Thời Gian Cùng Anh, Vừa Hay Đúng Lúc

Chương 23




Tháng mười vốn là tháng đầu mùa thu, nhưng nắng gắt cuối thu lại ập đến, trên đường buổi chiều không những không có gió, mà oi bức đến mức khiến người ta có chút khó chịu. Dòng người qua lại, vẫn có nhiều người mặc trang phục mùa hè.

Thỉnh thoảng có cô gái mặc váy ngắn, đi ngang qua bên cạnh.

Quý Quân Hành mặc kệ người khác, cậu chỉ muốn biết, Lâm Tích vì sao lại mặc bộ đồ kỳ lạ như vậy.

Lâm Tích cũng không ngờ, cô mới đi làm thêm ngày đầu tiên, đã bị Quý Quân Hành bắt gặp.

Cô khẽ mím môi, trong tay vẫn cầm xấp tờ rơi dày cộm.

Trên tờ giấy, là mấy chữ quán cà phê Mèo của Đẩu đại.

“Cậu đang làm gì đây?” Thái dương cậu giật mạnh, nếu không phải hết sức kiềm chế, chỉ sợ rằng đã kéo cô đi khỏi chỗ này rồi.

Lâm Tích sững sờ.

Đúng lúc có hai nữ sinh mặc váy bồng bềnh đi qua, họ nhìn Quý Quân Hành và Lâm Tích, lại nhìn thấy tờ rơi trong tay Lâm Tích, không nhịn được bước tới hỏi: “Mỹ nữ, cậu là nhân viên của quán cà phê hầu gái sao?”

Quán cà phê hầu gái???

Quý Quân Hành cảm thấy thái dương càng giật mạnh dữ dội, ở cùng với bọn Tạ Ngang, cậu luôn là người trầm ổn thản nhiên nhất, trên cơ bản không có thứ gì có thể khiến cậu dễ dàng nổi giận.

Nhưng bây giờ, cậu thật sự hơi nổi giận.

Lâm Tích không để ý đến cậu, cô nghiêm túc giải thích: “Không phải là quán cà phê hầu gái đâu, là quán cà phê Mèo đấy ạ.”

“Quán cà phê Mèo? Là chủ đề Mèo ấy hả?” Trong đó cô gái mặc váy bồng màu hồng, đội tóc giả màu vàng tò mò hỏi.

Lâm Tích suy nghĩ, “Trong quán nuôi rất nhiều mèo, vào quán không những có thể gọi thức uống và đồ ngọt, mà còn có thể chơi với mèo nữa.”

Thực ra hôm qua lúc cô tìm được công việc này, cũng cảm thấy rất mới mẻ.

Nhất là lúc biết được trong quán có nhiều mèo, đều trị giá hơn mấy vạn, thì bị giật mình đến mức mở to mắt. Ở trong thôn, rất nhiều nhà cũng nuôi mèo, nhưng những con mèo đó đều là mèo nhà, lông không sáng và rậm rạp, bộ dạng cũng không đẹp như mèo kiểu này.

Một cô gái mặc váy dù màu tím nhạt, chợt kinh hỷ nói: “Tớ biết rồi, quán cà phê này rất phổ biến ở bên Nhật đó.”

Hai người vốn đều là người thích Cosplay, đồ đang mặc trên người cũng là loại váy mang phong cách Lo lita.

Cho nên họ hỏi rõ địa chỉ của cửa hàng, chuẩn bị đi qua.

Sau khi hai cô gái này đi, Lâm Tích như được cổ vũ, dù sao đây cũng là lượt khách đầu tiên cô kéo về được cho cửa hàng.

Chỉ là đến khi vẻ vui mừng của cô vừa lộ ra, thì nhìn thấy Quý Quân Hành hai tay đút túi, vẻ mặt lạnh nhạt đợi ở bên cạnh.

Ặc, quên mất cậu ấy rồi.

Lúc này Lâm Tích mới nhìn rõ ăn mặc của cậu, áo hoodie tay ngắn màu trắng, quần short màu đen, trên lưng thắt dây nịt màu đỏ đen, thắt lưng hơi dài, gần như sắp kéo đến đầu gối. So với lúc bình thường mặc đồng phục ở trường, thì cách ăn mặc này trông có vẻ vừa đẹp vừa hơi ngượng ngùng.

Cảm giác tim đập nhanh kia lại trở về.

Rõ ràng trong lòng đã cảnh cáo với mình, nhưng lúc thật sự gặp được cậu, mới phát hiện, thích, là sẽ không bị xem nhẹ.

Quý Quân Hành thấy cô cuối cùng lại nhìn thấy mình, trực tiếp hỏi: “Cậu ở đây làm gì?”

Nói xong, cậu lại quan sát từ trên xuống dưới một lượt.

Lớp một cũng có nữ sinh chê quần đồng phục quá xấu, sẽ lén lút mặc váy và quần jeans, nhưng chắc chắn không bao gồm Lâm Tích trong đó. Lâm Tích ở trường luôn mặc đồng phục nề nếp.

Đây là lần đầu tiên Quý Quân Hành nhìn thấy cô mặc váy.

Giờ phút này họ đứng ở bên đường, bên cạnh thỉnh thoảng có người đi ngang qua, có những nam sinh đi qua còn sẽ ngoảnh đầu lại nhìn.

Cuối cùng Quý Quân Hành không nhịn được, cầm cổ tay cô lên, kéo sang bên cạnh.

Cho đến khi đứng trong con hẻm yên tĩnh, cậu mới hỏi lại lần nữa: “Không phải cậu nói Quốc Khánh về nhà sao?”

Lâm Tích rũ đầu, nhìn mũi chân mình, nhỏ giọng nói: “Có chút chuyện, nên không về nữa.”

“Nếu không về nhà, vì sao không điện thoại cho tớ?”

Lâm Tích bị giọng điệu đương nhiên này của cậu khiến cho mơ hồ, cuối cùng cô ngẩng đầu nhìn cậu, “Điện thoại cho cậu làm gì?”

“Đương nhiên là đón cậu đến nhà tớ.” Quý Quân Hành thật sự bị cô chọc tức.

Lúc này không chỉ mỗi thái dương giật mạnh, mà ngay cả sọ não cũng bắt đầu đau. Cô gái này là cố tình ầm ĩ với cậu đây sao? Nếu biết cô không về quê, sao cậu có thể không đón cô đến nhà mình được chứ.

Lâm Tích nghe thấy trong giọng nói của cậu mang theo chút tức giận, thì mềm giọng nói: “Tớ hơi bận, không tiện đi lắm.”

“Là bận cái này?” Quý Quân Hành thật sự không hiểu cô.

Cuối cùng, cậu nhìn tờ rơi trong tay cô, “Lâm Tích, cậu thiếu tiền sao? Nếu cậu thiếu tiền có thể…… với tớ.”

“Tớ không cần.” Lâm Tích biết câu tiếp theo cậu sắp nói là gì, liền chặn cậu lại.

Quý Quân Hành bị phản ứng này của cô làm cho lờ mờ, cậu tưởng là mình dọa cô, nên miễn cưỡng đè cơn giận trong lòng xuống, cố gắng nhỏ nhẹ nói: “Lâm Tích, cậu có chuyện gì đều có thể nói với tớ, tớ có thể giúp cậu.”

“Tớ thật sự không cần.” Lâm Tích không nhịn được nắm chặt tờ rơi trong tay.

Quý Quân Hành không hiểu nói tiếp: “Cậu rốt cuộc là thế nào, gặp phải khó khăn gì, nếu thật sự là thiếu tiền……”

Lần thứ hai cậu nhắc đến tiền, Lâm Tích cuối cùng không nhịn nổi nữa.

Cô nhìn Quý Quân Hành, ra sức kiềm chế, nhưng trong cổ họng vẫn mang theo giọng run rẩy không kiềm được, “Tới thiếu tiền, bởi vì tớ muốn trả hai ngàn tệ cho cậu. Cho nên cậu đừng hỏi nữa.”

Hai ngàn tệ……

Sốt ruột trên mặt Quý Quân Hành bỗng ngưng trệ, cậu nhìn cô, mi tâm hơi cau, bất đắc dĩ nói: “Ai muốn cậu trả tiền, ai nói với cậu……”

“Là tự tớ muốn trả tiền cho cậu. Ngày đó tớ đã muốn trả cho cậu.”

Giọng Lâm Tích hơi ngừng lại, hoàn toàn là đau xót: “Chỉ là trên người tớ không có nhiều tiền, tớ chỉ có thể kiếm trước một phần, từ từ gom góp trả cho cậu.”

Cô cũng muốn trả tiền cho cậu ngay lập tức, nhưng cô thật sự không có.

Mà cô không thể mở miệng xin bố mẹ món tiền này.

Vẻ mặt của Quý Quân Hành hoàn toàn thay đổi, cậu nói: “Lâm Tích, tớ nạp tiền thẻ cơm cho cậu, là hy vọng cậu cố gắng học tập, không cần lo lắng gì cả. Chứ không phải muốn cậu trời nắng nóng như vậy lại ở ngoài đường phát tờ rơi, làm thêm trả tiền cho tớ.”

Cậu là đau lòng cô, mới sẽ nạp tiền cho cô.

Nếu thời tiết nóng như vậy mà cô ra ngoài làm thêm, vậy thì chuyện cậu làm còn có ý nghĩa gì nữa.

Bàn tay Lâm Tích hơi run rẩy, phải nói thực ra cả người cô đều run rẩy, cô kiềm chế chính mình, vậy mà vẫn cố gắng nặn ra nụ cười, “Tớ biết cậu có ý tốt, chỉ là tớ không thể vô duyên vô cớ lấy tiền của cậu được.”

“Cái gì gọi là không thể vô duyên vô cớ lấy?” Quý Quân Hành tức cười.

Lâm Tích không nhìn cậu, khẽ nói: “Chúng ta đều là học sinh, hai ngàn tệ là số tiền quá lớn, tớ không thể tùy tiện nhận……”

Quý Quân Hành trực tiếp cắt đứt lời cô, “Lâm Tích, cậu đang khó chịu cái gì? Nếu tiền làm cho cậu không thoải mái, vậy thì cậu hãy xem nó như một món quà có được không? Lúc bọn Tạ Ngang tổ chức sinh nhật, tớ cũng sẽ tặng quà, cậu xem như là quà tớ tặng sinh nhật trước cho cậu đi nhé.”

Giọng điệu của cậu thật sự dịu lại.

Nhưng cậu vẫn nhìn thấy thiếu nữ trước mặt, khẽ lắc đầu.

Mi tâm cậu giật mạnh, cho đến khi thiếu nữ trước mắt khó khăn mở miệng lần nữa, cô nói: “Cho dù cậu tặng quà đắt tiền cho họ, thì lần sau họ cũng có thể tặng lại cho cậu, đền ơn cậu, nhưng mà tớ không thể.”

Cô không có tiền.

Giống như cô không thể thoải mái vui vẻ nhận hai ngàn tệ này của Quý Quân Hành, bởi vì cô không thể đền ơn cho cậu, cho nên dứt khoát không nên nhận là được.

“Tớ lúc nào nói muốn cậu đền ơn, cậu rốt cuộc có hiểu ý của tớ không hả?”

Cuối cùng, Lâm Tích cũng cắt đứt lời cậu, cô nhìn thẳng cậu, vẻ mặt khổ sở, cô hỏi: “Hai chúng ta là quan hệ gì, tớ dựa vào cái gì mà nhận nhiều tiền của cậu như vậy, dựa vào sự đồng tình và bố thí của cậu sao?”

Nếu lúc trước nhắc đến tiền đã chọc trúng Lâm Tích, vậy thì lúc Lâm Tích nói ra hai chữ bố thí, đã chọc giận Quý Quân Hành.

Cậu cười lạnh, “Bố thí? Cậu thật sự nghĩ tớ làm vậy là bố thí ư? Cậu tưởng tớ là Tản tài đồng tử gì đó hả? Tùy tiện ở trên đường người nào tớ cũng sẽ đáng thương người ta, đồng tình với người ta, bố thí cho người ta?”

“Tớ con mẹ nó chỉ là muốn để cậu sống ở trường này thoải mái một chút, vui vẻ một chút mà thôi, việc này có sai sao?”

Cô hoảng hốt, ngơ ngác nhìn cậu.

Đột nhiên, di động Quý Quân Hành vang lên, tiếng chuông kẹp giữa hai người, nhưng một chút cũng không phá vỡ bầu không khí cứng nhắc kia.

Cậu không nhận, chuông reo một hồi rồi mới tắt, nhưng không bao lâu lại vang lên.

Lần này, Quý Quân Hành nghe máy, không biết bên kia đã nói gì, mà cậu nổi giận nói: “Đừng con mẹ nó giục tớ nữa, các cậu đi trước đi, tớ đến ngay.”

Nói xong cậu cúp máy, Tạ Ngang ở đầu dây bên kia cũng mù mờ.

Trần Mặc đội mũ lưỡi trai đứng bên cạnh thấy cậu thế này, liền hỏi: “Khi nào A Hành đến?”

Tạ Ngang bỗng xoay đầu nhìn cậu, vẫn là dáng vẻ sửng sốt kia, “A Hành nói với tớ, đừng con mẹ nó giục nữa, bảo bọn mình đi trước đi, cậu ấy đến ngay.”

Trần Mặc và Cao Vân Lãng đứng ở bên cạnh cậu cùng lúc nhìn tới.

Cao Vân Lãng lắc đầu nói: “Tớ không tin đây là lời A Hành nói.”

Trần Mặc gật đầu: “Tớ cũng không tin.”

Trong mắt họ, Quý Quân Hành bình thường là như thế, họ chưa từng thấy cậu nổi giận bao giờ, càng đừng nói là chửi thề.

Tạ Ngang chỉ còn thiếu chỉ lên trời thề, cậu nói: “Thật đó, tớ nghe rất rõ ràng.”

Còn bên này Quý Quân Hành nhìn Lâm Tích, cuối cùng hỏi: “Lâm Tích, cậu đừng làm thêm nữa được không? Cậu xem như lần này là quà tặng đi, đợi lần sau sinh nhật tớ, cậu cũng tặng quà cho tớ, không cần đắt tiền đâu, chỉ cần tâm ý của cậu là được.”

“Xin lỗi, Quý Quân Hành, tớ không thể……” Lâm Tích khó khăn mở miệng.

Cô còn chưa nói hết, thì thiếu niên ở đối diện đã cười lạnh một tiếng, mặt đầy thất vọng.

Cậu lạnh nhạt nói: “Được thôi, cậu thích thế nào thì thế ấy. Xem như tớ dài tay vậy.”

Nói xong, cậu xoay người, đầu không ngoảnh lại bước đi.

Rất nhanh, bóng dáng của cậu biến mất ở chỗ ngoặt ngay hẻm. Lâm Tích ngơ ngác nhìn giao lộ, giống như vẫn có thể nhìn thấy cậu.

Sau đó, nước mắt cô luôn kiềm nén cuối cùng rơi xuống.

Từng giọt nước mắt, lộp bộp rơi xuống.

Cô biết cậu có ý tốt, cô đều biết.

Nhưng làm thế nào đây, đó là thiếu niên cô thích, cô không muốn để cậu đồng tình cô, không muốn để cậu nhìn thấy sự tự ti và nghèo khó của mình được. Cô cũng muốn thẳng lưng đứng bên cạnh cậu.

Bởi vì trong hẻm thỉnh thoảng vẫn có người đi qua, nên Lâm Tích dùng ống tay áo lau nước mắt.

Nhưng nước mắt càng lau lại càng nhiều, cuối cùng cô dứt khoát dùng tay áo che mắt mình lại, đứng yên ở đó, bật khóc thành tiếng.

Vào lúc cô đang khóc, một tiếng thở dài như có như không truyền đến.

Lâm Tích mở cánh tay ở trước mắt ra.

Thiếu niên cao lớn vẻ mặt bất dĩ kia, đang đứng trước mặt cô.

Lâm Tích không nói chuyện, cậu cũng không nói. Hai người cứ thế nhìn nhau, cho đến khi Quý Quân Hành cầm tờ rơi trong tay cô kéo cô ra ngoài.

Cô dàn giụa nước mắt nhìn cậu.

Thì nghe thiếu niên này hung dữ nói: “Hai người phát, có thể nhanh hơn chút.”

*

Phát tờ rơi xong, Lâm Tích giương mắt nhìn cậu, khẽ đề nghị: “Nếu không đến quán bọn mình ngồi nghỉ một lát, chỗ đó có điều hòa.”

Mặc dù đã là tháng mười, nhưng đứng dưới nắng phát tờ rơi hơn một tiếng đồng hồ, trên trán cậu đều rịn đầy mồ hôi, sau lưng áo cũng hơi ướt đẫm.

Quý Quân Hành trở mặt, không nói chuyện.

Lâm Tích ngoan ngoãn đi trước dẫn đường.

Nào biết lúc họ vừa vào quán cà phê, nhân viên thu ngân bên trong vừa nhìn thấy Lâm Tích, trên mặt vui mừng, gọi: “Lâm Tích, em đến giúp chị một chút với.”

Hóa ra đang đứng trước quầy thu ngân là một cặp đôi người nước ngoài.

Nhân viên thu ngân vốn không biết tiếng Anh, hoàn toàn nghe không hiểu họ đang nói gì.

Lâm Tích đi qua, hỏi họ muốn chọn gì, kết quả mới phát hiện, hai người này là người Pháp, tiếng Anh cũng không tốt.

Thế là bốn người mắt to trừng mắt nhỏ, đối phương sốt ruột huơ tay múa chân, Lâm Tích và nhân viên thu ngân vẫn không hiểu ý của họ.

Vào lúc không ai biết phải làm thế nào, thì thiếu niên luôn đứng ở cửa đi đến.

Cậu đứng bên cạnh hai người nước ngoài, vừa mở miệng, đã khiến mọi người hoàn toàn chấn động.

Hai người Pháp nghe thấy tiếng Pháp lưu loát của cậu, thì vui mừng vỗ vai cậu.

Đến khi đưa hai người này đến bàn, Lâm Tích cảm kích nhìn cậu.

Cô thấy trên mặt cậu vẫn có mồ hôi, định mua cho cậu một ly đồ uống lạnh, mở miệng hỏi: “Quý Quân Hành, cậu có muốn……”

“Đừng nói chuyện với tôi.” Lời của cô bị thiếu niên lạnh nhạt cắt đứt.

Lâm Tích sững sờ.

Sau đó cậu đút hai tay vào túi, vẻ mặt càng thêm lạnh nhạt.

“Tôi còn đang giận.”