Thời Gian Chỉ Dừng Lại Vì Em

Chương 19: Ngoại truyện 3




Type: Thùy Miên

Từ trước tới nay, Ôn Viễn luôn cho rằng mình là một người tôn thờ chủ nghĩa tự do, tuy bị “ai đó” áp bức giáo dục rất nhiều năm, nhưng ngọn lửa tự do mà Ôn Viễn theo đuổi vẫn chưa bao giờ tắt, dù đã trải qua nhiều hung hiểm gian nan.

Trước khi kết hôn, Ôn Viễn lẳng lặng an ủi bản thân: Một ngày nào đó mình sẽ vùng lên!

Nhưng sau khi kết hôn, qua vài cuộc đọ sức quá chênh lệch về IQ, cuối cùng bạn nhỏ Ôn Viễn cũng nảy sinh một suy nghĩ thế này: Những tháng ngày tự do – ngày càng xa cô mất rồi…

Thời tiết cuối tháng ba ở phía Bắc thành phố T cũng không được tính là ấm áp. Sáng sớm trời lại lưa lâm thâm một đợt, không khí được hít vào phổi cũng hơi lành lạnh. Tuy đã qua tiết xuân phân nhưng vì thời tiết, chỉ khoảng sáu giờ chiều là bầu trời đã tối om.

Hôm ấy Ôn Hành Chi tan ca từ rất sớm, khi đi qua một tiệm ăn mà Ôn Viễn rất thích, còn tiện thể mua một suất sủi cảo tôm về cho cô.

Cửa nhà đang mở, Ôn Hành Chi thay giầy, vừa vào nhà đã thấy trong phòng khách vali hành lý lớn của Ôn Viễn đang mở tung. Vali này cũng khá cũ rồi, được mua từ thời cô mới lên đại học, không hiểu sao mấy năm rồi vẫn không chịu thay cái mới.

Ôn Hành Chi thoáng nhìn đồ đạc trong vali, đặt sủi cảo tôm lên bàn rồi thong thả đi vào phòng ngủ. Đúng như anh đoán, cửa tủ quần áo cũng đang mở, bạn nhỏ Ôn Viễn đang vùi đầu trong một đống quần áo, vừa hát vừa hớn hở thu dọn.

Tối qua anh phải họp muộn nên bảo cô tự đi tàu điện ngầm về nhà, dù trước đấy từng dặn cô không được bỏ bữa tối, vậy mà bạn nhỏ Ôn Viễn vẫn lén lút theo đồng nghiệp tới phố quà vặt sau trường cũ để ăn uống, đã về muộn thì chớ, còn dính mưa, đêm hôm ấy liền hắt hơi sổ mũi rồi sốt hầm hập.

Buổi sáng lúc anh đi làm cô vẫn còn sốt nhẹ, sắc mặt cũng hơi nhợt nhạt, buổi tối về nhà trông có vẻ đỡ hơn nhiều rồi.

Ôn Hành Chi đứng đó lẳng lặng nhìn cô một lúc, thấy cô thực sự không để ý đến mình, anh mới chầm chậm lên tiếng: “Sắp đồ đạc để chuẩn bị đi đâu?”

Ôn Viễn ngẩng đầu, hớn hở nói: “Công ty em tổ chức một đợt bồi dưỡng cán bộ, sẽ tới thành phố A.”

Nói là bồi dưỡng cán bộ nhưng quá nửa là đi chơi thôi, nghe thấy địa điểm sẽ tới là Ôn Hành Chi hiểu ngay điều này – thành phố A, một thành phố du lịch nổi tiếng ở miền Nam.

Ôn Viễn trả lời xong thì lại vùi đầu vào thu xếp đồ đạc, đợi hồi lâu mà không thấy anh đáp lại, cô mới ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn anh.

Chỉ thấy anh hơi cúi người, vừa thử nhiệt độ trên trán cô vừa nói: “Em muốn đi à?”

Khoảng cách gần như vậy, giọng điệu lại đầy dụ dỗ như thể, chứng tỏ mục đích là không muốn đầu óc cô hoạt động, Ôn Viễn nuốt nước bọt, lên tiếng: “Nhân viên mới của bộ phận em đều phải đi hết, em, em không thể khác với mọi người được.”

Vẫn còn hơi sốt.

Ôn Hành Chi rút tay về, nhìn cô, “Thời tiết thành phố A mấy bữa nay cũng không ra sao, em lại đang ốm, vẫn nên ở nhà thì hơn.”

“Nhưng đây đây là yêu cầu của công ty…”

“Anh sẽ nói lại với phía công ty giúp em.” Ôn Hành Chi ngắt lời cô, “Nhân dịp này em tranh thủ ở nhà nghỉ ngơi, chẳng phải mấy hôm trước em còn than thở mình không có ngày nghỉ hay sao?”

Ôn Viễn tròn mắt nhìn anh cho tới khi anh ra khỏi phòng ngủ cô mới hồi hồn, đặt chồng quần áo trên người sang một bên rồi vội vàng đi theo.

Ôn Hành Chi đã cởi áo khoác, đang hâm nóng sủi cảo tôm trong bếp cho cô. Vừa thấy đồ ăn thì khí thế của bạn nhỏ Ôn Viễn đã yếu đi mấy phần, song thấy thái độ bình thản kia của anh, bạn nhỏ Ôn Viễn lại giận không để đâu cho hết: “Kiểu gì em cũng phải đi. Em đi là để học tập, để bồi dưỡng!”

Ôn Hành Chi nghe vậy cũng không đáp lời.

Ôn Viễn biết lý do này chẳng mấy thuyết phục, người trước mắt này đã sớm nhìn thấy cô rồi, hơn nữa anh còn túc trí đa mưu, cô nhíu mày một cái là anh đã biết cô đang nghĩ gì. Thế là cô bèn nói theo ý anh luôn: “Em đi chơi đấy, thì sao nào? Nhân dịp này em tranh thủ nghỉ ngơi đấy.”

“Thôi đi.” Anh bưng đĩa ra cho cô, không hề khách khí mà cười nhạo cô, “Có lần nào du lịch về mà em không than mệt không?”

Ôn Viễn bĩu môi nhận lấy đĩa, cúi đầu nghĩ ngợi một lúc rồi ai oán nói: “Anh toàn mượn cớ hoang đường thôi, em có phải anh đâu, em làm gì có sức hút lớn như thế, không trêu ong gọi bướm đâu mà anh lo.”

Đây rõ ràng là cố tình hiểu sai ý anh, nhưng nghe xong Ôn Hành Chi cũng không phản bác, anh liếc cô một thoáng rồi về phòng ngủ thay quần áo.

Ôn Viễn nhìn chằm chằm vào lưng anh, gắp một miếng sủi cảo tôm nhét vào miệng, nghiến răng nghiến lợi mà nhai, sau đó hét về phía phòng ngủ: “Kiểu gì em cũng đi cho bằng được.”

Tối hôm ấy, đề tài này cứ thế được gác lại.

Ôn Viễn vừa ngồi trong phòng khách thu xếp hành lý, vừa dùng khóe mắt liếc trộm Ôn Hành Chi. Anh đang ngồi trên sofa xem thời sự, mày hơi nhíu, vẻ mặt khá nghiêm túc không hề để ý đến cô.

Ôn Viễn không khỏi nghĩ, chẳng lẽ thái độ kiên định của cô đã đánh động được anh? Trước đây khi gặp những chuyện cô muốn làm mà anh không cho phép, cô cũng từng kháng nghị, nhưng sao không hiệu quả thế này nhỉ?

Nghĩ vậy Ôn Viễn hơi rùng mình.

Quả nhiên.

Tối hôm ấy bạn nhỏ Ôn Viễn đã phải trả giá thê thảm vì thái độ “càn quấy” của mình. Sáng hôm sau cô âm thầm rời giường, chân xỏ vào dép không khỏi run run, loạng choạng suýt nữa thì lại ngã trong ngực của ai đó.

Cô cứ thế đi vào phòng tắm rửa mặt, không dám bật đèn xem bộ dạng thê thảm của mình, đành sửa soạn qua loa một chút, sau đó kéo vali hành lý mở cửa ra khỏi nhà.

Trước khi đi cô trộm liếc vào phía phòng ngủ, giường trống không, phòng vệ sinh trong phòng ngủ đang sáng đèn.

Ôn Viễn không dám chần chừ nữa vội vàng chạy xuống tầng, gọi taxi đi thẳng về phía ga tàu hỏa.

Tất cả mọi người tham gia đợt bồi dưỡng đều tập hợp ở ga tàu hỏa.

Vì đêm qua quá mệt mỏi nên vừa lên tàu là Ôn Viễn ngủ ngay, tới khi cô tỉnh lại thì bỗng phát hiện đồng nghiệp Tiểu Bạch ngồi bên đang nhìn cô đầy ám muội.

Ôn Viễn hơi rùng mình rồi hỏi: “Sao, sao thế?”

Tiểu Bạch cười vẻ thần bí, mà thực ra trông rất đáng khinh, chỉ chỉ vào cổ cô. Ôn Viễn cúi đầu nhìn theo bản năng, sau đó mặt cô thoắt đỏ.

Cô vờ vịt dựng cổ áo lên che, ngồi thẳng lên rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng phớt lờ ánh mắt hiếu kỳ của Tiểu Bạch.

Đến tối họ mới tới trung tâm bồi dưỡng trên đảo, có vài người hào hứng rủ nhau đi dạo, còn Ôn Viễn thì chẳng còn sức lực đâu mà chơi bời nữa, vừa vào phòng khách sạn là ngã lăn lên giường.

Ăn tối xong cô uống ít thuốc cảm, giờ là lúc thuốc phát huy tác dụng, cô buồn ngủ tới mức mí mắt gần như dính vào nhau. Ôn Viễn lờ đờ nằm trên gối, vừa tán gẫu câu được câu chăng với Tiểu Bạch vừa xem nhật ký điện thoại.

Tin nhắn chưa đọc: 0

Cuộc gọi chưa nhận: 0

Ôn Viễn không khỏi bĩu môi, thầm oán ai đó lại âm thầm quyết định: Không gọi điện cho anh nữa, chỉ gửi một tin nhắn báo bình an thôi, hơn nữa nội dung còn cực kỳ đơn giản, chỉ vài chữ --- Đã tới nơi, đừng nhớ em.

Gửi tin nhắn xong cô vùi đầu vào trong chăn, khoảng mười phút sau điện thoại cô đổ chuông. Cô hau háu nhìn tên người gọi tới trên màn hình điện thoại chừng mười giây, sau đó mắt hơi đảo một cái, ấn nút không nghe.

Phải cho anh hết đường oai phong.

Ôn Viễn hí hửng nghĩ thầm.

Đúng như Ôn Hành Chi từng nói, thời tiết thành phố A cũng chẳng sáng sủa gì. Nhất là hòn đảo nhỏ ven biển này, mấy hôm nay trời vẫn đổ mưa, còn lạnh hơn cả thành phố T. Mãi mới có một ngày không mưa, Ôn Viễn và Tiểu Bạch cùng ra ngoài dạo một vòng, cuối cùng lại mắc mưa giữa đường.

Người tính không bằng trời tính, bệnh cảm của bạn nhỏ Ôn Viễn lại nặng thêm. Ngạt mũi, sốt nhẹ, còn ho khan.

“Ôn Viễn, có sao không?”

Nửa đêm, bạn cùng phòng Tiểu Bạch bị tiếng ho khan của cô đánh thức, lo lắng hỏi cô. Ôn Viễn khoát khoát tay, rời giường uống một cốc nước rồi lại mau chóng chui vào trong chăn.

Có lẽ là sợ lây bệnh cảm cho bạn, hôm sau trời vừa sáng Ôn Viễn đã nói với Tiểu Bạch: “Hay là tớ chuyển sang phòng khác.”

“Tại sao?” Tiểu Bạch tròn mắt nhìn cô.

Ôn Viễn cào tóc, nói: “Tớ sợ cậu ở với tớ lâu, bị lây bệnh.”

Mấy hôm nay Tiểu Bạch rất quan tâm cô, Ôn Viễn cũng thấy ngại ngùng.

Nghe được nguyên nhân, Tiểu Bạch thở phào: “Không sao, tớ khỏe lắm, không phải lo đâu.”

“Thế thì tốt quá.”

Ôn Viễn ngượng ngùng cười, không nhắc lại chuyện chuyển phòng nữa.

Vì ốm nên Ôn Viễn rất ít khi tham gia hoạt động vui chơi tập thể, có vẻ đúng là tới đây để bồi dưỡng thật.

Nghĩ tới đây, Ôn Viễn chán nản lấy gối che đầu, chẳng bao lâu sau cô lại không nhịn được thò đầu ra, ủ rũ nghịch điện thoại.

Mấy hôm trước khi mới tới đảo, mỗi ngày Ôn Hành Chi đều gọi một cuộc, nhưng bị bạn nhỏ Ôn Viễn bỏ qua hết.

Cũng không phải không do dự, song bạn nhỏ Ôn Viễn thực sự đã bị áp bức quá lâu rồi, mãi mới có một cơ hội nên đương nhiên phải cố gắng nắm bắt.

Tuy rằng giờ nhìn lại đúng là cô đã hơi quá đà, bởi vì ai đó đã không gọi điện cho cô suốt ba ngày nay rồi.

Ôn Viễn nhìn di động không khỏi bĩu môi.

Lại nhìn chằm chằm vào di động một lúc, Ôn Viễn ủ rũ đặt nó sang một bên. Bây giờ anh không thể gọi điện cho cô được, mười giờ sáng – đúng là thời gian mà anh bận rộn nhất.

Song dường như ông trời nghe được tiếng lòng của cô, cô vừa nghĩ đến anh thì di động cũng đổ chuông.

Ôn Viễn nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc rồi ấn nút nhận điện, như thể sợ đối phương sẽ ngắt máy.

“Alo…”

“Chịu nghe điện thoại của anh rồi à?” Anh cố dịu giọng, nghe còn hơn khàn, không giống như đang trách móc, mà còn có chút gì đó cưng chiều.

Ôn Viễn co chân ngồi trên giường, cằm chống lên đầu gối, ủ rũ đáp một tiếng.

Giọng mũi còn khá nặng, Ôn Hành Chi khẽ nhíu mày: “Vẫn ốm à?”

“Em lại mắc mưa.” Giọng cô hơi kéo dài nghe như làm nũng, “Thế nên lại ốm nặng hơn rồi.”

Phía bên kia nghe vậy thì im lặng một lúc, cuối cùng ngắt điện thoại.

Ôn Viễn tròn mắt, nghe tiếng tút tút với vẻ không thể tin nổi.

Ngắt, máy?

Ôn Viễn chớp mắt mấy cái rồi đóng di động.

Thế mà cô còn chờ mong phản ứng của anh! Đúng là không thể trông mong được gì ở anh.

Ôn Viễn giận dữ trùm chăn lên đầu.

Ngủ một giấc một mạch đến trưa.

Ôn Viễn mơ màng mở mắt ra, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa từng hồi từng hồi, cô bèn ngồi bật dậy.

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục còn Ôn Viễn cũng đã hoàn toàn tỉnh táo, cô vừa bước đi một cách thận trọng vừa hỏi: “Ai đấy ạ?”

Cô vừa lên tiếng thì tiếng gõ cửa liền ngừng lại, hai bên đều im lặng, khi tim cô đang đập thình thịch thì một giọng nói trầm ấm bỗng vang lên từ bên ngoài: “Viễn Viễn, anh đây.”

Ôn Viễn do dự mở cửa, nhìn Ôn Hành Chi lạnh nhạt đứng ở cửa mà không thể tin nổi.

Còn Ôn Hành Chi chỉ thoáng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, mỉm cười đầu bất đắc dĩ, thấy cô tròn mắt ngạc nhiên, anh ung dung đẩy cửa đi vào. Vừa đóng cửa phòng, còn chưa kịp đặt hành lý xuống thì cô nhóc nào đó vừa tỉnh táo lại đã nhào vào người anh, vùi đầu vào ngực anh mà nghẹn ngào nức nở.

Ôn Hành Chi khẽ nhíu mày, cứ thế ôm lấy cô.

Ôn Viễn vẫn tưởng rằng anh là người thâm hiểm, có lẽ vì suốt ngày bị bắt nạt, nên bạn nhỏ Ôn Viễn quên mất một mặt khác của chú út Ôn – anh cũng là một người đàn ông trong nóng ngoài lạnh.

Được mớm cơm với thuốc xong, bạn nhỏ Ôn Viễn hạnh phúc đi ngủ đến tám giờ tối mới tỉnh lại. Cô ngẩn người trên giường một lúc, nhớ lại mọi chuyện khi nãy, khẽ mỉm cười rồi xỏ dép xuống giường.

Ôn Hành Chi ngồi trên sofa ở phòng bên ngoài, nhíu mày chăm chú nhìn vào laptop đặt trên đùi, nghe thấy tiếng cô mở cửa, anh liếc nhìn cô rồi lại cúi đầu nhìn màn hình laptop.

Ôn Viễn thoáng chột dạ.

Cô vò nhẹ mái tóc hơi rối của mình đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, thấy anh vẫn không để ý đến mình bèn quay hẳn người ra, nhìn chằm chằm vào anh.

Có lẽ bị cái nhìn chăm chú của cô làm mất tập trung, cuối cùng Ôn Hành Chi cũng lên tiếng: “Đằng kia có cốc sữa vừa ấm, ra uống đi.”

“Không muốn uống.”

Cô cúi đầu lầm bầm liếc màn hình laptop của anh, không khỏi oán trách: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, những lúc thế này mà cũng không quên kiếm tiền.”

Ôn Hành Chi nghe vậy thì chỉ nhíu mày, không để ý đến cô.

Ôn Viễn nghiêng đầu nhìn anh một lúc, hỏi: “Anh không gọi điện cho em suốt ba ngày trời, chẳng lẽ anh không lo lắng cho em sao?”

“Lo gì chứ? Em vẫn còn sức ngắt máy của anh cơ mà.” Vừa mắng cô vừa ấn nút Enter, một cuộc giao dịch lớn như thế hoàn thành.

“Nhưng giờ em xảy ra chuyện rồi mà? Em ốm đây này!” Ôn Viễn giận dỗi giẫm lên chân anh.

“Chẳng phải anh đã tới rồi sao?”

Anh mau chóng bắt được cổ chân cô, lại dời tay nắm chặt bàn chân nhỏ của cô kéo cô ngồi vào lòng mình. Ban đầu Ôn Viễn còn giẫy giụa, nhưng dưới ánh mắt lạnh nhạt của anh, cô lại ngồi yên.

Có lẽ là thuốc đã có tác dụng, sắc mặt cô không xanh xao như buổi sáng nữa mà hơi ửng hồng, tóc cô dường như không bao giờ dài ra, vẫn ở độ dài của kiểu tóc nấm thời trung học, buông xõa quanh cổ. Cả cân nặng của cô nữa, nuôi đến tận giờ mà chỉ mập lên hai cân rưỡi so với thời đi học.

Anh dùng ngón tay xoa nhẹ lên dấu vết mà cô đè lên khi ngủ, thấy má cô dần đỏ lên, mày anh cũng giãn ra.

Ôn Viễn nhìn anh nhỏ giọng hỏi: “Sao hôm nay anh lại gọi điện cho em?”

Với những vấn đề thiếu muối như thế này, hầu như Ôn Hành Chi luôn phớt lờ.

Ôn Viễn nhìn anh lại hỏi tiếp: “Vậy nếu em không bị ốm thì anh cũng không đến đúng không?”

Lúc này nếu anh không trả lời thì bạn nhỏ Ôn Viễn sẽ không thèm hỏi nữa.

“Có đến chứ.” Ôn Hành Chi nói, nhưng khi bạn nhỏ Ôn Viễn còn chưa kịp vui mừng thì anh đã buông thêm một câu: “Mấy hôm nữa có một hội nghị đa phương tổ chức ở thành phố A.”

Bạn nhỏ Ôn Viễn nổi giận: “Kiểu hội nghị này để trợ lý thay anh tham gia là được mà?"

Dứt lời cô cũng hiểu ra, cúi đầu chôn mặt vào vai anh.

Ôn Hành Chi cúi đầu nhìn cô, cuối cùng khi cô không chịu nổi cái nhìn chăm chú của anh, bắt đầu không an phận, anh liền giữ lấy cằm cô rồi hôn lên môi cô.

Vì còn đang ốm nên Ôn Viễn khẽ kháng cự hành vi tiếp xúc thân mật này, có điều cô đã quên mất rằng, chỉ những lúc thế này anh mới không giống một người hơn cô mười một tuổi. Anh ngả người về phía trước, hoà hợp với tư thế của cô. Một tay giữ cằm cô, một tay giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô không cho cô đường lui.

Môi cô hơi khô vì bị sốt, vậy nên anh cũng không vội vã mà dần dần để cô buông lỏng, tiếp nhận anh.

Ôn Viễn vốn chẳng có sức chống cự, lại được anh kiên nhẫn dẫn dắt nên liền mau chóng đầu hàng. Hai tay cô khoác lên vai anh, cảm nhận từng đợt sóng triều mà anh mang đến, cuối cùng không khỏi kêu thành tiếng: “Chú…”

Từ khi kết hôn cô chưa bao giờ gọi anh như vậy, Ôn Viễn có thể cảm nhận được anh thoáng ngừng lại, ý nghĩa của cách gọi ấy vào thời khắc này có vẻ khá mờ ám.

Ôn Hành Chi bất chợt khựng lại, một tay đỡ lấy gáy cô bắt đầu hôn xuống phía dưới, một tay cởi cúc áo của cô để lộ làn da trắng như tuyết.

Anh vừa hôn lên, Ôn Viễn không khỏi run rẩy, khi đang định đẩy anh ra thì…

Có tiếng lạch cạch truyền tới từ cửa.

Thôi xong.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của cô khi nghe thấy âm thanh này.

Cô hoảng hốt nhìn về phía cửa thì thấy đồng nghiệp Tiểu Bạch đang tròn mắt đứng ở đó, nhìn hai người trong phòng không biết làm sao cho phải.

Còn Ôn Hành Chi thì vô cùng bình tĩnh, anh liếc nhìn Tiểu Bạch, cài lại cúc áo vừa cởi ra của Ôn Viễn rồi tiện tay vuốt lại mái tóc rối của cô.

Anh làm xong tất cả những hành động này thì Tiểu Bạch ở cửa cũng hồi hồn, cô nàng ôm mặt, vừa kêu lên “Tôi không thấy gì cả” vừa quay đầu chạy trối chết.

Nghe tiếng kêu của cô nàng, Ôn Viễn đã xấu hổ tới không còn gì xấu hổ hơn.

Cái cảm giác “Bị bắt gian” này là thế nào hả trời…