Thời Gian Có Anh, Kí Ức Thành Hoa

Chương 3-6: Tình yêu của chú chim bất tử (6)




Editor: Tử Sắc Y

Betaer: Thố Lạt

Đường Tiểu Niên không ngờ Úy Trì sẽ trả lời, nhưng anh cũng không nhắc đến chuyện trước đó, mà chỉ nói đến phần tiền bác sĩ Triệu quyên góp cho một hộ gia đình khó khăn khác trong bệnh viện. Anh cũng chỉ xem như người qua đường, nói lời cảm ơn: “Trên đời này người tốt nhiều hơn tôi nghĩ.”

Sau khi Úy Trì nhìn thấy Triệu Mạc Ly đi khuất sau cánh cửa bệnh viện, kế đó anh nhìn thấy Bạch Hiểu.

“Cô ấy đến đây.” Đường Tiểu Niên nói.

Bạch Hiểu cúi xuống nhìn xe Lý Nhược Phi, không nhịn được quay đầu nói: “Tự em đi là được.”

Nhưng Lý Nhược Phi vẫn lo lắng, định đi theo, kết quả là vừa khéo bạn học của Bạch Hiểu Tiểu Lương vừa bước xuống từ xe taxi. Bạch Hiểu vừa gọi cô đến, vừa nói với Lý Nhược Phi: “Cứ để Tiểu Lương đi theo em, xong xuôi rồi đế cô ấy tiễn em ra, được không? Em đảm bảo là rất nhanh.” Cô cảm thấy đến xin nghỉ phép mà cũng dẫn ông xã theo thì rất kỳ cục.

Lý Nhược Phi thấy cô nắm lấy cánh tay của Tiểu Lương bước đi, cũng không ép buộc nữa, chỉ nghe Tiểu Lương nói một câu “Cậu và ông xã thật hiểu nhau.”

Lý Nhược Phi vừa muốn trả lời, thì có người chạy đến gọi, “Xin chào.”

Anh nhìn người trẻ tuổi cao gầy trắng trẻo trước mặt, hỏi: “Cậu là?”

Đường Tiểu Niên nói: “Người mới đến vừa rồi, cô ấy muốn tự sát, anh có biết lý do không?”

Lý Nhược Phi nheo mắt, “Anh nói cái gì?”

“Có vẻ anh thật sự quan tâm đến cô ấy, như vậy hẳn là anh không đành lòng nhìn cô ấy tự thiêu cháy chính mình?”

Với câu nói khó hiểu, nhưng Lý Nhược Phi nghe thấy lại như bom nổ, trong cơ thể Bạch Hiểu có một nhân cách khác muốn tự sát, anh không thể không nhìn thẳng mặt đối phương mà nói.

Lúc đi “cô ấy” đã nói với anh, “cô ấy” muốn tự thiêu cháy mình? Anh chỉ có thể nghĩ đến khả năng đó.

Lý Nhược Phi kìm nén cảm xúc hỏng bét, hỏi: “Cậu biết Bạch Hiểu?”

“Tôi không biết, nhưng có người biết.”

“Ai?”

“Có vẻ như anh tin lời tôi nói?” Đường Tiểu Niên ngoài ý muốn.

Lý Nhược Phi sắp muốn đánh lộn rồi.

“Tóm lại, cô ấy muốn tự sát, trong vòng một năm nay. Những lời muốn nói tôi đã nói xong rồi.” Nhưng khi Đường Tiểu Niên nói xong, cũng không vội rời khỏi. Trong lòng Lý Nhược Phi phiền muộn, dựa vào cạnh xe châm điếu thuốc rít một hơi, “Cậu tên gì?”

“Muốn điều tra tôi à?” Đường Tiểu Niên cố ý không nói ra tên mình.

Một người hút thuốc một người đứng tại chỗ một hồi lâu. Lý Nhược Phi liếc mắt nhìn thiếu niên chưa rời khỏi, “Sao không đi?”

Đường Tiểu Niên: “Làm xong chuyện này đã.”

Lý Nhược Phi cũng lười xen vào, đứng suy đoán chuyện cậu muốn hoàn thành.

Đợi Bạch Hiểu đi ra, Lý Nhược Phi dẫn người rời khỏi, Đường Tiểu Niên mới quay lại xe của Úy Trì.

Với hành động tự tiện của Đường Tiểu Niên, Úy Trì cũng không cản, tuy nhiên anh không đồng ý với chuyện liên lụy đến nhiều người.

Đường Tiểu Niên: “Thiếu chút nữa tôi đã bị đánh rồi.” Anh không nói ra ông chủ là một chuyện, nhưng ông chủ để bản thân anh gặp nạn thấy chết mà không cứu thì lại là một chuyện khác.

Uý Trì: “Bệnh viện ở kế bên.”

Đường Tiểu Niên: “...”

9

Triệu Mạc Ly cảm thấy, trong khoảng thời gian này dường như có người theo dõi mình.

Cuối cùng có một ngày, cô lại một lần cảm giác được bị người theo dõi, giả bộ tìm kiếm đồ bị rơi trong ba lô, sau đó nhanh chóng chạy sang con hẻm nhỏ bên cạnh, thì nhìn thấy một bóng lưng cao ngất.

“Này, đứng lại!”

Người nọ dừng bước. Triệu Mạc Ly cẩn thận lấy di động chuẩn bị có thế gọi đến 110 bất cứ lúc nào, thì thấy người nọ từ từ đi qua. Càng đến gần càng nhìn thấy quen mắt, sau khi cô nhận ra thì không thể không sợ hãi kinh ngạc hỏi, “Anh Úy, sao lại là anh? Anh làm gì ở đây?”

Uất Trì: “Chụp ảnh.”

Trên tay anh quả thật là đang cầm máy chụp.

Triệu Mạc Ly nhìn nhìn khắp nơi, chỗ này ánh sáng không rõ, ngõ hẻm ngổn ngang có gì đẹp để chụp?

Cô cười nói: “Thẩm mỹ của anh Úy cũng thật là kỳ lạ.”

Úy Trì nhìn cô, tuy đáy mắt anh không hề dao động, nhưng vẫn khiến Triệu Mạc Ly không thể nhìn thẳng, không biết là bởi vì cô chưa từng gặp dạng người như vậy - - mới quen đã tỏ vẻ “Bài xích” cô rõ ràng, nhưng lúc nhìn cô lại vô cùng chăm chú.

“Vậy anh cứ từ từ chụp.” Nói xong Triệu Mạc Ly bước đi, dù sao cô luôn dặn dò mình cố gắng tránh anh. Mà cũng vì là Úy Trì, cô không khỏi hoài nghi cảm giác bị người theo dõi là sai?

Sau hai ngày, Triệu Mạc Ly mua sách trong một hiệu sách cà phê, trong tiệm trưng đàn Piano, cô đi đến nhấn phím đàn, lúc nhỏ học đàn cũng được xem như khá vững, cho dù nhiều năm không luyện tập, một tác phẩm kinh điển trong 《 trí nhớ 》 cũng hiện lên như lẽ thường. Vừa đàn cô đã đứng lên, đi đến một giá sách tận trong cùng - - bởi vì cảm giác bị theo dõi lại đến. Dáng người cao ngất, mơ hồ có thể nhìn thấy một bên trán của đối phương.

Cô mạnh bước đi qua, sau khi nhìn thấy rõ, Triệu Mạc Ly lại trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới nói: “Anh Úy, anh cũng đến mua sách?”

Úy Trì rút cuốn sách trên một giá kê trước mặt, xem như trả lời câu hỏi của cô.

Triệu Mạc Ly nhìn thấy tựa đề sách anh lấy 《 3000 món ăn gia đình 》, nếu nói anh Úy thật sự đến mua thực đơn, không theo dõi cô, hai người chỉ ngẫu nhiên gặp mặt, xác suất này cũng cao đến mức quá rồi.

Cô lại nghĩ đến đối phương không muốn gặp bản thân, hơn nữa còn vô duyên vô cớ, cho nên mỗi lần khi đối mặt với anh, cô có chút bực mình, “Anh Úy, bây giờ tôi muốn đi đến quán cơm đối diện đây. Còn anh?” Cô hỏi như vậy chính là muốn tránh khi ăn cơm lại chạm mặt.

Úy Trì nhìn nhìn quán ăn đối diện, “Tôi cũng vậy.”

“...”

Triệu Mạc Ly thật sự không nghĩ ra, trước đó vị này tránh né cô không kịp, sao bây giờ thái độ lại thay đổi? Chẳng lẽ là do cố đã vô tình làm chuyện gì đó kinh động quỷ thần, khiến người ta nhìn cô với cặp mắt khác xưa? Cô càng nghĩ càng hoang mang, hỏi: “Anh cũng đi một mình, có muốn ăn chung không?”

“Được.”

Triệu Mạc Ly nhìn anh như quái vật.

Cuối cùng hai người vào quán cơm đối diện. Lúc Triệu Mạc Ly gọi cơm cảm xúc rất phức tạp, với cô chọn người ăn cơm chung rất quan trọng, mà hiển nhiên với mĩ nam băng sơn ngồi đối diện không phải là người thích hợp.

Úy Trì nhìn Triệu Mạc Ly, sau khi tìm được cô trong bệnh viện, anh đã từng lén lút “xem” cô ở tương lai, cô vẫn bình yên vô sự.

Sau đó anh cố gắng tránh gặp cô, nhưng lại liên tiếp gặp phải - - siêu thị, quán ăn.

Lần đó ở quán ăn, sau khi ăn xong anh cũng không lập tức rời khỏi, mà ngồi chờ cô ở trong xe, lại “xem” qua một lần cô trong tương lai, mới thấy được một chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong bệnh viện.

Dù biết cô bị thương không nặng, anh vẫn đi thay đổi.

Sau đó, cô đến chụp ảnh ở tiệm chụp hình, anh thấy cô trong tương lai, lại nhìn thấy cuộc hoả hoạn ba năm trước.

Nếu sự tham dự của anh khiến cho mọi chuyện vẫn như trước? Vẫn là dòng thời gian sinh mệnh cô, chạy không khỏi một kiếp?

Úy Trì từ từ nắm tay thành quyền, kết quả ba năm trước giống hệt ba năm sau, nhưng bây giờ anh... tức giận hơn ba năm trước

Đã là kết quả tệ nhất, thì anh cũng không cần phải băn khoăn tránh né cô. Hiện tại anh chỉ lo lắng một chuyện, làm sao để thay đổi kết quả.

Chọn món xong Triệu Mạc Ly ngẩng đầu, nhìn thấy Úy Trì cứ nhìn mình chằm chằm. Cô luôn cảm thấy gương mặt anh rất đẹp, cẩn thận quan sát, trên mi tâm còn có một nốt ruồi nhỏ.

“Anh Úy, vì sao anh lại đi theo tôi?” Cô hỏi thẳng, nếu nói lần đó trong hẻm cô còn chưa dám xác định, thì chuyện hiệu sách vừa rồi, cô dám nói phán đoán của cô không hề sai - - anh theo dõi cô, hơn nữa còn không thèm để ý đến chuyện bị cô phát hiện.

“Bởi vì, cô giống với một con chim Lưu Ly tôi nuôi dưỡng.”

“...” Vốn là Triệu Mạc Ly còn tưởng rằng anh Úy “Băng Sơn” lịch sự sẽ trả lời cho có câu hỏi của cô, kết quả là đáp án vượt xa sự đoán trước của cô, “Anh chọc tôi sao, anh Úy?”

“Cô cảm thấy thế thì là thế.”

Triệu Mạc Ly vừa khó hiểu nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy anh đang chọc tôi.”

“Vậy thì là chọc cô.”

Vì sao lời nói đùa anh ta còn có thể nói đến nghiêm túc như thế? Triệu Mạc Ly không biết đó là nói đùa hay nói thật, “Vậy trước đó anh không muốn tiếp xúc với tôi, không lẽ vì con chim Lưu Ly anh nuôi đã chọc giận anh?” Cô không biết mình đang nói cái gì, trước khi người phục vụ bưng món đến, cô đứng dậy nói, “Tôi đi toilet chút.”

Vừa vào toilet, Triệu Mạc Ly nhịn không được gọi điện cho bác sĩ tâm lý, “Hàn Kính ơi Hàn Kính, tôi có giống chim không? Có người nói tôi giống con chim Lưu Ly anh ta nuôi.”

“Đợi một chút.” Một lát sau, Hàn Kính cười nói, “Trong trăm loài, chim Lưu Ly rất xinh đẹp.”

“...” Triệu Mạc Ly nghiêm túc nói, “Tôi hỏi anh, thái độ của một người đột nhiên thay đổi bất chợt không lý do là sao?”

“Câu hỏi rộng như thế cô muốn tôi trả lời thế nào? Cô nói không hề có nguyên do, có lẽ là do cô không nhìn thấy mà thôi.” Hàn Kính nghe được vài manh mối trong lời nói của cô, “Cảm xúc cô có vẻ không tệ?”

Kỳ thực Triệu Mạc Ly chưa phát hiện cảm xúc không tệ của bản thân, cô nghe Hàn Kính vừa nói, mới phát hiện quả thật là như thế.

Cô nghĩ, trên thế giới này nếu mất một người ghét mình, thì dù sao cũng là một chuyện đáng vui mừng.

Vừa đi với bạn vào quán ăn ngồi xuống, Lục Phi Nhi thấy Úy Trì cách đó không xa, trước mắt không khỏi sáng ngời, nói với bạn: “Tôi đi chút rồi về ngay.” Vẻ mặt người bạn của cô như thấy nhưng không thể trách.

Lục Phi Nhi đi đến cạnh Úy Trì, tự nhiên lên tiếng chào hỏi: “Hi, có phải chúng ta đã từng gặp qua hay không?”

Úy Trì quay đầu nhìn cô, “Chưa từng.”

Lục Phi Nhi thấy trên bàn có hai chén ăn, lại mỉm cười nói: “Kỳ thực em cố ý đi đến hỏi anh đấy, em tên là Lục Phi Nhi, anh có thể cho em số điện thoại?”

“Phỉ Nhi?”

Lục Phi Nhi nghe thấy sau lưng có người gọi một tiếng, cô quay đầu nhìn thấy là Triệu Mạc Ly, trong khoảnh khắc biểu cảm trên mặt trở nên rất kỳ quái - - vừa vui mừng lại vừa chột dạ, tuy nhiên sau đó Lục nữ vương tam quan bất chính đi lên nắm lấy cánh tay Triệu Mạc Ly, vui vẻ gọi một tiếng, “Chị Ly Ly!”

Triệu Mạc Ly nâng tay lên vỗ trán cô, “Sao em cứ muốn đi tìm đánh đây?”