Thời Gian Chỉ Dừng Lại Vì Em

Chương 3-2




Ôn Kỳ hừ một tiếng, đứng im tại chỗ, “Em ấy à, chắc gì đã đi được như cua.”

“Đừng coi thường em.”

Ôn Viễn gắng sức chống gậy trượt tuyết vào nền tuyết, giữ thăng bằng, từ từ bước lên trên. Bây giờ Ôn Kỳ cũng đi giày trượt, bắt đầu trượt vào đường trượt. Tế bào vận động của anh ta tốt hơn Ôn Viễn nhiều, lại quen với đường trượt này, anh ta trượt từ trên xuống, giữ thăng bằng vai và ván trượt, người hơi nghiêng về phía trước, đẩy nhanh tốc độ trượt xuống, kỹ thuật điêu luyện, dáng vẻ cũng rất phóng khoáng.

Khi anh ta dừng lại sát trên đường trượt, Ôn Kỳ nhắm hai mắt lại để hưởng thụ, cao giọng hỏi: “Ôn Viễn, thấy anh trượt thế nào?”

Không ai trả lời, Ôn Kỳ đợi một hồi, đưa mắt nhìn về phía sườn dốc nơi Ôn Viễn tập luyện, quả nhiên không thấy cô đâu.

Ôn Kỳ lập tức lo lắng, anh ta vừa chống gậy trượt tuyết cố gắng di chuyển trên đường trượt, vừa quan sát xung quanh để tìm Ôn Viễn, tới khi loáng thoáng thấy bóng dáng cô, anh ta không nén nổi cơn giận. Hóa ra nhân lúc anh ta không chú ý, cô đã bò lên trên dốc, chuẩn bị vào đường trượt để trượt xuống. Chưa biết đi mà đòi chạy, gan to bằng trời.

“Ôn Viễn!” Anh ta chẳng để ý tới phong độ phong thái gì nữa, cứ thế gào lên, “Xuống đây cho anh!” Nói xong lại không nhịn được mà hừ hừ mấy tiếng, “Em đi chầm chậm thôi, đừng đổ người về phía trước như thế, giữ thăng bằng xem nào!”

Ôn Viễn vốn ngờ ngợ hiểu ra chút bí quyết, nhưng bị anh ta gọi như vậy, chợt thấy hơi hốt hoảng, hơn nữa cô lại phải tránh va vào người khác, trong cơn hoảng loạn, cô cố gắng giữ thăng bằng theo cách của mình, vốn không nghe được Ôn Kỳ đang nói gì, chỉ cảm thấy tốc độ trượt xuống ngày một nhanh hơn. Đang lúc này, cô bỗng nghĩ tới một vấn đề, cô không biết dừng lại thế nào!

“Em không biết cách dừng lại! Làm sao bây giờ!”

Ôn Viễn hét lên với Ôn Kỳ, còn Ôn Kỳ đã không con gì để nói, anh ta khom người ôm mặt, trong lòng cầu nguyện, xin ông trời phù hộ để cô có thể khiến ván trượt xếp thành hình chữ “bát” hướng vào trong (1), nếu không sẽ ngã đau lắm đây.

Dưới sự tác động của trọng lực, Ôn Viễn trượt xuống rất nhanh, cô hét lên vì sợ hãi, trong cơn hoảng loạn, ván trượt dần xếp thành hình chữ “bát” hướng vào trong, tốc độ hơi chậm lại. Ôn Viễn còn chưa hoàn hồn, đưa mắt nhìn về phía trước thì lập tức trợn mắt kinh hoàng, một người mặc đồ đỏ đang đứng đó, cũng nhìn Ôn Viễn bằng vẻ mặt hoảng sợ y hệt. Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, khi cô ta đang định né tránh thì Ôn Viễn đã lao thẳng vào người cô ta.

“Á!”

Không hiểu sao, vài tích tắc trước khi Ôn Viễn ngã nhào, cô chợt nhớ tới một câu nói cô nghe được khi đang leo lên dốc. Trượt tuyết – ngã mấy lần là có thể nghiệm ra cách trượt. Đây mới là lần đầu tiên cô ngã thôi mà đã thấy xương cốt nát nhừ ra rồi. Ôn Viễn nằm ngoài trên mặt đất một lúc, thấy mình không có gì đáng ngại, mới nhổ tuyết trong miện ta, chống gậy trượt tuyết đứng lên, khổ nỗi cô trượt xuống rất phóng khoáng, nhưng muốn đứng lên lại không dễ dàng.

(1) “Bát” là phiên âm Hán Việt của số 8 trong tiếng Trung – chữ “bát” có hình như sau 八. Ở đây Ôn Kỳ nghĩ tới chữ “bát” hướng vào trong là chỉ đầu hai ván trượt tuyết chạm vào nhau.

(2) 

Bấy giờ Ôn Viễn chợt nhớ tới người vô tội bị cô đâm vào khi nãy, cô ngẩng đầu lên nhìn quanh quất một lúc, mới thấy người nọ cũng đang loay hoay tìm cách đứng lên như cô. Nhưng cô ta may mắn hơn Ôn Viễn ở chỗ, có một người đang đi về phía cô ta, đưa tay nâng cô ta dậy.

Ôn Viễn ngẩng đầu nhìn người nọ, áo khoác dạ dáng dài, quần tây phẳng phiu, khi nhìn lên thấy gương mặt đó, Ôn Viễn ngây ngẩn vì kinh ngạc! Là chú Ôn Hành Chi! Là chú Ôn Hành Chi!

Sau đó cô lại ngơ ngác quay sang nhìn người phụ nữ vừa được anh nâng dậy, hóa ra là Tần Chiêu.

Đổng tử Ôn Viễn co lại, rõ ràng là do quá ngạc nhiên, cô tròn mắt nhìn hai người kia với vẻ khó tin. Một phút sau, cô mới nhận ra sự thật cực kỳ quan trọng, cũng khiến cô xấu hổ vô cùng: cô ngã trước mặt hai người này với tư thế chó gặm bùn!

Ôn Viễn chẳng thiết đứng dậy nữa.

Tần Chiêu tự dưng bị ngã, vốn dĩ cô ta chẳng giỏi trượt tuyết, chỉ dám dè dặt di chuyển trên đường trượt, may mà còn có người vụng về hơn cô ta.

Cô ta khẽ nhíu hai hàng mày thanh tú, chưa kịp nhìn xem kẻ gây họa là ai thì đã thấy một cánh tay xuất hiện trước mắt của mình, cô ta ngẩng đầu nhìn, là Ôn Hành Chi.

“Ngã có đâu không? Để tôi đỡ cô dậy.” Anh liếc mắt nhìn người sau lưng cô ta, hỏi với giọng hờ hững.

“Không sao.”

Tần Chiêu từ từ đứng dậy, Ôn Hành Chi đứng bên cạnh sau khi thấy cô ta không có việc gì, mới thả tay cô ta ra, đi về phía cái người vẫn nằm bẹp trên mặt tuyết kia.

Anh nhìn cô nhóc đang luống cuống trên tuyết, hơi cúi người: “Cháu còn định nằm đấy đến bao giờ?”

Giọng nói không vui không giận, như thể người vừa bị bẽ mặt trước bàn dân thiên hạ không phải cháu gái anh.

Sau khi chắc chắn mình không thể giả vờ chết, Ôn Viễn mới ngẩng đầu lên, cô cười hì hì với khuôn mặt vô cảm kia, nụ cười đầy ý nịnh nọt. Ôn Hành Chi chẳng thèm quan tâm đến bộ dạng xu nịnh này của cô, anh chỉ đưa tay để cô mượn lực mà đứng lên, rồi chầm chậm trượt tới chỗ Tần Chiêu.

Tần Chiêu đang đứng yên tại chỗ, đôi mắt đen lấp lánh mở to, dường như rất bất ngờ khi gặp Ôn Viễn ở đây.

Ôn Viễn nhìn Tần Chiêu với vẻ bối rỗi: “Xin lỗi chị Tần, em mới học trượt tuyết, còn chưa thông thạo cách trượt.”

Nói cho cùng thì Tần Chiêu cũng hơn cô mấy tuổi, đã hoàn hồn từ lâu rồi. Cô ta chống gậy trượt tuyết, tươi cười nhìn Ôn Viễn: “Không sao là tốt rồi.”

Ôn Hành Chi nhướn mày nhìn cô, “Đến đây với ai?”

Ôn Viễn rụt cổ, chỉ chỉ Ôn Kỳ ở cách đó không xa, anh ta cũng đang đi về phía này. Thấy Ôn Hành Chi, Ôn Kỳ cũng chẳng bình tĩnh hơn Ôn Viễn là bao, lại thoáng liếc thấy Tần Chiêu đang đứng bên Ôn Hành Chi, lòng thầm hiểu ra. Anh ta cắn răng bước tới trước mặt Ôn Hành Chi, liền nghe thấy anh hỏi: “Cháu dạy Ôn Viễn trượt tuyết?”

Ôn Kỳ bực bội đáp: “Không, cháu không dám nhận đứa học trò này đâu. Trứng khôn hơn vịt, làm cháu sợ chết khiếp.”

Nói xong thì thấy Ôn Viễn nhăn mặt mới mình.

Tần Chiêu phì cười, Ôn Hành Chi cũng không mắng hai người nữa.

Ôn Viễn ngẩng đầu nhìn Ôn Hành Chi và Tần Chiêu, thực ra khi ở bãi đậu xe cô không có nhìn nhầm, đó đúng là xe mà Ôn Hành Chi từng lái, anh tới trước họ mười lăm phút, nên mới không gặp nhau. Dạo trước khi nhắc tới Ôn Hành Chi, Tần Chiêu còn tỏ ra ngượng ngùng lo lắng như một cô nữ sinh vừa biết yêu, vậy mà lúc này gặp lại cô ta đã có thể đứng cạnh anh với vẻ ung dung thanh nhã. Cứ thế này, trông hai người họ lại càng xứng đôi. Lại còn đi trượt tuyết với nhau? Xem ra chú ấy cũng có cảm tình với Tần Chiêu đúng không?

Ôn Viễn đang nghĩ vơ thì chợt nghe thấy Tần Chiêu hỏi mình: “Hai người tới lúc nào thế?”

“Mới hôm nay thôi, dẫn Ôn Viễn đi xả stress mấy hôm.”

Tần Chiêu mỉm cười, liếc nhìn Ôn Hành Chi nói: “Nơi này đúng là đắc địa, suối nước nóng tuyệt vời vô cùng.”

“Chúng cháu đang định tới suối nước nóng. Hay là cùng đi?”

Ôn Viễn nghe mà phát hoảng, cô không biết Ôn Kỳ chỉ đang nói khách sáo mà thôi, nên giật giật tay áo anh ta tỏ ý không vui, ai ngờ Ôn Hành Chi lại đồng ý ngay: “Cũng được, đi xe của chú xuống núi.”

Suối nước nóng ở núi Tước Lĩnh đúng là rất tuyệt. 

Tiếc là màn trượt tuyết khi nãy đã rút cạn sức lực của Ôn Viễn, cô đói đến cồn cào, chỉ tắm vài phút đã thấy đầu quay quay, đành khoác khăn tắm, leo ra khỏi bể tắm, tắm qua một lần rồi định bụng về khách sạn gọi chút đồ ăn, vừa ăn vừa chờ Ôn Kỳ.

Trong sảnh lớn đã có kha khá người, Ôn Viễn ngó quanh phòng một lượt, khi tìm kiếm chỗ ngồi thì thấy Ôn Hành Chi đang đứng bên cửa sổ. Trong sảnh rất ấm áp, anh đã cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng khá đơn giản. Lúc này anh đang nghe điện thoại, không biết đầu dây bên kia nói những gì mà khiến anh thỉnh thoảng nhíu mày, khuôn mặt cũng tỏ vẻ mất kiên nhẫn mà người khác hiếm thấy được. Ôn Viễn dùng từ “hiếm khi” là vì có rất nhiều thời điểm, anh không bao giờ để lộ cảm xúc ra ngoài.

Để không làm người thừa, Ôn Viễn định bụng chuồn đi, nhưng chẳng ngời đúng lúc ấy Ôn Hành Chi lại ngắt máy, quay người lại, ánh mắt rơi thẳng vào người cô. Ôn Viễn đành phải chớp chớp mắt, mỉm cười với anh.

“Lại đây.”

Tuy không nghe rõ anh nói gì, nhưng nhìn khẩu hình của anh, Ôn Viễn cũng đoán ra một chút cô do dự rồi cuối cùng vẫn bước tới chỗ anh.

“Ngồi đây, muốn ăn gì thì tự gọi.”

“Cháu không đói.”

Ôn Viễn buột miệng, không ngờ đúng lúc ấy bụng cô lại kêu ùng ục, liền đỏ mặt thầm than trong lòng, cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh. Ôn Hành Chi đã quá quen với cái thói nói một đằng nghĩ một nẻo của cô rồi. Anh hơi nghiêng người về phía trước, đưa tay nâng cằm Ôn Viễn: “Ngẩng đầu lên.”

Ôn Viễn ngẩng đầu nhìn anh ngỡ ngàng, thấy anh đang chăm chú nhìn mình, tim cô bỗng loạn nhịp. Chắc đã nhận ra sự căng thẳng của cô, Ôn Hành Chi buông tay, tựa vào lưng ghế. “Má bị xước chút da, về nhà nhớ thoa thuốc.”

Ôn Viễn thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại cảnh tượng khi nãy, khoảng cách gần tới nỗi tưởng chừng như cô có thể thấy được lông mi anh.

Gọi xong đồ ăn, khi đồ ăn vừa được bưng ra thì Tần Chiêu tới, cô ta cũng vừa mới tắm suối nước nóng xong, mái tóc mềm mại thả sau vai, trang điểm nhẹ, toàn thân tỏa ra vẻ đẹp đầy gợi cảm. Tư thái tùy ý này khiến không ít người trong sảnh lớn nhận ra cô ta, thấy cô ta đi thẳng về phía Ôn Hành Chi, đương nhiên cũng bàn tán mấy câu.

Nghệ sĩ dương cầm Tần Chiêu giống với các ngôi sao giải trí đang nổi ở chỗ - càng nổi tiếng thì các vụ tai tiếng kéo đến càng nhiều, cho dù người trong cuộc tỏ vẻ “Mặc người chỉ trỏ, ta vẫn bình chân.” Ôn Viễn cũng loáng thoáng nghe được vài câu, ngẩng đầu nhìn Ôn HÀnh Chi, vẫn là vẻ mặt bình thản như không, chỉ là khi Tần Chiêu tới gần, anh đưa tay kéo ghế giúp cô ta mà thôi.

Tần Chiêu mỉm cười ngồi xuống, thấy thịt trong cái đĩa trước mặt Ôn Viễn, bèn cười nói, “Trẻ con sướng thật đấy, muốn ăn gì thì ăn.”

Ôn Viễn ngại ngùng cười: “Em thích ăn thịt hơn ăn chay.”

Đúng là như vậy, từ nhỏ tới lớn, Ôn Viễn là kiểu người “Thà ở nơi không có trúc chứ không thể không ăn thịt.”(2). Ở khoản này dì Thành luôn chiều theo ý cô, ai ngờ cô chỉ ra ngoài ăn với Ôn Hành Chi mấy lần mà chất lượng đồ ăn của cô đã giảm sút rõ rệt. Khi cô hỏi dì Thành, dì liền nghiêm mặt nói: “Không cân đối dinh dưỡng thì làm sao khỏe mạnh cho được? Chú của cháu từng nói như vậy đó.”

(3) Câu nói chế lại từ câu “Thà rằng không ăn thịt, chứ không thể ở nơi không có trúc. Không ăn thịt khiến người ta gầy đi, nhưng không có trúc khiến người ta thô tục. Người gầy còn có thể béo, kẻ thô tục thì muôn đời thô tục.” – Tô Thức. Người xưa nhận tinh hoa các loài cây, cho rằng cây trục tượng trưng cho sự thanh tao nhã nhặn. Nơi ở có trúc thể hiện tâm hồn tao nhã, thoát tục, hòa hợp với thiên nhiên.

(4) 

Tần Chiêu không kìm lòng được, đưa tay véo véo má cô, than rằng: “Cũng khó thật đấy, nhưng chị thấy em có mập đâu nhỉ?”

“Đây là lý do...”

“Đó là do con bé kén ăn.”

Đó là lời mà Ôn Hành Chi nói thay cô, Ôn Viễn thấy anh định đưa tay ra, bèn vội vàng che chắn cái đĩa của mình. Ôn Hành Chi nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, đưa tay cầm lấy một tách hồng trà Đại Cát Lĩnh chẳng thèm để ý.

Lúc này anh lại tỏ ra là một người chú tốt.

Ôn Viễn lén lút bĩu môi, đúng lúc người phục vụ bưng lên một đĩa salad hoa quả, đặt trước mặt Tần Chiêu.

Tần Chiêu ngỡ ngàng nhìn Ôn Hành Chi, thấy ánh mắt của cô ta, Ôn Hành Chi thong dong giải thích: “Gọi cho cô từ trước.”

Tần Chiêu vui mừng nói: “Cảm ơn anh.”

Để giữ dáng nên buổi tối cô ta thường không ăn cơm, hoặc chỉ uống nước trái cây. Bữa cơm tối qua khi ăn cùng ăn, cô ta gọi salad hoa quả, anh vẫn còn nhớ.

Ôn Viễn cũng khá ngạc nhiên, từ khi ngày một thân thiết với Ôn Hành Chi, cô vẫn chưa thấy anh chăm sóc một cô gái nào chu đáo như vậy, đến đồ ăn cũng nhớ kỹ. Cô đã quen được Ôn Hành Chi quan tâm chăm chút, đột nhiên thấy anh săn sóc một cô gái khác, lòng thầm hoảng hốt, như thể bị người ta cướp đi một thứ gì đó. Ôn Viễn bỗng giật mình vì suy nghĩ ấy của bản thân, sao cô lại nảy sinh loại cảm xúc này?!

“Ôn Viễn, sao không ăn đi?”

Giọng nói dịu dàng của Tần Chiêu khiến cô hoàn hồn, Ôn Viễn cúi đầu xúc cơm vào miệng, chợt thấy ăn cũng mất ngon.

Núi Tước Lĩnh về đêm bồng bềnh lãng đãng trong bầu không khí trong trẻo tươi mát.

Ôn Viễn cun cút đi theo Ôn Hành Chi, từ khi vào suối nước nóng thì Ôn Kỳ đã biến mất tăm, thẻ phòng cũng ở chỗ anh ta. Để cô không bị lạc, Ôn Hành Chi không cho phép cô ra khỏi tầm mắt của anh.

Ôn Viễn rất không đồng tình, đưa mắt nhìn một đám thanh niên đang đốt lửa trại ở đằng xa, do dự một lúc rồi chạy như bay tới đó. Ôn Hành Chi và Tần Chiêu sóng bước đi đằng sau, thấy một bóng dáng màu đỏ vừa chạy vừa nhảy trong tuyết, hàng mày anh giãn ra.

“Cô bé Ôn Viễn này, nhìn như trầm tĩnh dịu dàng thực ra lại cực kỳ hoạt bát.” Tần Chiêu cười nói.

Ôn Hành Chi nghe vậy thì chỉ cười nhạt, im lặng. Tần Chiêu quay đầu nhìn anh, cân nhắc một hồi rồi mới nói: “Còn chuawa cảm ơn anh đã đi với tôi, lúc mời anh đi cùng tôi đã rất lo lắng, làm mất thời gian của nhà từ bản, đúng là không biết lấy gì ra mà đền.”

Thực ra kỳ nghỉ ở núi Tước Lĩnh này là do cô ta mời anh đi cùng, cô ta gần như chắc chắn anh sẽ không đồng ý, đến mẹ cô ta cũng nói, theo đuổi một người đàn ông như Ôn Hành Chi cũng không hề dễ dàng, bà không nghĩ hai người có thể thành đôi. Ban đầu Tần Chiêu cũng chẳng dám vọng tưởng, ai ngờ anh lại đồng ý, hơn nữa suốt kỳ nghỉ, anh luôn chăm sóc cô ta một cách chu đáo, mà khi nãy...

Cho nên Tần Chiêu có thể chắc chắn một điều, nếu anh ta có thể chịu bỏ chút thời gian hạ mình dỗ dành phụ nữ, thì rất ít người có thể thoát khỏi sự cám dỗ của anh. Mà lúc này, anh cũng đang làm như vậy thật, cô ta nghe thấy anh nói: “Không sao, nghỉ ngơi vào hôm cũng không rồi.”

Tần Chiêu cười càng tươi hơn: “Tới kia xem thử đi, hình như tôi nghe được kèn cor.”

Một sân khấu rất lớn được dựng cách đó không xa, có vẻ như thường xuyên được chưng dụng để biểu diễn, lúc này đang có mấy thanh niên chơi nhạc cụ trên đó. Vì lòng yêu thích với âm nhạc và nhạc cụ, Tần Chiêu rất hào hứng đánh giá những thứ này, cho tới khi một vài thanh niên trên sân khấu nhìn thấy cô, cùng nhau vẫy tay với cô.

Một thanh niên cầm sao flute(3) tới mời cô ta: “Chúng tôi còn thiếu một người chơi violin, cô có muốn tham gia không?”

(5) Flute thường dùng trong hòa tấu dàn nhạc phương Tây, có thân và nút bấm nối bằng kim loại, ráp nối từ nhiều đoạn với nhau. Flute có 2 loại thông thường là tôn C or B! âm thanh khá sắc nét và tình cảm.

(6) 

Tần Chiêu vô cùng thích thú với cảm giác được đối xử như một người bình thường này, dù miệng nói “Ôi chao, nhưng tôi chuyên chơi piano” so sau khi bước lên sân khấu, cô ta vẫn vui vẻ nhận lấy đàn violin, thử âm xong thì vỗ vỗ tay với chàng trai nọ: “Bắt đầu đi.”

Bọn họ chơi một bản Valse cực kỳ vui vẻ.

Nốt nhạc đầu tiên vừa vang lên, những thanh niên đứng dưới sân khấu đợi màn biểu diễn lập tức bùng nổ, sôi nổi y như một buổi vũ hội. Trong bầu không khí tưng bừng ấy, Ôn Hành Chi vẫn đứng ngoài cuộc, không hề tiến lên phía trước. Ở một góc nghiêng, Ôn Viễn đang ngồi sau lửa trại.

Cô nhìn Tần Chiêu đứng trên sân khấu tựa như đứng giữa chốn không người, hòa mình vào giai điệu bản nhạc, chợt thấy giờ phút này dường như cô ta đang tỏa sáng. Tuy không thanh nhã như khi đứng bên đàn piano, nhưng vẫn đẹp tới ngỡ ngàng. Một người phụ nữ như vậy – có xứng để người khác trao gửi tình cảm hay không? Câu trả lời đương nhiên là có.

“Haha, uống rượu không?”

Bên cạnh có người đẩy cô một cú, Ôn Viễn ngơ ngác nhìn chàng trai ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đang nói chuyện với mình, đưa tay nhận lấy cốc rượu rồi bất giác uống vào. Men rượu nóng bỏng khiến cổ họng cô đau rát, Ôn Viễn ho sặc sụa.

“Cùng khiêu vũ nhé? Không thể bỏ qua một bản nhạc hay thế này được, đúng không?”

Lẽ nào đây chính là duyên phận tình cơ? Ôn Viễn chớp chớp mắt, đang định từ chối thì đã bị kéo ra ngoài, hai người nhảy nhót theo tiếng nhạc một hồi, cuối cùng thì chàng trai ngoại quốc lần đầu đi nghỉ ở núi Tước Lĩnh này cũng nhận ra Ôn Viễn không biết khiêu vũ.

“Cô không biết khiêu vũ?”

“Đương nhiên!”

Anh ta xoay cô tới mức choáng váng đầu óc, cô muốn trợn mắt lườm anh ta mà cũng chẳng còn sức lực, đúng lúc này trên sân khấu lại vang lên một bản nhạc khác, Ôn Viễn lập tức trốn được bao xa thì trốn. Từ khi uống cốc rượu kia, Ôn Viễn thấy đầu đau như búa bổ, cô cúi đầu xoa huyệt Thái dương đi về phía lửa trại, không ngờ đang đi thì va phải một bức “Tường.”

Cô đau tới há hốc mồm, ngẩng đầu lên thì thấy Ôn Hành Chi đang hơi nâng khóe môi nhìn cô: “Chơi đủ rồi, còn uống rượu nữa?”

Ôn Viễn cười hì hì, kéo góc áo cửa anh, duỗi một ngón tay: “Uống một cốc.”

Ôn Hành Chi nhướn mày nhìn cô, vì hành động ngốc nghếch của cô nên nét mặt anh dịu đi mấy phần: “Không biết khiêu vũ?”

Ôn Viễn say rồi nên gan cũng to lên, giậm chân vói: “Người nọ chả hỏi han gì mà đã lôi cháu đi rồi, cuối cùng còn trách cháu làm hỏng duyên phận tình cờ của anh ta!”

Nghe những lời phần uất giận giữ của cô, Ôn Hành Chi chỉ thấy buồn cười. Cõ lẽ vì vừa uống rượu lại vừa kích động, má Ôn Viễn hơi ửng hồng, dưới ánh lửa trại tranh tối tranh sáng, trông lại càng khác thường hơn.

Ôn Hành Chi nhìn cô nói: “Đứng yên nào.”

Ôn Viễn đang hừng hực lửa giận, nghe anh nói vậy lập tức đáp trả với vẻ giận dữ: “Để làm gì?”

Ôn Hành Chi chẳng thèm để bụng, anh đỡ lấy cô, tay này nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô, tay kia thì khoác lên eo cô. Hành động này của anh khiến Ôn Viễn hốt hoảng, cô ngẩng đầu nhìn anh đầy bối rối. Cô không thấy rõ nét mặt của anh, chỉ nghe được anh nói: “Điệu nhảy này – chú chỉ dạy cháu một lần thôi đấy, không học được thì đành coi như cháu ngốc.”

“Cháu không ngốc!” Có vẻ như lúc này cô toàn buột miệng nói mà không suy nghĩ.

Điệu nhảy mà Ôn Hành Chi dạy cô chính là điệu Valse cơ bản nhất, ban đầu Ôn Viễn còn chưa biết phải bước chân bên nào, sau mấy lần giẫm lên chân anh, cơ mới hiểu được sơ sơ. Sau khi thực hiện xong động tác xoay vòng, cô nhìn anh, “Cháu học được rồi??”

Thấy vẻ mặt phấn chấn của cô, Ôn Hành Chi thong dong buông một câu đầy tính đả kích: “Tàm tạm.”

Bạn nhỏ Ôn Viễn vui vẻ đưa hai tay: “Làm lại một lần nữa.”

Đsung lúc này sân khấu lại vang lên một bản nhạc khác, tuy bọn họ đứng cách đó khác xa, nhưng Ôn Hành Chi vẫn nhận ra. Đó là bản nhạc The second valse của Dmitri Dmitriyevich Shostakovich một bản nhạc vui tươi khiến lòng người hân hoan xao động.

Anh nhìn cô, giọng nói như có ý cảnh cáo: “Không được nhảy sai nữa.”

Sau đó anh nắm lấy tay cô, kéo cô về phía mình.

Ôn Viễn phát hiện ra, Ôn Hành Chi là một người hướng dẫn tài tình, anh phối hợp theo bước nhảy của cô, theo tiết tấu không nhanh không chậm. Dần dần, cô thấy mình hơi choáng váng, không phải cảm giác choáng váng khi say rượu, chính cô cũng không thể lý giải nổi cái cảm giác lâng lâng khi xoay tròn theo điệu Valse này, cô chỉ thấy mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo, sao phía chân trời bay ngày càng xa, cô muốn đưa tay ra giữ lấy nhưng lại phát hiện một tay vẫn bị anh nắm chặt, một tay còn lại khoác lên vai anh, không thể động đậy nổi.

Có chuyện gì vậy? Ôn Viễn nhìn khuôn mặt ngày càng mơ hồ kia, di chuyển theo anh trong vô thức. Khi bản nhạc kết thúc, cô thấy dường như mình đang trôi lãng đãng giữa không trung, mọi thứ đều không chân thực.

Cô cứ ngẩn ngơ nhìn Ôn Hành Chi như vậy, tất thảy xúc cảm đều tới từ bàn tay mà anh đặt trên eo cô. Ngoài ra, cô không cảm nhận được gì nữa. Không, điều này không phải là thật.

Lúc này Ôn Hành Chi cũng cúi đầu nhìn Ôn Viễn, thấy đôi mắt cô đờ đẫn trống rỗng, anh níu mày, vừa định buông tay Ôn Viễn ra thì cô đã lảo đảo ngã vào ngực anh, kéo cổ áo anh, hơi kiếng chân, cắn lên môi anh.

Hành động tấn công bất ngờ này khiến Ôn Hành Chi sững sờ trong phút chốc, bàn tay vốn định đưa ra để đỡ cô bỗng dưng cứng đờ. Khoảnh khắc sau đó, khi anh đang định thực hiện hành động kế tiếp thì Ôn Viễn – kẻ đầu sỏ lại buông tay trước.

Ôn Viễn run run tại chỗ, hai tay ôm má, cố gắng mở to mắt để nhìn rõ người đứng trước mặt mình, Ôn Hành Chi đã khẳng định chắc chắn cô nhóc này say rượu làm trò, dưới ánh lửa trại anh thấy đôi má cô ửng hồng, đôi mắt lấp lánh như ngôi sao xa tận chân trời.

“Đứng yên, không được nghịch nữa.”

Ôn Hành Chi đưa tay ra đỡ cô, nhưng thấy cô cứ ngẩn ngơ nhìn anh, còn lầm rầm một câu: “Là chú đấy ư, là chú đúng không? Không, không phải, không phải...”

Ôn Viễn lẩm bẩm như thể tự thôi miên bản thân, sau đó thì bất tỉnh luôn.

Thấy toàn bộ quá trình diễn ra sự việc, lần đầu tiên Ôn Hành Chi thấy không biết nên làm gì cho phải, anh gắng bình tĩnh đưa tay nâng cô dậy: “Ôn Viễn?”

Anh thử gọi nhưng hiển nhiên ai đó đã ngủ say như chết, Ôn Hành Chi ôm trán thở dài đầy bất lực. Cô nhóc này đúng là phiền phức của anh.

Tuy Ôn Viễn hiếm khi uống rượu, song tửu lượng cũng không kém tới mức một cốc đã say. Cô hiểu rõ điều này, nên mới dám nhận cốc rượu của chàng trai ngoại quốc nọ, ngờ đâu lại ra thế này.

Ôn Viễn bừng tỉnh vì đau đầu, đầu cô đau nhức như sắp nứt ra, như thể có một cuộc chiến đang bùng nổ trong đầu cô. Cô cố gắng ngủ cho tới khi đau đến mức không chịu nổi nữa thì mới ngồi dậy xoa đầu, sau đó cô xuống giường đi vào nhà vệ sinh, đánh răng trong tình trạng lơ mơ, vừa ngẩng đầu chuẩn bị rửa mặt thì lập tức choáng váng.

Lúc này mái tóc mềm mượt của cô rối tung rối mù, đôi mắt đen láy cũng phiếm hồng, còn trán của cô lại có hai cái mụn mọc lên cùng một lúc. Ôn Viễn hoảng hồn, xoa mặt thật mạnh, cố nghĩ xem rốt cuộc sao lại thế này.

Cô càng nghĩ càng rối, còn đang hoang mang thì có người gõ cửa phòng, giọng Ôn Kỳ cũng truyền vào: “Ôn Viễn, mở cửa ra!”

Ôn Viễn hồi hồn, vội vàng rửa mặt, vừa cào tóc vừa mở cửa cho Ôn Kỳ.

Ngoài cửa, Ôn Kỳ mặc một bộ quần áo ngủ khá đơn giản, kiểu tóc bị Ôn Viễn chế giếu suốt mấy ngày cũng đã vào nếp. Anh ta đứng đó, đẹp trai tới nghẹt thở, đáng tiếc là sắc mặt hơi tối tăm. Ôn Kỳ hừ một tiếng, đi vào phòng, lôi cổ cô vào phòng ngủ.

“Anh làm gì thế?” Ôn Viễn cố giãy dụa.

Ôn Kỳ tiện đà thả cô ra, hằm hằm nhìn cô: “Sao cứ ngơi ra một cái là em lại gây phiền phức cho anh thế nhỉ? Không biết uống rượu thì đừng có uống, xảy ra chuyện thì về nhà anh biết nói sao với mọi người?”

“Em đâu có biết thứ rượu đó lại nặng như vậy.” Cô lí nhí phản bác, lại nhỏ giọng hỏi: “Tối qua, em say rượu rồi gây chuyện à?”

Ôn Kỳ lườm cô: “Y như mọc vuốt mèo, thấy ai cũng cào.”

Lớn thế này rồi nhưng Ôn Viễn rất hiếm khi say rượu, càng không biết sau khi say rượu mình lại như thế, mặt liền đỏ lên: “Anh đừng lừa em, em cào anh à? Em cào anh bao giờ?”

Nói rồi định cởi áo anh ta ra xem, Ôn Kỳ đương nhiên không để cô thực hiện được ý đồ, anh ta giở mánh cũ, tóm lấy cổ áo rồi lôi cô vào nhà vệ sinh: “Mười phút nữa, em phải về được bộ dạng con người cho anh.”

Đêm qua núi Tước Lĩnh lại có tuyết rơi, sáng nay nhiệt độ hạ thấp hơn hôm qua một chút. Ôn Viễn mặc một bộ đồ đằng trước màu trắng đằng sau màu đen, Ôn Kỳ bèn gọi đó là áo khoác chim cánh cụt, hai người cùng đi vào sảnh lớn của khách sạn. Chắc vì thời tiết khá lạnh nên đầu óc Ôn Viễn cũng tỉnh táo hơn nhiều, cô trông theo bóng lưng của Ôn Kỳ, bắt đầu nhớ lại mọi chuyện tối qua.

Thảo nào hôm nay anh ta lại lôi cổ cô như thế, không lẽ tối qua cô cào anh ta thật? Cô thực sự không nhớ rõ, chỉ biết mình đốt lửa trại cùng một đám thanh niên, bị ép uống một cốc rượu, rồi nhảy nhót lung tung với một chàng trai ngoại quốc không rõ tên họ, sau đó thì...

Ánh mắt cô rơi về phía bên phải, Ôn Viễn chợt kêu “Á” một tiếng, ôm miệng đứng như trời trồng. Nhân lúc Ôn Kỳ quay ra nhìn mình, cô bèn tóm lấy tay anh ta, nói với vẻ đau khổ: “Em không ăn sáng đâu!”

Tại một chiếc bàn phía bên phải phòng ăn, Ôn Hành Chi đang ngồi ở đó. Anh vẫn ăn mặc vô cùng chỉn chu, đang cúi đầu đọc báo sáng, nhìn từ xa trông anh hiền hòa hơn rất nhiều. Người phục vụ bưng tới một cốc nước trắng, Ôn Hành Chi đưa tay nhận lấy, ánh mắt đảo qua đâu đó rồi dừng lại trong thoáng chốc.

Ôn Viễn trốn sau lưng Ôn Kỳ, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ chột dạ, khi đối diện với ánh mắt anh, cô lập tức hoảng hốt né tránh. Chỉ thoáng qua như vậy mà cô cũng thấy được vết xước trên khóe môi anh, Ôn Kỳ bực bội nhìn Ôn Viễn, sau đó tỏ vẻ thoải mái chào Ôn Hành Chi: “Chào chú buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Giọng anh trầm hơn mọi khi, còn hơi khàn khàn. Có lẽ Ôn Hành Chi cũng không mấy dễ chịu, anh uống một ngụm nước ấm rồi nhìn về phía Ôn Viễnsđang đứng bối rối nãy giờ: “Cháu đứng đó làm gì?”

Câu này của anh khiến Ôn Viễn sợ toát mồ hồi, thấy vẻ mặt của anh bình thản như không cô mới run rẩy ngồi xuống, sau đó lại không khỏi ngẩng đầu nhìn anh. Trên khóe môi Ôn Hành Chi đúng là có một vết xước, không lớn nhưng rất bắt mắt, khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ.

Hẳn là phát hiện ra ánh mắt của Ôn Viễn, Ôn Hành Chi thoáng nhìn cô, Ôn Viễn cũng không trốn tránh nữa, cô nhìn anh với vẻ biết lỗi và thành khẩn. Ôn Hành Chi chăm chú nhìn cô trong chốt lát rồi hờ hững rời mắt về phía Tần Chiêu – người đang thong dong bước tới bàn ăn.

Không mặc một chiếc áo khoác dày như Ôn Viễn, dưới cái lạnh âm độ này, Tần Chiêu chỉ mặc một chiếc váy, “Xin lỗi, tôi tới muộn.” Cô ta nói, “Tôi vừa nhận được một cuộc gọi từ thầy giáo, thầy nói lại sắp có buổi biểu diễn, có lẽ tôi phải về sớm hơn dự tính.” Nhìn như đang giải thích với cả ba người, song ánh mắt của cô ta lại như có như không mà dừng trên người Ôn Hành Chi.

“Đừng lo.” Ôn Hành Chi khẽ cười, “Tôi đưa cô về là được.”

“Làm phiền anh rồi.” Khóe môi Tần Chiêu hơn cong lên, tuy nhiên trong lòng lại thầm buồn bã vì sự hờ hững của người đàn ông này.

Hai anh em nhà họ Ôn ngồi ở đối diện vẫn im lặng nãy giờ, Ôn Kỳ chẳng buồn nói, anh ta vốn không có ấn tượng tốt với Tần Chiêu. Còn Ôn Viễn thì không biết nói gì cho phải, cái cảm xúc kỳ lạ của ngày hôm qua lại nhen nhóm, cô cố gắng dập tắt nó đi.

Bữa sáng được bưng lên, mọi người đều lẳng lặng ăn, bất chợt Tần Chiêu phá vỡ sự tĩnh lặng, cô ta hỏi Ôn Viễn: “Tối qua đi đâu thế?”

Ôn Viễn hơi chột dạ, cô cúi đầu cắt trứng gà: “Tối qua em uống chút rượu, thấy hơi chóng mặt nên về phòng nghỉ sớm.”

“Thảo nào.” Tần Chiêu cười, “Chị đang nghĩ thế nào mà biểu diễn xong, xuống dưới thì lại chẳng thấy em đâu, chỉ có chú em đứng đó một mình.” Nói xong quay sang nhìn Ôn Hành Chi, khóe mắt đong đưa đầy gợi cảm, quyến rũ mà phong tao, khi nhìn tới khóe môi anh thì mặt hơi tái đi, “Sao khóe môi anh lại bị xước thế này?”

Cô ta vừa dứt lời thì cả bàn đều nhìn anh, chỉ có Ôn Viễn cúi đầu vờ như đang ăn cơm, nhưng toàn bộ sự chú ý đều tập trung lên người Ôn Hành Chi. Anh đã ăn xong rồi, đặt dĩa trong tay xuống, sau khi lau miệng thì thản nhiên đáp: “Đừng lo, bị mèo cào thôi.”

Câu trả lời của anh khiến Ôn Kỳ và Tần Chiêu hoang mang ngơ ngác, chỉ có Ôn Viễn nghẹn thức ăn, tròn mắt nhìn anh.

Ôn Hành Chi rất vừa lòng với phản ứng của mọi người, anh hơi giãn này: “Tôi đi lấy xe, mọi người cứ ăn thong thả.”

Nói rồi quay người rời đi.

Trông theo bóng lưng anh, Ôn Viễn vừa uống sữa vừa thầm than: có thù tất báo – người này nham hiểm quá đi.