Thích Phỉ Nhiên nghĩ hôm nay Thư Hạ vô cùng nghe lời, hai người làm mấy lần cậu cũng chỉ nhỏ giọng rên hừ hừ, không ồn ào chút nào, làm xong thì chui vào lòng anh, hôn cổ anh, giống như một con mèo con.
“Lạc Thụy nói gì với em?”
Thư Hạ ngẩng đầu lên nhìn anh, Thích Phỉ Nhiên nắm lấy cằm cậu, Thư Hạ mím môi “Lạc Thụy nói Tiêu Dĩ Quyết đi xem mắt.”
“Em cảm thấy anh ta thật xấu xa.”
Vừa nói xong, Thích Phỉ Nhiên hiểu ngay, cũng tự nhiên biết nguyên nhân Thư Hạ khác thường.
“Đúng là không tốt. Lạc Thụy thấy anh ấy đi sao? Vậy chuyện ngoại tình là sao?”
“Thấy rồi, không có ngoại tình, chỉ là cảm thấy không được nữa, xem mắt rồi thì sớm muộn gì cũng chia tay, cho nên không bằng nhân cơ hội này trực tiếp cắt đứt.” Thư Hạ ấm ức thay cho Lạc Thụy, nhìn thấy người yêu mình đi xem mắt thì có tâm trạng như thế nào chứ? So với cậu vừa về đã nghe tin Tần Tiêu ở bên người khác, có khi còn buồn hơn. Vì tốt xấu gì, cậu cũng còn thời gian để chuẩn bị tâm lí, còn Tiêu Dĩ Quyết à… Thư Hạ nhất thời bị lây cảm xúc, buồn bã “Không được, em thương Thụy Nhi lắm, tối nay em ngủ với cậu ấy, em muốn để cậu ấy thấy, mất đi tình yêu thì vẫn còn tình bạn, không thể để cậu ấy một mình trải qua đêm dài lạnh lẽo được.”
Cậu nói xong liền hất chăn ra, quần áo cũng không mặc, Thích Phỉ Nhiên ấn người vào trong chăn “Mấy giờ rồi, em để cậu ấy ngủ yên một giấc đi.”
“Nhưng em không yên lòng, em sợ cậu ấy luẩn quẩn trong lòng.”
“Không đâu, hơn nữa lúc này em để cậu ấy ở một mình thì tốt hơn.” Thích Phỉ Nhiên hôn trán Thư Hạ “Em ngủ đi, mai còn đi làm. Sáng mai anh sẽ gọi điện cho Tiêu Dĩ Quyết, nói rõ ràng với anh ấy.”
“Nói cho anh ta làm gì, anh ta còn đi xem mắt rồi.” Thư Hạ muốn nói gì đó, thế nhưng lại sợ nói đến phần cậu không muốn nói, nuốt nghẹn về, nhỏ giọng nói “Hơn nữa, Thụy Nhi cũng không nhất định muốn anh ta biết.”
“Em cũng muốn Tiêu Dĩ Quyết nghĩ Lạc Thụy ngoại tình mới dẫn đến chia tay sao. Phải nói cho anh ấy biết, lựa chọn ra sao là ở anh ấy, dù sao thế cũng tốt hơn là hai người đau khổ mà không biết là vì sao.”
“Anh thật thông minh, biết cách giải quyết mọi việc, anh thật đẹp trai.” Thư Hạ vuốt vuốt mặt anh, thành thật nói “Khó trách sao anh lại thi đỗ đại học N, còn có thể phát biểu trước nhiều người như vậy, fan nhỏ bé thật hâm mộ anh, yêu thương anh.”
Thích Phỉ Nhiên ôm chặt lấy cậu “Được, em hâm mộ anh, anh sẽ không thu vé của em.”
“Lại nói vé, em cũng chả xem được mấy, lần sau phải mua vé đắt hơn mới được, có thể xem cận mặt.”
Thích Phỉ Nhiên đánh mông cậu, Thư Hạ hé miệng “Au, sao lại không thương người ta thế, có biết bây giờ đấy là chỗ yếu ớt nhất của em không!”
Tuy ở cùng Thư Hạ một thời gian, Thích Phỉ Nhiên đã học được một chút ít, không còn là một cái hũ nút như trước kia nữa, thế nhưng nói về da mặt dày thì thật sự không đánh lại được Thư Hạ.
Thích Phỉ Nhiên nghẹn khuất, Thư Hạ lại ngốc nghếch mỉm cười, không hiểu sao lại vui như vậy, một đôi mắt cong cong như vầng trăng.
Lạc Thụy xin nghỉ, ở nhà Thư Hạ nghỉ ngơi mấy hôm. Cái ổ nhỏ của Thư Hạ với Thích Phỉ Nhiên vừa tiễn đi một ông thần Thích Nhược Cốc thì lại rước về ông thần Lạc Thụy, Thư Hạ cắt cà chua, Thích Phỉ Nhiên đứng cạnh hỗ trợ, Thư Hạ buồn bực nói “Chỗ chúng ta tốt đất hay sao mà nhiều người muốn đến chỗ chúng ta thế chứ?”
Thích Phỉ Nhiên mỉm cười, không nói câu nào, Lạc Thụy ở ngoài phòng khách hô to “Tôi nghe thấy đó nha! Ý gì hả? Có phải chê tôi phiền muốn đuổi tôi đi không!”
“Không chê cậu phiền đâu.” Thư Hạ le lưỡi với Thích Phỉ Nhiên “Lỗ tai thính thật.”
Thích Phỉ Nhiên đút cậu ăn một quả dâu tây, Thư Hạ nhíu mày “Chua quá, mai không mua dâu tây nữa, hôm nọ em thấy trước cổng có hàng cherry, muốn ăn.”
“Vậy mua.”
“Ngầu quá, thêm cơm, rán cho anh quả trứng nhé.”
Thích Phỉ Nhiên đút cho cậu thêm một quả dâu tây, lúc này thì ngọt lắm, Thư Hạ chậc lưỡi “Dâu tây ngọt như mật vậy, em cũng ngọt như mật, quả là xứng đôi.”
Thích Phỉ Nhiên tiến lên hôn cậu một cái, đúng là rất ngọt.
“Anh gọi điện cho Tiêu Dĩ Quyết chưa? Anh ta nói sao?”
“Gọi rồi, anh ấy nói đã biết.”
Kể từ ngày Tiêu Dĩ Quyết đi xem mắt, hình tượng của anh trong mắt Thư Hạ triệt để sụp đổ. Tuy Lạc Thụy đã nói không trách anh, thế nhưng Thư Hạ không làm được. Cậu không quan tâm chăm sóc được như Lạc Thụy, lúc này rồi mà còn giải vây cho Tiêu Dĩ Quyết. Cậu cảm thấy anh ta thật sự không có trách nhiệm, hơn nữa Lạc Thụy mất mát như vậy nói cho anh ta biết, anh ta lại chỉ hời hợt đáp một câu đã biết? Loại người gì vậy chứ?
“Không nói gì nữa?”
Thư Hạ thấy mình đã đến sát biên giới bùng nổ, Thích Phỉ Nhiên nhanh chóng ôm lấy cậu “Thư Hạ, Tiêu Dĩ Quyết tự có quyết định của mình, không thể cái gì cũng nói cho chúng ta biết. Chúng ta có thể quan tâm, nhưng không thể quá đà.”
Thư Hạ tức giận nói “Không quan tâm nữa, chia tay thì chia tay, không phải người tốt, chia tay càng hay.”
Buổi chiều không có việc, Thư Hạ cùng Lạc Thụy ở trong phòng kéo rèm xem phim, xem liền tù tì mấy bộ phim bi kịch, Thích Phỉ Nhiên vừa vào bật đèn, liền thấy hai người mắt hồng hồng, giống như hai con thỏ mà nhìn anh.
Thích Phỉ Nhiên nhíu nhíu mày, Thư Hạ hỏi anh “Sao vậy?”
Thích Phỉ Nhiên chỉ chỉ phòng khách “Tiêu Dĩ Quyết đến.”
Thư Hạ và Lạc Thụy liếc nhau một cái, sau đó Thư Hạ đứng bật dậy, lớn tiếng hô “Bảo anh ta đi đi! Chúng em không muốn gặp anh ta!”
Lạc Thụy không nói gì nhìn Thư Hạ, Thích Phỉ Nhiên nhanh chóng bước tới bịt miệng cậu lại, ôm vào trong lòng kéo ra ngoài, lúc ra đến cửa nói với Lạc Thụy “Tiêu Dĩ Quyết ở ngoài phòng khách, hai người nói chuyện với nhau đi.”
“Anh để Thư Hạ đi với tôi đi, có cậu ấy ồn ào, ít nhất… cũng sẽ không tẻ nhạt quá.”
Có Thư Hạ, sẽ không tẻ nhạt, nhưng sẽ rất buồn cười.
Tiêu Dĩ Quyết và Lạc Thụy ngồi xuống, còn cậu đứng giữa hai người khoanh tay, lắc tới lắc lui, Tiêu Dĩ Quyết thở dài “Thư Hạ, cậu có thể đừng lắc nữa được không? Vốn đã choáng, nhìn cậu lắc thấy buồn nôn quá.”
Thư Hạ cười nhạt “Khóe miệng anh sao thế, có phải bị đối tượng xem mắt phát hiện ra là gay nên tẩn cho một trận không?”
Lạc Thụy vẫn luôn không nhìn Tiêu Dĩ Quyết, nghe cậu nói vậy thì lập tức ngẩng mặt anh lên, khóe miệng đúng là bị rách ra, trên mặt có chút máu đọng. Nhìn xong mới phát hiện hành động của mình không thích hợp, phẫn nộ thu tay về. Thư Hạ thấy vậy thì thở dài, không có tương lai, thất bại, cái gì mà quan tâm sẽ loạn, được yêu toàn là đồ đểu, càng yêu thì càng đau.
“Thế này mà cậu còn nói cậu ta ngoan sao?” Tiêu Dĩ Quyết nói với Thích Phỉ Nhiên đang đứng ngoài chiến trường, Thích Phỉ Nhiên buông thõng tay, vẻ mặt không hiểu gì hết.
“Anh đi xem mắt là anh không đúng, thật sự là do trong nhà ép quá nên anh mới phải đi một lần.”
Lạc Thụy không nói chuyện, nhưng Thư Hạ lại mắng anh “Đi lần một sẽ có lần hai, rồi vô số lần tiếp theo, thật đáng sợ!”
“Không còn lần nữa.” Tiêu Dĩ Quyết chăm chú nói “Không có khả năng có lần nữa đâu.”
Thư Hạ nhìn trời “Nói dối.”
“Anh đã nói với cha mẹ rồi, nói anh thích đàn ông.”
“Vâng anh giỏi.” Thư Hạ dỗi phát nghiện, từng câu từng câu đáp trả, không ngừng lại được, sau đó ở trong lòng lặp lại một lần lời Tiêu Dĩ Quyết nói “Anh thật sự rất giỏi!”
Lại nhìn Lạc Thụy nước mắt đảo quanh, trận tuyến hoàn toàn sụp đổ.
Tiêu Dĩ Quyết không chịu nổi nữa, nói với Thích Phỉ Nhiên “Van cậu đấy, đưa cậu ta đi đi, đừng làm hỏng chuyện nữa.”
Thích Phỉ Nhiên cười đẩy đẩy Thư Hạ, Thư Hạ cả mặt đều là vẻ khiếp sợ, mãi cho đến lúc vào phòng rồi vẫn còn đang hỏi Thích Phỉ Nhiên là thật hay giả. Thích Phỉ Nhiên nói đương nhiên là thật, không phải nghĩ anh ta thật sự bị đối tượng xem mắt đánh chứ, là cha anh ta đánh đó.
“Vậy cha anh ta ra tay cũng ác thật, giống hệt cha em.”
“Chú đánh em đúng là rất ác.”
“Anh thấy à?”
Thích Phỉ Nhiên chỉ cười không nói, Thư Hạ buồn bực, cái gì vậy chứ, trước thì chỉ biết làm mặt lạnh, giờ lại làm mặt ngu, cực đoan quá đấy.