Thời Gian - Câu Trả Lời Cho Tất Cả

Chương 19: Đắng ... ngọt




- Xin nhắc lại, đề nghị các đội chuẩn bị cho phần thi kéo co sắp tới

- Thôi, Nhi vào gọi đội kéo co dậy, gọi cả đội nhảy bao bố nữa- hắn lên tiếng giải vây cho nó luôn

- Dạ - nó nhí nhảnh hơn con cá cảnh chạy vào trong. Chuyện, thoát được con sư tử đang gầm gừ muốn ăn thịt người như Mika lại chả vui như thế

5s sau nó đã quay trở lại

- Nhanh thế, gọi chưa?

- Chưa – nó thản nhiên trả lời

- Sao chư gọi, 1 đội nữa là đến đội mình rồi, em… - Tuấn ca lại tức rồi

- Anh cứ từ từ đi xem nào, lúc em vào mọi người trong đội đã dậy và chuẩn bị xong hết rồi nên em mới không gọi.

- Ờ, anh xin lỗi, anh với thằng Kỳ đi trước

- Không sao anh

Quay lưng lại thì nó thấy con bạn thân đang đứng ngẩn tò te ra nhìn chằm chằm vào… ai? Minh Tuấn sao? Hay thật. Thôi, không trêu nó bay giờ, nó mà ngại quá hóa giận thì toi luôn.

- Mika, đi xem thôi

- Hả?? À… ừ

Lúc Mika đang trở về với hiện tại và bước nhanh về phía trước thì ở đằng sau nó đang cười tủm tỉm, có âm mưu rồi

Hai đứa chúng nó hí ha hí hửng chạy hết bên nọ lại sang bên kia, hò hét cổ vũ đến nỗi người ta cìn muốn đau họng thay

- Mika, tao khát nước quá, tụi mình đi uống nước đi

- Ờ, tao cũng đang khát, thế mình về trại nhé

- OK

Thế là 2 đứa chúng nó lại tay trong tay về trại, rót 2 cốc nước dừa ngon ơi là ngon mang đến chỗ nó:

- Mày uống đi, nước dừa đấy ngon lắm

Nói xong nhỏ vui vẻ uống còn nó thì

- Con kia, mày muốn tao chết sớm hả, tao bị dị ứng với nước dừa mà

- À.. ờ nhỉ, tao quên, thôi mày lấy tạm nước lọc mà uống vậy

- Ờ

- Thì ra là dị ứng với nước dừa – 1 câu nói kèm theo nụ cười nửa miệng đầy nham hiểm

- Xin thông báo, tiếp theo sẽ là trận chung kết kéo co giữa đội 1 và đội 2, mời 2 đội vào vị trí

- Nè, đội mình với đội Nam Anh đấu đấy, nhanh ra xem đi – Mika vừa nói vừa kéo nó chạy ra trận quyết đấu

Nơi trận đấu đang diễn ra quyết liệt vang lên tiếng cổ vũ vô cùng chói tai của Mika và nó. Dưới sự góp phần làm phân tâm đội bạn của 2 đứa mà đội nó đã giành chiến thắng. Tập trung đội:

- Yeahhh, giỏi lắm, để bọn này đi lấy nước cho – Mika vừa nói vừa định kéo nó đi thì

- Không cần đâu, em mang tới rồi nè – Thảo Nguyên phía sau đi tới cùng 2 người khác, trên tay là những khay nước ngon lành

- Mọi người lấy uống đi, đừng ngại – Nguyên tiếp, nở 1 nụ cười tươi “ Lần này cô chết chắc” rồi nhỏ ra hiệu cho 2 người bạn đi mời nước mọi người còn mình thì mang đến cho chúng nó

- Mọi người uống đi – nhẹ nhàng đưa khay nước ra trước mặt chúng nó

Dù là không vui cho lắm nhưng vẫn giữ phép lịch sự, hắn, Mika, Minh Tuấn nhận lấy lý nước rồi từ từ uống. Còn nó thì cực kì vui vẻ nhận lấy

- Em tốt thật đó nha

- Dạ đâu có – nở 1 nụ cười nữa làm xuyến xao nhiều trái tim trả lời, nhưng trong bụng lại “ Vâng, em tốt lắm”

Nó vừa mới uống được 1 hụm thì Mika liền gạt thật mạnh tay nó xuống làm cho ly nước rơi xuống đất không thương tiếc, nhỏ hét lên:

- Không được uống

Tiếng ly rơi vỡ tan dưới đất cùng với tiếng hét của Mika làm cho tất cả những người ở đấy đều tò mò quay lại nhìn chằm chằm

- Mika, em làm cái trò gì vậy, mọi người đang nhìn kìa – Minh Tuấn nhẹ nhàng nhắc nhỏ nhưng bỏ lồi nhắc đo sang 1 bên, Mika nhỏ giận dữ:

- Mày uống nhiều chưa?

- Nửa cốc, tại tao đang khát, hì hì

- Thế mày không nhận ra đây là nước gì à?

- Thì là nước.. á mẹ ơi, nước dừa, ngứa ngứa quá

Nó hét toáng lên, tay nọ cứ chà mạnh vào tay kia làm làn da trắng mịn kia như muốn tróc ra vậy, cả người nó nổi đầy những mẩn đỏ làm cho tất thảy mọi người đều lo lắng

- Nhi em sao thế? – Minh Tuấn

- Em… em bị dị ứng – nó hoang mang trả lời

Ở 1 góc, Thảo Nguyên cười nhếp mép: “ Đáng đời, cho cô chết” nhưng hắn tự nhiên quay sang nhìn nhỏ làm nhỏ vụt tắt nụ cười, mặt tỏ vẻ hối lỗi, lo lắng vô cùng chạy lại:

- Em xin lỗi, em không biết chị…

Nhỏ còn chưa dứt lời thì hắn đã bế nó lên tay, quay lưng đi nhanh về phía phòng y tế, mọi người ai cũng chạy theo, Thảo Nguyên cũng thế. Chúng nó bỏ lại đằng sau biết bao nhiêu là cái nhìn lo lắng, ghen tị lẫn ngạc nhiên thú vị

Trong phòng y tế nhìn làn da trắng đang chi chít những nốt đỏ của nó làm ai cũng phải lo lắng hết sức. Giận dữ quay phắt sang nhìn Nguyên, Mika gằn từng chữ:

- Là cô cố tình hại nó đúng không?

Nguyên giả vờ khóc, trong làn nước mắt cá sấu, nhỏ giải thích:

-Không… không có … em thật sự không có… em không biết chị Nhi dị ứng với nước dừa … mọi người hay tin em … thực sự em không có hix hix

- Cô có, chắc chắn là cô cố ý – Mika vẫn chưa nguôi cơn giận, túm chặt vai Nguyên lắc mạnh, nó mạnh đến nỗi mà nếu nhỏ mất đà là đâm sầm vào tường nhà rồi

- Không có mà, em không có cố tình hại chị Nhi mà, hu hu

Nhỏ ngồi sụp xuống, khóc nấc lên, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống sàn nhà đá hoa lạnh ngắt.

- Mika mày đừng ép Nguyên nữa, Nguyên không cố ý đâu, với lại việc tao bị dị ứng nước dừa có mỗi tao với mày biết em ý sao mà biết được mà hại tao, mày thấy đúng không? – nó từ từ lên tiếng

- Nhưng mà … - Mika – nhỏ vẫn uất ức thay nó lắm ý, rõ ràng là con nhỏ Thảo Nguyên này cố tình hại nó mà, sao nó cứ hiền mãi thế, có phải ai cũng tốt, cũng đáng để tin tưởng đâu cơ chứ

- Thôi, không nói nữa, tao mệt lắm, mày với mọi người về đi, tao không sao đâu

- Ừm, thế cũng được, mày ráng nghỉ ngơi nha, tao với Minh Tuấn về trước, còn phải lo báo thông tin mày không sao cho đội nữa, chắc mọi người đang lo cho mày lắm

- Rồi, bye mày – nó cười tươi để trấn an Mika để nhỏ đỡ lo lắng

Quay lưng đi cùng Minh Tuấn sải bước trên dãy hành lang trường Mika vẫn chưa yên tâm cho nó lắm. Còn ở phòng y tế, nó nhìn Nguyên vẫn đang ngồi sụp dưới sàn liền nhẹ nhàng lên tiếng

- Nguyên, em cũng về đi

Thật ra là nhỏ đang úp mặt xuống đầu gối nên mọi người không thấy nụ cười nham hiểm đầy thỏa mãn của nhỏ nên cứ tưởng ả vẫn đang khóc thôi. Bị gọi bất thình lình, gương mặt liền trở nên đầy nước mắt, vội vàng đứng dậy tiến đến gần chỗ nó nhìn nó với ánh mắt đầy sự hối lỗi và quan tâm:

- Không, em ở đây chăm sóc chị, chỉ tại em mà ra

- Không phải tại em thôi về đi, Kỳ, anh cũng về đi, chỉ dị ứng thôi mà – nó vẫn nhẹ nhàng lên tiếng kèm theo 1 nụ cười tươi ơi là tươi ý

- Dạ vậy em về trước, chị cố gắng nghỉ ngơi nha

Nói rồi ả quay lưng đi “ Không cần chị nói tôi cũng về, tưởng tôi thích ở đây chăm sóc con hồ ly tinh như chị á, nằm mơ giữa ban ngày”

- Nguyên, tôi muốn nói chuyện với cô, đi theo tôi

Hắn tự đằng sau bất thình lình lên tiếng làm ả giật mình cái thót, quay lại đã thấy hắn lạnh lùng đi lên trước nên liền đi theo. Đến góc khuất hành lang hắn dừng lại:

- Nói, tại sao cô hại Nhi?

Hả?? Không ngờ anh gọi mình ra đây để hỏi chuyện này, Nhi, chị giỏi thật đấy, dụ dỗ được cả oppa nữa cơ á, tôi thật xem thường chị quá rồi. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ thôi, còn miệng thì vẫn chối:

- Không phải, em không phải là cô ý hại chị ấy

Hình như câu trả lời của ả không làm hắn hài lòng nên hắn vẫn nhìn ả với ánh mắt lạnh băng, lạnh lùng, thâm sâu khó đoán. Cất chất giọng lạnh không để đâu hết lạnh, hắn:

- Tôi không cần biết là cô có cố ý hay không, lần này tôi tha cô mà dám động đến Nhi lần nữa thì đừng trách tôi không báo trước

Nói rồi hắn quay lưng bước đi, ở đằng sau, mặt Nguyên đang tái mét, sợ sết, lo sợ vô cùng

Tại phòng y tế

- Sao anh lại quay lại? – nó nhìn thấy hắn quay lại thì ngạc nhiên

- Đưa em về nhà, bộ em thích ngửi mùi thuốc hả?

Em sao? Lạ nhỉ, tự dưng đổi cách xưng hô, nhưng thôi kệ, dù sao anh ta cũng hơn mình 1 tuổi, gọi bằng anh xưng em mới phải phép

- Không có, thế anh đưa em về nhé

Về đến nhà, nó bước vào, nhà không có ai chắc Mika vẫn đang ở trại cùng đội, mang ly nước ra

- Anh uống nước đi, anh thông cảm, nhà toàn con gái nên chả có gì ngoài nước ép hoa quả cả

- Không sao, em ở chung với Mika à?

- Dạ vâng ( ngoan dữ vậy ta)

- Mà em sao rồi? – hắn quan tâm hỏi, những mẩn đỏ trên người nó cũng đã gần hết rồi

- À, không sao, cũng đỡ rồi, may mà chỉ uống có nửa cốc không thì … - nó đưa tay ra nhìn rồi lại lắc đầu y như bà cụ non

- Thôi được rồi, em lên phòng nghỉ chút nữa đi tối nay còn phải làm nhiệm vụ nữa đó

- Cảm ơn anh, được rồi, em lên phòng nghỉ đây

Nó đi lên phòng nghỉ ngơi còn hắn thì cứ loay ha loay hoay trong bếp đến tận 6 giờ tối mới xong. Lên phòng nó:

- Ê, dậy, xuống ăn cơm đi – hắn nhẹ nhàng gọi

- Im lặng

- Này, có nghe thấy gì không, dậy!!! – hắn gọi to hơn 1 chút

- Im lặng

- Dậyyyy – hắn hét lên

- Trời ơi, anh định làm hư tai tôi à – nó cũng hét lên

- Ai biểu gọi đàng hoàng không nghe, xuống ăn cơm

- Đợi xíu

Hắn đi xuống ngồi 1 lúc thì nó cũng xuống, trước mặt nó là 1 bàn thức ăn đầy đủ cao lương mĩ vị, trông thôi mà đã thấy thèm rồi. Phải công nhận, anh chàng hội trưởng này cũng giỏi thật, chả bù mình…

Ăn uống xong xuôi đến việc rửa bát thì cả hai chả ai muốn làm cả, người nọ đùn đẩy người kia. Nó thì lấy lí do là đụng vào là vỡ hết( cái này thì đúng nà) còn hắn thì bảo hắn đã nấu rồi. Và cuối cùng thì cả hai đều phải rửa, hắn thì rửa còn nó thì lau lại bát. Hai người đứng cạnh nhau nói chuyện vui vẻ, quan hệ của hai người cũng trở nên thân thiết hơn nhiều. Nó cảm thấy rất an toàn và vui vẻ khi ở cạnh hắn, đặc biệt là vui khi nhìn thấy hắn cười với mình nhiều hơn, 1 nụ cười mà đâu phải ai cũng được chiêm ngưỡng.

Rửa bát xong, nó lên trên phòng chuẩn bị. 30 phút sau, nó bước xuống cầu thang như 1 nàng công chúa nhỏ. Gương mặt trang điểm nhẹ khiến nó đã đẹp nay còn đẹp hơn, mái tóc đen dài, mượt đựơc thả tự nhiên. Nó bận 1 chiếc váy trắng xòe cup ngực với 1 chiếc đai chiết eo to bản màu tím oải hương. Chân đi đôi guốc xinh xinh màu trắng. Đơn giản mà vẫn đẹp, lịch sự là hình ảnh của nó bây giờ.

Hắn nhìn nó 1 hồi lâu rồi mới không nhìn nữa vì sợ nó nhìn thấy sẽ rất ngại. Hắn hôm nay cũng rất, rất cuốn hút, tóc để tự nhiên bồng bềnh, vest đen lịch lãm làm hắn rất, rất man. Hôm nay hắn cũng rất đơn giản đấy chứ

Hắn và nó cùng nhau đi đến trường, song hành, đẹp y như 1 đôi tiên đồng ngọc nữ