Thư Hạ hoàn toàn không cho chuyện Thư Diệu Chi nói là chuyện gì to tát. Đối với cậu mà nói, có thể dứt khỏi Thích Phỉ Nhiên là tốt nhất. Cậu thật sự mong anh ta đừng xuất hiện trong cuộc đời của cậu nữa! Thế nhưng, điều này hiển nhiên là không được. Cha cậu cả ngày chỉ muốn mời Tiểu Thích đến ăn cơm, nhớ nhung Thích Phỉ Nhiên còn nhiều hơn nhớ cậu. Tuy mỗi lần đều bị Thư Hạ lôi chuyện bỏ nhà đi bụi ra đe dọa, Thư Diệu Chi vẫn có vẻ như sẽ không lùi bước.
Nếu không phải đã biết thái độ của cha về tính hướng của mình, Thư Hạ còn nghĩ ông muốn tác hợp cho cậu với Thích Phỉ Nhiên.
Ở nhà mấy ngày, béo lên mấy cân thịt, Thư Hạ cuối cùng không thể ngồi yên được nữa. Mặc dù lúc nào cậu cũng khoác lác với Lạc Thụy mình là nhân tài du học trở về, nhưng ai cũng biết, cậu ở nước ngoài học chuyên ngành nghệ thuật, không dễ tìm việc. Hơn nữa, thiếu kinh nghiệm làm việc, cho nên hồ sơ gửi đi cứ như đá chìm biển lớn, không có hồi âm.
Thư Hạ nghĩ, tự mình đi nộp chắc thực tế hơn nộp qua mạng một chút? Cậu nghĩ vậy liền đứng dậy làm luôn, buổi sáng ra ngoài mua hồ sơ, buổi chiều hăng hái chạy đến mấy công ty. Lúc đi thì đầu ngẩng cao, uy phong lẫm liệt giống như một chú sư tư nhỏ, thế nhưng lúc ra thì lại ỉu xìu như bị thuần chủng.
Gạch chéo từng công ty một, Thư Hạ cảm thấy có chút nản.
Đến một cái cuối cùng đi!
Thư Hạ không phải kiểu lạc quan mù quáng, tự tin giống như bong bóng bị chọc thủng, cậu nhìn gương mặt đã không còn sự rạng rỡ như lúc sáng mới ra ngoài, than thở đi vào một cửa hàng bán bánh bao rán (*), vừa cảm thán đây là đồ độc hại vừa gọi hai xuất, an ủi tâm trạng. Sau khi ăn một hơi hết sạch, Thư Hạ sung mãn nhiệt huyết sống lại.
Cậu nắm chặt nắm tay, cùng lắm thì hôm nay không được, mai lại chiến đấu tiếp.
Công ty cuối cùng nằm ở tòa nhà bên kia đường, cách Thư Hạ không xa. Cậu đi bộ sang, lúc chen chúc trong thang máy nhiều người, Thư Hạ bị chen đến trợn trắng mắt. Thế nhưng sau khi có một người tiến vào, cậu chỉ hận không thể quỳ xuống dập đầu cảm ơn cái biển người này.
Thích Phi Nhiên vừa gọi điện thoại vừa tiến vào thang máy. Người bên cạnh đè ép lên nhau, nhưng vẫn dạt ra để trống quanh anh ta một cái khoảng không nho nhỏ. Mặc kệ anh đẩy tôi chen, anh đây vẫn đứng im không động!
Có lẽ là trùng hợp?
Thư Hạ khó khăn nghiêng người, tránh để Thích Phỉ Nhiên nhận ra mình. Sau khi thang máy đinh một tiếng, liền cẩn thận xuôi theo dòng người ra ngoài.
Thư Hạ không thể không thừa nhận, bây giờ cậu đang rất sợ. Hết cách rồi, ai bảo cứ thấy Thích Phỉ Nhiên là cậu lại vô thức mà sợ từ đầu ngọn tóc cho tới cuối mũi chân chứ?
Vừa cầu khẩn Thích Phỉ Nhiên không thấy mình, vừa bắt đầu tìm đường. Công ty cậu phỏng vấn lần này rất lớn, cả một tầng lầu đều thuộc về bọn họ, cậu tìm mãi không thấy chỗ phỏng vấn, thấy hơi chóng mặt nên dựa lên cửa nghỉ ngơi. Ai ngờ cửa không khóa, cậu vừa dựa lên nó liền mở ra.
Hồ sơ trên tay rơi xuống đất, nhưng nhờ khả năng giữ thăng bằng tốt, Thư Hạ không bị ngã. Lúc cậu bối rối đứng thẳng dậy, nhìn thấy trong phòng có một người đang đứng nhìn chằm chằm cậu, vẻ mặt rất khó nói. Thư Hạ một câu ông nội nó, anh đây không chạy đâu vừa ra đến đầu lưỡi liền gian nan chuyển thành “Chào…. Chào anh.”
Trình Dương đi tới, khom lưng giúp cậu nhặt hồ sơ lên. Anh ta nhìn Thư Hạ, tưởng cậu là nhân viên mới tới, đang định kiên nhẫn chỉ dạy thì Thư Hạ gật gật đầu “Ngại quá, tôi thấy công ty anh đăng quảng cáo tuyển người cho nên muốn đến thử, xin hỏi, phòng phỏng vấn ở đâu vậy?”
“Phỏng vấn?” Trình Dương liếc mắt nhìn qua hồ sơ của Thư Hạ, sau đó nở nụ cười “Cậu là Thư Hạ à?”
Câu hỏi này sao giống như rất quen thuộc cái tên Thư Hạ vậy? Thư Hạ tiếp tục gãi đầu “Đúng vậy, tôi đến phỏng vấn, nhưng chỗ các anh hình như không có phòng phỏng vấn…”
Trình Dương hơi mỉm cười. Thư Hạ bị nụ cười của anh ta làm cho sợ, hỏi thì anh ta không trả lời, không biết cười cái gì không biết?
Cắn môi, cậu lịch sự lấy lại hồ sơ của mình, đang định nói làm phiền anh rồi, rồi quay đi thì người kia lại như lúc này mới nghe thấy câu hỏi của cậu “Cậu tìm phòng phỏng vấn à? Tôi dẫn cậu đi.”
Anh Thư đẹp trai tài giỏi rất có nguyên tắc đột nhiên cảm thấy người trước mắt mình vừa đẹp vừa dịu dàng, lúc nãy còn nhặt hồ sơ giúp mình đó, đúng là người tốt nha!
Trình Dương dẫn Thư Hạ đến trước một căn phòng làm việc, cười với cậu “Ở trong này rồi, cậu tự vào đi.”
Thư Hạ không ngừng nói cảm ơn, sau đó gõ cửa, nghe thấy bên trong có tiếng đáp lại mới cẩn thận chỉnh sửa quần áo, vuốt tóc, hắng giọng, đẩy cửa đi vào.
Cậu chưa vào cửa được mấy bước, nụ cười trên mặt đã cứng đờ.
Thích Phỉ Nhiên nhìn cậu một cái, đặt cốc cafe trong tay xuống, sau đó day day huyệt thái dương. Thư Hạ tự mình lí giải thành: Sao cái đồ đáng ghét này lại tới nữa rồi.
Thư Hạ ngốc nghếch nhếch khóe miệng “Đây là công ty anh?”
Thích Phỉ Nhiên không trả lời, Thư Hạ gật đầu, nhỏ giọng nói “Thảo nào lúc nãy thấy anh ta trong thang máy….”
“Có chuyện sao?”
Thư Hạ gật đầu “Có.”
Ngón tay Thích Phỉ Nhiên nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. Thư Hạ đến gần anh ta, kéo cái ghế đối diện ra, im lặng ngồi xuống, đôi mắt vốn đã sáng chói lúc này lại càng lập lòe.
Hoàn toàn không nghĩ đến lời cha cậu từng nói, đầu óc Thư Hạ nhất thời chập mạch, thật thà hỏi “Bên cạnh anh còn thiếu người không?”
Ánh mắt Thích Phỉ Nhiên thoáng cái thay đổi, cốc cafe trong tay run một chút, làm bắn mấy giọt lên tờ giấy trắng tinh. Vẻ mặt anh không đổi, vừa nhìn cậu vừa hỏi “Thiếu người? Thiếu người gì?”
Thư Hạ thầm trợn mắt, lúc này mà giả ngu cái gì? Lúc đầu cậu còn hơi sợ, giờ thì không quan tâm nữa, chỉ còn lại oán giận.
“Công ty anh lớn như vậy, chẳng lẽ không thiếu người sao?”
Vẻ mặt Thích Phỉ Nhiên bình tĩnh lại, tốc độ gõ mặt bàn chậm dần, rõ ràng thả lỏng, cúi đầu nói “Thiếu.”
Ý? Sao nội dung kịch bản lại phát triển không đúng rồi?
Thư Hạ bắt đầu gãi đầu “Tôi tới phỏng vấn, có một người đàn ông dẫn tôi tới đây, công ty các anh tiếp khách thật tốt, còn để ông chủ đích thân phỏng vấn….”
Thích Phỉ Nhiên vẫn không nói gì, Thư Hạ đã quen, nói tiếp “Cha tôi nói, hình như bên anh có thiếu người, cho nên anh xem một chút xem tôi có thể làm được gì không?”
Chưa đợi đáp lại, Thư Hạ đã nhanh chóng nói thêm “Không có thì thôi! Tôi chỉ hỏi vậy thôi! Không có thì thôi! Anh cũng không cần nghĩ nhiều làm gì.”
Thích Phỉ Nhiên nhấp một ngụm cafe “Có.”
Sau đó vất cho cậu một tập giấy.
Thư Hạ lật lật, có chút không hiểu “Cái gì đây?”
“Bảng thống kê nhân lực.”
“Ồ…” Thư Hạ không hứng thú.
Thích Phỉ Nhiên đan hai tay vào nhau, chống dưới cằm “Cái khác không thiếu, chỉ thiếu thư kí và trợ lí sinh hoạt!”
Thư Hạ sửng sốt.
Thích Phỉ Nhiên nhìn cậu mỉm cười, nhẹ giọng, nhấn mạnh từng chữ.
“Cậu thích làm không?”
Thời tiết ba mươi tư độ, bên trong quán lẩu chỉ có duy nhất một bàn có khói bốc lên.
Thư Hạ giơ đũa, tư thế chuẩn xác, gắp được một miếng thịt bò béo mập nhét vào miệng. Nhiệt khí hòa với oán khí, bùm bùm, gây ra lực sát thương cực lớn.
“Anh ta đang làm nhục tôi!”
Lạc Thụy nghe xong bài luận văn ngắn của Thư Hạ, tâm trạng cũng không kích động lắm “Thế cậu có đồng ý không?”
Lúc nói, Thư Hạ còn khí thế bừng bừng giống như đạp được Thích Phỉ Nhiên dưới đất, nào đâu Lạc Thụy vừa hỏi, liền ỉu xìu không sót lại chút nào.
“Đây chính là điều đáng hận nhất! Tôi thế mà lại đồng ý!”
Câu trả lời này đúng là Lạc Thụy không ngờ được, theo như lời Thư Hạ vừa nói thì một Thư Hạ luôn ước Thích Phỉ Nhiên biến mất khỏi thế gian lại chịu làm trợ lí sinh hoạt cho anh ta? Thư Hạ nhìn Lạc Thụy há hốc miệng, sì sụp húp canh “Tôi cũng không biết lúc ấy nghĩ gì nữa, anh ta cười với tôi một cái, máu toàn thân tôi đều dồn hết lên não luôn….”
Lạc Thụy giơ đũa chỉ vào cậu, kết luận “Thư Hạ xong đời rồi!”
Thư Hạ yếu ớt giải thích “Cậu cũng biết tôi mà, kém nhất cái khoản bị người ta khiêu khích, mà tên kia còn như vậy với tôi, cười như vậy, cứ như thèm đòn ấy, khinh người quá đáng, làm tôi ý thức không rõ… Với cả lương anh ta trả cũng cao, tôi cũng không chống lại được mê hoặc của nó…”
“Mấu chốt là, cậu biết thư kí và trợ lí sinh hoạt phải làm gì không?”
Thư Hạ ngây ngô cười “Không biết lắm.”
“Tôi bắt đầu nghi ngờ động cơ của cậu rồi đấy.” Lạc Thụy gạt đi nước mắt sắp rơi ra, Thư Hạ vội đưa đĩa hoa quả đến, Lạc Thụy lấy một miếng dưa hấu ăn “Cậu nói đi, có phải cậu muốn tiếp cận anh ta trước, sau đó chọn thời điểm hạ độc anh ta không?”
“Haizz, tôi dám nghĩ sao, tôi còn tiếc mạng lắm.” Thư Hạ u sầu “Tốt xấu gì tôi cũng là nhân tài du học trở về, thế mà lại phải làm một bảo mẫu nhỏ cho kẻ thù, sao tôi thất bại thế chứ!”
“…. Thế bảo mẫu nhỏ khi nào vào vị trí?”
Thư Hạ thở dài “Ngày mai.”
Lạc Thụy vỗ vai cậu “Việc thì khó mà đường thì xa.”
Thư Hạ bĩu môi, cậu thật muốn quay về buổi chiều hôm qua, lay tỉnh cái não ngập nước của mình, sau đó xé nát cái hợp đồng kia chứ không phải là vung bút lên kí tên xoẹt xoẹt rồi nhìn Thích Phỉ Nhiên khiêu khích “Anh cứ chờ xem!”
Còn anh cứ chờ xem! Chờ cái gì? Càng nghĩ càng thấy mình ngu ngốc.
Thư Hạ điên cuồng vò đầu, Lạc Thụy muốn ngăn cậu lại, nhưng thấy để cậu phát tiết một lúc cũng tốt.
“Haiz, vậy mới thấy hai người các cậu cũng có duyên lắm.” Lạc Thụy an ủi cậu “Nói không chừng các cậu ở chung lại lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.”
“Bén cái gì?” Thư Hạ tức giận “Tôi không thích anh ta! Một khối băng di động, đánh ba cái cũng không thả rắm, suốt ngày giả vờ ngầu ngầu mà còn đi mách lẻo!”
“Cậu nghĩ gì thế? Không thể là loại tình cảm khác sao? Hai người làm bạn không được hả? Cậu xem đi, giờ cậu có mỗi mình tôi là bạn, bạn cùng lớp cấp ba thì giờ không liên lạc nữa rồi, nhiều bạn thì nhiều đường hơn mà.”
Lạc Thụy mở mang cho cậu biết “Hơn nữa Thích Phỉ Nhiên giúp nhà cậu nhiều như vậy, cậu cũng đừng coi anh ta như kẻ thù nữa, sau này cả ngày ở chung, cậu không khó chịu ư?”
Thư Hạ cúi đầu ăn dưa, từ chỗ Lạc Thụy nhìn sang, thấy bộ dạng cậu cực kì tủi thân.
“Tôi biết anh ta không xấu, cũng rất cảm kích anh ta.” Thư Hạ lau mắt “Thế nhưng tôi vẫn nghĩ, nếu không có anh ta thì sẽ không có chuyện như vậy xảy ra, tôi với Tần Tiêu cũng sẽ không trở thành như bây giờ. Hết cách rồi, tôi trách anh ta, cậu có nói tôi sai tôi cũng chịu.”
“Hôm trước tôi gặp Lục Nghiêu, cậu ta nói cậu ta với Tần Tiêu ở chung, tôi liền nghĩ, không biết hai người bọn họ ở chung sẽ như thế nào? Một căn nhà nhỏ có một phòng khách một phòng ngủ là đủ rồi? Phòng ngủ có ban công, bởi vì Tần Tiêu thích xương rồng, cho nên nhất định phải để mấy chậu xương rồng ngoài đó, lần lượt đặt tên là Đại Mao, Nhị Mao, vân vân. Ngoài phòng khách sẽ mỗi ngày đều có hoa hồng tươi, còn nuôi một con mèo hoặc chó gì đó, tan làm sẽ cùng nhau đi dạo…”
“Tôi cứ nghĩ đến đó là tôi lại muốn khóc, nhưng vẫn cứ không nhịn được mà nghĩ đến, bởi vì lúc còn ở nước ngoài, toàn bộ thời gian của tôi đều dùng để nghĩ đến nó mà.”
Thư Hạ lau mặt “Cay thật đấy.”
Chú thích:
- Bánh bao rán: TT.TT Thật ra tên Hán Việt của nó là Sinh Tiên 生煎, một món ăn vặt truyền thống của Thượng Hải, được nhiều người trên toàn Trung Quốc yêu thích. Nó có một lớp vỏ ở ngoài và nhân bên trong, thường là nhân thịt, đôi khi cũng có thể là nhân khác, y như bánh bao (?), sau đó được rán (chiên) qua rồi ăn kèm mắm chấm. Mà chung quy vẫn là giống bánh bao rán, cho nên cất tạm cái tên Sinh Tiên không ai hiểu đi vậy:(((