Thích Phỉ Nhiên còn đang ở trong phòng Thư Hạ, phòng của cậu không lớn, cũng là vì mới chuyển tới, cho nên ngoại trừ mấy tấm ảnh hồi bé được đặt trên đầu giường ra thì trong phòng chẳng còn đồ vật gì. Nhưng Thích Phỉ Nhiên vẫn say sưa ngắm nhìn, đi tới đi lui trong cái chỗ chỉ bé bằng lòng bàn tay này, lại phát hiện được không ít dấu vết của Thư Hạ.
Thư Hạ tựa vào cửa, vặn xoắn ngón tay “Cơm sắp xong rồi, ra ăn cơm thôi.”
Thích Phỉ Nhiên ứng tiếng đi ra phòng khách, Thư Diệu Chi làm một bàn thức ăn thịnh soạn, sợ Thích Phỉ Nhiên không thích tay nghề của mình, còn bắt Thư Hạ chạy ra ngoài mua thêm mấy món. Thư Diệu Chi chẳng quan trọng, nhưng Thư Hạ thì rất đau xót, cắn đũa mà muốn rớt nước mắt. Thư Diệu Chi cho đến giờ còn chưa từng nấu cho cậu bữa nào thịnh soạn như thế này. Bữa hôm nay cũng là nấu cho Thích Phỉ Nhiên mới có.
Con trai ruột thì đáp sang một bên, nhưng mà thôi, cho dù là hưởng sái của ai, thì cũng có ăn là tốt rồi. Thư Hạ thầm an ủi mình như vậy, sau đó giơ đũa hung hăng càn quét. Kẻ ngốc không qua được ải đồ ngon mà!
Thư Diệu Chi rót chút rượu, định mời Thích Phỉ Nhiên, nhưng anh từ chối “Chú, con lái xe tới nên không uống rượu được ạ.”
Thư Diệu Chi chỉ chỉ Thư Hạ “Bảo nó lái cho.”
Thư Hạ vẻ mặt đừng mơ, cha gì không biết, cậu làm được gì, không làm được gì cũng không biết “Cha không biết con không có bằng lái à?”
“Thế thì hai đứa ở lại đây đi, chen chúc với Thư Hạ chút xíu, mai hãy về, hiếm khi mới được ăn cùng nhau bữa cơm, không uống rượu thì ra cái gì.”
Thư Hạ vừa nghe vậy thì ngay lập tức đoạt lấy chai rượu “Đáng ghét! Anh ta không uống thì cha cứ ép người ta làm gì, rượu có phải đồ tốt đẹp gì đâu. Mà cha cũng uống ít thôi, lớn tuổi như vậy rồi, cứ uống rượu rồi lại hút thuốc, cha ngại mình sống lâu quá rồi sao?”
Nếu không phải Thích Phỉ Nhiên ở đây, chắc chắn Thư Diệu Chi đã lọc Thư Hạ ra đánh cho một trận rồi. Nhưng giờ thì chỉ có thể cười khan mấy tiếng, trừng mắt nhìn con trai. Thư hạ cầm bát ăn cơm, lầm bầm hai câu, không nhìn ông nữa mà tự mình vui vẻ ăn uống.
Thích Phỉ Nhiên ở trước mặt Thư Diệu Chi vô cùng ngoan ngoãn, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng như lúc ở riêng với Thư Hạ. Thư Hạ ăn ăn ăn, sau đó bắt đầu liếc trộm Thích Phỉ Nhiên. Người này còn cố ý để tóc mái rũ xuống, nhìn qua dịu dàng hơn nhiều. Lại quay lại nhìn Thư Diệu Chi đang cười ha ha, khó trách cha cậu thích anh ta như vậy, giả tạo đến thế cơ mà.
Cả bữa cơm, trên cơ bản đều là Thư Diệu Chi nói chuyện với Thích Phỉ Nhiên, còn Thư Hạ chăm chú ăn, thi thoảng nói xen vào mấy câu, bị cha mình dùng mắt tàn sát. Lúc ăn xong, Thư Hạ phải thu dọn, còn Thư Diệu Chi và Thích Phỉ Nhiên lại ra sofa nói chuyện tiếp. Chờ Thư Hạ làm xong cũng đã sắp tám rưỡi tối, Thích Phỉ Nhiên chuẩn bị đứng dậy đi về, Thư Diệu Chi cũng không giữ anh nữa.
Thư Hạ lưu luyến dán lên lưng cha mình nũng nịu “Cha, mai con lại về ăn cơm được không, hôm nay còn nhiều đồ ăn thừa mà.”
Thư Diệu Chi vỗ đầu cậu “Mai cha đi Nhật Bản công tác rồi, không về được, con ở chỗ Tiểu Thích chăm sóc nó cho cẩn thận, đừng có mà chạy đi chạy về.”
“Đi công tác? Cha lớn tuổi thế rồi công ty còn bắt đi công tác gì? Đã thế còn đi tận Nhật Bản, ngôn ngữ không thông.” Thư Hạ không vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn “Vậy cha nhớ mang quà lưu niệm về cho con đấy.”
Thư Diệu Chi đồng ý “Được.”
“Đừng tuỳ tiện chọn món nào nhé!” Thư Hạ nhớ tới lúc còn bé, có lần Thư Diệu Chi đi công tác, cậu bảo ông mang quà về cho cậu, thế là ông ăn sò xong thì lấy luôn vỏ về cho cậu chơi, nói là vỏ sò nhặt được trên bờ biển, khiến Thư Hạ cứ tin là thật, coi như bảo bối mà cất giữ. Lúc không cẩn thận làm mất còn khóc đến chết đi sống lại, bị mẹ trợn trắng mắt cười nhạo, nói chỉ có ai ngốc mới đi tin lời cha cậu… Thư Hạ từ đó bị ám ảnh, mặc kệ Thư Diệu Chi mỗi lần về tặng cậu cái gì, cũng không bù đắp nổi sự tổn thương khi đó.
Nghe Thư Hạ nói những lời này, Thích Phỉ Nhiên không nhịn được hơi cong cong khóe miệng. Thư Hạ không nhìn thấy, còn đang mải than thở với cha mình, Hai người thu dọn hành lí rất nhanh đã xong, hai cái vali vừa mới xách từ Anh về, giờ đã lại phải xách sang nhà Thích Phỉ Nhiên. Thư Hạ ngại, không kêu Thích Phỉ Nhiên tới giúp, hây da hây da khiêng hai cái xuống lầu. Lúc đi xuống khó khăn vô cùng, nhưng Thích Phỉ Nhiên chẳng nói câu nào đã bê được nó xuống, Thư Hạ rầm rì đi sau, nhìn Thích Phỉ Nhiên cứ nhẹ như không.
Thư Hạ nhỏ giọng nói cám ơn Thích Phỉ Nhiên, dù sao ngày hè nóng bức, bê một cái vali đi xuống rất nóng bức, Thư Hạ chảy mồ hôi, nên nghĩ hẳn Thích Phỉ Nhiên cũng nóng, cho nên nói “Tôi mời anh ăn kem nhé?”
Thích Phỉ Nhiên nhướn mày “Cậu mời tôi?”
Câu hỏi này, giống như tôi mời anh là chuyện gì đó mới mẻ lắm không bằng. Tôi đối với anh không tốt thế cơ à? Thư Hạ nói thầm “Đúng, tôi mời.”
Hai người đi đến cửa hàng giá rẻ trong khu chung cư, Thư Hạ gọi hai que kem ốc quế, đột nhiên có người từ xa gọi cậu.
“Thư Hạ!”
Thư Hạ khó hiểu quay đầu lại, động tác đột nhiên cứng đờ.
Lục Nghiêu dắt chó tung tăng chạy đến.
Phía sau còn có một người đàn ông đi theo, Thư Hạ rất quen thuộc, chỉ cần nhìn dáng đi cũng biết ngay đó là Tần Tiêu.
Đều mặt đối mặt rồi, còn giả vờ không nhìn thấy thì chả hay, Thư Hạ đành cắn một miếng kem, quái lạ, sao vị dâu tây mà chả ngọt gì thế.
Lục Nghiêu nhanh chóng chạy tới trước mặt cậu, con chó bên cạnh là giống Samoyed, dính Lục Nghiêu vô cùng, cứ nhất định quấn quanh chân cậu ta, Lục Nghiêu vừa dạy dỗ nó vừa nói chuyện với Thư Hạ “Cậu ở đây à?”
Tính ra cũng mới gặp có hai lần, sao cậu ta thân nhanh thế? Quay đi quay lại đã nhiệt tình như này rồi, mình mà còn không tự nhiên nữa thì đúng là hẹp hòi.
Thư Hạ gật đầu, chỉ chỉ Samoyed “Cậu dắt nó đi dạo à?”
“Ừ, ăn xong nên đi dạo chút.” Lục Nghiêu nhìn Thư Hạ cười rạng rỡ, sau đó nhìn sang Thích Phỉ Nhiên “Lần trước có phải tôi gặp anh ở nhà Tiêu Dĩ Quyết rồi đúng không?”
Thích Phỉ Nhiên chả có ấn tượng gì với cậu ta, thế nhưng anh cũng không phải người không biết cư xử, lịch sự gật đầu với Lục Nghiêu “Đúng rồi, tôi là Thích Phỉ Nhiên.”
Lục Nghiêu lẩm bẩm lại tên của anh một lần “Hai người ở đây à?”
Thư Hạ lung tung gật đầu, Thích Phỉ Nhiên đăm chiêu nhìn thoáng qua cậu.
“Các anh cũng là bạn cấp ba sao, tình cảm thật là tốt.” Lục Nghiệu thuận miệng nói, sau đó gọi Tần Tiêu phía sau lên chào hỏi “Nhanh lên một chút đi mà.”
Tần Tiêu rốt cuộc cũng đi tới, anh đứng sau Lục Nghiêu, không lên tiếng, Thư Hạ thấy anh thì lập tức cúi đầu. Thích Phỉ Nhiên ôm lấy vai Thư Hạ, khách khí cười nói với Lục Nghiêu “Thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi về trước đây.”
Lục Nghiêu không hiểu sao bầu không khí đột nhiên lại biến thành như vậy, nhưng vẫn gật đầu “Được, Thư Hạ, lần sau rảnh đi chơi với nhau nhé.”
Thư Hạ nắm chặt hai tay, thân thể cứng nhắc không ổn, nghe xong lời này cũng không dám đáp lại, chỉ biết quay người theo Thích Phỉ Nhiên rời đi.
“Thư Hạ, em…”
Thư Hạ quay đầu lại, trong mắt là sự vui mừng và chờ đợi.
Tần Tiêu mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì. Thư Hạ quay đầu đi, tất cả biểu cảm của cậu, Thích Phỉ Nhiên nhìn không sót chút nào.
Tay Thích Phỉ Nhiên không biết đã buông ra từ lúc nào, Thư Hạ hoảng hốt trèo lên xe. Thích Phỉ Nhiên không nói chuyện, trong xe rất yên tĩnh, ở một nơi hẹp như vậy, tâm trạng Thư Hạ lại càng trượt dốc không phanh.
Cậu đã biết kết quả sẽ như vậy, nhưng lúc thật sự phải đối mặt, vẫn có chút không nhịn được mà đau lòng.
Đó là người đàn ông cậu đã thích gần bảy năm, là người mà lúc cậu ở Anh, mỗi lần cảm thấy “A mệt quá, không muốn sống nữa”, cậu sẽ nghĩ đến để tiếp thêm năng lượng.
Là anh Tiêu của cậu.
Thế nhưng bây giờ, anh rõ ràng đang đứng trước mặt cậu, vậy mà đến một câu chào hỏi thông thường cũng không nói ra được.
Thư Hạ càng nghĩ càng buồn, nước mắt trào lên, cậu hít mũi một cái, lại không dám hít mạnh quá, sợ bị Thích Phỉ Nhiên biết thì thật mất mặt. Xoay người mở cửa sổ xuống, Thư Hạ len lén lau mắt.
Thích Phỉ Nhiên nhìn cậu, anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại giống như cậu bé mười bảy tuổi năm đó, đã đi qua một thời gian dài, trong lòng chất đầy tâm sự nhưng không cách nào bộc bạch ra ngoài, im lặng không nói gì.
Cả anh và Thư Hạ đều đã thay đổi rất nhiều, nhưng kỳ thực, bọn họ vẫn y nguyên như ngày nào.