Thời Gian Chỉ Dừng Lại Vì Em

Chương 3-1




Nếu chị theo đuổi chú em - liệu anh ấy có từ chối không?

Type: Thảo Sehun

Thi xong, Ôn Viễn và Trần Dao thoải mái hơn nhiều, bây giờ Ôn Viễn mới là người phải căng thẳng. Kỳ thi cuối kỳ đã tới ngay trước mắt, vào dịp này những năm trước, bao giờ cô cũng bận tới sứt đầu mẻ trán, năm nay vẫn vậy. Trải qua mấy ngày thi cử trong thấp thỏm lo âu, khi nhận đươc phiếu thành tích tám mươi lăm điểm, tâm trạng của Ôn Viễn khá phức tạp.

Bà Kiều Vũ Phân thì cực kỳ vui vẻ, khen ngợi cô không ngớt, còn Ôn Viễn thì gọi điện cho Ôn Hành Chi trong nơm nớp lo sợ, kết quả là trợ lý Lại nói với cô rằng anh đang ở nước ngoài. Biết tin này Ôn Viễn mừng rỡ, ít nhất cô cũng có một khoảng thời gian thoải mái trước khi anh về nước.

Tuy nhiên có lẽ ông trời không muốn cô sống quá dễ chịu, sáng sớm nay Ôn Kỳ đã mở cửa vào phòng, lôi cô ra khỏi giường. Ôn Viễn đang ngủ ngon lành, chăn vừa bị lât lên cô đã hắt hơi ngay lập tức, rồi từ từ mở mắt ra.

Vừa mở mắt đã nhìn thấy kẻ mà mình ghét nhất đang đứng ở đầu giường, nhất là trong tay kẻ đó còn có chăn của mình, Ôn Viễn tức điên lên, chẳng qua còn chưa kịp ra tay thì đã bị Ôn Kỳ khống chế một cách dễ dàng, “Đừng trách anh không nhắc em, hôm nay ông nội ở nhà, em làm ồn trên này một chút thôi thì ông nội sẽ nghe thấy hết.”

Ôn Viễn nghiến răng nghiến lợi: “Ai cho anh vào phòng giật chăn của em? Sao anh lại đáng ghét thế nhỉ!”

Ôn Kỳ nhặt chiếc đồng hồ đã bị Ôn Viễn đá xuống sàn nhà lên, đặt trước mặt cô, “Tự mình xem bây giờ là mấy giờ, không dậy nữa thì đợi nghe mắng đi.”

Ôn Viễn nhìn chằm chằm vào đồng hồ một lúc, hằm hằm lườm Ôn Kỳ một cái rồi xuống giường định thay quần áo. Ôn Kỳ đi theo sau cô, nhìn một lượt tủ quần áo của cô, sau khi lắc lắc đầu mới chọn một bộ quần áo mà anh ta cho là tàm tạm, đưa cho cô: “Mặc bộ này này.”

Ôn Viễn giật lại bộ quần áo từ tay anh ta, “Em muốn thay quần áo, anh còn đứng đây làm gì?”

Ôn Kỳ cười khẽ, bước tới cửa, thấy cô vẫn cầm đồ do do dự dự bèn buông một câu, “Cứ mặc bộ anh chọn cho em ấy.”

Ôn Viễn hừ một tiếng đầy ấm ức, chọn tới chọn lui cuối cùng đành mặc bộ mà Ôn Kỳ đưa cho mình.

Ở tầng môt mọi người đều bận tối mắt tối mũi, dì Thành đang bổ hoa quả, mẹ cô đang pha trà bên chiếc bàn tròn nhỏ, thấy Ôn Viễn bước xuống từ tầng trên vội vẫy tay gọi cô, “Lại đây, bưng trà ra phòng khách cho ông nội, đang có khách.”

Ôn Viễn ngơ ngác, “Bình thường ông nội vẫn tiếp khách ở thư phòng mà, sao hôm nay lại ở phòng khách ạ?”

Vị khách mà ông nội tiếp đón hôm nay khá đặc biệt, trước đây ông nội cũng từng là tướng lĩnh cầm quân, vào dịp năm mới luôn có người đeo quân hàm đầy sao tới chúc Tết, Ôn Viễn đã quen từ lâu rồi, nghe theo sự căn dặn của mẹ, cô chào các chú các bác rất ngọt, có điều lần này thì khác.

Vị khách mà ông nội tiếp đón hôm nay là một cô gái trẻ, Ôn Viễn đứng ngây ra, cũng không biết nên xưng hô thế nào, cô ta đành giải vây cho Ôn Viễn.

“Đây là Ôn Viễn đúng không, đã lớn thế này rồi cơ à.”

Giọng điệu vô cùng thân mật, song nhìn khuôn mặt trẻ trung của cô ra, câu nói này khiến Ôn Viễn không thoải mái lắm. Cô chớp mắt liếc nhìn ông nội, ông nội bèn cười giới thiệu cho cô: “Đây là Tần Chiêu, con bác gái Tần, khi cháu còn bé thì Tần chiêu đã đi du học ở Mỹ rồi, chắc cháu cũng không nhớ rõ nữa. Tính theo vai vế thì cháu phải gọi là chị Tần Chiêu.”

Ôn Viễn biết bác Tần, vì bác ấy làm việc ở Bộ ngoại giao với cha cô, quan hệ gần gũi, Tết nguyên đán hàng năm luôn đến nhà cô chơi, Ôn Viễn gặp bác ấy nhiều lần rồi. Tuy nhiên đây lại là lần đầu tiên cô gặp Tần Chiêu, khuôn mặt hao hao bác Tần lại tinh tế như ngọc, mắt sâu đen láy sáng long lanh, thấp thoáng nét cười dịu dàng.

“Ông giới thiệu như thế khiến cháu trẻ lại không biết bao nhiêu tuổi.” Tần Chiêu nhìn Ôn Viễn, “Thực ra chị chỉ kém chú của em hai tuổi thôi.”

Cô ta nói vậy lại càng khiến Ôn Viễn không biết nên xưng hô thế nào, đành mỉm cười hòa nhã, đăt ấm trà xuống rồi chuồn vào nhà trong. Vừa đi tới cửa đã bị xách cổ giữ lại, Ôn Viễn tức tối nhìn kẻ chủ mưu Ôn Kỳ, “Anh làm cái gì thế?”

“Bị ma đuổi hay sao mà chạy nhanh vậy hả. “Ôn lỳ mắng cô rồi lại cúi đầu gạt gạt tóc của anh ta.

Ôn Viễn nhìn anh trai, phì cười: “Sao tóc anh kỳ cục thế?”

“Cấm cười!”

Anh ta mới cắt tóc hôm qua nên giờ nhìn vẫn chưa quen mắt, Ôn Viễn cố nhịn cười, kéo Ôn Kỳ vào trong, hỏi: “Anh có quen vị khách tới nhà mình hôm nay không?”

“Không quen.”

Ôn Viễn phồng má trợn mắt: “Thật không đấy?”

“Hỏi làm gì?”

“Thích thì hỏi thôi.”

Ôn Kỳ liếc cô một thoáng, đặt cái khăn vào tay cô, “Lau khô tóc cho anh phục vụ tận tình rồi anh sẽ nghĩ lại xem có nên cho em biết hay không.”

Ôn Viễn trừng mắt với cái gáy của Ôn Kỳ, cầm khăn mặt giúp anh trai lau tóc.

Ôn Kỳ vừa hưởng thụ vừa mắng cô: “Anh không thể hiểu nổi bình thường em làm cái quái gì nữa, đến Tần Chiêu mà cũng không biết.”

“Cô ấy nổi tiếng lắm à?”

“Nghệ sĩ dương cầm thế hệ mới của Trung Quốc, toàn lý hợp đồng với dàn giao hưởng và công ty nổi tiếng nước ngoài, làm sao không nổi tiếng cho được?”

Ôn Kỳ có hai sở thích lớn, đó là thể thao và âm nhạc, Ôn Viễn ảnh hưởng từ anh lên cũng biết ít nhiều: “Chẳng phải chính anh từng nói những người nọ đều chỉ là công cụ biểu diễn, không có nghĩa lý gì sao?”

“Vậy mới nói, mọi người đều say, chỉ mình anh tỉnh táo.”

Ôn Kỳ vẫn đang đắc chí, lơ đãng nhìn người vừa bước qua cửa, lập tức giật lại khăn tay từ Ôn Viễn khiến cô giật mình, quay lại nhìn thấy Ôn Hành Chi đang ung dung bước tới, anh mặc âu phục rất chỉnh chu, thấy hai anh em thì nghiêm nghị hỏi: “Đứng đây làm gì?”

Ôn Hành Chi liếc nhìn Ôn Kỳ, Ôn Kỳ cười hì hì mấy tiếng, nói: “Giao lưu tình ảm thôi ạ.”

Ôn Viễn nghe vậy khẽ hừ đầy khinh bỉ, Ôn Kỳ cũng chẳng thèm để ý, cười cười rồi xoa đầu cô sau đó chuồn mất. Ôn Viễn đang thầm mắng anh trai không trượng nghĩa thì Ôn Hành Chi bỗng đưa tay lên đầu cô. Ôn Viễn bất giác lách người sang một bên, liền bị anh mắng: “Đứng yên đã.”

Nói đoạn anh lấy xuống một sợ lông màu nâu từ trên đầu cô, Ôn Viễn nhìn qua là biết sợi lông này rụng từ con gấu Teddy mà cô ôm ngủ hàng đêm, trợn mắt nhìn sợi lông trong lòng bàn tay, không giấu nổi sự chán nản, “Sao chẳng ai thèm nhắc cháu, cháu đi khắp gian trong ngoài bao nhiêu lần rồi.”

Ôn Hành Chi nhìn dáng vẻ buồn bực của cô chợt thấy buồn cười, “Được nghỉ Tết không chịu tranh thủ ôn bài, lại ra sân bày trò với Ôn Kỳ. Ôn Viễn, cháu cảm thấy gần đây chú không rảnh để đốc thúc cháu đúng không?”

Ôn Viễn chột dạ, “Phải vừa học vừa chơi chứ ạ, không thể suốt ngày học được.”

“Biết phải học là được rồi.” Anh nói. “Nhưng đừng vội thỏa mãn với kết quả thi tám mươi năm điểm.”

Ôn Viễn ngạc nhiên, “Cháu còn chưa nói mà, sao chú biết kết quả thi của cháu?”

“Chỉ cần chú muốn thì đương nhiên sẽ có cách.”

Chắc chắn cô Phương mật báo, Ôn Viễn uể oải nói: “Còn thiếu mấy điểm nữa, lần sau cháu sẽ cố gắng hơn.”

Ôn Hành Chi cũng không mắng cô, anh quay người đi vào phòng khách, Ôn Viễn nhìn theo anh, không nhịn được mà làm mặt hề. Trong phòng khách, ông nội đang trò chuyện vui vẻ với Tần Chiêu.

Sau khi nghe Ôn Kỳ nói, Ôn Viễn bất chợt ngắm nghía đôi tay của Tần Chiêu. Ngón tay thon thả, móng tay được cắt sửa gọn gàng, khi đôi tay này bay múa trên phím đàn trắng đen, nhất định là cực kỳ đẹp đẽ.

Ông nội thấy Ôn Hành Chi bước vào thì rất vui mừng, vội gọi anh: “Con về rồi à, mau lại đây chào Tần Chiêu.”

Vừa nghe thấy lời này, Tần Chiêu đứng lên dịu dàng mỉm cười với Ôn Hành Chi: “Có ông nội ở đây, tôi cũng không biết nên xưng hô thế nào.” Nói rồi đưa tay phải ra, “Lại gặp nhau rồi.”

Ôn Hành Chi không ngờ mình sẽ gặp Tần Chiêu ở nhà, khẽ nhướng mày bắt tay với cô ta: “Hoan nghênh về nước.”

Thực ra Tần Chiêu và Ôn Hành Chi đã quen biết nhau từ rất lâu rồi. Ngày trước khi Tần Chiêu học đàn dương cầm tại một Học viện Âm nhạc ở Mỹ, đúng lúc Ôn Hành Chi cũng đang du học ở đó. Vì hai gia đình khá thân thiết nên cha của Tần Chiêu cũng từng nhờ Ôn Hành Chi chăm sóc cô ta. Sau đó Ôn Hành Chi sang Anh, còn Tần Chiêu vì ký hợp đồng với một công ty nghệ thuật nên tới Đức, từ đó trở đi hai người không gặp nhau nữa.

Ông nội Ôn hiền từ nhìn Tần Chiêu, “Khi nãy cháu còn nói quãng thời gian này vẫn phải biểu diễn, sắp đến Tết rồi mà còn bận rộn vậy sao?”

Tần Chiêu cười khẽ, “Lẽ ra được nghỉ ngơi, nhưng buổi công diễn ở Bảo Lợi vào mấy ngày tới sẽ do thầy Trần Khôn Bình đích thân chỉ huy, một vài người bạn ngoại quốc của cháu cũng tới. Ông nội, nếu có thời gian ông tới dự nhé.”

“Thế chắc ông không đi được rồi.” Ông nội xua tay, “Bảo ông nghe kinh kịch còn được.”

“Vậy ông tới ủng hộ cháu được không ạ, cháu còn chuẩn bị sẵn cho ông hai vé nữa đây.” Nói rồi cô ta rút hai tấm vé ra thật.

Ông nội cười, tiện tay đưa vé cho Ôn Hành Chi, “Thế thì con đi thay cha.”

Ôn Hành Chi nhận lấy vé, mỉm cười, “Ngài tha cho con đi, mấy hôm nữa con sang London rồi, con giữ vé cũng chỉ lãng phí thôi.”

Tần Chiêu không ngờ anh lại từ chối, thoáng sửng sốt, nói: “Là những bản nhạc anh yêu thích.”

Đây là buổi hòa nhạc về Dmitry Dmitrievich Shostakovich 1, Khi học ở Mỹ, có một lần cô ta tình cờ tới thăm nhà anh, thấy album tổng hợp các tác phẩm của nhạc sĩ Liên Xô xếp đầy trên giá sách ở thư phòng, trong số đó, album của Dmitry Dmitrievich Shostakovich là nhiều nhất.

(1) Là nhà soạn nhạc người Nga thời Liên Xô, và là một trong những nhà soạn nhạc nổi tiếng nhất thế kỷ XX.

“Vì tôi không có thời gian.” Ôn Hành Chi mỉm cười áy náy, nghĩ ngợi một thoáng rồi gọi Ôn Kỳ lại, đưa vé cho anh ta, “Không phải cháu vẫn muốn dự buổi hòa nhạc này sao?”

Ôn Kỳ luôn sùng bái nhạc trưởng Trần Khôn Bình, đã có ý định tới xem từ trước, đương nhiên lúc này sẽ nhận lấy ngay mà không hề do dự, “Cảm ơn chú! Cháu sẽ tìm bạn đi cùng.”

“Không phải tìm đâu, có sẵn rồi.”

“Ai ạ?”

Ôn Kỳ liếc nhìn Ôn Viễn, mà câu nói tiếp theo của Ôn Hành Chi cúng chứng minh suy đoán của anh ta.

“Ôn Viễn.” Ôn Hành Chi nói, “Dẫn Ôn Viễn theo.”

Với một người chịu ảnh hưởng sâu sắc từ các nghệ sĩ âm nhạc lớn như Ôn Kỳ mà nói, trình độ thưởng thức của Ôn Viễn coi như bằng không. Dẫn một người như vậy tới buổi hòa nhạc mà anh ta mong ngóng đã lâu, Ôn Kỳ thấy bất đắc dĩ. Ôn Viễn cũng khá bực bội, cô không muốn đi, nhưng cô còn chưa kịp nên tiếng thì ông nội đã mỉm cười nói: “Thế cũng được, con bé Viễn Viễn này ương bướng quen rồi, cũng nên tu thân dưỡng tính, bồi đắp tâm hồn đi thôi.”

“Ông ơi”

Ôn Viễn dậm chân bày tỏ sự kháng nghị. Giờ thì hay rồi, ông nội truyền lệnh, cô không đi cũng phải đi.

Buổi hòa nhạc được tổ chức vào ngày chủ nhật.

Sẩm tối Ôn Kỳ tới gõ cửa phòng Ôn Viễn, đương nhiên Ôn Viễn chẳng mấy hứng thú, định mặc bừa một bộ quần áo rồi xuống nhà. Ôn Kỳ ấn huyệt thái dương, cố nén giận xách cô về phòng, chọn bộ khá trang trọng rồi bắt cô mặc vào.

Ôn Viễn vừa vuốt nếp nhăn trên chiếc váy một năm chẳng mặc một lần, vừa hỏi Ôn Kỳ: “Em thương lượng với anh một chuyện được không?”

“Quên đi.” Ôn Kỳ liếc nhìn cô, “Có thể khiến em dùng tới từ ‘thương lượng’ thì chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.”

Ôn Viễn chán nản: “Không đi không được ạ?”

Ôn Kỳ hừ một tiếng thay cho câu trả lời. Xe chạy gần nửa giờ mới tới nhà hát Bảo Lợi, hôm nay thành phố B có tuyết rơi lất phất, tuy nhiên vẫn có một đoàn xe dài dằng dặc đỗ trước cổng nhà hát. Ôn Viễn hắt hơi một cái, cun cút theo sau Ôn Kỳ.

Trong sảnh lớn có không ít người, xem ra cũng tới dự buổi hòa nhạc. Trong đó có khá nhiều người quen biết Ôn Kỳ, đều cươi tười chào hỏi anh ta, Ôn Viễn vẫn luôn tránh phía sau. Đó là những người trong giới quan chức có giao thiệp với nhà họ Ôn, dù đã từng tới nhà chơi nhưng Ôn Viễn cũng không quen lắm, có vài người cô thậm chí còn chẳng nhớ rõ.

Ôn Kỳ cũng không đủ kiên nhẫn mà đứng trò chuyện với họ, anh ta bước qua đám đông với vẻ mặt hờ hững, dẫn Ôn Viễn tới một cánh cửa hông của sảnh lớn. Mới đi được vài bước thì đã thấy Tần Chiêu đứng ở cửa.

Cô ta đang đứng nói chuyện với một người ở đó, mái tóc dài tới eo được cột lên, không trang điểm đậm cũng không đeo nhiều đồ trang sức, song lại toát lên vẻ trang nhã thanh tao. Bộ lễ phục thanh thoát mà tinh tế tôn lên dáng người mềm mại gợi cảm của cô ta, phong thái thanh lịch quý phái khiến người khác phải trầm trồ. Ôn Viễn nhìn cô ta, thấy mắt mình như sáng lên, Ôn Kỳ nhìn đôi mắt lóe sáng của cô, không khỏi phì cười: “Xem ra Tần Chiêu cũng khá thông minh.”

“Sao lại nói vậy?” Ôn Viễn chớp mắt, hỏi.

Ôn Kỳ khẽ nhếch môi, còn chưa trả lời thì đã thấy Tần Chiêu thong dong bước về phía họ, “Hai người tới rồi đấy à.”

Trước măt một người đẹp như Tần Chiêu, Ôn Kỳ vẫn luôn tỏ ra lịch thiệp lễ độ. Ôn Viễn thấy Tần Chiêu đưa tay về phía mình, thoáng sửng sốt rồi mắt tay với cô ta. Lần đầu tiên được chạm vào tay của một nghệ sĩ dương cầm, cô bất giác miết nhẹ bàn tay ấy.

Sau khi buông tay, cô liền thấy Tần Chiêu nheo mắt, mỉm cười nhìn mình, dường như đã nhận ra ý đồ của cô, khiến Ôn Viễn chợt cảm thấy ngượng ngùng.

“Vào trước đi, tôi còn khá nhiều việc, không thể đưa hai người vào được.”

Ôn Kỳ thường xuyên tới đây, đương nhiên đã quen với đường đi lối vào. Ôn Viễn đi theo anh trai, sau khi tìm thấy chỗ ngồi cuối cùng bèn thở phào nhẹ nhõm. Nửa giờ trước khi buổi công diễn bắt đầu, khách đã ngồi kín quá nửa số nghế, Ôn Viễn ngó nghiêng xung quanh một lúc rồi đành ngán ngẩm ngồi yên. Chợt nhớ ra một chuyện, cô kéo tay áo Ôn Kỳ, “Đúng rồi, sao khi nãy anh lại nói Tần Chiêu cũng khá thông minh?”

Ôn Kỳ đang đọc danh sách tiết mục, không ngẩng đầu nên mà nói: “Em đọc danh sách tiết mục là rõ thôi.” Có lẽ cô vẫn chẳng hiểu mô tê gì, nên anh còn nói thêm: “Buổi hòa nhạc lần này có cả hai nữ nghệ sĩ dương cầm, người kia nổi tiếng sớm hơn Tần Chiêu, danh tiếng cũng vang dội hơn cô ta.”

Thấy anh ta nói vẻ đầy hứng thú, Ôn Viễn tò mò hỏi: “Anh hâm mộ cô ấy?”

“Nếu cô ta quan tâm tới hình tượng cá nhân của mình một chút, có lẽ anh cũng khá tán thưởng kỹ năng chơi đàn bình thường của cô ta.”

Ôn Viễn: “…”

“Nói thẳng ra là, người kia tốt hơn Tần Chiêu về mọi mặt, nhưng điều khiến anh khó hiểu, ấy là lần biểu diễn nào cô ta cũng trang điểm cự kỳ diêm dúa.” Nói xong Ôn Kỳ mỉm cười hờ hững, “Rõ rang Tần Chiêu không xinh đẹp, nhưng lại biết suy xét, ít nhất còn hơn người kia mấy phần ở khoảng phục trang.”

Ôn Viễn nghe mà đau đầu, đúng lúc ấy buổi công diễn bắt đầu, cô lập tức chuyển sự chú ý sang thứ khác.

Tần Chiêu biểu diễn ở tiết mục thứ 3, cúi người chào khán giả một cách lịch thiệp rồi ngồi xuống bên chiếc đàn.

Trong mắt Ôn Viễn, hành động cử chỉ của cô ta vừa tao nhã lại vừa phóng khoáng. Vì sự xuất hiện của cô ta mà bản nhạc u uất bỗng chở lên tươi sáng hơn hẳn. Bản nhạc ẩn giấu mạch nước ngầm mãnh kiệt với những cảm xúc cuộn trào này được Tần Chiêu chuyển tải rất tốt, khi nốt nhạc cuối cùng ngân vang, tiếng vỗ tay như sấm dậy vọng khắp sảnh lớn.

Ôn Viễn nhìn Tần Chiêu mỉm cười dịu dàng bên chiếc piano, vào giờ phút này, cô chợt thấy cảm động vô cùng, cô hít vào một hơi, vỗ tay thật mạnh.

Khi buổi công diễn kết thúc, Tần Chiêu đã tặng cho Ôn Kỳ một niềm vui bất ngờ. Đó là hôm nay, Trần Khôn Bình - người mà Ôn Kỳ luôn ngưỡng mộ có thời gian rảnh, muốn gặp mặt anh ta. Tiếp thu sự giáo dục từ gia đình, từ nhỏ Ôn Kỳ đã có niềm đam mê với âm nhạc, đặc biệt cực kỳ ngưỡng mộ các nhạc trưởng. Nhưng vì cha không cho phép nên khi thi vào đại học, anh ta vẫn chọn chuyên ngành Tài chính, biến âm nhạc thành sở thích nghiệp dư, giờ xuất hiện một cơ hội như vậy, đương nhiên anh ta sẽ không từ chối.

Ôn Viễn chẳng có việc gì làm, đành quay về xe đợi anh trai, song cô vừa đi tới cửa nhỏ thì đã thấy Tần Chiêu đang bước về phía mình. Chỉ một lát mà cô ta đã thay bộ quần áo thường ngày, không xinh đẹp quyến rũ như khi này, mà dịu dàng gần gũi hơn hơn nhiều. Cô ta tháo chiếc kính râm che nửa khuôn mặt xuống, mỉm cười với Ôn Viễn, “Đi thôi, để chị đưa em về nhà.”

Ôn Viễn nhìn cô ta, vộ từ chối: “Không cần phiền chị đau ạ, em đợi anh trai rồi về cùng một thể.”

“Anh trai em đang trò chuyện hăng say cùng thầy Tần, e là em sẽ phải đợi lâu đấy.” Tần Chiêu cười nói, “Đi thôi, chị đã nói với anh trai em rồi.”

Ôn Viễn do dự vài giây rồi đi theo Tần Chiêu lên xe, Tần Chiêu cảm thấy cô nhóc này rất đáng yêu, thấy cô thắt dây an toàn, Tần Chiêu mới khởi động xe, “Yên tâm, chị không mang em đi bán đâu.”

Ôn Viễn chăm chú nhìn cô ta một hồi, sau khi biết cô ta nói đùa mới gãi đầu đầy bối rối. Cô tán thưởng khả năng chơi piano của Tần Chiêu, nhưng nếu thực sự bắt cô ở một mình với Tần Chiêu, cô vẫn thấy khá lúng túng.

Ôn Viễn quy kết mọi nguyên do lên người Ôn Hành Chi, anh là bề trên của cô, mà Tần Chiêu lại là bạn của anh, nên Tần Chiêu tạo cho cô áp lực tương tự là điều khó tránh.

“Chị đàn có hay không?”

Ôn Viễn gật đầu lia lại, “Hay, cực kỳ hay.”

Tần Chiêu nghe vậy thì liếc cô một thoáng rồi quay đầu nói: “Xem ra chị vẫn đàn chưa tốt.”

Ôn Viễn bối rồi, rõ ràng cô khen là rất hay mà?

Dường như nhận ra sự hoang mang của cô, Tần Chiêu mỉm cười giải thích: “Dưới góc nhìn của chị, âm nhạc không chỉ là sự hưởng thụ của đôi tai, âm nhạc có thể khống chế cả tinh thần và ý chí của con người. Lần đầu tiên nghe bản nhạc này, chị đã u uất suốt mấy ngày trời.”

Ôn Viễn hơi uể oải, “Em vẫn không hiểu lắm.”

“Không sao, nếu sau này có cơ hội, chị sẽ mời em nghe những bản nhạc vui vẻ.” Tần Chiêu mỉm cười, hỏi, “Dạo này chú em bận lắm à?”

“Chú khá bận ạ, hình như mấy hôm nay cũng không ở trong nước.”

“Tới Anh sao?”

Ôn Viễn gật đầu, “Em nghe anh em bảo, năm nào vào dịp này chú ấy cũng bận rộn, cho nên chẳng mấy khi ở nhà.”

“Không ở nhà đón Tết ư?” Tần Chiêu thoáng ngạc nhiên, sau khi nhận được câu trả lời không khỏi cười, nói: “Xem ra mấy năm nay anh ấy không thay đổi nhiều, vẫn bán mạng vì công việc.”

Ôn Viễn cười cười, không đáp lời. Lòng thầm đếm lại số lần Ôn Hành Chi xuất hiện ở nhà, cô ngày càng chắc chắn anh là một người cuồng công việc.

Khoang xe tĩnh lặng trong chốc lát, khi xe chạy tới gần con phố dẫn vào nhà họ Ôn, Tần Chiêu lại hỏi: “Ôn Viễn, mấy năm nay chú em vẫn ở nước ngoài một mình sao?”

“Dạ?”

Ôn Viễn chớp mắt nhìn cô ta, không hiểu ý của cô ta lắm. Còn Tần Chiêu thì nói chậm lại, vẻ ngượng ngùng thoáng hiện trên khuôn mặt cô ta, may mà ánh sáng xung quanh khá yếu, cô ta mới nói tiếp, “Ý chị là, chú em vẫn chưa có bạn gái ư?”

Câu nói của Tần Chiêu khiến cô ngẩn ra, ngơ ngác nhìn cô ta, lí nhí đáp: “Em, em không rõ lắm …”

Mà bộ giác ngơ ngác của cô khiến Tần Chiêu bật cười, khi xe chạy tới cổng lớn nhà họ Ôn, cô ta quay đầu nhìn Ôn Viễn, hỏi lại vấn đề mà Ôn Viễn không biết nên đáp sao cho phải: “Em nói xem, nếu chị theo đuổi chú em thì liệu anh ấy có từ chối không?”

Phản xạ đầu tiên của Ôn Viễn là trợn tròn mắt. Một người lạnh lùng hờ hững như vậy mà có phụ nữ muốn theo đuổi ư?”

Tần Chiêu thấy vẻ mặt của cô, tưởng ý định của bản thân đã khiến Ôn Viễn kinh hãi, bèn cười cười xoa đầu cô: “Được rồi, không làm phiền em nữa, xuống xe đi.”

Ôn Viễn xuống xe, song hồn phách vẫn chìm đắm trọng sự kinh hãi mà Tần Chiêu mang lại cho cô.

Cũng không thể trách Tần Chiêu, chẳng qua Ôn Viễn đã bị người nọ áp bức quá lâu, nên hoàn toàn quên đi điểm quan trọng nhất: Người đàn ông ấy có sức quyến rũ chết người.

Thành phố T.

Còn hai tuần nữa là tới Tết âm lịch, sau một trân tuyết lớn, thành phố đã thấp thoáng bóng xuân. Tại tòa nhà hành chính GP, người qua kẻ lại vẫn nườm nượp không ngớt, vì đây chính là thời điểm bận rộn nhất dịp cuối năm.

Sau khi cúp máy, Ôn Hành Chi lấy áo khoác trên giá treo, vừa đi vừa dặn Lại Dĩ Ninh gọi tài xế. Trợ lý Lại đang bận rôn với công việc vội ngẩng đầu nên gọi điện, sau khi bàn giao công tác xong xuôi, chị ta thu dọn đồ đạc rồi cùng anh xuống dưới. Ban quản trị công ty A đã chính thức ký hợp đồng ủy thác với GP, tối nay họ đặt mấy bàn tiệc tại một khách sạn lớn ở thành phố T, phía GP có không ít người tới dự, Ôn Hành Chi là người phụ trách chính, đương nhiên phải tham gia.

Ban quản trị công ty A là tổ chức tư nhân được Chính phủ hậu thuẫn, một lần vung tay là mấy nghìn tỷ nhân dân tệ, tất nhiên không giống bình thường. Đây là lần đầu tiên họ hợp tác với GP, nhưng không ngờ Ôn Hành Chi vừa mở lời thì đã chấp nhận lãi xuất gấp đôi lãi xuất bình quân, tuy anh đưa ra phí ủy thác cao nhất trong giới, song hiển nhiên phi vụ làm ăn này có lời.

Là một thương nhân, Ôn Hành Chi ghét các bữa tiệc rượu không gì sánh nổi. Tửu lượng của anh cũng không tồi, tuy nhiên với chuyện uống rượu, nếu tránh được thì anh sẽ tránh, nếu thực sự không thể tránh thì đành uống một chút mang tính tượng trưng. Điều kiến anh bất ngờ chính là, trong bữa tiệc hôm nay, cậu con trai kém cỏi của Phó trưởng phòng Lưu cũng có mặt.

Nhìn thấy Ôn Hành Chi hắn cũng hơi bối rối, vì hôm trước hắn không những say rượu mà còn đánh cháu gái nhà người ta, hôm nay cha hắn đưa hắn tới đây, ít nhiều cũng có ý nhận lỗi. Nhưng hắn nhìn sắc mặt Ôn Hành Chi thì không thể nhận ra manh mối nào, chỉ thấy sự lạnh lùng xa cách toát ra từ con người anh ta mà thôi.

Ôn Hành Chi chẳng coi hắn ra gì, nhưng cũng không thể làm như không thấy. Sau mấy lượt rượu, Phó trưởng phòng Lưu bèn bưng ly rượu tới.

“Tổng giám đốc Ôn, hợp tác vui vẻ.”

Điều khoản mà Ban quản trị công ty A ghi trong văn bản hợp đồng với GP đã mở rộng tới một tầm cao mới, còn thoáng hơn cả điều kiện mà Ôn Hành Chi đưa ra lúc trước. Về người đứng giữa lo liệu chuyện này, Ôn Hành Chi cũng biết rõ. Anh mỉm cười, ung dung bắt tay với ông ta rồi uống cạn ly rượu tắng: “Vẫn phải cảm ơn Phó trưởng phòng Lưu.”

“Đâu có đâu có.” Phó trưởng phòng Lưu mỉm cười đầy khiêm nhường, “Hôm trước vì thằng con tôi mà xảy ra chút mâu thuẫn, nó cũng áy láy mãi, nên muốn nhân dịp này mà nói lời xin lỗi với Tổng giám đốc Ôn.” Nói đoạn, ông ta quay đầu nói với cậu con trai đứng sau, “Còn không mau rót rượu!”

Ôn Hành Chi chỉ bình thản nhìn người nọ rót rượu cho anh, lúc hắn nâng ly rượu lên, anh mới nhìn thẳng về phía hắn, tới khi cái nhìn của anh khiến hắn sợ hãi, Ôn Hành Chi mới nhận lấy ly rượu rồi uống cạn.

Gần mười giờ đêm thì bữa tiệc kết thúc, lúc vừa ngồi vào trong xe, Ôn Hành Chi đã dặn Lại Dĩ Ninh: “Tìm một vị trí trống ở bộ phận dự án rồi xếp con trai của Phó trưởng phòng Lưu vào đó.”

“Ăn tám lạng, trả nửa cân”. Ôn Hành Chi đương nhiên biết đạo lý này, anh chấp nhận tạo cơ hội cho người ta, có điều muốn tồn tại ở GP không phải chuyện dễ dàng.

Lại Dĩ Ninh cũng hiểu, cô ta âm thầm nhớ kỹ rồi nói với Ôn Hành Chi, “Vừa nãy có điện thoại gọi từ nhà ở thành phố B.”

Nghe vậy Ôn Hành Chi khẽ nâng mày, ông cụ luôn nắm bắt chuẩn xác lịch trình của anh. Ví dụ như lần này, hôm qua anh mới về từ London, hôm nay đã có điện thoại gọi tới. Theo lời nói của anh cả Ôn Hành Lễ, ông cụ siêu giỏi trong khoản tính báo, đúng là thời trẻ làm lính trinh sát có khác.

“Ông cụ nói sao?”

Lại Dĩ Ninh do dự một đoạn, rốt cuộc vẫn mỉm cười, thuật lại lời của ông cụ cho sếp nghe. Nghe xong quả nhiên Ôn Hành Chi nhíu mày, cuối cùng anh lẳng lăng dựa lưng vào nghế, giấu mình vào trong bóng tối.

Đầu tháng tám là vào năm học mới, mấy hôm nay tâm trạng của Ôn Viễn khá tồi tệ.

Vãi bữa nay cô vẫn ở trong nhà, rất ít khi ra ngoài, thi thoảng Tần Chiêu lại tới chơi, nhưng bao giờ Ôn Viễn cũng viện cớ học hành để trốn trong phòng không phải gặp cô ta, bối rối ngượng ngùng như thể đã phạm sai lầm gì đó. Còn Tần Chiêu gặp cô thì vẫn ung dung tao nhã, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Dạo này Tần Chiêu khá nổi tiếng, những buổi tuyên truyền và hòa nhạc tại các thành phố đợt trước khiến danh tiếng của cô ta tăng vọt, nghệ sĩ dương cầm trong nước nổi tiếng trên thế giới vốn đã ít, hơn nữa Tần Chiêu còn có ưu thế về sắc đẹp, được quan tâm chú ý là chuyện đương nhiên.

Lượt xem clip Tần Chiêu biểu diễn trong cuôc thi tại nước ngoài cũng tăng lên không ngừng, Ôn Viễn tìm xem một vài clip, thầm tưởng tượng hình ảnh Tần Chiêu và Ôn Hành Chi đứng bên nhau, ngày càng thấy hợp.

Một cô gái như vậy, nếu thực sự theo đuổi chú ấy thì chắc chú ấy cũng không từ chối đâu nhỉ?

Ôn Viễn cắn móng tay nghĩ thầm, bỗng nhiên giật mình vì tiếng gõ cửa ầm ầm của Ôn Kỳ, cô không khỏi càu nhàu, đóng những trang web đăng tải thông tin về Tần Chiêu trên laptop lại, rồi ra mở cửa.

“Làm gì trong phòng mà thậm thà thậm thụt thế?” Hai tay Ôn Kỳ xỏ trong túi quần, khệnh khạng đi vào.

“Có việc gì à?”

Ôn Kỳ thấy cô trợn mắt bực bội thì hớn hở tóm lấy chỏm tóc dựng đứng trên đầu cô, “Vào thăm nom em, sợ em nằm mốc meo trong phòng.”

Ôn Viễn hất tay anh trai ra, Ôn Kỳ lượn quanh một vòng rồi ngồi xuống trước laptop, ấn ấn di di chuột và bàn phím của cô một hồi, lại uể oải bỏ sang một bên, thấy Ôn Viễn đang mở mắt trừng trừng nhìn mình, bèn đưa tay véo má cô, “Đừng lườm anh, anh dẫn em ra ngoài chơi nhé?”

“Từ bao giờ mà anh lại muốn dẫn em đi chơi thế?”

“Thấy em học hành vất vả, coi như anh thưởng cho em, thời cơ ngàn năm có một thôi đấy.”

Ôn Viễn bĩu môi: “Đi đâu?”

“Tắm suối nước nóng ở khu nghỉ mát Tước Lĩnh, thấy sao?” Ôn Kỳ cười tít mắt, thấy vẻ vừa rung rinh vừa mâu thuẫn của bạn nhỏ Ôn Viễn bèn xoa đầu cô, ép chỏm tóc dựng đứng kia xuống, “Chuẩn bị đồ đạc đi, thứ bảy xuất phát!”

Khu nghỉ mát núi Tước Lĩnh mới mở cửa được vài năm, suối nước nóng được dẫn từ núi Tước Lĩnh xuống, nằm giữa quần thể núi Thanh Sơn, cực kỳ yên bình tĩnh lặng. Một người bạn của Ôn Kỳ có cổ phần ở đó, đã nhiều lần mời Ôn Kỳ tới chơi. Lái xe từ thành phố B tới núi Tước Lĩnh mất ba tiếng đồng hồ, sáng thứ bảy xuất phát từ thành phố B, tới khu nghỉ mát vào mười giờ sáng, đúng lúc mặt trời lên cao. Ôn Kỳ đỗ xe vào bãi đỗ của khách sạn, vừa dẫn Ôn Viễn xuống xe thì đã thấy một thanh niên đi về phía mình.

“Ôn đại thiếu gia, hân hạnh được đón tiếp ngài.”

Ôn Kỳ cười khẽ, kéo kéo Ôn Viễn đang đứng cạnh mình, nói: “Dẫn cô nhóc này tới đây nghỉ ngơi mấy hôm.”

Người nọ nhìn Ôn Viễn, mỉm cười chế giễu: “Tôi bảo này, cậu không nói người đi cùng mình chính là em gái cậu, nên tôi chỉ chuẩn bị cho cậu một phòng thôi, làm sao bây giờ?”

Ôn Kỳ táng cho anh ta một phát, “Thế thì thuê cho tôi một phòng nữa!”

Người nọ ôm đầu đi trước.

Ôn Kỳ xoa xoa tay, quay ra nhìn Ôn Viễn, thấy mặt cô đần ra, bèn hỏi: “Sao thế?”

Ôn Viễn nhìn chằm chằm vào một chiếc xe, miệng lầm bầm: “Hình như, hình như em nhìn thấy xe của chú …”

Ôn Kỳ còn tưởng khi nãy cô nghe người nọ trêu đùa nên mới ngây ngẩn ra như vậy, giờ nghe cô bảo thế chỉ thấy buồn cười, “Ngốc à? Lúc này chú đang cách em tám múi giờ cơ mà.”

Ôn Viễn nhanh chóng hồi hồn. Đúng rồi, hiện tại chú ấy không thể ở đây được.

Sau khi vào khách sạn cất hết hành lý, Ôn Viễn và Ôn Kỳ cùng tới khu trượt tuyết của núi Tước Lĩnh, tuy cô hơi nhát gan, có điều thấy người ta nô đùa trượt tuyết thì cũng rộn rã cả người.

“Thấy hay không?” Ôn Kỳ xỏ tay trong túi quần, nhìn Ôn Viễn hỏi.

Thấy cô gật đầu, anh ta cười khẽ. Từ nhỏ Ôn Kỳ đã yêu thích thể thao, tung hoành khắp các khu trượt tuyết ở thành phố B, sau khi kỹ thuật điêu luyện thì lại thấy không còn hứng thú nữa. Nhưng lúc này anh ta mỉm cười, thấy có gì đó không ổn, ánh mắt Ôn Viễn nhìn anh ta quả thực có thể miêu tả bằng từ “tỏa sáng lấp lánh”.

Cái nhìn của cô khiến Ôn Kỳ sởn gai ốc, “Có chuyện gì thì nói nhanh lên.”

“Em muốn trượt tuyết, anh dạy em nhé!” Ôn Viễn khẩn khoản nhìn anh trai.

“Mơ đi.” Ôn Kỳ từ chối ngay lắp tự, vì anh biết tế bào vận động của Ôn Viễn không hề phát triển.

Thấy Ôn Kỳ định bỏ đi, Ôn Viễn cuống lên, lập tức tóm lấy tay anh ta không để anh ta nhúc nhích, hôm qua ở núi Tước Lính có tuyết rơi, Ôn Viễn bị anh ta lôi xềnh xệch trên tuyết.

“Ôn Viễn, bỏ tay ra!” Ôn Kỳ nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi quát.

“Anh có dạy em không?”

Ôn Viễn chẳng sợ mất mặt, cứ để anh ta kéo về phía trước như thế, coi như trượt băng.

“Ôn Viễn!” Ôn Kỳ lại quát cô mấy tiếng, hai người nhìn nhau mấy phút, chắc hẳn Ôn Kỳ thấy bộ dạng này chẳng ra sao nên đầu hàng: “Anh dạy anh dạy!”

Anh ta hất cái tay đang níu chặt lấy cánh tay anh của cô ra, thấy cô tỏ vẻ đắc chí thì bực bội cười mỉa một tiếng.

Trước khi mở rộng thành khu trượt tuyết cỡ lớn, núi Tước Lĩnh từng là địa điểm huấn luyện của vận động viên trượt tuyết chuyên nghiệp, tuyết đọng trên núi dày tới một mét, đường trượt cũng rất dài. Với Ôn Kỳ mà nói, thích là được, vui chơi tại một nơi được coi như đường trượt dài nhất cả nước cũng là một lựa chọn không tồi. Tuy nhiên giờ phút này, anh ta nhìn Ôn Viễn lóng nga lóng ngóng ôm ván trượt tuyết mà đau đầu ôm trán.

“Anh dạy em thế nào hả? Em phải giữ vững phần đầu, rồi mới giữ vững phần thân …” Ôn Kỳ khom người chỉ cho cô thấy, “Mà em phải cầm chắc cây gậy trượt tuyết để nó không văng đi mất.”

Nghe anh ta bảo vậy, Ôn Viễn lại cuống cuồng điều chỉnh tư thế. Ôn Kỳ thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt cô, Ôn Viễn nhìn đỉnh đầu anh ta, còn chưa hiểu ra làm sao thì Ôn Kỳ đã vỗ vào bắp chân cô, “Đứng yên, bỏ tay ra nào.”

Tung hoành bên ngoài bao lâu nay, người có thể khiến Ôn đại thiếu gia đích thân phục vụ cũng không nhiều.

“Sau khi đi giày trượt thì em phải làm quen với đất bằng trước đã, đừng vội bước vào đường trượt, khi nào vững chân rồi hẵng thử. Đừng bao giờ để ván trượt chồng lên nhau, nếu không sẽ rất dễ ngã …” Một tiếng lach cạch vang lên, Ôn Kỳ cố định lại ván trượt giúp Ôn Viễn, hơi cũi người, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: “Đã nhớ chưa?”

“Cảm ơn anh, em còn chưa ngốc tới mức ấy.”

Ôn Kỳ vừa cười vừa kéo mũ cô, vỗ vỗ vào đầu cô, “Được rồi, thử đi mấy bước xem nào.”

Ôn Viễn chống gậy trượt tuyết, đi giày trượt, dè dặt đi về phía trước. Ôn Viễn phối hợp tay chân khá tốt, hơn nữa đất bằng vốn dễ đi, cô đi một lúc thấy thoải mái hơn nhiều. Ôn Kỳ đi đằng sau lưng Ôn Viễn, thấy cô đã quen với ván trượt tuyết, bèn hất cằm bảo cô: “Đi lên cao thử khả năng giữ thăng bằng.”

Ôn Viễn nhìn đám người trên sườn dốc, hàng mày thanh tú thoáng nhíu lại: “Sao mà đi ngang được chứ? Y như cua.”