Hôm sau, Thích Phỉ Nhiên tỉnh trước, Thư Hạ lúc tỉnh đã thấy anh đang chống tay nhìn mình. Đụng phải ánh mắt dịu dàng của Thích Phỉ Nhiên, Thư Hạ kéo chăn lên chui vào “Em ngủ có ngoan không? Em chưa từng ngủ với ai cho nên không biết có tật xấu gì không?”
Thích Phỉ Nhiên cười, ánh nắng buổi sớm chiếu vào khiến cho khuôn mặt lúc thường luôn lạnh lùng trở nên ấm áp.
Thật là đẹp trai! Thẩm mĩ của mình đúng là không lệch lạc tí nào, bảo sao mới ngày đầu gặp đã muốn chạy tới trêu ghẹo người ta. Thư Hạ thầm nghĩ, người đẹp trai như vậy mà nhớ thương mình nhiều năm, đúng là không khỏi sinh ra một chút cảm giác tự hào.
“Rất ngoan, rất ngay ngắn.” Thích Phỉ Nhiên đưa tay sờ đầu cậu “Một chút tiếng động cũng không có, ngoan hơn bình thường nhiều.”
Đây là ghét bỏ cậu bình thường lắm mồm sao? Thư Hạ hiểu ý anh, nhưng cũng không không vui. Bây giờ cậu nhìn Thích Phỉ Nhiên, nhìn kiểu gì cũng thấy thích, cứ như bị ma ám “Em ngủ thêm một lát được không, vẫn buồn ngủ.”
“Được, giờ còn sớm, muốn ăn gì anh đi mua.”
“Muốn ăn bánh bao rán.”
“Ừ. Uống sữa đậu nành hay sữa bò?”
Thư Hạ nghĩ một lúc “Gì cũng được.”
Thích Phỉ Nhiên vừa đi một lúc, Thư Hạ cũng rời giường. Cậu đi ra thấy cửa phòng mình đóng chặt thì đẩy ra nhìn thử. Thích Nhược Cốc giang tay giang chân ngủ phì phò, Thư Hạ lại lui ra ngoài. Chờ cậu rửa mặt xong, Thích Phỉ Nhiên cũng mua đồ về tới.
“Có cần gọi em trai anh dậy không.” Thư Hạ bên mép dính mỡ, Thích Phỉ Nhiên lấy giấy lau cho cậu “Không, không biết tối qua mấy giờ mới ngủ, giờ gọi nó, nó đập cái phòng ra mất.”
“Vậy bữa trưa của cậu ấy thì sao?” Dù sao cũng là người nhà của Thích Phỉ Nhiên, mình nên quan tâm một chút để thể hiện bản tính hiền lành, lương thiện.
“Tự nó có cách, đến chỗ anh không ít lần rồi, em đừng lo nữa, ăn thêm một cái đi.”
Thư Hạ há miệng, Thích Phỉ Nhiên không để ý gắp thẳng vào bát cho cậu, Thư Hạ vừa gắp lấy vừa tủi thân “Không yêu em!”
Từ sau khi trở thành đối tượng của Thích Phỉ Nhiên, Thư Hạ trong công ty đi đứng vô cùng hiên ngang lẫm liệt, chỉ hận không thể mọc ra thêm vài cái tay để huơ huơ. Người không biết có khi còn tưởng công ty sắp đổi chủ.
Nhóm chat với Từ Tự Lai mỗi ngày đều réo rắt không ngừng. Trước đây, Thư Hạ còn cố kị Thích Phỉ Nhiên, nhưng giờ thì trực tiếp công khai nói chuyện với bọn họ trước mặt anh. Tuy vậy, cậu cũng tuyệt đối không làm lỡ chuyện, cần chạy vặt thì vẫn chạy, cần làm thư kí nhỏ thì vẫn làm, chỉ là bây giờ được làm thư kí nhỏ bò lên giường giám đốc rồi thôi.
Thư Hạ nghi ngờ không biết có phải lúc học cấp ba xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình quá rồi không? Cứ đem tình tiết của mấy truyện giám đốc tàn bạo độc tài yêu thương tôi gán lên người mình, khiến cho mỗi ngày đều rất sướt mướt, chả ngầu tí nào.
Từ Tự Lai lại càng không ngầu, một xấp tuổi rồi mà vẫn còn vừa theo đuổi phim vừa theo đuổi thần tượng, cuộc sống khá là phong phú. Thư Hạ là một người gió chiều nào hay chiều ấy, cho nên thấy Từ Tự Lai theo, chính mình cũng theo. Lúc này, hai người đang ở trong nhóm chat bàn về một ngôi sao mới ra bài hát mới, tốc độ ấn phím rất nhanh khiến em gái Như Ý vừa được dịp rảnh rỗi ngó vào giật mình: Trong chúng ta đến cùng ai nam ai nữ thế? Sao hai người lại còn mê sắc hơn cả tôi vậy?
Xá Dư: Lẽ nào theo đuổi thần tượng cũng kì thị giới tính? Không lí lẽ, tôi không muốn sống nữa!
Từ Tự Lại cũng hùa theo.
Hai chọi một, Thư Hạ chiếm thế thượng phong, thắng được em gái Như Ý đối với cậu giống như thắng cả thế giới, bắt đầu phần khích nói liên tục trong nhóm, Thích Phỉ Nhiên đi đến sau lưng cũng không hề hay biết.
Mà cũng đáng đời cậu! Thích Phỉ Nhiên đi tới, nháy mắt nhìn thấy Thư Hạ nhắn đi một câu: Thử hỏi trên thế giới này có thiếu nam thiếu nữ nào không muốn hẹn hò với anh Khâm của tôi chứ?
Nhất thời, Thích Phỉ Nhiên cảm thấy mình bị cắm sừng.
“Em cũng muốn?”
Thư Hạ ngẩn cả người, nhanh chóng quay đầu lại, thấy Thích Phỉ Nhiên đang đứng phía sau, hai cái chân dài vô cùng áp lực. Thư Hạ sợ hãi, nhưng trước giờ cậu vẫn luôn lí do lí trấu, có vô lí thì cũng lí ra được mấy phần “Thích Phỉ Nhiên, anh không tốt, anh nhìn lén điện thoại của em.”
“….. Anh chỉ vừa liếc qua.”
Thư Hạ làm liều “Vậy cũng không được, sau khi chúng ta trở thành người yêu, nhìn trộm riêng tư cá nhân cũng không được, loại hành động này vô cùng không tốt, em sẽ không có cảm giác an toàn. Thích Phỉ Nhiên, anh phải thay đổi!”
Thích Phỉ Nhiên không nói nữa, Thư Hạ bắt nạt anh không hay nói nhiều, cho nên một hơi nói đến mức khiến người ta mơ màng, sau đó bỏ qua.
Thư Hạ tự an ủi mình, không phải dễ giận thế chứ? Ai lại đi ghen với thần tượng bao giờ? Hơn nữa mình nói chơi thôi, Thích Phỉ Nhiên sẽ không để ý chứ?
Cậu rất nhanh đã quên mất chuyện này, hôm nay lại là thứ sáu cho nên tan làm dự định đi hát cùng nhóm Từ Tự Lai. Thư Hạ hỏi Thích Phỉ Nhiên có muốn đi không, anh lắc đầu “Tối nay phải đi gặp khách.”
“Có cần em theo không?”
“Không, chỉ ăn bữa cơm thôi.”
Thư Hạ ra vẻ nói “Một mình anh em không yên tâm tí nào, không có em ở đó, anh đừng có để bị bắt nạt đấy.”
Nói xong nhảy nhót đến, vô cùng tự giác chu môi ra đòi hôn hôn. Thích Phỉ Nhiên bất đắc dĩ, ăn vạ om sòm xong lại chạy tới tỏ ra dễ thương, cái bộ dạng khiến người phát phiền này, đúng là không còn biện pháp mà.
Đi hát là do em gái Như Ý nói, Thư Hạ còn cho rằng chỉ có ba người bọn họ, ai ngờ sau khi tới lại có cả đống người. Thư Hạ bị chen vào trong góc ngồi với Từ Tự Lai, hai tay đặt trên đầu gối, ngoan ngoãn y như học sinh tiểu học, trở thành cảnh đặc biệt nhất trong phòng hát ầm ĩ.
Từ Tự Lai “Cứ như chúng ta bị lừa ấy?”
Thư Hạ cười “Em gái Như Ý biến mất trong đám người rồi, cậu có nhìn thấy cô ấy đâu không? Gặp một lần đánh một lần, cậu có muốn đi theo không?”
Từ Tự Lai “Cái người xoay xoay lắc lắc vô cùng hăng hái kia có phải em gái Như Ý nhà chúng ta không?”
Thư Hạ “…… Xem ra sau này phải đổi cách gọi rồi.”
Từ Tự Lai “So với em gái Như Ý, cậu im ắng thế này càng làm tôi ngạc nhiên hơn ấy.”
Thư Hạ “….Nếu như tôi mà cướp được mic của mấy người kia, tôi còn hoạt bát hơn cậu nghĩ nhiều.”
Hai người ngồi một lúc, ăn sạch hết đĩa trái cây, lôi điện thoại ra đang chơi game thì bên cạnh có người đi đến, nhìn bọn họ chơi “Mang thêm tôi đi, chúng ta cùng nhau chơi.”
Thư Hạ cầu còn không được, ghé vào tai người kia hô “Được, chúng ta xếp thành một hàng, anh buff máu nhé.”
Người nọ nhanh chóng gật đầu “Được.”
Người tới là một Đại thần, mang theo hai con gà mới nhanh chóng thăng cấp. Thư Hạ và Từ Tự Lai cảm động, nước mắt ròng ròng, đám người bên kia hát xong, bên này hãy còn quyến luyến không thôi. Vất vả lắm mới ôm được một cái đùi to như vậy, nhất định không thể buông ra, Thư Hạ cầu Đại thần add Wechat của mình, sau đó lúc về, hai người ngồi chung một chuyến tàu điện ngầm, cho nên lại nói chuyện cả một đường.
“Chưa giới thiệu nữa, anh là Trần Tây Triết.”
Thư Hạ ngốc ngốc nhìn anh ta cười “Em là Thư Hạ.”
“Em xuống trạm nào?”
Thư Hạ nói ra một cái tên, Trần Tây Triết ha một tiếng “Vừa khéo, anh cũng xuống đó.”
“Chúng ta sẽ không ở cùng một khu chứ?”
Thư Hạ cũng kích động, nhưng kết quả không được như mong đợi lắm, chỗ hai người ở vẫn cách nhau khá xa.
Thư Hạ gửi tin nhắn cho Thích Phỉ Nhiên, nói mình sắp đến trạm rồi. Thích Phỉ Nhiên hỏi cậu có muốn anh đến đón không, Thư Hạ nói không cần, mình tự đi bộ về.
Lúc xuống tàu, cậu vẫn đang nói chuyện rất vui vẻ với Trần Tây Triết, nhưng vừa liếc mắt đã thấy người đàn ông nào đó mặc áo khoác đen đứng cách đó không xa, dáng người cao ráo, khuôn mặt anh tuấn, nhìn qua vô cùng đẹp đôi với mình. Cậu tạm biệt Trần Tây Triết, nói sẽ liên lạc lại trên Wechat xong, chạy chậm đến bên cạnh Thích Phỉ Nhiên “Anh đến đón em.”
Thích Phỉ Nhiên nhìn thoáng qua Trần Tây Triết vừa ra khỏi trạm tàu điện ngầm “Anh ta là?”
“Bạn của Như Ý đó, cùng nhau đi hát, chơi game giỏi cực.” Thư Hạ ngửi ngửi quần áo Thích Phỉ Nhiên “Không uống rượu nha, thật ngoan.”
“Không uống, bên trạm không cho đỗ xe, phải đỗ bên bãi bên kia, đi thôi. Có lạnh không, đưa tay anh xoa cho.”
Thư Hạ đưa tay ra, Thích Phỉ Nhiên nắm chặt không buông.
“Ngồi trong tàu điện ngầm ấm lắm, em còn ngửi thấy mùi bánh bao nhân gạch cua, thèm muốn chết.”
“Gạch cua mà em cũng ngửi được?”
“A, thật ra là em muốn ăn, gần đây có không? Chúng ta đi mua đi.”
“Ừm, em còn ngửi thấy gì nữa, chúng ta mua luôn.”