Thời Điểm Không Quan Trọng, Quan Trọng Gặp Ai

Chương 48: Anh sẽ cho em đi




Anh sẽ cho em đi.

Nhật Thiên vui vẻ mở cửa, cuối cùng anh cũng về đến nhà để gặp cô. Một ngày không gặp Thanh Tâm khiến anh sốt ruột, thật muốn ôm cô vào lòng. Nhìn ngó nghiêng trong phòng khách, đôi mắt Nhật Thiên dừng lại ở cô gái đang nằm trên sopha. Anh rón rén tiến lại gần.

Thanh Tâm vừa xem phim vừa nghĩ kế hoạch tẩu thoát, tối nay Nhật Thiên về phải làm cho anh ta ngủ say hay là lúc anh đi tắm phải tìm được chìa khóa. Mà nếu hôm nay cũng như hôm qua anh không về thì sao? Ah, cô có thể đập vỡ cửa kính tầng hai, sau đó buộc chăn lại ròng xuống như mấy phim hành động. Tưởng tượng những kế hoạch mĩ mãn của mình, Thanh Tâm bật cười khanh khách không để ý đằng sau có người đang tiến lại. Bỗng bên má trái ấm ấm, mùi gì đó thơm thơm lan tỏa, cô bất giác quay sang. Nhật Thiên đã về từ lúc nào, không biết anh có trông thấy bộ dạng kì quặc của cô không, nhưng vừa nhìn thấy anh tin tức hôm qua lại hiện về. Người đàn ông dối trá, anh ta chẳng vừa đi vui vẻ với người con gái khác, bây giờ lại về đây làm gì. Hôm nay chắc chắn cô sẽ làm rõ ràng mối quan hệ giữa hai người, cũng cho anh biết được quyết định của mình. Gạt túi vịt quay ra, cố trấn tĩnh bản thân, Thanh Tâm vu vơ hỏi:

-Băng Hi đâu?- cô khó chịu bật ra tên người con gái đó.

-Sao em lại hỏi vậy? – Nhật Thiên đặt túi vịt vào bếp rồi quay lại ngồi xuống bên cô. Anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. Hôm qua, anh không về trời lại mưa to như vậy chắc cô đã rất sợ hãi.

Thanh Tâm đẩy anh ra xa, đừng dùng vòng tay vừa ôm người con gái khác để ôm cô chứ. Thật ghê tởm.

-Anh đừng nói dối nữa được không? Tôi chán phải nghe những lời nói dối đó rồi. Anh định lừa tôi đến bao giờ nữa. Tối qua anh chẳng phải ở cùng Băng Hi sao? Những ngày qua cũng vậy, anh nhốt tôi ở đây rồi đến bên cô ta. Anh thấy mình có bất công quá không? Tôi sai ở đâu mà bị anh nhốt ở đây, bị anh giam giữ. Có phải anh vẫn muốn trừng phạt tôi từ lần tôi hất nước vào mặt cô ta. Anh nhốt tôi ở đây, giả vờ yêu tôi rồi sau đó sẽ vứt bỏ tôi. Anh dừng lại được rồi, tôi thua rồi, anh buông tha cho tôi đi.

-Em im lặng. Anh thật lòng yêu em. Chuyện của anh và Băng Hi…- Nhật Thiên bối rối giữ cô lại.

-Anh đừng chạm vào tôi. Tôi không muốn nghe chuyện tình cảm cuả hai người.- Thanh Tâm tránh xa vòng tay anh, cô đưa hai tay lên bịt tai quay ra nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét.

-Em, em đừng vô lý như vậy có được không? Em chỉ cần nhìn mình anh, nghe một mình anh nói thôi. Đừng tin vào những tin tức trên tivi- Nhật Thiên tóm được cô, anh ôm chặt cô vào lòng. Anh rõ ràng đã giải thích rồi mà, chẳng lẽ cô vẫn không chịu hiểu.

-Bỏ tôi ra. Tôi bảo tôi chịu hết nổi rồi anh có nghe thấy không. Anh không có yêu tôi, anh đừng nói dối nữa. Anh cũng đừng vì Tiểu Bảo mà cảm thấy có lỗi với tôi. Tôi không cần cái gì của anh cả, anh không cần phải thương hại tôi. – Nước mắt trên khóe mi cuối cùng cũng rơi xuống. Cả khuôn mặt cô ướt đẫm nước trông vô cùng đáng thương.

Nhật Thiên bối rối lau nước mắt cho cô. Phải làm sao để cô có thể tin tưởng anh. Chưa bao giờ anh lại rõ ràng lòng mình đến vậy, thương hại ư, anh trước giờ chưa từng đối với cô như vậy. Anh rất yêu cô, cũng sợ cô bỏ anh lại vì vậy anh mới làm việc mà trước giờ anh chưa từng nghĩ đến: giam giữ cô. Nhưng anh sai rồi,anh cứ ngỡ chỉ cần ở bên nhau thêm một chút, cho cô hiểu thêm về tình yêu của anh thì anh và cô có thể làm lại. Cô có lẽ đã cạn kiệt tình cảm với anh rồi. Nhật Thiên đau lòng nhìn cô. Anh nhìn cô bằng đôi mắt tràn ngập đau đớn:

-Anh chưa bao giờ có ý định trừng phạt em, cũng chưa bao giờ thương hại em. Anh yêu em, anh rất rõ ràng.

-Anh yêu tôi, được vậy tôi nói với anh. Tôi hết yêu anh rồi, à không, tôi không bao giờ yêu anh. Anh có nghe rõ không? Tôi lợi dụng anh để gả vào nhà giàu, tôi chen ngang vào tình cảm của hai người. Nhưng bây giờ tôi không muốn sống giả tạo nữa rồi. Tiểu bảo mất đi tôi không cần phải sống thế nữa.

Tay Nhật Thiên siết mạnh, cả khuôn mặt anh tối sầm lại. Sao cô luôn phải tự tổn thương mình, cô không làm gì sai hết chỉ sai duy nhất một điều là cô đã gặp anh.

-Em không muốn nhìn thấy anh thì anh sẽ đi. Em đừng nói những lời tổn thương đến mình.

Nói rồi anh quay lưng về phía cửa. Anh sẽ không ở đây nữa, anh không muốn gây áp lực cho cô. Cho cô thời gian cũng như cho chính mình, bây giờ cả anh và cô đều cần yên tĩnh để suy nghĩ lại về mối quan hệ hai người.

-Anh đi đâu thì cũng vứt lại chìa khóa đi.

-Không bao giờ.- Nhật Thiên tức tối bước ra khỏi cửa, anh đóng sầm cửa lại trước khi đi vẫn không quên khóa lại.

Gen Cub

-Cho tôi cốc nữa.- Nhật Thiên đẩy cốc về phía bartender.

Ánh mắt anh cũng trở nên mờ nhạt. Thanh Tâm, anh phải làm sao với em đây. Anh phải làm thế nào mới tốt đây. Lòng anh muốn giữ cô lại nhưng lí trí của anh lại bảo anh nên thả cô ra, làm theo những gì cô muốn. Giữ cô lại nhưng cô lại không vui vẻ thì anh cũng rất đau lòng nhưng cho cô đi, anh lại càng đau lòng hơn. Vậy thì anh sẽ cho cô đi, nỗi đau này anh sẽ chịu hết, chỉ cần cô vui là được. Anh đau khổ tiếp tục uống cạn ly rượu. Sao anh thấy càng uống lại càng tỉnh, càng uống thì nỗi đau trong lòng càng xót xa.

-Anh không còn loại rượu nào mạnh hơn sao? – Anh cau có đập bàn, đêm nay anh rất muốn gây sự.

-Anh uống đi. Li này tôi mời- người phục vụ bàn đưa cho anh một li rượu vừa pha chế, ánh mắt nhìn anh mong ngóng. Anh ta chỉ cần uống hết li rượu kia thôi, một triệu nhân dân tệ sẽ là của hắn.

Nhật Thiên không ngần ngại uống sạch ly rượu. Li rượu mạnh càng làm mắt anh mờ hơn, anh loạng choạng trả tiền rồi bước về phía cửa. Say thế này là đủ rồi, anh nên về thôi.

Nhật Thiên bỗng thấy người mình thật nóng bức, hơi thở cũng rất dồn dập. Máu nóng trong người cuộn trào, cậu bé của anh cũng bắt đầu thức tỉnh. Biểu hiện này. Anh đã bị hạ dược, nhưng là ai? Nhật Thiên vỗ trán cố giúp mình tỉnh táo. Đúng lúc ấy cả người anh va vào người phục vụ bàn, hai chân anh quấn vào nhau, anh nghĩ mình sắp ngã rồi. Người phục vụ bàn nhanh tay đỡ lấy anh, cả người anh quá cao lớn khiến hắn phải chật vật mới giữ được anh đứng vững.

-Anh không sao chứ? Này anh… anh có nghe thấy tôi nói gì không?

Nhật Thiên cảm giác đầu anh quay cuồng, mí mắt cũng nặng trĩu. Thấy anh không trả lời, hắn rút điện thoại trong túi ra:

-Anh ấy trúng thuốc rồi. Được bây giờ tôi sẽ đưa anh ấy lên phòng.

Nhật Thiên mơ màng nghe thấy giọng phụ nữ ở đầu bên kia. Giọng nữ này quen quá. Đúng lúc một hình ảnh vừa xuất hiện trong đầu anh thì một cơn đau đầu kéo đến. Anh uống quá say, lại còn bị hạ dược cộng thêm cả tối qua không chợp mắt. Anh cũng không rõ người phục vụ bàn đưa mình đi đâu nữa, anh chỉ có duy nhất một suy nghĩ. Anh phải đẩy hắn ra.

Nhật Thiên chật vật leo lên xe. Lúc đẩy tên phục vụ ra, anh khó khăn lắmmới ra được ngoài, cả người loạng choạng còn ngã sõng soài trước cửa quán. Cả người vừa đau nhức vừa nóng hừng hực, anh tập trung lái cố chống cự cảm giác căng nhức dưới hạ thân.

Xe vừa dừng lại trước cửa biệt thự, Nhật Thiên bị âm thanh kính vỡ dọa cho giật mình. Thanh Tâm, cô ấy có chuyện gì rồi.

Nhật Thiên hốt hoảng mở cửa chạy vào trong nhà rồi bước về chỗ có âm thanh . Anh hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. Thanh Tâm, vợ của anh cũng chính là thủ phạm của đợt tấn công vừa rồi. Cô đang loay hoay thong dây xuống. Anh nheo mắt lại, sợi dây kia chẳng phải là rèm cửa và chăn ga sao? Thanh Tâm, em giỏi lắm.

-Em đang làm cái quái gì thế? – Nhật Thiên cao giọng quát cô.

Thanh Tâm thấy sự xuất hiện của anh thì chân tay bủn rủn. Cô nhanh chóng leo xuống sợi dây, không được không thể bỏ lỡ cơ hội. Nhưng, sợi dây này không dễ trèo như cô nghĩ và cô cũng không có năng khiếu làm diễn viên hành động. Lúc cô xê xích một chút trên dây thì Nhật Thiên đã xuất hiện ở cửa sổ. Hai mắt anh tràn ngập lửa giận. Thanh Tâm khẽ nuốt nước bọt, anh sẽ không tháo dây ra chứ?

Nhật Thiên đọc được thắc mắc trong mắt cô, anh nở nụ cười nham hiểm rồi tháo từng nút trên dây. Cô giỏi lắm, còn nghĩ ra được kê hoạch chạy trốn, xem hôm nay anh sẽ phạt cô thế nào. Thanh Tâm nghĩ mình sẽ ngã rồi, cô nhắm mắt lại, chắc ngã từ tầng hai không chết được đâu.

Nhật Thiên hoảng hốt nhìn người con gái trên dây, anh không nhìn nhầm chứ, cô đang buông tay ra sao. Anh nhanh chóng kéo tay cô rồi lôi cô vào phòng. Sau đó ôm ngang người rồi khiêng cô trên vai.

Thanh Tâm hoảng sợ nhìn động tác của anh, cô thà bị ngã xuống bụi cây còn hơn. Bị anh lộn ngược người thế này cảm giác rất choáng váng thêm nữa một mùi nồng nồng tanh tanh lại xộc vào mũi. Là mùi máu, Thanh Tâm sợ hãi nhìn xuống dưới nền. Chân Nhật Thiên dẫm vào những mảnh thủy tinh bắn ra, máu tươi đã thấm ướt cả tất nhưng dường như anh không hề đau đớn, anh vẫn tiếp tục bước những bước vững chắc về phía giường.

Anh quăng người cô lên giường lớn. Cô hoảng sợ, lồm cồm định bò dậy lại bị anh túm chân kéo xuống.

-Anh chưa bao giờ trừng phạt em nên em mới dám hành động như vậy phải không? Được lắm, xem hôm nay anh sẽ khiến em cả đời cũng không trốn được.- Nhật Thiên rất tức giận, cũng rất hoảng sợ. Người con gái cố chấp. Cô nghĩ nhảy từ tầng hai không chết được sao? Điều đó chỉ đúng nếu dưới đất không rải khắp thủy tinh. Giây phút ấy anh vừa giận cô lại vừa giận chính mình, tại sao lại mạo hiểm tháo dây, ngộ nhỡ lúc ấy anh không bắt kịp tay cô thì sẽ ra sao? Nhật Thiên không dám nghĩ tới.

Thanh Tâm bị anh quăng mạnh lên giường, cả cơ thể cùng đầu óc đều choáng váng.Cô ngửi thấy mùi rượu vương vấn trong không khí. Anh uống rượu sao? Không đúng lúc tay anh chạm vào eo cô cô cảm giác người anh rất nóng. Chẳng lẽ là anh bị hạ dược như trong mấy bộ phim trên tivi. Cô lùi ra đằng sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

-Anh… anh nhầm rồi. Tôi không phải là Băng Hi đâu. – Nói rồi cô luống cuống chạy ra cánh cửa.

Nhật Thiên nhanh hơn cô, anh đẩy chặt cánh cửa lại, rồi ép cô vào tường:

-Anh không nhầm, người ở với anh hôm nay là em. Đình… Thanh… Tâm…