Bất tri bất giác, nửa học kỳ trôi qua, kỳ thi giữa kỳ đúng hẹn lại đến.
Bởi vì kỳ thi giữa kỳ liên quan đến điểm tổng kết cuối năm, liên quan chặt chẽ đến bình xét học bổng, huống hồ họ vừa thoát khỏi cấp ba không bao lâu, mọi người vẫn xem như khá nghiêm túc.
Bình thường Lâm Tích đi học rất chăm chỉ, lúc nên ghi chép, luôn cẩn thận tỉ mĩ.
Đợt này, cô và Quý Quân Hành đều hẹn gặp ở thư viện tự học. Bởi vì Quý Quân Hành đã rời khỏi team lập nghiệp của Kiều Lợi An, bây giờ cậu chỉ cần dốc sức chuẩn bị cho giải ACM. Trước đây trong giải vòng loại khu vực Bắc Kinh, đội của cậu giành giải nhất, đã xác định số người tham gia giải sang năm.
Cho nên cậu dư ra không ít thời gian, đúng lúc có thể cùng Lâm Tích chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ.
Thấy Lâm Tích nghiêm túc như vậy, cậu cũng không nhịn được chỉ điểm: “Thực ra thi giữa kỳ ở đại học, không cần liều mạng như cấp ba đâu.”
Lâm Tích ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi: “Năm ngoái thi giữa kỳ anh xếp hạng mấy?”
Quý Quân Hành nhìn dáng vẻ nghiêm túc này của cô, thấp giọng cười nói: “Hạng nhất.”
“Cho nên đừng có mà đứng nói chuyện không đau thắt lưng đi.” Lâm Tích trừng cậu.
“Được, anh không ngăn cản em theo đuổi sự tiến bộ.” Quý Quân Hành cười.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa đại học và cấp ba có lẽ ở chỗ, sẽ không có giáo viên đọc điểm số và xếp hạng của mình trước cả lớp nữa. Nhưng cho dù là như thế, lúc tra điểm, mỗi một người vẫn sẽ căng thẳng không thôi.
Ngày này ba người trong phòng đặc biệt ở lại ký túc xá không đi thư viện.
Chử Tây Tây là người tra ra đầu tiên, cô ấy bởi vì vừa vào trường đã tham gia hội học sinh, lại thêm còn có câu lạc bộ khác, mỗi ngày chỉ những chuyện này thôi cũng đủ bận kinh khủng.
Cô ấy nhìn điểm số của mình, rất thoả mãn, đều trên 80 điểm.
Thế là cô ấy chạy đến bên cạnh Tiêu Phương Vũ, nhìn màn hình máy tính của cô, đến khi nhìn thấy con số trên 90 điểm đầy màn hình, Chử Tây Tây hâm mộ nói: “Tiểu Phương, cậu thi được điểm rất cao nha.”
Tiêu Phương Vũ xoay đầu, “Cậu mà gọi tớ Tiểu Phương lần nữa, là tớ vặn đầu cậu xuống đó.”
Chử Tây Tây nhất thời cười rất vui vẻ, Tiêu Phương Vũ bình thường là người có chút hướng nội, một cô gái rất thành thực, chỉ có lúc nghe thấy Chử Tây Tây gọi mình là Tiểu Phương, thì mới sẽ lộ ra vẻ mặt lợi hại.
Thành tích của Diệp Khả cũng không tệ, điểm số đều trên 85.
Chử Tây Tây xoay đầu nhìn bàn của Lâm Tích, hỏi: “Lâm Tích đi đâu rồi?”
“Chó độc thân như cậu, đừng quản người khác.”
Lâm Tích ăn cơm với Quý Quân Hành xong, nhìn thấy Chử Tây Tây nói cho cô biết đã có điểm thi giữa kỳ, lúc này mới về ký túc xá.
Cô vừa vào cửa, chia trái cây Quý Quân Hành mua cho mọi người, ngồi xuống tra điểm của mình.
Chử Tây Tây vừa ăn trái cây, vừa nói: “Lâm Tích, cậu ngày ngày ở cùng với Quý thần, đều làm gì thế?”
“Đi thư viện tự học.” Lâm Tích trả lời.
Chử Tây Tây bày ra vẻ mặt tớ không tin, cười xấu xa nói: “Các cậu nam nữ trẻ tuổi, **, lẽ nào ngày ngày chỉ đọc sách?”
Cô ấy tách ruột bưởi ra đưa vào trong miệng mình, đúng lúc nhìn thấy Lâm Tích tra được điểm, vừa đứng dậy đi qua vừa nói: “Dù sao tớ cũng không tin……”
Lúc nhìn thấy điểm số trên màn hình của Lâm Tích, Chử Tây Tây chợt sững sờ.
Cô ấy chớp mắt, cuối cùng hoàn toàn phát điên. Cô ấy chỉ vào màn hình, không dám tin nói: “Lâm Tích, cậu thi mấy môn được điểm tuyệt đối? Sao cậu có thể bi3n thái đến vậy được, cậu có còn để cho bọn tớ đường sống nữa không.”
Chử Tây Tây phản ứng mạnh như vậy, đã hấp dẫn sự tò mò của hai người kia.
Tiêu Phương Vũ và Diệp Khả đi tới, bò ở sau ghế Lâm Tích, lúc nhìn vào màn hình máy tính của cô, hai người cũng bị kinh hãi.
Số điểm 99,100 đầy màn hình, còn có số điểm khác thấp hơn, cũng là trên 95 điểm.
Diệp Khả nghẹn chặp lâu mới phun ra một câu, “Tớ vậy mà không tự lượng sức mình dám mơ tưởng tiền học bổng.”
Tiêu Phương Vũ gật đầu theo nói: “Tớ cũng thế.”
“Lâm Tích, bây giờ thì tớ thật sự tin, cậu và Quý thần ở cùng nhau là học bài thật.” Chử Tây Tây thán phục nói, điểm số này thật khiến người ta phục mà.
Diệp Khả nói: “Trước đây cậu không phải nói học trưởng Quý ở khoa máy tính có thành tích cũng rất tốt à.”
Chử Tây Tây là người chuyện gì cũng biết, bởi vì tham gia nhiều hoạt động đoàn thể, quan hệ cũng rộng, lăn lộn bên khoa máy tính còn quen hơn cả Lâm Tích. Cho nên có không ít chuyện của Quý Quân Hành, đều là do cô ấy nghe ngóng được.
Tiết học ngày hôm sau, vừa vặn là tiết của chủ nhiệm Hàn Văn Đạt lớp họ.
Chắc hẳn giáo viên đã thấy điểm số ngày hôm qua, trước khi vào lớp, không nhịn được nói vài câu: “Mặc dù nói lên đại học, phải chú trọng phát triển nhiều mặt. Nhưng nếu các em ngay cả việc học tập cơ bản cũng không làm được, thì cho dù phát triển ngoại khoá tốt hơn đi nữa, cũng là ngôi nhà không có nền móng tốt, gió vừa thổi đã có thể thổi ngã.”
Chử Tây Tây thấp giọng nói: “Nghe nói lớp chúng ta có hai nam sinh thi không đạt yêu cầu, ngày ngày đều ở ký túc xá chơi game.”
Bầu không khí đại học tự do thoải mái hơn cấp ba rất nhiều, đến nỗi có vài học sinh vừa vào đại học xong, không còn sự gò bó và quản giáo của thời cấp ba, thì cũng xảy ra tình trạng nợ môn. Cho dù là trường học hàng đầu như Thanh Hoa, cũng không thiếu học sinh bởi vì nợ môn mà bỏ học.
Cho nên lần đầu tiên thi giữa kỳ đã có người nợ môn, Hàn Văn Đạt rất xem trọng.
Sau khi học xong, Lâm Tích và Chử Tây Tây dọn dẹp đồ đạc, các nam sinh trong lớp sớm đã chạy không thấy bóng dáng.
Hai người họ bởi vì đi chậm, vừa vặn đi ra khỏi giảng đường cùng với Hàn Văn Đạt.
Trong lớp chỉ có hai nữ, cho nên thành tích của hai cô, Hàn Văn Đạt đương nhiên nhớ, huống hồ Lâm Tích còn thi đứng đầu cả khoa. Hàn Văn Đạt cười nói: “Hai người các em đã thích ứng với cuộc sống trường học chưa?”
Tính cách Chử Tây Tây thuộc kiểu hướng ngoại lại hoạt bát, nói với Hàn Văn Đạt mình làm việc trong hội học sinh, còn có tham gia hội tình nguyện viên.
Hàn Văn Đạt hài lòng gật đầu, thấy Lâm Tích không nói chuyện, ông cười hỏi: “Lâm Tích còn em?”
“Thầy Hàn, em chỉ tham gia câu lạc bộ khiêu vũ.” Lâm Tích hơi xấu hổ nói.
Hàn Văn Đạt cười cười nói: “Không vội, từ từ thôi. Lần này em thi không tệ, nói rõ tính tự giác của em rất mạnh. Trong lúc học tập rãnh rỗi, em có thể tham gia thêm nhiều hoạt động ngoại khoá, lựa chọn tham gia thứ mình thích.”
Thực ra vừa Chử Tây Tây nói một tràng, Lâm Tích ở bên cạnh nghe không phải không hâm mộ.
Nhưng mà tính cô trời sinh nội liễm, không phải kiểu người thích thể hiện mình, trước khi học đại học cô cũng chỉ từng tham gia duy nhất một cuộc thi, là thi hùng biện tiếng Anh, mà lần đó cũng là tham gia dưới sự khuyến khích của Quý Quân Hành.
Dường như chỉ có lúc cậu ở bên cạnh mình, thì cô mới sẽ dũng cảm hơn một chút.
Buổi tối, hai người đi dạo đọc theo con đường trong khuôn viên trường, Lâm Tích mãi không nói chuyện.
Quý Quân Hành xoay đầu nhìn cô, đang muốn mở miệng, bên cạnh có vài người đi ngang qua, nhìn thấy cậu thì chào: “Chủ nhiệm Quý.”
Những người này nhìn Lâm Tích, đầy vẻ tò mò.
Nhưng Quý Quân Hành chào họ xong, thì dẫn Lâm Tích đi. Họ đi được không bao xa, tiếng thảo luận phía sau không hề đến tai.
“Kia là bạn gái của Quý đại thần hả? Đẹp ghê nha.”
“Không phải nói Quý thần không có bạn gái à?
“Ai biết chứ, tớ thấy rất giống.”
Lâm Tích không nghe thấy những thảo luận này, nhưng cô tò mò nhìn về phía cậu, hỏi: “Vì sao họ lại gọi anh là chủ nhiệm Quý?”
Quý Quân Hành hai tay đút túi, không để ý nói: “Anh là chủ nhiệm văn phòng hiệp hội máy tính Trung Quốc chi nhánh Thanh Hoa.”
Lâm Tích: “……”
Nghẹn hồi lâu, cô buồn bực nói: “Vì sao anh không nói cho em biết?”
“Cái này có gì đáng để nói đâu?” Quý Quân Hành hờ hững nhìn cô.
Lâm Tích nghe thấy giọng điệu hời hợt của cậu, chỉ cảm thấy có một ngụm máu đang nghẹn trong lòng, hồi lâu, cô thấp giọng nói: “Các anh một người rồi hai người, đều lợi hại như vậy.”
Lời cô vừa dứt, thiếu niên bên cạnh đã dừng bước chân. Cậu đúng lúc đứng dưới đèn đường, dáng người vốn thon dài, dưới ánh sáng đèn đường, bóng đen được kéo ra rất dài. Đôi mắt của cậu dưới ánh đèn, có loại cảm giác vô cùng thâm thuý, lúc nhìn về phía Lâm Tích, vẻ mặt nhuộm lên vài phần nghiêm túc.
“Em sao thế?” Giọng cậu mềm đi rất nhiều.
Lâm Tích cắn nhẹ môi mình, đôi môi màu đỏ bị cắn đến nỗi đỏ hơn bình thường. Quý Quân Hành nhìn động tác vô thức này của cô, trong lòng căng thẳng, sống lưng nháy mắt thẳng tắp, máu huyết bốc lên nơi nào đó.
Cậu không nhịn được xoay đầu đi.
Cũng may Lâm Tích không phát giác được sự khác thường của cậu, khẽ nói: “Hôm nay thầy bảo em nên tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa thực tiễn, mọi người dường như đều rất bận, không phải hội học sinh thì cũng là các hiệp hội.”
Cô không nói tiếp, có thể thấy là rất phiền não.
Quý Quân Hành lộ ra nụ cười thoải mái, cậu còn tưởng là chuyện gì. Cậu nhìn vào mắt cô, thấp giọng nói: “Không có thứ mình hứng thú, không cần cưỡng cầu. Nhưng lúc cơ hội đến, Lâm Tích, hãy nhớ đừng sợ sệt.”
Gió đầu đông lướt nhẹ qua, bởi vì tiếng cậu gọi tên cô, mà trở nên vô cùng dịu dàng.
Không ngờ qua vài ngày, Chử Tây Tây lại cầm mấy tờ rơi quảng cáo về ký túc xá.
“Lần này các cậu nhất định phải cứu tớ.” Chử Tây Tây bất đắc dĩ kêu.
Lâm Tích nhìn tờ rơi quảng cáo trong tay, là quảng cáo kêu gọi mọi người đăng ký, tiêu đề viết rất sinh động, tập kết thiên tài, phát huy mạnh phong cách học sinh Thanh Hoa.
Tiêu Phương Vũ không hiểu hỏi: “Đây là gì?”
“Đây là một chương trình của đài truyền hình, hợp tác với mười hai trường đại học trong nước, mỗi trường một kỳ chương trình. Từ trong số học sinh đăng ký ở trường chọn ra tám học sinh. Tám học sinh này tham gia ghi hình chương trình truyền hình, chọn ra quán quân cuối cùng. Sau đó người chơi ở top ba, có thể tham gia trận chung kết cuối cùng.”
Chử Tây Tây giải thích quy tắc một lượt.
Dưới ánh đèn trong phòng, mắt Lâm Tích mở tròn xoe, dường như không dám tin lời cậu nói.
Rất lâu, cô rũ đầu, thấp giọng lẩm bẩm, “Anh cố ý.”
“Hửm?” Quý Quân Hành ngồi luôn lên bàn, chân cậu thật sự rất dài, còn có thể thoải mái để trên mặt đất.
Cậu giơ đồng hồ bấm giây trong tay lên, nhẹ giọng cảnh cáo: “Bắt đầu rồi.”
Sau đó, cậu nhanh chóng đọc ra câu hỏi, Lâm Tích giống như phản xạ có điều kiện, cậu vừa đọc câu hỏi, cô lập tức bắt đầu tranh trả lời. Căn bản quên phải bàn bạc với cậu về luật xử phạt này.
Cho đến khi lại bị kẹt ở một câu hỏi, Quý Quân Hành nghiêng người, đến gần môi cô, mổ một cái.
Thiếu niên đồng dạng bị bao phủ dưới ánh sáng, môi hồng răng trắng, nhất là khi vừa chạm vào môi cô, giờ phút này thoạt nhìn vô cùng mềm mại, lại đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy chói mắt.
“Tiếp tục.” Trong mắt Quý Quân Hành hàm chứa ý cười.
Trận huấn luyện này, kéo dài mãi đến hơn mười giờ mới kết thúc.
May mà lúc họ rời đi, văn phòng không còn ai khác, môi Lâm Tích đỏ mềm hơn lúc vừa vào, nên mới không bị ai nhìn thấy.
Lúc đến dưới lầu, Quý Quân Hành nhận được điện thoại của Trần Mặc, nói cậu và Cao Vân Lãng đang ăn khuya, hỏi cậu có đi không.
“Tớ và Lâm Tích đến ngay.” Quý Quân Hành thấy Lâm Tích luyện tập lâu như vậy, sợ cô đói.
Lúc họ đến, Trần Mặc và Cao Vân Lãng đã gọi món xong, thấy họ vào, lại bảo phục vụ đem menu đến. Trần Mặc đưa cho Lâm Tích nói: “Lâm Tích, xem có gì muốn ăn không.”
Lâm Tích nhìn trên bàn đã chọn không ít đồ ăn, bèn lắc đầu: “Không cần đâu, vốn tớ cũng không ăn bao nhiêu.”
Trần Mặc biết con gái các cô không dám ăn nhiều vào bữa khuya, sợ mập.
Mọi người bắt đầu ăn cơm, Trần Mặc hơi kỳ lạ nói: “Mấy ngày nay Tạ Ngang nó bận gì thế nhỉ, gọi cậu ta ăn cơm, cậu ta cứ một mực từ chối. Tớ còn tưởng cậu ta ở cùng cậu nữa chứ.”
Lời này là nói với Quý Quân Hành.
Quý Quân Hành lười biếng dựa lên ghế, khoé môi nâng lên độ cong nhàn nhạt, im lặng phát ra một tiếng cười nhẹ, hờ hững nói: “Mấy ngày nay tớ cùng Lâm Tích chuẩn bị chuyện thi đấu, không ở cùng cậu ấy.”
“Thi đấu?” Cao Vân Lãng tò mò nhìn Lâm Tích.
Lâm Tích hơi thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Chính là chương trình ‘Tập kết đi, thiên tài’ kia đó. Tớ đăng ký rồi, vòng sơ khảo cũng sắp bắt đầu.”
“Lợi hại nha, cậu vậy mà đăng ký rồi.” Trần Mặc ồ lên, rất ngạc nhiên nhìn cô.
Trần Mặc hỏi: “Các cậu huấn luyện thế nào?”
Nhắc đến huấn luyện, Quý Quân Hành không nói chuyện, ngược lại bật cười trước, chốc lát, cậu hơi xoay đầu nhìn gò má Lâm Tích, khẽ nói: “Không tốt lắm, sai vài câu.”
“Sai vài câu còn không tốt lắm á? A Hành, cậu đừng yêu cầu với Lâm Tích cao quá.” Trần Mặc tiện miệng nói.
Chỉ là cậu làm sao biết được ngõ ngách bên trong này, vẻ tiếc nuối nhàn nhạt trên mặt Quý thiếu gia, có lẽ là bởi vì Lâm Tích sai quá ít.
Mọi người đang ăn khuya, Trần Mặc lại điện thoại cho Tạ Ngang, lần này không có người bắt máy không nói, đây còn trực tiếp dập máy luôn.
Trần Mặc ha một tiếng, “Tạ Ngang bây giờ khá lắm, cũng học được cách cúp điện thoại rồi cơ đấy.”
Ngược lại là Cao Vân Lãng nhìn Lâm Tích, hỏi: “Lâm Tích, mấy hôm nay cậu có gặp Giang Ức Miên không?”
Lâm Tích lắc đầu, họ không phải học cùng chuyên ngành, bình thường không lên lớp cùng. Buổi tối thỉnh thoảng cũng sẽ hẹn cùng đi giảng đường tự học hoặc đi ăn cơm. Mấy hôm nay cô bận chuẩn bị thi đấu, nên không đi cùng với Giang Ức Miên.
Sau khi họ ăn cơm xong, mọi người dắt xe, từ từ đi về trường.
Đèn dọc đường toả ra ánh sáng nhẹ nhàng, lúc này đã gần khuya, trên đường không có người. Lâm Tích im lặng đi bên cạnh Quý Quân Hành, nghe mấy người họ nói chuyện.
Cho đến khi họ đi đến dưới toà nhà ký túc xá, Trần Mặc bỗng nhiên chỉ chiếc xe việt dã màu đen trước mặt, khẽ nói: “Kia có phải xe của Tạ Ngang không?”
Bởi vì cách hơi xa, lại thêm trời khuya, họ chỉ có thể nhìn loại xe.
Xác thực giống xe của Tạ Ngang.
“Bọn mình tới xem thử đi.” Trần Mặc nói.
Họ đi về phía trước vài bước, nhìn rõ biển số xe, Trần Mặc cười xấu xa nhìn chiếc xe, thấp giọng nói: “Các cậu đoán xem cậu ta bây giờ có ở trong xe không?”
“Nếu ở trong xe, các cậu cảm thấy là một mình, hay hai mình?”
Quý Quân Hành hất cằm, “Cậu tới đó xem không phải sẽ biết à,”
Lâm Tích vội kéo tay cậu lại, thấp giọng nói: “Anh đừng quạt gió thổi lửa nữa.”
Toà nhà ký túc xá này là nơi Giang Ức Miên ở, lúc này xe đậu ở đây, nghĩ thôi cũng biết là ai ở cùng với Tạ Ngang rồi.
Nhưng Trần Mặc đã cho Cao Vân Lãng ánh mắt, hai người một trái một phải đến gần chiếc xe.
Bởi vì trên cửa sổ xe dán phim cách nhiệt, không nhìn thấy bên trong, họ không muốn nhìn lén cái gì, chỉ doạ tí thôi. Gần như là cùng lúc, hai bên cửa xe đồng thời vang lên tiếng gõ cửa.
Trần Mặc cố ý trầm giọng hô: “Mở cửa, kiểm tra phòng.”
Lâm Tích nghe thấy câu kiểm tra phòng này, bất chợt dở khóc dở cười.
Quý Quân Hành bên cạnh lại lười biếng đứng ở một bên, dáng vẻ chuẩn bị xem kịch vui.
Trong xe vang lên tiếng thét chói tai của cô gái, đến khi người bên trong mở cửa xe ra, nhìn thấy là Trần Mặc và Cao Vân Lãng, thì tức điên.
Tạ Ngang chỉ Trần Mặc nói: “Đờ mờ, cậu sắp doạ chết ông đây rồi đó.”
Giang Ức Miên đưa tay cho Cao Vân Lãng một chưởng, “Đêm hôm khuya khoắt còn doạ người, doạ chết người rồi có biết không hả.”
Cao Vân Lãng cười né ra sau, Trần Mặc lại xấu xa nói: “Các cậu làm chuyện hay gì? Mà giật mình vậy.”
Bất chợt, Giang Ức Miên vừa rồi còn ồn ào liền lúng túng vô cùng.
Tạ Ngang trợn Trần Mặc trắng mắt, thấp giọng nói: “Ít nói nhảm đi.”
Trần Mặc dứt khoát nằm bò trên đầu xe Tạ Ngang, nói với Giang Ức Miên đứng bên cạnh ghế lái phụ: “Đại Miên này, cậu chả phúc hậu gì cả nha. Lén lén lút lút lừa Tạ Ngang của bọn tớ đi, thế nào, không định cho cậu ta danh phận gì à.”
“Nói bậy bạ gì thế hả.” Tạ Ngang đi qua siết cổ cậu, kéo người sang bên cạnh.
Trần Mặc không dễ gì tóm được hai người, sao có thể dễ dàng bỏ qua, cậu xoay đầu gọi Quý Quân Hành đứng ở phía sau: “A Hành, cậu nhanh nói với Tạ Ngang đi, cả ngày tới tối thần thần bí bí, có còn là anh em với chúng ta nữa không.”
“Tớ cảm thấy không phải lắm.” Quý Quân Hành hai tay đút túi, đứng trên lề đường, nhẹ lắc đầu.
Lâm Tích nhẹ giọng nói: “Anh đừng nói nữa, lát nữa Ức Miên sẽ nổi nóng đó.”
Cô vừa nói xong, Giang Ức Miên từ ghế lái phụ vòng thẳng tới, hai tay ôm ngực, nhìn Trần Mặc, “Đúng, tớ là cùng Tạ Ngang yêu đương đó.”
“Thế nào? Không được à?” Cô hung dữ nói.
Trong giây lát, xung quanh đều im lặng chợt nổ ra một tràng cười.
Trần Mặc cười nghiêng ngả, ngay cả Quý Quân Hành và Lâm Tích đều nhìn cô ấy, bất đắc dĩ bật cười. Còn Tạ Ngang, trên mặt khỏi phải nói có bao nhiêu vui mừng.
Ngày đó cậu hẹn Giang Ức Miên ăn cơm, vừa bắt đầu hai người còn rất mất tự nhiên, kết quả ăn được một nửa, cậu hạ quyết tâm, hỏi thẳng cô có muốn làm bạn gái của mình hay không. Thế nhưng Giang Ức Miên đồng ý thì đồng ý, nhưng không cho phép cậu nói cho người khác biết, nói là cảm thấy xấu hổ.
Thực ra chuyện bạn bè trở thành người yêu, xấu hổ nhất chính là đối mặt với đám người quen.
Giang Ức Miên tính cách tùy tiện, cũng cảm thấy lúng túng.
Thế là hai người định âm thầm yêu đương, tìm được cơ hội thích hợp, sẽ nói với họ.
Nào biết, đôi tình nhân đêm khuya lúc anh anh em em, lại bị mấy người này dọa cho toát mồ hôi lạnh.
“Không phải không được, chỉ là các cậu yêu đương thì yêu đi, làm gì mà lén lén lút lút vậy chứ.” Trần Mặc cảm thấy buồn cười.
Tạ Ngang thở dài, cậu cũng không muốn được không hả,
Cậu làm sao hiểu rõ được suy nghĩ của con gái chứ, chỉ là cậu luôn bị Giang Ức Miên áp bức thành quen, trước đây lúc không phải người yêu, cậu đã nghe lời cô, bây giờ là bạn gái nhà mình, thì càng phải nghe hơn.
“Sao cậu quản nhiều quá vậy, Lâm Tích và Quý Quân Hành các cậu cũng quản vậy à?”
Cao Vân Lãng ở một bên hờ hững nói: “Lâm Tích và A Hành người ta là quang minh chính đại nha.”
“Chứ ai không quang minh chính đại hả.” Giang Ức Miên nổi nóng.
Trần Mặc hiếm khi có cơ hội cười nhạo hai người họ, đương nhiên sẽ không bỏ qua. Giang Ức Miên nghe phát bực, đuổi theo muốn đánh cậu, Tạ Ngang ở bên cạnh kéo lại.
Trong đêm khuya mát mẻ, Lâm Tích đứng ở một bên, nhìn họ ầm ĩ.
Vừa xoay đầu, Quý Quân Hành đang yên lặng nhìn cô, Lâm Tích chạm vào mắt cậu, đôi môi vốn đang cười, độ cong càng sâu hơn.
Có lẽ chính là trong nháy mắt như thế này, đã khiến cho vô số người cứ mãi nhớ về thời thanh xuân của mình.
Vòng đầu tiên của《Tập kết đi, thiên tài》là tổ chức ở nhà thi đấu tổng hợp của trường, hiện trường hơn một trăm sinh viên đăng ký đều tập hợp đầy đủ. Mỗi người đứng trước một cái bàn, phía trước tất cả các bàn là một màn hình lớn.
Trên bàn của mọi người đều để bảng trả lời câu hỏi và chuông bấm.
Lúc ấn chuông xuống, sẽ thả bảng trả lời câu hỏi trong tay ra.
Người trả lời sai sẽ rời khỏi sàn đấu, cứ ra câu hỏi như thế cho đến khi sàng lọc chọn ra được tám người cuối cùng.
Bởi vì là vòng đầu tiên, nên không cho phép sinh viên tham quan.
Trước khi Lâm Tích đi vào, đặc biệt nói với Quý Quân Hành, không cần đợi mình. Sau khi cô thi xong, sẽ điện thoại cho cậu.
Mười câu hỏi đầu tiên, gần như không ai trả lời sai, kết quả dần gia tăng độ khó, có người bắt đầu phạm sai lầm.
Lâm Tích nhìn thời gian trên màn hình lớn, đã qua ba tiếng.
Cô nhúc nhích chân mình, đứng lâu, dễ bị tê.
Đến cuối cùng khi cô bước ra khỏi nhà thi đấu, vừa cúi đầu định lấy di động ra khỏi túi xách. Một ly trà sữa nóng dán vào gò má cô, Lâm Tích ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên trước mặt, trên mặt nháy mắt hé ra nụ cười.
“Uống chút đi.” Quý Quân Hành biết nhà thi đấu chắc chắn không thể mở điều hòa, bây giờ là tháng mười hai, đứng lâu như vậy, khẳng định rất lạnh.
Lâm Tích uống một ngụm trà sữa, dịch thể vừa ấm vừa ngọt chậm rãi chảy vào dạ dày, cả người cô cũng cảm thấy thoải mái hẳn lên, rồi mới nói: “Sao anh không hỏi em kết quả?”
“Nếu ngay cả vòng thi phụ cũng không vào được, thì em cũng quá có lỗi với sự huấn luyện của anh rồi đấy.” Quý Quân Hành lười biếng nói.
Lâm Tích nghe cậu nhắc đến huấn luyện, lại đỏ mặt.
Cái tên xấu xa này.
Bởi vì vòng thi phụ diễn ra vào trung tuần tháng một, cho nên Lâm Tích còn có thời gian một tháng để chuẩn bị, ngược lại cũng không vội. Thay vào đó, cuối năm sắp đến, mắt thấy lễ giáng sinh và tết nguyên đán cũng sắp đến. Cho dù là các phân viện hay các tổ chức đoàn thể, đều bắt đầu chuẩn bị các hoạt động chào mừng.
Mỗi năm trường học sẽ tổ chức tiệc năm mới toàn trường, việc đó vô cùng long trọng, cho nên các phân viện muốn chuẩn bị tiệc năm mới, thì phải tránh thời gian này ra.
Năm nay vừa vặn là năm mươi năm thành lập phân viện kỹ thuật tin học, vì thế phân viện chuẩn bị tiệc chào mừng.
Hội học sinh của phân viện đã cho lớp trưởng các lớp nhiệm vụ, chính là mỗi lớp đều phải có một tiết mục. Nếu một lớp không thể đưa ra tiết mục, cũng có thể kết hợp với lớp khác đưa ra tiết mục, dù sao một khoa ít nhất cũng phải có hai tiết mục.
Nghe nói ngay cả giáo viên của học viện tin học cũng có tiết mục tốp ca.
Sau khi họ học xong, lớp trưởng Hà Đông kéo mọi người lại, gần như là cầu xin nói: “Tớ cũng đã nói với lớp bên cạnh rồi, hai lớp chúng ta làm cùng một tiết mục. Cũng không thể để bên cạnh đưa hết người ra được, các cậu hãy rủ lòng thương, ai có thể dâng hiến vì lớp đi.”
“Lớp trưởng, muốn diễn gì thế?” Có người hỏi.
Hà Đông nói: “Khiêu vũ đường phố, đương nhiên, các cậu yên tâm, sẽ không khó lắm đâu, học vài ngày là được à.”
Một đám con trai bình thường rất xấu hổ, làm sao sẽ khiêu vũ.
Chử Tây Tây nhìn Lâm Tích, bỗng nói: “Lâm Tích, không phải cậu là người của câu lạc bộ khiêu vũ à, cậu lên đi.”
Mắt Hà Đông phát sáng, ngạc nhiên hỏi: “Lâm Tích, cậu biết khiêu vũ hả?”
“Tớ chỉ học không đến một năm thôi.” Lâm Tích bất đắc dĩ nói.
“Không sao, mọi người đều không phải dân chuyên nghiệp mà, chúng ta chỉ tham gia góp vui thôi.” Hà Đông vui vẻ nói.
Kể từ sau khi Lâm Tích tham gia cuộc thi lần trước, gan đã lớn hơn một tí. Huống hồ trong lớp cũng quả thực không có ai khác có thể phối hợp với lớp bên cạnh, cuối cùng bởi vì lớp bên cạnh đều là nam, mà chỉ có mỗi Lâm Tích là nữ.
Cho nên lúc xếp hàng khiêu vũ, đều lấy cô làm chủ, để cô đứng ở giữa.
Cô vì luyện múa, nên mấy hôm nay cũng ít gặp Quý Quân Hành, lúc cậu hỏi, Lâm Tích cũng ngại nói.
Mãi đến đêm dạ tiệc đó, lúc Lâm Tích cầm đồ định đi đến hội trường chuẩn bị trước, thì Chử Tây Tây cười nói: “Lâm Tích, đêm nay cậu phải lấp lánh cả hội trường, tranh thủ mê hoặc Quý đại thần nhà cậu đi.”
Lâm Tích: “Anh ấy sẽ không đến xem đâu.”
“Quý đại thần cũng là sinh viên của học viện tin học, vì sao anh ấy lại không đến?” Chử Tây Tây kỳ lạ nói.
Lâm Tích chợt mù mờ, sững sờ đứng đó. Sao cô có thể ngốc vậy chứ, chỉ nhớ Quý Quân Hành không cùng một khoa với cô, nhưng lại hoàn toàn quên mất hai người họ vẫn ở cùng một phân viện. Đây là dạ tiệc của phân viện, cậu ấy đương nhiên sẽ đến rồi.
Đến khi cô đến hậu đài, vừa thay quần áo xong, chuẩn bị hóa trang diễn tập.
Kết quả một học tỷ nhìn quần áo cô, lắc đầu nói: “Lâm Tích, em phải đổi cái áo thun này đi.”
Bởi vì họ là khiêu vũ đường phố, quần là kiểu rộng rãi, mọi người thống nhất mua chung. Còn áo thun trắng, không có yêu cầu gì, chỉ cần màu trắng là được.
Lâm Tích cúi đầu nhìn, áo thun trắng mà, có sai đâu.
Học tỷ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Chị biết em chắc chắn không có, nên đem áo mình theo cho em mượn nè. Yên tâm, chị đã giặt rồi, sạch lắm.”
Thế là Lâm Tích bị giục đi thay áo, đến khi cô thay vào mới phát hiện, khó trách vừa rồi cô cầm trong tay cứ cảm thấy không đúng. Áo thun trắng này có hơi ngắn, lúc đứng im, cũng có thể lộ ra tí eo. Nếu lên sân khấu, chỉ cần nhún nhảy, chắc chắn sẽ lộ một đoạn eo.
“Học tỷ, cái này ngắn quá. Em không thể mặc được đâu.” Lâm Tích cách tấm rèm, thấp giọng nói.
Học tỷ vén rèm đi vào, đến khi cô ấy nhìn thấy áo Lâm Tích mặc, mắt chợt sáng, vui vẻ nói: “Chị biết ngay cái áo này em mặc chắc chắn hợp mà, em xem eo em nhỏ biết bao.”
Eo Lâm Tích thực sự nhỏ, hơn nữa cô còn trắng, chỉ lộ ra chút xíu eo thôi, cũng trắng nõn đến chói mắt.
“Đây là dạ tiệc của trường, em sợ cái gì, huống hồ cái này chỉ lộ éo có chút xíu à.” Học tỷ cười nhìn cô, bất đắc dĩ nói: “Bây giờ cũng đã thời đại nào rồi, em còn bảo thủ vậy hả.”
Bởi vì học tỷ cứ khuyên mãi, Lâm Tích nghĩ nghĩ, cắn răng đi ra tụ họp với những người khác.
Bảy giờ tối, dạ tiệc chính thức bắt đầu.
Lãnh đạo chủ chốt trong viện đều có mặt, hội học sinh phân viện đặc biệt mua rất nhiều lightstick dùng cho buổi hòa nhạc. Lâm Tích và bạn tìm một góc, tập luyện lại bước nhảy của mình. Cho đến khi có người đến gọi họ lên sân khấu.
Đèn sân khấu vụt tắt, Lâm Tích đi nhanh lên sân khấu, bày ra tư thế.
Các bạn phía sau cũng đến chỗ, sau đó âm nhạc vang lên, một chùm ánh sáng chiếu lên người họ.
Hôm nay Lâm Tích không những trang điểm, mà tóc cũng được xử lý công phu. Cô luôn để tóc đen thẳng dài, hôm nay được học tỷ dùng dụng cụ uốn tóc uốn thành tóc xoăn dài, lại cột một túm tóc thành búi củ tỏi. Tóc xoăn quyến rũ, kiểu tóc búi củ tỏi hoạt bát, ngay lúc này cách trang điểm này của cô, ngay cả mấy cô bạn cùng phòng ngủ ở phía dưới sân khấu cũng có chút không dám quen.
Rất thanh xuân rất xinh đẹp.
Biết rõ phía dưới sân khấu có hàng trăm đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô, nên Lâm Tích cố gắng bình tĩnh, bắt đầu nhảy theo tiếng nhạc.
Tiếng nhạc hơi sôi nổi, phong cách vũ đạo lần này của họ là điệu nhảy đẹp trai, vì sự đồng đều của vũ đạo này, họ đã luyện tập một tuần.
Quả nhiên, động tác mở màn bắt đầu, phía dưới sân khấu bắt đầu vang lên tiếng hô đầy kinh ngạc.
Giữa đoạn, Lâm Tích có một màn độc vũ ba mươi giây, cô mang theo ý cười, nhìn xuống sân khấu.
Cô gái trên sân khấu, mặc quần rộng rãi, ống quần trên chân trái được kéo lên trên mắt cá. Lúc cô lắc hông, phần eo bên dưới áo thun trắng như ẩn như hiện, dưới ánh đèn càng thêm trắng nõn. Mỗi một nhịp, mỗi một nốt, khoảnh khắc này, cô vừa sống động lại tinh xảo.
Bạn học bên dưới sân khấu, bắt đầu điên cuồng hoan hô.
Ba người bạn cùng phòng của Lâm Tích ra sức cổ vũ cho cô, chân cũng dẫm đến phát đau.
Màn biểu diễn này chỉ có ba phút, lúc họ lui xuống sân khấu, tiếng vỗ tay như sấm. Tất cả mọi người đều nhiệt liệt hoan hô họ.
Lúc Lâm Tích đi ra hậu đài, chân cũng lơ lửng.
Ngay cả chính cô cũng không dám tin, cô vậy mà có thể nhảy múa trước mặt hàng trăm người.
Cho đến khi cô đi đến bên cạnh bậc thềm, cô cúi đầu, nhìn thấy một thiếu niên mặc tây trang màu đen, đứng ở đó, ánh mắt khó hiểu nhìn cô.
“Quý thần, đến lượt các cậu lên sân khấu rồi.”
Bạn học phụ trách quy trình tiết mục bên cạnh, vội nói.
Lâm Tích sững sờ, cô cũng không biết Quý Quân Hành cũng có biểu diễn. Lúc cô từ từ đi xuống, đi ngang qua cậu, bỗng nhiên ngón tay của mình bị người kia khẽ khàng móc lấy.
Bởi vì hậu đài quá hỗn loạn, chỉ chạm nhẹ nhau một cái, thì Quý Quân Hành đã bị đẩy lên sân khấu.
Lâm Tích vừa đi xuống, vội chạy đến thính phòng.
Cô tìm được chỗ bọn Chử Tây Tây đang ngồi, lúc này tiết mục của nhóm Quý Quân Hành đã bắt đầu. Là hợp tấu đàn tranh và violin.
Cậu mặc một bộ tây trang màu đen, đứng dưới ánh đèn, tuấn tú đến mức khiến mọi người không thể dời mắt.
Violin kẹp trên cổ cậu, hai tay hơi đưa lên, làm ra tư thế chuẩn bị kéo đàn.
“Quý đại thần nhà các cậu đẹp trai quá đi.” Mặc dù cậu còn chưa kéo đàn, nhưng Chử Tây Tây đã không chịu nổi.
Dáng người Quý Quân Hành thực sự quá chuẩn, bình thường mặc một cái áo thun đơn giản cũng đã rất đẹp rồi, chưa kể lúc này còn mặc tây trang quy củ, hơn nữa tây trang của cậu thỏa đáng lại có hình, dường như là đặt may.
Trên sân khấu vang lên tiếng nhạc, Chử Tây Tây nhìn cô gái mặc đầm trắng đàn đàn tranh kia, thấp giọng nói: “Lâm Tích, cậu xem cô gái kia kìa, ánh mắt cô ta nhìn Quý đại thần nhà cậu, có phải ánh mắt rất đưa tình không.”
Uhm đúng vậy, cô gái đàn đàn tranh kia, trên tay thì đàn, nhưng mắt cứ nhìn cậu.
Trong nụ cười mang theo ngọt ngào.
Thật chói mắt.
“Lâm Tích, đợi lát nữa tiết mục của Quý đại thần kết thúc, cậu lên tặng hoa cho anh ấy đi.” Chử Tây Tây thấp giọng nói.
Lâm Tích nói: “Đừng quậy, hoa đâu mà tặng hả.”
Nào biết cô vừa nói xong, Diệp Khả từ phía dưới chỗ ngồi, cầm lên một bó hoa đưa cho cô, “Này, đi tặng đi.”
Lâm Tích trợn tròn mắt nhìn bó hoa này, Diệp Khả hờ hững nói: “Vốn là ba người bọn tớ định tặng cho cậu, chúc mừng cậu lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn. Nhưng bây giờ cậu tặng cho Quý đại thần, bọn tớ cũng không để ý đâu.”
Tiêu Phương Vũ ngồi xa nhất cũng gật đầu, “Tớ rất tán thành.”
Trong lòng Lâm Tích nóng bừng, vừa vui vẻ vừa lúng túng.
Cho đến khi màn biểu diễn của Quý Quân Hành kết thúc, cô bị Chử Tây Tây đẩy một cái, “Đi nhanh.”
Lâm Tích nhìn người trên sân khấu, nhắm mắt hạ quyết tâm, lên sân khấu biểu diễn cô cũng làm rồi, tặng một bó hoa còn có thể thế nào.
Thế là cô từ bên cạnh bậc thềm chạy thẳng lên, nhét bó hoa vào trong ngực cậu. Lúc Lâm Tích thấy tay cầm đàn violin của cậu ôm lấy hoa, thì xoay người định đi xuống.
Ngay lúc này tiếng ồn ào bên dưới sân khấu đã vang lên.
Nào biết cô vừa xoay người đi, cổ tay đã bị người phía sau kéo lại.
Ánh đèn giống như cố ý chiếu lên hai người họ, cả người Lâm Tích bị một cỗ sức mạnh kéo qua.
Xung quanh tất cả bắt đầu trở nên mơ hồ, duy chỉ có cậu trước mắt cô, là chân thực đến thế.
Lúc môi cậu dán lên, cả người Lâm Tích run nhẹ.
Dưới sân khâu tiếng dậm chân và tiếng hoan hô, gần như muốn lật tung mái nhà.
Nhưng cô lại nghe thấy rõ ràng lời cậu nói bên tai mình.
“Lâm Tích, làm bạn gái anh nhé.”
Lời của tác giả:
A a a a a a Quý trêu ghẹo của tôi ơi, cậu đây là muốn mạng của tôi mà.