Cố Hồng Vân chọn đúng mười một giờ mới tới, vừa vặn với giờ cơm trưa hàng ngày. Thư Hạ còn cố ý đặt một cái báo thức nhắc nhở Thích Phỉ Nhiên không thể kéo dài giờ làm việc quá, vì thế cho nên, đồng hồ vừa điểm mười một giờ, cả đồng hồ lẫn chuông cửa đồng thời vang lên.
Thích Phỉ Nhiên đi ra mở cửa, Thư Hạ giống như một con rối gỗ, cứng nhắc theo sau anh. Cửa vừa mở, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi híp mắt cười nhìn bọn họ, dáng không cao, hơi mập, nhìn qua rất hòa nhã, lúc ánh mắt chuyển từ người Thích Phỉ Nhiên sang Thư Hạ có chút ngạc nhiên, nhưng không quá rõ ràng, rất nhanh đã biến mất, biến thành một loại thấu hiểu thoải mái. Những người phụ nữ có tuổi như vậy thường sẽ có sự thấu hiểu khéo léo khiến người ta không ghét được.
Cố Hồng Vân mang đến cho Thích Phỉ Nhiên ít đồ ăn vặt, và một túi thức ăn cho mèo, Thích Phỉ Nhiên nhận lấy “Thức ăn cho mèo hãy còn nhiều, lần sau đến mẹ đừng mua nữa.”
“Niên Niên ăn được, mua nhiều chút.”
Nói xong, bà cười dịu dàng nhìn Thư Hạ, Thư Hạ đứng thẳng tắp, nhưng đầu óc trống rỗng, trong lòng thầm mắng Thích Phỉ Nhiên không biết mở miệng giới thiệu cậu. Thư Hạ không thể làm gì khác hơn ngoài tiếp tục cười, sau đó gãi đầu nhìn Cố Hồng Vân cười, ngốc nghếch không thể tả.
“Con là bạn của Phỉ Nhiên sao?”
Thư Hạ liên tục gật đầu “Con là Thư Hạ ạ.”
Cố Hồng Vân nhìn trên dưới cậu mấy lần, sau đó gật đầu. Thư Hạ không biết bà gật đầu là có ý gì, thế nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không biết Thích Phỉ Nhiên đã nói rõ ràng với mẹ hay chưa, tối qua cậu hỏi, còn lập lờ nước đôi không nói. Thư Hạ vừa xào rau trong bếp vừa lo lắng, Thích Phỉ Nhiên và mẹ cùng nhau đi xem mèo. Cố Hồng Vân hình như rất thích Niên Niên, Thư Hạ không dám đến nhìn, len lén ra hiệu cho Thích Phỉ Nhiên, kêu anh vào bếp.
Cố Hồng Vân móc trong túi ra một cái gậy đùa mèo, vui vẻ lắc lư trước mặt Niên Niên. Thích Phỉ Nhiên bất đắc dĩ cười cười, Cố Hồng Vân nói “Cậu nhóc này, có phải là người con nói với mẹ trong điện thoại không?”
“Đúng là cậu ấy.”
“Ngoại hình không tệ, tốt hơn cái người thời cấp ba kia.”
Cái người thời cấp ba đi theo anh kia là một tên biến thái mà, Thích Phỉ Nhiên nhíu mày, không nói, Cố Hồng Vân thở dài “Haizz, có thể sống vui vẻ là được, hiểu không?”
“Vâng, cậu ấy tốt lắm.”
“Bên cha con, mẹ không tiện nói, hôm nào con về thì tự mình nói với ông ấy đi, mẹ sẽ ở cạnh khuyên nhủ vài câu giúp cho.”
“Chuyện này nói hay không nói cho cha đều được, con cũng không để ý cha nghĩ gì đâu, dù sao ông cũng đã không còn quan tâm con nhiều năm rồi.”
Giọng nói của Thích Phỉ Nhiên không có chút lên xuống nào, nghe cũng không ra tức giận. Cố Hồng Vân đã quen anh như vậy, nhưng vẫn không nhịn được mà khuyên “Cha con với ai cũng thế, với mẹ, với Nhược Cốc, đều thế. Cha con hai người các con thật ra rất giống nhau, đều cố chấp, mẹ biết mẹ nói những lời này khiến con không vui, thế nhưng Phỉ Nhiên à, nếu như cha con không đồng ý, mấy năm nay sao mẹ có thể qua chỗ con được.”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con mời mẹ đến ăn cơm, tay nghề của Thư Hạ rất giỏi, cậu ấy còn cố ý làm mấy món mẹ thích, nhất định mẹ sẽ muốn ăn.”
“Con gọi mẹ đến ăn cơm, mẹ rất vui.” Cố Hồng Vân lau lau khóe mắt “Con nguyện ý cho mẹ biết chuyện của con và Thư Hạ, mẹ cũng rất vui.”
Khuôn mặt Thích Phỉ Nhiên khẽ thay đổi “Mẹ, nhiều năm như vậy, con vẫn luôn cảm ơn mẹ.”
“Cảm ơn gì chứ, con gọi mẹ là mẹ cơ mà.”
Cố Hồng Vân đưa tay lên muốn xoa đầu anh, Thích Phỉ Nhiên cúi người để bà có thể với tới. Thư Hạ đợi một lúc lâu, Thích Phỉ Nhiên cũng chưa vào bếp, liền chạy ra ngoài định nghe trộm họ nói chuyện, vừa hay thấy cảnh này, Thích Phỉ Nhiên cười như một đứa bé, viền mắt cậu không hiểu sao nóng lên.
“Gần đây Nhược Cốc đến tìm con sao? Haiz, cái thằng em này của con, chắc chắn là một con yêu tinh phiền phức chuyển thế, không khiến người ta bớt lo được tí nào.”
“Khoảng hơn tháng trước có tới, bây giờ còn muốn mua xe không mẹ?”
Cố Hồng Vân hừ một tiếng “Không mua xe nữa, nhưng lại đòi nghỉ học, đi du lịch vòng quanh thế giới, nghĩ ra hết cái này đến cái kia. Con rảnh thì dạy dỗ nó một chút, đừng để nó suốt ngày nghĩ linh tinh nữa, đi học mà có sáu môn trượt mất năm môn, thì con nói xem, nó ở trường học hành kiểu gì vậy?”
“Sáu môn trượt năm?” Thích Phỉ Nhiên thật sự kinh ngạc “Thế mà vẫn còn một môn qua được ạ?”
Cố Hồng Vân đánh anh “Không cho chế giễu em trai.”
Thích Phỉ Nhiên cười “Hôm nào con nói nó cho mẹ.”
“Nói không tác dụng, phải mắng, nó cũng chỉ nghe có mỗi con.” Cố Hồng Vân cởi áo khoác ra “Treo lên giúp mẹ, hơi nóng.”
Thích Phỉ Nhiên cầm áo đi vào trong phòng ngủ, thấy Thư Hạ đang ngồi xổm trong góc tường, đi tới trước mặt cậu hỏi “Làm gì vậy?”
“Cảm động mà.” Thư Hạ dụi mắt, Thích Phỉ Nhiên kéo người lên “Cảm động cái gì?”
“Nói không lên lời. Mẹ anh có nhắc em với anh không?”
“Có, nói em rất tốt.”
Thư Hạ mở to mắt, khó tin hỏi “Thật à?”
Thích Phỉ Nhiên nhướn mày, Thư Hạ ôm mặt “Ánh mắt của mẹ vợ thật không sai.”
Vỗ vỗ cái mông cậu, Thích Phỉ Nhiên nhỏ giọng nói “Đợi lên giường em sẽ biết mẹ vợ là ai.”
“Ay da, Thích Phỉ Nhiên, anh thay đổi rồi, anh không còn là mặt lạnh thuần khiết nhỏ của em nữa.”
Mè nheo một lúc, ba người cuối cùng cũng ngồi xuống bàn ăn, đều là những món Cố Hồng Vân thích, thế nhưng toàn thức ăn chay thì không ổn, cho nên hầm thêm một bánh canh cá cho Thích Phỉ Nhiên. Mùi vị không tệ, Cố Hồng Vân luôn miệng khen tay nghề của Thư Hạ, nói đàn ông biết nấu ăn bây giờ thật hiếm. Thư Hạ bị khen có chút ngại, vùi đầu ăn cơm, trong lòng sợ hãi ăn liền hai bát cơm lớn.
“Lát nữa mẹ phải đến bệnh viện một chuyến, Phỉ Nhiên, con đưa mẹ đi nhé?”
Thích Phỉ Nhiên vâng một tiếng hỏi “Mẹ khó chịu sao?”
“Không, là cha con, vừa nhập viện.” Cố Hồng Vân đặt bát cơm xuống “Tuổi lớn rồi, thân thể cũng càng ngày càng yếu, năm nay nhập viện ba lần rồi.”
Thích Phỉ Nhiên không nói, Thư Hạ lặng lẽ đá chân anh một cái, Thích Phỉ Nhiên mới mở miệng “Được ạ, ăn cơm xong con đưa mẹ đi.”
Cố Hồng Vân mỉm cười nhìn Thư Hạ “Tiểu Thư có muốn đi cùng luôn không con?”
Thư Hạ không nghĩ tới Cố Hồng Vân đột nhiên gọi mình, ngẩn người xong lập tức lắc đầu, ngốc nghếch nói “Không, không, không, con không đi đâu ạ.”
Bệnh viện cách nhà bọn họ khá xa, Thư Hạ chờ rất lâu mới thấy Thích Phỉ Nhiên về, không ngừng hỏi anh “Anh có thăm cha của anh không?”
“Đưa mẹ đến cổng bệnh viện rồi anh về thôi.” Đối mặt với đôi mắt mở to sáng rực của Thư Hạ, anh nói “Em muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Thư Hạ nhảy vào trong lòng anh, làm nũng với Thích Phỉ Nhiên, sau đó hỏi “Anh với cha anh, tại sao quan hệ lại không tốt như vậy….”
“Không vì sao cả, tại trời sinh ra đã không hợp thôi.”
Thư Hạ âu sầu nói “Vậy, có phải, ông sẽ phản đối chúng ta không?”
Nhịn không được mà bắt đầu tưởng tượng ra hình tượng một ông bố đang sợ, vất cho cậu một tờ chi phiếu sau đó bắt cậu rời xa Thích Phỉ Nhiên, Thư Hạ nổi cả da gà.
“Em yên tâm, ông vẫn luôn không quan tâm cuộc sống của anh.”
Cố Hồng Vân rất thích Thư Hạ, đây là Thích Phỉ Nhiên quay về thông báo cho Thư Hạ biết. Thư Hạ thuộc loại người thích khoe khoang, lúc đầu còn thấp thỏm lo lắng đánh giá của mẹ anh, giờ biết rồi thì kiêu ngạo, chống nạnh vênh váo “Em tốt như vậy, có ai không thích em chứ!”
Thích Phỉ Nhiên không lật tẩy cậu, nói sang chuyện khác.
“Tiêu Dĩ Quyết rủ chúng ta tuần sau đi Thái Lan chơi, nói là do chuyện của bọn họ lúc trước đã phiền chúng ta không ít, đi không?”
“Cười chết mất, đây là muốn báo đáp chúng ta sao? Vậy hẳn là anh ấy phải mời chúng ta ăn ngủ nghỉ ha, có mời không?”
“Không.”
Thư Hạ xụ mặt “Thế thôi không đi nữa.”
“Được, để anh báo cho anh ấy.”
“Ý ý ý!” Thư Hạ vội vàng cướp lại điện thoại “Em vẫn rất thích được đi chơi mà, để em suy nghĩ lại chút đã!”