[Cô có rảnh không?]
Chuyện gì nên đến cũng đã đến rồi sao?
Hắn đang muốn bàn đến chuyện hủy hôn sao?
Thời Dao lập tức quên mất chuyện rủ mọi người trong nhóm [Lại bấm lộn] chơi game, chỉ tập trung vào tin nhắn của Lâm Gia Ca:
[Có!]
Cô vừa gửi được một vài giây, liền có tin nhắn trả lời:
[Nếu rảnh thì gặp trong rừng cây nhỏ trong ký túc xá nam của Đại Học G, 20 phút nữa gặp.]
Anh muốn gặp mặt cô nói chuyện sao?
Thật ra chuyện này cũng không cần thiết cho lắm, anh và cô chỉ cần hẹn một ngày rảnh rỗi, hai người cùng đến nhà cũ của Lâm gia nói chuyện cho rõ ràng là được rồi.
Thời Dao nghĩ vậy, nhưng vì muốn đẩy nhanh tiến độ của chuyện này, cho nên gõ 2 chữ trả lời:
[Được ạ!]
Lâm Gia Ca không trả lời lại tin nhắn này của cô.
Thời Dao cầm điện thoại, lấy quần áo trong tủ ra, thay đồ.
Hà Điền Điền đang đọc anime, thấy cô thay đồ liền hỏi:
- Dao Dao, cậu muốn ra ngoài hả?
Nghe thấy Hà Điền Điền hỏi, Giang Nguyệt đang ngồi dũa móng chân trên giường cũng ngẩng đầu nhìn về phía Thời Dao:
- Dao Dao, tối rồi cậu còn muốn đi đâu vậy?
Ngày thường không có ít người muốn hẹn với cô, nhưng cô cũng không chờ đến tối như vầy mới đi. Cho nên hình như tình hình hôm nay có chút khác thường...
Thời Dao suy nghĩ một chút, lại nói:
- Mình đi siêu thị mua chút đồ.
Giang Nguyệt:
- Vậy mua dùm mình một cái bánh sandwich sữa chua nha, sáng mai mình ăn sáng!
Hà Điền Điền:
- Mua dùm mình với!
Giang Nguyệt:
- Lãnh Ôn không có ở đây, có điều sáng mai không có tiết, chắc cậu ấy cũng không đến nhà ăn ăn sáng đâu! Dao Dao, cậu cũng mua dùm Lãnh Ôn một cái đi!
Thời Dao đồng ý ừ một tiếng, sau đó xỏ giày đi ra cửa.
Ra khỏi ký túc xá nữa, Thời Dao liếc mắt nhìn điện thoại di động của mình, còn 5 phút nữa mới đến thời gian gặp Lâm Gia Ca.
Vì tiệm bánh gần trường ngược hướng với ký túc xá nam cho nên cô đi đến tiệm bánh, mua bốn cái bánh xong, mới đến rừng cây nhỏ.
Thời Dao đến đã quá giờ hẹn, nhưng Lâm Gia Ca còn chưa tới.
Cô đứng đợi một chút, cũng không biết đã qua bao lâu, cô đã nghe thấy có tiếng bước chân từ xa. Thời Dao ngẩng đầu, thấy một người thanh niên mặc áo sơ mi màu trắng đi thẳng về phía mình.
Anh có hơi gấp gáp, tư thế nhàn nhã lúc trước đã không còn nữa.
Vì đến trễ nên anh mới sốt ruột sao?
Có điều, hình như anh thật sự rất thích mặc áo trắng, trong trí nhở của cô, tuy số lần gặp anh không nhiều, nhưng lần nào gặp anh đều thấy anh mặc áo sơ mi trắng.
Thời Dao nghĩ, Lâm Gia Ca đã đứng trước mặt cô, cách cô tầm nửa mét.
Thời Dao vội hoàn hồn, sau đó liền nghe thấy giọng nói của Lâm Gia Ca truyền từ đỉnh đầu tới:
- Rốt cuộc là cô muốn gì?
Giọng nói của anh thật êm tai, nhưng ngữ khí có chút nặng nề, không giống như ngữ khí lạnh lẽo mỏng lạnh khi gặp ở SPK.
Anh đang... không... vui sao?
Thời Dao cau mày, không hiểu ngẩng đầu, nhìn vào mặt anh.
Bởi vì ánh sáng trong rừng cây rất yếu, anh lại đứng ngược hướng sáng, cho nên Thời Dao không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh.
Lúc này, anh đến gần cô hơn rồi, cô phát hiện sắc mặt của anh rất khó coi.
Anh hẹn cô ra không phải để nói chuyện hủy hôn sao?
Cô để anh tự do thoải mái qua lại với hoa khôi của trường, anh nên vui vẻ mới đúng chứ?
Thời Dao không hiểu tình hình lúc này tại sao lại như vậy, cô nheo mày, mặt cũng khó coi.
Lâm Gia Ca không kiên nhẫn, không đợi Thời Dao nói gì, liền ác liệt nói: