Nửa tháng sau.
Triệu Mạc Ly đang đứng dưới một tàng cây rất đệp, nhìn tuyết đang phiêu phiêu rơi xuống.
Hàn Kính đi về phía cô nói: "Sao không đi vào trước, đứng bên ngoài không lạnh sao?"
"Còn chịu được."
Hai người đi vào một ngôi nhà trên hành lang có treo mấy tranh, Hàn Kính còn nói: "Trời lạnh như vậy còn phiền em ra ngoài chọn quà giúp anh, anh cũng rất áy náy, đợi lát nữa muốn ăn cái gì, anh đều mời em ăn."
Mạc Ly nói tên một nhà hàng, nổi tiếng về phong cách lãng mạn và giá cả của nó.
"Đó là nơi mà các cặp đôi thường tới, nơi để cầu hôn, em đây là tính trước khi hết năm giải quyết chuyện chung thân đại sự của mình luôn sao?"
"Ngại quá, anh nghĩ nhiều rồi, tâm tình hôm nay của em rất tốt, chỉ là muốn ăn món đắt tiền thôi." Nói xong Mạc Ly cười.
Hàn Kính lại không thấy từ vẻ mặt tươi cười của cô nhìn ra chút nào là tâm tình tốt nào cả, đối với cái này anh không nói cái gì, chỉ khẳng khái nói: "Đi thôi, anh coi như của đi thay người vậy."
Hai người mua xong tranh rồi đi ra, đều tự lái xe của mình chạy đến quán ăn, mà Mạc Ly lái xe không bao lâu, lại gặp được Hạ Sơ, mang theo một túi đồ đứng bắt taxi bên đường. Cô không nghĩ nhiều đã dừng xe, hạ kính xe xuống gọi cô: "Hạ Sơ, muốn đi đâu vậy? Chị chở em đi."
Hạ Sơ nhìn thấy là người quen, "Bác sĩ Triệu, em muốn ra ngoại thành, rất xa."
"Không sao, lên xe đi, bên này không cho dừng xe lâu."
Hạ Sơ không chần chờ nữa, lên xe. Mạc Ly hỏi rõ địa chỉ cụ thể, gọi điện thoại cho Hàn Kính, nói cho anh cô có việc trước, đại tiệc lần này chỉ có thể giữ lại chờ lần sau ăn. Chờ cô cúp điện thoại, Hạ Sơ ngượng ngùng nói: "Bác sĩ Triệu, hại chị bị lỡ hẹn, xin lỗi chị."
"Có gì đâu, cơm lúc nào cũng có thể ăn. Còn có, ở bên ngoài không cần gọi chị là bác sĩ đâu, gọi tên là được rồi, chị tên Triệu Mạc Ly."
"Vậy em gọi là... chị Ly Ly được không?"
"Được."
Chờ xe chạy đến viện dưỡng lão, tuyết rơi càng dày, như mấy sợi bông bay tán loạn.
Bởi vì Mạc Ly ở trên xe hỏi rõ mới biết Hạ Sơ là tới thăm bà nội Đường Tiểu Niên, cô không có lập tức rời khỏi, mà là xuống xe cùng vào viện dưỡng lão. Mà cô thế nào cũng không ngờ tới, thế nhưng vì vậy mà đụng phải Úy Trì.
Lúc cô đi vào phòng bà nội Đường, nhìn thấy Úy Trì đang đứng ở cuối giường. Hô hấp của cô không khỏi dừng lại một chút, theo bản năng nắm chặt tay lại.
Úy Trì quay đầu lại, cách thời gian anh rời khỏi Triệu gia, cũng mới qua hơn mười ngày mà thôi, Mạc Ly đã có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.
"Tiểu Niên, là chị Ly Ly đưa mình tới."
Mạc Ly nghe được giọng của Hạ Sơ, mới thấy bản thân giống kẻ ngốc đứng ngây ngốc bất động, cô thấy Úy Trì vẫn nhìn cô, vội chuyển tầm mắt.
Đường Tiểu Niên vẫn luôn rất kính trọng Triệu Mạc Ly, mặc dù thoạt nhìn cô không lớn hơn cậu mấy tuổi, "Cảm ơn chị, bác sĩ Triệu."
Mạc Ly cười nói với Đường Tiểu Niên: "Trên đường Hạ Sơ đã nói cảm ơn chị nhiều lắm rồi."
Cô phát hiện tình huống của bà nội Đường tựa hồ không tốt lắm, bà chỉ thao thao bất tuyệt tự nói chuyện: "Anh Vân Thâm khi nào thì đến vậy? Dì Bội nói hôm nay anh Vân Thâm sẽ về đến, sao đến bây giờ, còn chưa đến?"
Tuy rằng bà nội Đường đã là một mái đầu trắng xoá, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt như cũ, thanh trong tươi sáng.
Đường Tiểu Niên bắt lấy tay bà, hỏi: "Bà nội, Vân Thâm là ai?"
Bà cụ lại đắm chìm ở trong thế giới của bản thân, "Rốt cục anh Vân Thâm đã đến, ta muốn tặng cho anh ấy một nụ cười thật tươi, hi vọng anh ấy thích."
"Bà nội." Đường Tiểu Niên lại gọi một tiếng, bà cụ vẫn không trả lời cậu.
Mạc Ly đi đến cạnh Đường Tiểu Niên nói: "Bà nội bị bệnh AD (AD hay còn có tên là bệnh Alzheimer – một chứng bệnh thường gặp ở người lớn tuổi), bà nói cái gì, thì tận lực nói theo bà, đừng làm cho bà cảm thấy nôn nóng bất an."
Đường Tiểu Niên nói một tiếng cám ơn, lại nói chuyện với bà nội: "Bà nội, bà và anh Vân Thâm nói chuyện gì rồi?"
"Anh Vân Thâm gọi ta là Khởi Nguyệt." Bà cụ như một cô gái nhỏ, lộ ra vẻ tươi cười thỏa mãn.
Khởi Nguyệt? Vân Thâm?
Mạc Ly mờ hồ cảm thấy bản thân đã nghe người ta nói tới hai cái tên này ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
"Được, Khởi Nguyệt, hôm nay bà ăn mặc xinh đẹp như vậy, chúng ta chụp một tấm ảnh được không?" Đường Tiểu Niên dỗ dành nói.
Bà cụ lại lắc đầu, "Không chụp không chụp."
Mạc Ly nghĩ bác sĩ của bà cụ hẳn là đã khám ở những chỗ cần khám rồi, cô cũng không nói thêm nữa, nhìn Tiểu Niên và Hạ Sơ một lòng một dạ cùng bà cụ tán gẫu, vốn là không muốn ở lâu nên chào tạm biệt.
Hạ Sơ nói: "Chị Ly Ly, chị muốn về sao? Chị đưa em đi cũng chưa ăn cơm, ở lại ăn rồi hẳn về?"
"Không kịp rồi, chị còn có việc."
Có việc phải đi, Hạ Sơ cũng không giữ lại, mà Đường Tiểu Niên lại nói cảm ơn lần nữa.
Khi Mạc Ly ra khỏi phòng, cô nghe được Đường Tiểu Niên nói với Úy Trì: "Ông chủ, thực xin lỗi, hôm nay làm anh đi một chuyến uổng công rồi."
"Tình hình của bà có chuyển biến tốt hơn, cậu lại gọi cho tôi."
Thanh âm quen thuộc xao nhập trái tim, có một chút không dễ chịu, Mạc Ly lại theo thói quen cúi đầu xuống nở nụ cười.
Đi ra viện dưỡng lão, Mạc Ly bởi vì tinh thần hoảng hốt, dưới chân trượt một cái thiếu chút ngã sấp xuống, may mắn phía sau có người đỡ cô, cô vừa muốn nói lời cảm ơn, đã nghe được giọng nói quen thuộc kia: "Cẩn thận một chút."
Cô rút cánh tay ra, bình tĩnh nói: "Không phiền anh Úy lo lắng."
Đi được vài bước, Mạc Ly nhớ tới cái gì đó, lại trở lại trước mặt Úy Trì.
Từ trong túi xách cô lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho anh, "Anh Úy, tôi không tiêu nhiều tiền cho anh đến vậy."
Úy Trì nhíu mày, tựa hồ không biết nên trả lời cô thế nào: "Chỉ là trả cho cô mua di động với quần áo... Còn dư, cô mua đồ ăn đi."
Hơn hai mươi vạn mua đồ ăn, coi cô là heo sao?
"Tổng cộng tôi trả thay cho anh Úy là 35682. 6 tệ, phiền anh Úy chuyển khoản cho tôi, tài khoản là số di động của tôi, nếu đã xóa, để tôi đọc lại - - "
"Không cần."
"Tốt." Giảm bớt chút thời gian, "Còn có ngọc bội, tôi nghĩ anh Úy hãy trả lại cho tôi. Xin lỗi, đồ đã tặng lại còn đòi lại. Nếu anh không mang theo, vậy phiền anh kí gửi..."
"Tôi có mang theo trên người." Úy Trì từ túi áo khoác lấy ngọc bội ra, Mạc Ly đưa tay qua lấy, anh nắm tay thật chặt, cuối cùng vẫn buông lỏng ra.
Trên ngọc bội còn độ ấm, Mạc Ly yên lặng xiết chặt, sau đó cô đưa chi phiếu cho anh, cười lên với anh, "Xong rồi, anh Úy, hiện tại chúng ta thanh toán xong rồi, anh không có ý gì với tôi, cũng không cần lo lắng tôi sẽ nhớ mãi không quên với anh, ưu điểm lớn nhất của Triệu Mạc Ly tôi chính là nhìn thông suốt." Có phải nói hơi quá đáng rồi không? Tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng, mua bán nhân nghĩa rạch ròi đến vậy...
Nhưng tựa hồ đối phương cũng không ngại, cô nghĩ, cái này không thể tốt hơn rồi.
Chờ Mạc Ly trở lại trong xe, nhìn một mảnh tuyết trắng lạnh lẽo bên ngoài, cảm thấy có thể miêu tả được tâm tình cô lúc này.
Sau khi hít thở sâu ba lần cô mới khởi động xe rời đi. Chờ cô về nhà, vì muốn bản thân không bị loạn lên, cô lại chạy tới thư phòng tìm sách đọc.
Cũng vì vậy nhìn thấy ảnh chụp của ông nội cô, rốt cục cô nhớ tới, bản thân nghe ai nói tới Khởi Nguyệt và Vân Thâm rồi.
Là ông nội cô, ông nội cô lúc trẻ từng giúp đỡ Vân Thâm.
Cô nhớ được, ông ấy tên là Đường Vân Thâm.
Sở dĩ Mạc Ly vẫn luôn có ấn tượng với Đường Vân Thâm, không riêng gì bởi vì ông nội có nhắc tới, còn vì lúc còn nhỏ cô đọc được một cuốn sách của Đường Vân Thâm để lại, cuốn sách ghi lại chuyện xưa của ông và Trương Khởi Nguyệt.
Cô ở thư phòng tìm kiếm hồi lâu, không thu hoạch được gì, lại tới phòng để đồ cũ tìm, vẫn không tìm được cuốn tập trong trí nhớ.
Ngày hôm sau Mạc Ly đến viện dưỡng lão. Lúc này tuyết ngừng rơi trời quang đãng, cây mận trong sân viện đã nở rộ, tỏa hương thơm, không ít cụ già ra ngoài phơi nắng tán gẫu.
Mạc Ly vừa vào cửa, đã gặp được bà nội Đường trong đại sảnh, ngồi trên sofa cạnh cửa sổ, mà Đường Tiểu Niên ngồi bên cạnh bóc quả hạch đào (quả óc chó) cho bà ăn.
Cô đi qua, thấy vẻ mặt tươi cười của bà nội Đường, đã hoàn toàn không có một chút dáng vẻ cô gái nhỏ như ngày hôm qua.
"Bác sĩ Triệu, sao chị lại tới đây?" Đường Tiểu Niên lại lần nữa nhìn thấy Triệu Mạc Ly, rất kinh ngạc.
"Ừm, nghỉ phép, ở nhà cũng không có việc gì làm, mang chút đồ ăn qua cho bà." Mạc Ly đưa bột sen và hoa quả cho Đường Tiểu Niên.
"Cảm ơn chị."
"Bà nội Đường hôm nay như thế nào?"
"Buổi sáng rất tốt, sau này, bà còn nhận em thành Vân Thâm, còn nói phải làm xà phòng, bởi vì sinh nhật Vân Thâm sắp đến rồi, bà muốn tặng quà cho ông ấy."
Bà nội Đường vừa giữ chặt tay Đường Tiểu Niên vừa cười, "Hiện ở bên ngoài thời cuộc loạn lạc, giá hàng hóa tăng cao, xà phòng, vẫn có thể tự làm. Hơn nữa, em học khắc hoa... Đáng tiếc làm sao cũng không tìm thấy tài liệu."
Mạc Ly quan sát biểu cảm và giọng điệu của bà nội Đường, "Đây là định hướng chướng ngại, bà nội không phân biệt thời gian, địa điểm và người chung quanh, thậm chí đối với tên, tuổi bản thân cũng không rõ. Ngày hôm qua có thể bà cho rằng bản thân là một đứa bé, hiện tại chính là thay đổi thời gian."
Mạc Ly lại do dự mà hỏi: "Tiểu Niên, bà nội của em có phải họ Trương không?"
"Vâng, sao chị biết?"
Nếu nói lúc trước cô nghi ngờ vị Đường Vân Thâm mà ông nội hay nhắc tới là người bà nội Đường muốn tìm, trong lòng Mạc Ly còn vài nghi vấn, giờ phút này cô đã chắc chắn rồi.
Cô không biết, nên nói như thế nào về chuyện Đường Vân Thâm với bà nội Đường? Hoặc là, có nên nói hay không?
Bà nội Đường nhìn Đường Tiểu Niên mong chờ nói: "Thật lâu rồi chưa nghe anh Vân Thâm đánh đàn dương cầm rồi."
Đường Tiểu Niên nhìn cây đàn Piano cũ kỹ nơi góc sảnh, chỉ có thể thở dài, hồi nhỏ ba cậu dạy cậu đàn đàn dương cầm, cậu không có hứng thú, ba cậu cũng không miễn cưỡng, cho nên không học, hiện tại cậu hối hận, không biết nên nói thế nào với bà nội đây.
Mạc Ly thấy Đường Tiểu Niên bất động, cô đi tới chỗ cây đàn Piano, lúc ngồi xuống, cô bỗng nhiên cảm thấy thế gian này sự thật rất kỳ diệu - - kỹ thuật đàn Piano của cô là do con trai của bà nội Đường Đường Mục dạy.
Mạc Ly đàn bài 《 Gió mang ký ức thổi thành cánh hoa 》, cô cũng không biết bản thân vì sao lại chọn bản nhạc ưu thương này, có thể là bởi vì trong trí nhớ nhớ mang máng về những chuyện cũ mà Đường Vân Thâm đã viết lại, cũng có thể là vì chuyện buồn của bản thân.
Thanh âm của Piano nhẹ nhàng chậm rãi vang lên trong đại sảnh, ngoài cửa sổ là một vùng tuyết trắng, ánh mặt trời sáng ngời.
Thật nhiều cụ già đi tới nghe Mạc Ly đánh đàn, mà bà nội Đường ngồi trên ghế sofa nghe mà nước mắt lẳng lặng rơi xuống