năm qua cô đã được nhận không ít những giải thưởng lớn nhỏ, cũng coi như có chút thành tích. Nhưng mà cô chưa từng nghĩ có một ngày, mình sẽ đi dạy người lớn vẽ tranh, cô vẫn cho rằng lần đi Tây Tạng dạy học mới là trải nghiệm tuyệt đẹp khi lần đầu tiên làm giáo viên của mình. Die nd da nl e q uu ydo n
Ban ngày, lúc đồng ý yêu cầu của Trình Mặc gần như là một phản ứng theo bản năng. Việc anh tìm kiếm sự trợ giúp từ cô, kỳ thực nằm ngoài dự kiến của cô. Anh là một người dẫn chương trình xuất sắc, không có lý gì lại không tìm được một họa sĩ xuất sắc để trợ giúp. Cứ coi như anh thật sự không quen biết họa sĩ nào thì chỉ cần nhờ vào mối quan hệ tốt đẹp giữa anh và hiệu trưởng Ngô thì cô nghĩ, chỉ cần anh mở miệng, đối phương nhất định sẽ đưa tay giúp đỡ.
Nhưng mà, anh lại mở lời với cô.
Chẳng lẽ xuất phát từ việc lo lắng đến tính bảo mật? Cô ngẫm nghĩ hồi lâu cũng chỉ có thể cho mình một đáp án như vậy. Dù sao thì trước mắt cô chỉ biết chương trình này và những quy định của nó, nếu như mời một họa sĩ khác thì có nghĩa là công tác bảo mật phải tăng thêm.
Cô đặt tay lên ngực tự hỏi, cô cảm thấy kỹ năng hội họa của mình cũng không hẳn là xuất chúng, nhưng nhất định cô sẽ là một người thầy thật tâm huyết của anh. Chưa nói đến việc cô có thiện cảm với anh, chỉ bằng việc anh giúp cô nhiều chuyện như vậy, cô cảm thấy mình nhất định phải dốc hết sức để hỗ trợ.
Chịu ơn một giọt nước thì phải trả bằng suối nguồn. Đạo lý này, từ nhỏ cô đã hiểu.
Đối tượng phỏng vấn của anh là một bậc thầy quốc họa cho nên anh muốn học mảng này. Tranh Trung Quốc có hai kỹ xảo chính là công bút và tả ý, có người và vật, hoa và chim, núi non sông nước, vân vân. . . Anh muốn đạt được chút thành tựu trong vòng nửa tháng, điều này dường như là không có khả năng.
*công bút là phương pháp vẽ tranh truyền thống với những đường nét chi li, tỉ mỉ, dùng màu sắc đơn giản.
*tả ý là phương pháp vẽ tranh truyền thống với những đường nét thoải mái
Lúc anh gọi điện thoại tới, cô đang lật xem tập tranh vẽ trên giá sách, đang khá là chuyên nghiệp nghĩ xem nên dạy anh điều gì trước để có vẻ ổn thỏa.
Anh nhẫn nại nghe xong tính toán của cô, chần chờ một lát rồi đề nghị: " Thực ra, ngày đó khi các em múa rồi vẽ ra bức tranh sen bằng mực nước rất đẹp."
"Vẽ tranh sen bằng mực nước?" Lục Tác Viễn sửng sốt, có chút ngoài ý muốn. Cô dừng một lát, hơi không chắc chắn hỏi lại: "Anh không nói đùa chứ?"
". . . Nghiêm túc."
Lần này lại càng khiến cho cô không thể hiểu nổi rồi. "Nhưng hôm đó múa rồi vẽ tranh, nó thực ra. . ." Cô không muốn anh hiểu lầm trình độ vẽ tranh của cô chỉ có kỹ năng này, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nghĩ ra nên biểu đạt thế nào cho uyển chuyển.
"Các em có thể dùng vũ đạo để thể hiện phong thái của hoa sen. Tôi nghĩ dưới công lực của ngòi bút nhất định sẽ rất hiệu quả. Huống chi, tôi tin tưởng, vì vũ đạo này, nhất định các em sẽ nghiên cứu một cách cẩn thận về cách thức vẽ hoa sen, hẳn là sẽ rất chuyên tâm. Một khi đã như vậy, hà cớ gì chúng ta phải bỏ gần tìm xa chứ? Mặt khác, tôi cũng không muốn em vì việc này mà phải hao tổn tâm sức. Dù sao thì nghỉ đông vẫn dùng để nghỉ ngơi thì hơn." dieendaanleequuydonn
Từng câu từng chữ như đi sâu vào đáy lòng cô. Quả thật cô đã từng vì bức vẽ hoa sen kia mà phát điên, nghiên cứu rất nhiều phương pháp vẽ tranh. Cô chưa từng nói với ai, vậy mà anh lại biết.
Là ai đã từng nói, so với người yêu bạn nhất thì người thấu hiểu bạn càng khó có được.
"Những người dẫn chương trình đều phân tích vấn đề một cách sắc bén như vậy à?" Cô mấp máy môi, cố ý hỏi thật chậm, nhưng vẫn không thể nào che giấu được chút vui vẻ trong lời nói.
"Đây có được coi là lời khích lệ không?" Dường như Trình Mặc ở đầu bên kia điện thoại cũng được lây sự vui vẻ của cô. Anh cười nhẹ nói: "Cho nên, cô giáo Tiểu Lục của chúng ta đã đồng ý chưa?"
"Cô giáo Tiểu Lục?" Trong phút chốc, cô không thể thích ứng với xưng hô này, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, cười gật đầu, nói: "Hình như không tìm được lý do để từ chối."
Địa điểm dạy học là một phòng học vẽ trong cung thiếu niên.
Trình Mặc nói người phụ trách ở cung thiếu niên và bà anh là bạn cũ, cho nên đối phương đã cho anh mượn phòng vẽ tranh mà không cần trả tiền. Phòng học rộng khoảng ba mươi mấy mét vuông, được bố trí tương đối gọn gàng sạch sẽ.
Lục Tác Viễn thấy trong phòng vẽ có đầy đủ giá vẽ, bút vẽ, thuốc màu, còn có dụng cụ rửa bút hoàn toàn mới, cười hỏi: "Không phải là những dụng cụ vẽ tranh này cũng không phải trả tiền chứ?"
"Những thứ đó?" Trình Mặc lắc đầu, tùy tiện đặt tay lên bàn vẽ: "Những thứ này là do tôi chuẩn bị suốt mấy ngày qua đó. Theo vốn hiểu biết ít ỏi của tôi về dụng cụ vẽ tranh quốc họa Trung Quốc thì cũng không biết phải chuẩn bị như thế nào. Em xem đi, còn thiếu gì thì tôi lại đi mua." Câu nói đầu tiên của anh còn nói giống như một đứa trẻ con đang chờ khen thưởng, nhưng đến câu sau thì chỉ còn lại sự khiêm tốn và chân thành.
Lục Tác Viễn nghe xong, lộ ra biểu cảm giật mình: "Mấy thứ của anh chuẩn bị còn nhiều hơn cả cuộc thi vẽ tranh quốc họa rồi, chắc là không còn thiếu thứ gì đâu." Cô nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy hơi không tự tin, nói: "Anh chuẩn bị chu đáo như vậy, khiến tôi bỗng nhiên cảm thấy áp lực. . . thật lớn." Cô trừng mắt nhìn, khoa tay múa chân: "Tôi sợ, cô giáo Tiểu Lục. . . có lẽ không lợi hại như anh tưởng."
Cô nghĩ, dù thế nào cũng không muốn anh nghĩ mình là người hoàn mỹ thì tốt hơn, hạ thấp hơn so với sự mong muốn của anh, cô mới có nhiều cơ hội để cho anh cảm thấy ngạc nhiên.
"Xem ra, dường như tôi thật sự đã dọa em rồi." Trình Mặc có vẻ ngượng ngùng, cười nhẹ, nói: "Là tôi không lo lắng chu toàn, không nên đem toàn bộ dụng cụ vẽ tranh này ra, lẽ ra em thiếu gì thì tôi sẽ đưa em cái đó mới đúng. Như vậy, chưa biết chừng đến lúc đó em còn khen tôi là học sinh có công tác chuẩn bị tốt nữa ấy chứ." Nói xong, anh không quên nhướng mày chọc cô cười. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Dựa theo sự trao đổi trước đó của hai người, từ hôm nay trở đi, cô sẽ dạy anh vẽ sen.
Theo phương pháp dạy học cơ bản thì ban đầu sẽ là thưởng thức các tác phẩm của những họa sĩ nổi tiếng, để bồi dưỡng khả năng thưởng thức cái đẹp, cũng là để có trình độ hiểu biết nhất định về kỹ năng vẽ tranh của họ. Nhưng người trước mặt này cũng không phải là hoàn toàn không biết gì về tranh quốc họa. Cô mấp máy môi, nghĩ rồi quay sang nói thẳng với Trình Mặc: "Tôi cảm thấy phương pháp học vẽ thông thường không thích hợp với anh, tôi sẽ dùng một vài phương pháp vẽ hoa sen thường gặp để vẽ cho anh xem, sau đó anh chọn một phương pháp mà anh thích nhất, rồi chúng ta từ từ học nhé?" Tuy rằng cô chuyên nghiệp hơn anh, nhưng vẫn dè dặt trưng cầu ý kiến của anh.
"Được." Anh bước tới, đứng bên trái cô, ý bảo cô có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
"Vậy tôi bắt đầu nhé?" Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu xuống bờ vai anh. Theo chùm sáng, cô không chỉ thấy được những hạt bụi rất nhỏ trong không gian mà còn thấy vẻ mặt tươi cười ấm áp và dịu dàng của anh ở đối diện, đáy lòng bỗng nhiên hơi rung động.
"Chúng ta quen biết lâu như vậy, tôi chưa bao giờ thấy em nhiệt tình như vậy đâu." Trong con ngươi của anh phản chiếu bóng dáng của cô, giọng nói vẫn vui vẻ mà dễ nghe như cũ: "Còn nhớ ngày đó ở đài truyền hình, mấy người tổng giám đốc Tiền nói đùa muốn sưu tầm tác phẩm của em, không nghĩ tới, tôi lại được toại nguyện trước rồi." Anh nói thật nhẹ nhàng, cũng có vẻ rất vinh hạnh, như thể cô là một họa sĩ nổi tiếng.
" MC ai cũng có khả năng nói chuyện giống như anh sao?" Cô bị anh nói như vậy thì có chút ngượng ngùng, cúi đầu, đưa tay sờ lên giấy Tuyên Thành trên bàn, xúc cảm thật tốt.
Trình Mặc gật đầu "ừ" một tiếng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong đống tuyết dưới tàng cây, mấy đứa bé đang vui vẻ nô đùa.
"Thực ra, lúc nhỏ tôi là người không thích nói chuyện." Anh nói.
"Thật sao?" Lục Tác Viễn có chút giật mình: "Tôi thì vừa khéo ngược lại, nghe nói lúc nhỏ tôi miệng lưỡi bén nhọn. Nhưng mà, hình như càng về sau, mồm mép càng không nhanh nhẹn nữa rồi." Cô vừa mài mực vừa nhớ lại.
"Ồ, vậy à?" Anh thản nhiên hùa theo, dường như không hề bị giật mình.
Trong mấy phương pháp vẽ tranh, cuối cùng Trình Mặc đã lựa chọn phương pháp phác thảo và nhuộm màu.
Không thể không nói, học sinh này thông minh vượt qua sự kỳ vọng của giáo viên. Lục Tác Viễn nhìn Trình Mặc tập vẽ từng nét từng nét một trên bức tranh, bỗng nhiên cảm thấy anh không giống như một học sinh mới không biết gì. Đối với màu mực, anh nắm rất rõ, khi nào dùng nét đậm, khi nào dùng ngòi bút, cô chỉ cần dạy một lần là anh đều nhớ kỹ.
Cô đứng bên cạnh nhìn một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được, muốn đến gần hỏi xem có phải anh đã từng học vẽ tranh quốc họa Trung Quốc rồi hay không. Đột nhiên, trên giấy Tuyên Thành hiện ra một nét phác họa vô cùng gượng gạo, nét thứ hai cũng vậy. . .
Xem ra là do cô suy nghĩ nhiều rồi.
Cô cúi đầu nở nụ cười, lại gần, cuối cùng lại nói câu: "Chỗ này, không phải vẽ như vậy."
Cô chỉ đường cong mà anh vừa vẽ, tiếp tục nói: "Lúc dùng màu son đỏ để vẽ cánh hoa, chúng ta phải chú ý thả lỏng cổ tay, dùng bút phải cố gắng thoải mái, nếu không đường cong sẽ rất cứng, không được mềm mại. Mặt khác. . ." Cô đưa tay cầm lấy tay Trình Mặc, vẽ một nét lại một nét: "Hình dạng của cánh hoa không giống nhau, khi hạ bút phải chú ý xen kẽ chỗ dày chỗ mỏng, như vậy mới có thể sắp xếp các đường cong thành hình dạng của đóa hoa, dùng các khối hình học để vận dụng vào vẽ tranh."
Cô lại cầm tay anh vẽ thêm vài nét bút, rất nhanh, ba cánh hoa đã được vẽ hoàn chỉnh. Đường cong mềm mại, có dày có mỏng, vô cùng tinh tế.
"Như thế này quả thực đẹp mắt hơn." Trình Mặc nghe lời gật gật đầu, nhìn bút vẽ rồi sau đó bỗng nhiên quay sang nhìn cô.
Cô không chút để ý đến ánh mắt của anh, toàn bộ sự chú ý vẫn nằm trên bản vẽ. "Như cánh hoa này, anh vẽ hơi to", tay trái của cô chỉ vào cánh hoa vừa mới nói tới, lại tiếp tục: "Khi đó, lúc chúng ta phác họa, cự ly giữa các đường cong sẽ được phóng đại thích hợp, dán sát vào sẽ có vẻ mất tự nhiên, phải như thế này. . ." Cô nắm tay anh, lại hạ bút xuống, nghiêm túc giảng giải. leequuydonn, die,n; da.n
Tận đến lúc hoàn thành xong công việc, lúc cô định đặt bút lông xuống gối để bút mới cảm thấy bối rối.
Cô nắm tay anh lúc nào vậy? Sao cô lại không nhớ gì hết.
Không còn cảm giác tự nhiên như vừa rồi nữa, giờ phút này, khi phản ứng kịp, cô lại có chút căng thẳng. Cô cố gắng vội vàng vẽ thêm một cánh hoa, sau đó mới giả vờ như không có chuyện gì kết thúc công việc.
"Anh luyện thêm nữa đi, cuối cùng là phải dựa vào cảm giác, không cần gấp. Tôi đi uống nước đã." Nói xong, cô xoay người đi nhanh tới bình giữ nhiệt.
Trình Mặc nhìn bóng lưng hoảng hốt đang uống nước của cô. Lúc anh cúi đầu nhìn bút lông trong tay, dường như đã hơi nở nụ cười.