Thời Gian Của Chúng Ta

Chương 27




“Tôi muốn đưa ông nội tới sống cùng!” Y ngồi trong xe trực tiếp đưa ra điều kiện.

Tạ Giang từ chối cho ý kiến, gật đầu biểu hiện mình đã biết.

Hai tay còn bị chiếc còng gắt gao siết chặt, nơi cổ tay sớm đã bị hằn lên mấy vệt đỏ chói mắt, thân thể từ sớm đã thấm mệt ngả ra ghế ngủ một giấc, tới nơi ngừoi kia cũng không gọi y dậy, cứ như vậy một mạch đưa y về phòng.

Trải qua một ngày dài mệt mỏi, Từ Hi ngủ say đến nỗi nằm mộng, trong mộng có một người đã ôn nhu khẽ hôn lên trán y, cảm giác chân thật đến nỗi khiến y muốn mở mắt ra nhìn xem ngừoi đó là ai, trong lúc mơ hồ y còn nghe được thanh âm của cửa đóng mở.

Ánh nắng ấm áp chiếu sáng cả căn phòng, Từ Hi mở mắt, vì bị chói mà đôi mày khẽ chau lại. Hiện tại đã là 8h sáng rồi, phải gọi điện báo cho ông chủ một tiếng, bằng không có lẽ sẽ bị sa thải mất, rồi sau đó còn về nhà rước ông nội tới đây nữa.

Vừa mở cửa bước ra ngoài, khi mà y đinh ninh rằng Tạ Giang đã sớm rời khỏi thì ngược lại hắn đang ngồi ở phòng khách xem báo, đi xuống tới nơi mới phát hiện hình như có gì đó không đúng lắm.

“Sao anh giờ này còn ở đây? Không tới công ty sao?”

Tạ Giang không nhìn y, vẫn như cũ chăm chú vào tờ báo “Không cần, chút nữa tôi ra ngoài cậu có đi cùng không?”

“Đi đâu cơ?” Y không hiểu lắm nên hỏi lại lần nữa.

“Đi đón ông nội cậu tới đây!”

“…”

———————————–

Sân bay không hiểu vì sao hôm nay lại đông ngừoi tới vậy, Từ Hi sốt ruột đứng chờ mà cả người không đứng yên được một chỗ, cứ chốc chốc lại nhìn bảng thông báo chuyến bay.

“Sao lâu như vậy?”

“Có lẽ sắp tới rồi!” Tạ Giang đứng tựa ngừoi vào cột lớn cạnh hàng ghế chờ, loại thời trang này ít khi nào thấy hắn diện nhưng một khi đã khoác vào ngừoi hắn rồi thì bất kỳ dạng trang phục nào cũng đều trở nên đẹp một cách kỳ lạ.

Mấy cô gái, thậm chí cả những chàng trai nữa, đi qua không kìm được quay lại nhìn hắn một cái, điều này khiến cho Từ Hi cảm thấy vô cùng kỳ quái “Bọn họ làm gì nhìn anh chăm chú thế?”

Hắn nhếch môi cừoi, hai tay vòng trước ngực, chỉ trả lời đơn giản “Không biết!”

Đột nhiên hắn bước đi, y thấy hắn có ý định đi nơi khác, nhưng chưa kịp hỏi đã bị kéo theo.

“Ông cậu tới rồi kìa!”

“…” Hắn còn nhạy hơn cả y sao. Nhanh như vậy đã nhìn thấy lão nhân gia trong đám đông hỗn độn ấy.

Nhìn thấy y, lão Từ cũng cao hứng gọi lớn “Tiểu Hi! Tiểu Hi à!!!”

“Ông nội!” Y mừng rỡ chạy tới ôm lấy ông, hai người cùng nhau đi ra khỏi khu vực đông người mới nói chuyện.

“Cháu đột nhiên bảo đám ngừoi quái dị kia tới rước ông nội tới đây để làm gì a?”

Từ Hi mỉm cừoi gật đầu “Đúng vậy, hôm qua cháu tham dự một buổi tiệc, chợt cảm giác được bản thân thực ra vẫn thích không khí ở thành phố này hơn!”

Lão Từ cừoi khổ xoa đầu đứa cháu của mình “Ngốc quá, cháu muốn có thể tự mình đi mà, kéo theo ông nội chẳng phải thêm phiền sao!”

Tạ Giang từ đâu chen vào giữa “Xin chào, cháu họ Tạ, tên Giang, là bạn thân của Từ Hi!”

Ông vui vẻ gật gù “Vậy sao, nếu thế nhờ cháu chiếu cố Tiểu Hi nhà ông một chút, đứa trẻ này rất lơ đãng, nó …”

“Ông nội …” Từ Hi hết cách chỉ còn nước gọi tên nhắc nhở, để mấy chuyện mất mặt đỡ bị phanh phui trước người khác.

Tạ Giang mỉm cười “Cũng trễ rồi, chúng ta đi ăn cơm trưa nhé, Từ gia gia, cháu nghĩ là ông sẽ thích món Trung Quốc hơn nhỉ!”

Ông hơi lạ lẫm với loại danh xưng này, món Trung Quốc là món gì? Quay sang quan sát cháu trai một lúc, chờ y cho câu trả lời.

Rốt cục Từ Hi cũng lên tiếng “Đương nhiên, ông nội không thể ăn món các món Tây Âu được!”

Lão Từ ồ một tiếng gật gật đầu, sau đó đi theo bọn trẻ ra xe ngồi ở hàng ghế sau.

Từ Hi một bên ngồi ở ghế lái phụ, suốt quãng đường không nói gì, Tạ Giang cũng chẳng lên tiếng, chỉ có mỗi lão Từ ngồi ở phía sau thao thao bất tuyệt, kể đủ chuyện trên trời dứoi đất khiến hắn nghe xong vô thức nhếch miệng cừoi vài lần.

—————————————

Nghi Thái Yến từ ngày công bố thông tin quan hệ huyết thống với Từ Hi cũng bặt vô âm tín, hay nói đúng hơn là y chẳng quan tâm lắm nên dù cho bà có làm gì đi nữa y cũng chẳng quan tâm, kết quả người của bà đã tìm đến tận cửa nhưng họ đã sớm chuyển đi, bằng không sẽ lại có thêm một màn đấu khẩu kịch liệt nữa.

Ở nhà hàng ẩm thực Trung Quốc, lão Từ xem như được mở mang tâm mắt, từ lúc bước vào đã vô cùng thích thú đi lòng vòng ngắm nhìn cảnh vật.

Dù có hơi kỳ quái nhưng Từ Hi vẫn giữ im lặng, dựa theo sở thích của ông nội mà gọi vài món.

“Mấy món này hình như là cậu bị dị ứng không thể ăn mà!” Hắn ngồi đối diện đưa mắt sang nhìn y vẻ dò hỏi.

Từ Hi thoáng bất ngờ khi biết được ngừoi kia nhớ được điều đó, y mỉm cừoi khẽ lắc đầu “Đây là gọi cho ông nội, tôi vốn dĩ có thể ăn một chút của anh là được rồi, gọi nhiều tôi lại ăn không hết!”

Tạ Giang là loại ngừoi gì? Sao có thể ăn chung với ngừoi khác, thứ hắn không thiếu lại chính là tiền, nếu thích có thể gọi riêng cho y phần nhỏ hơn, rõ ràng trước nay hắn chưa từng ăn chung với bất kỳ ai nhưng lần này vẫn là đồng ý cùng y chia sẻ một phần ăn.

Lúc về, hắn còn ngỏ ý muốn đưa ông nội đi chơi, nhưng cả hai ngừoi là Từ Hi và lão Từ đều không đồng ý, họ rất giống nhau đồng loại lên tiếng “Bên ngoài nắng nóng như vậy chi bằng về nhà ngủ một giấc!”

“Được rồi, vậy chúng ta về nhà thôi!”

Câu nói này làm cho Từ Hi khẽ rùng mình, chúng ta cùng về nhà sao …