Thời Điểm Không Quan Trọng, Quan Trọng Gặp Ai

Chương 42: Bắt cóc




Bắt cóc.

Thanh Tâm cố gắng làm bộ dạng tự nhiên nhất nhìn anh. Cô gượng cười:

-Anh vẫn khỏe chứ?

Nhật Thiên nheo mắt ngắm nhìn người con gái đứng trước mặt mình. Cô trông rất vui vẻ, cũng tràn đầy năng lượng như lần đầu tiên anh gặp cô. Thật tốt quá, cô đã bình phục rồi.

-Em cũng đang có chuyện muốn nói với anh. Anh có thời gian không?

Bốn tháng không gặp anh, Thanh Tâm tưởng mình đã quên anh rồi, cũng tự thuyết phục bản thân có thể tự nhiên đối mặt với anh. Nhưng, cô lầm rồi, không phải cô không nhớ anh, là cô đang tự lừa dối mình thôi. Người đàn ông này, cô mãi mãi không thể xóa bỏ anh được. Nếu không còn tình cảm cô sẽ không cảm thấy hưng phấn như thế khi gặp anh, cũng không phải lúng túng khi đứng trước mặt anh. Nhưng, cô cũng hiểu, đoạn tình cảm này cô không thể tiếp tục nữa. Cô không muốn phạm sai lầm thêm lần nào nữa. Cuộc hôn nhân này nên chấm dứt thôi.

Thanh Tâm đưa tay miết miệng cốc. Đã bốn tháng rồi mà cô vẫn chưa bỏ được thói quen uống sữa mỗi ngày. Cô đưa mắt nhìn li cà phê đen của anh. Anh vẫn vậy, vẫn uống cafe mỗi ngày, có lẽ anh cũng rất bận rộn.

Chỉ có Nhật Thiên mới hiểu những tháng qua anh đã sống thế nào. Anh không muốn ngủ, anh chỉ chợp mắt. Anh sợ mình lại mơ về cô, mơ về những tháng ngày hạnh phúc cùng cô trong căn hộ của mình. Anh không dám trở về nơi đó, cũng không muốn đi gặp cô. Anh cố vùi mình vào công việc để làm dịu bớt đi nỗi nhớ cô và khao khát tìm gặp cô. Nhưng điều anh vừa mong chờ lại lo sợ đã đến. Cô xuất hiện trước mặt anh như anh mong muốn nhưng cô lại đang chuẩn bị rời xa anh mãi mãi.

-Chắc anh cũng đoán được lí do em muốn nói chuyện với anh. Nhật Thiên, chúng ta nên dừng lại thôi. Đừng gây tổn thương cho đối phương nữa. Chúng ta nên kết thúc sai lầm tại đây thôi.

Nhật Thiên vẫn lựa chọn im lặng, anh biết điều cô nói là đúng nhưng anh không tài nào chấp nhận được việc cô rời xa mình, không chấp nhận được cuộc sống vô vị nếu không có cô. Vì vậy, anh thà im lặng coi như mình chưa từng nghe thấy gì cả.



-Anh đừng như vậy được không? Là em sai rồi, em không nên chen vào giữa anh và Băng Hi, em không nên ảo tưởng rằng anh đã động lòng với em mà ép anh phải lựa chọn. Bây giờ, anh có thể cho em ra đi còn chút tự tôn được không?

Nhật Thiên đau đớn nhìn cô, anh biết điều cô muốn là gì, cũng rất rõ ràng những lỗi lầm của mình. Chỉ là, anh nghĩ nếu cho cô thời gian, biết đâu cô sẽ chấp nhận anh một lần nữa.

-Anh là người bắt đầu cuộc hôn nhân này nên anh sẽ quyết định xem cuộc hôn nhân này tiếp theo sẽ thế nào. Anh có lỗi với em. Anh biết anh yêu cầu thế này là ích kỉ nhưng anh xin em cho anh một cơ hội nữa được không? Cho anh 10 ngày thôi. Sau 10 ngày nếu em vẫn muốn rời xa anh, anh sẽ trả lại tự do cho em. Được không?

Thanh Tâm sững sờ nhìn anh: “ Tại sao anh phải cố chấp như vậy? Chuyện xảy ra với em và con không phải lỗi của anh. Anh đừng tự trách mình được không? Đừng vì cảm thấy có lỗi với em mà đưa ra những quyết định sai lầm làm tổn thương em, anh và cả Băng Hi. Chúng ta bên nhau là không thể, thêm 10 ngày nữa cũng không đổi khác được, tốt nhất hai ta nên cho nhau lối thoát. Sau đó anh có thể bắt đầu lại với Băng Hi, hai người có thể cùng nhau bắt đầu lại vun đắp mái ấm cho mình. Em cũng thế, em cũng sẽ bắt đầu lại, làm những thứ mà em thực sự muốn làm, hai chúng ta lại tiếp tục bước đi trên con đường của riêng mình, vậy chẳng tốt hơn sao?” Càng về sau, giọng cô càng nhỏ, mặt Nhật Thiên đen dần theo lời cô nói, tay anh nắm chặt lại. Nhật Thiên ngước mắt lên nhìn cô giận dữ: “ Sau này anh sẽ lấy Băng Hi sao, sẽ ở bên cô ấy sao? Thế còn em, em sau này sẽ thế nào? Bây giờ em muốn đẩy anh cho người khác, em coi anh là cái gì? Còn cảm xúc của anh, tình cảm của anh dành cho em, em vẫn muốn nhẫn tâm không chịu hiểu sao?”.

Cơn giận dữ của anh làm cô rối loạn, Thanh Tâm vội vàng đứng dậy. Cuối cùng dù thời gian có dài bao nhiêu, khi đối diện với anh cô chỉ còn biết trốn chạy, cô sợ phải nghe những câu nói đó, sợ phải thấy anh dằn vặt mình, sợ anh chỉ vì thấy có lỗi mà đánh mất đi hạnh phúc của bản thân mình. Nói cô vô tâm cũng được, nói cô ích kỉ cũng được, nhưng mọi chuyện đều là do cô làm cô chịu, không liên quan đến anh, không thể kéo anh cùng xuống với mình. Tốt nhất nên để cô là người chịu tổn thương một mình, Nhật Thiên là một người đàn ông tốt, anh xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc với người mình yêu.

-A….a…- Nhật Thiên rên rỉ ôm bụng. Thanh Tâm bị tiếng kêu của anh kéo lại, cô lo lắng chạy đến bên anh: “ Nhật Thiên, anh sao vậy?Anh không khỏe ở đâu?”

Nhật Thiên thấy cô tiến lại gần thì chủ động ngả đầu vào vai cô, hai tay cũng quấn chặt lấy eo Thanh Tâm.

-Anh không biết nữa. Sáng nay anh chưa ăn gì cả.

Thanh Tâm lo lắng nhìn anh. Tại sao anh luôn vô trách nhiệm với bản thân như vậy? Nhật Thiên dựa hoàn toàn vào người cô. Cả hai cũng loạng choạng bước trở lại trong xe. Nhật Thiên thấy cô đỡ mình ngồi vào ghế phụ thì lập tức nhảy sang ghế lái rồi kéo cô vào xe, bật khóa cửa. Lúc Thanh Tâm hoàn hồn thì phát hiện mình đã bị nhốt trong xe của anh. Cô tức giận quay ra nhìn anh. Thanh Tâm đưa tay đập cửa kính với mong ước xa vời cánh cửa ấy sẽ mở ra. Đập cửa không thành, cô lao mình về phía nút ấn khóa cửa. Đúng rồi sao cô lại muốn thử sức mình với khối sắt này nhỉ, chỉ cần ấn chiếc nút kia là được. Nhưng Nhật Thiên nhanh chóng phát hiện ra âm mưu của cô, anh tháo cà vạt trên cổ trói tay cô lại với đệm trên của ghế ngồi. Thanh Tâm là cô gái liều lĩnh, anh không dám đảm bảo liệu khi anh lái xe cô có ấn nút mở khóa để nhảy ra ngoài không nữa.

-Anh làm gì thế hả, cởi ra ngay? – Cô khó chịu quay sang quát anh. Đừng đùa chứ, bao nhiêu tư thế trói không làm anh lại cố tình trói cô theo tư thế phải giơ tay ở trên đầu vô cùng gợi cảm thế này.

-Để thế thì em mới không ngọ nguậy được. Nếu em nghĩ tư thế này quá quyến rũ thì em không cần lo. Em làm gì thì anh cũng thấy quyến rũ hết.

Thanh Tâm chịu thua anh rồi, người đàn ông này suy nghĩ cũng quá đặc biệt đi.

-Anh tưởng tôi không làm gì được sao? Anh đừng quên chân tôi vẫn rất linh hoạt. Tôi vẫn có thể mở cửa kêu cứu.

Thanh Tâm cố rướn chân ra chỗ nút bấm. Định chơi cô sao, còn xem anh đủ thông minh không.

-À, về chuyện đó. Chắc anh phải nhắc em, em đang mặc váy. Còn là loại váy ngắn nữa. Nếu em không ngại cho anh ăn đậu hũ thì cứ tự nhiên.

Thanh Tâm lần nữa nghiến răng nhìn ra cửa sổ. Đáng chết, sao cô lại chơi trò đấu trí với anh cơ chứ. Anh là Tô Nhật Thiên, con rùa vàng của giới kinh doanh cơ mà.

Nhật Thiên thấy cô cam chịu quay sang bên kia thì rón rén lấy túi xách của cô, cầm điện thoại cô quẳng ra ngoài cửa sổ.

Nghe thấy tiếng động từ ghế bên cạnh, Thanh Tâm mới bất ngờ quay ra. Vừa lúc nhìn thấy chiếc điện thoại yêu dấu của cô lượn từ cửa sổ ô tô rồi nát vụn trên nền đất.

-Anh lại làm sao nữa đây? – Cô cố vươn bàn chân mình thọc vào bụng anh.- đồ khốn kiếp, anh có biết tôi mua chiếc điện thoại ấy bao nhiêu tiền không? Trong đấy còn có danh sách bạn bè và còn…. Thôi không nói nữa. Tôi sẽ không phí hơi sức với anh.

Thanh Tâm lại thủy chung quay ra nhìn khung cảnh bên ngoài. Thà nhìn màu xanh nhòe của hàng cây bên đường còn hơn phải nhìn khuôn mặt người đàn ông đáng ghét đó.

Xe Nhật Thiên cuối cùng cũng chịu dừng lại. Nhật Thiên quay sang ân cần cởi trói cho cô, xót xa nhìn cổ tay cô vì bị cọ mà lằn từng vết.

Không phải chứ, đây là chỗ nào. Thanh Tâm ngước mắt nhìn căn biệt thự đứng sừng sững trước mắt. Xung quanh không có gì khác ngoài rừng cây và cô à không còn cả anh nữa.

-Đây là đâu? – Thanh Tâm quay sang hỏi đồng loại duy nhất của cô ở đây.

-Nơi chúng ta sống với nhau. – Nhật Thiên vui vẻ nắm tay cô bước vào nhà.

Cô dùng dằng giựt tay anh ra khỏi tay mình. Muốn đi thì cô sẽ tự đi, cô không để anh cái gì cũng quyết định thay cô được.

Căn biệt thự này quả thật rất đẹp. Phòng khách thiết kế theo phong cách châu âu cổ điển với chiếc đèn chùm bằng thủy tinh sang trọng trong phòng khách. Cả căn phòng lấy màu vang trắng làm chủ đạo tạo cho người ta cảm giác vô cùng sang trọng. Thanh Tâm lần đầu tiên bước chân vào một căn nhà như vậy nên bản thân cũng không giấu được cảm xúc choáng ngợp. Trong đầu cô bỗng có suy nghĩ, bị bắt cóc ở đây cũng không tệ.

Dù thế nào cũng không để anh ta thấy tâm trạng vui vẻ hay quá khích của cô được, cô cố ép mình tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt đi lên trên gác. Nhất quyết phải coi anh ta là không khí. Đến khi anh ta chán thì anh ta sẽ phải buông cô ra thôi.

Phòng ngủ cũng đẹp nữa. Vang đỏ là gam màu chính của căn phòng. Ga trải giường màu đỏ đô, rèm cửa thì phối hai lớp đỏ trắng và cả ghế nhung cũng hai màu đỏ trắng nốt. Thanh Tâm thích hoa hồng nên cô cũng thích màu đỏ. Phòng ngủ cũ của cô không rộng lắm nên chỉ có thể trang trí mấy gam màu nhạt cho đỡ rối mắt, căn phòng này lại hoàn toàn giống với sở thích của cô.

Cả người nhớp nháp khó chịu khiến Thanh Tâm muốn đi tắm. Bây giờ đi tắm rồi lăn trên giường ngủ là tuyệt nhất. Nhưng, cô chỉ có bộ quần áo này thôi. Phải làm sao bây giờ? Thanh Tâm phát hiện áo choàng tắm trong phòng. Bây giờ cô cứ ở trong phòng này một mình thì mặc tạm áo choàng tắm đi ngủ cũng được, bộ váy hôm nay cô giặt đem phơi mai khô mặc là được. Nghĩ rồi Thanh Tâm quay lại kiểm tra cửa thấy cửa đã khóa mới an tâm bước vào nhà tắm.

Phòng tắm xây cũng khoa trương quá. Căn phòng rộng đúng bằng phòng khách nhà cô, cả bồn tắm cũng rộng đến nỗi có thể chứa được bốn người nữa. Thanh Tâm thư thái ngâm mình trong bồn, hưởng thụ cuộc sống thượng lưu cho đến khi…

Nước trong bồn tắm dâng lên đến cằm Thanh Tâm mới khó chịu mở mắt. Cô nhớ đã khóa vòi rồi mà. Phòng tắm phủ một lớp hơi nước dày đặc. Dù đang trong mùa hè nhưng Thanh Tâm vẫn thích ngâm mình trong nước nóng. Cảm xúc thật sảng khoái. Cô chìm cả mặt mình xuống dưới nước, cảm nhận từng lỗ chân lông đang giãn nở thì phát hiện vật thể lạ ở trong bồn.

-Anh… ai cho anh vào đây? Anh vào đây làm gì? Ra ngoài ngay

Nhật Thiên ung dung ngắm nhìn bộ dạng lúng túng của Thanh Tâm. Cơ thể cô quả thật rất đẹp. Làn da trắng nõn do ngâm nước nóng mà hiện lên một tầng ửng hồng, cả khuôn mặt đỏ ửng , đôi mắt lắp lánh nhìn anh, mái tóc đen dài được cô búi lên cũng rơi vãi vài sợi xuống bờ vai, ôm sát lấy khuôn mặt cô càng làm tôn lên nước da xinh đẹp.

-Anh cho anh vào đây. Anh vào nhà tắm thì tất nhiên là để tắm rồi. Nhà anh sao anh phải ra ngoài.

Thanh Tâm quay lưng về phía anh, cả người ngồi chui rúc trong góc bồn. Người đàn ông đáng ghét, anh luôn thích đùa giỡn cô.

-Được, anh không ra thì tôi ra. Đằng nào tôi cũng tắm xong rồi.

Thấy Nhật Thiên không có ý định quay đi cô cũng mặc kệ. Dù sao nhìn thì cũng nhìn rồi, việc gì phải ngượng ngùng. Nghĩ là làm, Thanh Tâm đứng bật dậy khỏi bồn đưa tay với chiếc áo khoác tắm trên mắt. Nhưng, Nhật Thiên đã nhanh hơn cô, anh kéo chiếc áo khoác tắm của cô xuống nước. Thanh Tâm bất ngờ nhìn Nhật Thiên. Đáng chết, cô biết anh ta không tha cho cô dễ dàng vậy mà. Thanh Tâm lại ngồi thụp xuống dưới nước. Được thôi, đổi chiến thuật, anh ta tắm xong rời đi thì cô sẽ tính tiếp.

Nhật Thiên mỉm cười ép sát người mình vào cô, hai tay vươn ra ôm cô vào lòng.

-Anh… vô sỉ. Bỏ ra ngay. – Cô cố gắng gỡ chiếc gọng kìm đang siết lấy eo mình.

-Em còn cử động nữa là không dừng lại ở ôm đâu.

Nhật Thiên dịu dàng nhìn cô cười. Thanh Tâm nghe vậy thì người cứng đờ, cô bất động để kệ anh ôm mình vào lòng cầu mong thời gian trôi nhanh hơn.

-Em không định ra ngoài à? -Nhật Thiên vừa mặc quần áo vừa hỏi cô.

Người đàn ông này đúng là quá tự nhiên rồi. Sao có thể thoải mái đứng trước mặt cô mặc quần áo chứ. Nhưng xem ra cô vẫn phải nhờ anh cho mượn thứ gì đó để mặc.

-Anh có bộ quần áo nào tôi mặc được không? – Thanh Tâm ngượng nghịu hỏi anh.

Nhật Thiên mặc xong quần áo, nhìn bộ dạng đáng yêu của cô. Thực ra anh rất muốn nhốt cô ở đây, nhốt cô trong bồn tắm này để ngắm nhìn cô mãi nhưng trời cũng tối rồi, anh không muốn cô bị ốm.

-Em mặc đi.

Nhật Thiên đưa cho cô một chiếc áo sơmi. Thanh Tâm thấy vậy, luống cuống mặc tạm vào người:

-Anh không có áo khác sao? À cả quần đùi nữa?

Cô mặc áo sơmi nam rất đẹp. Anh cũng chưa từng nghĩ món đồ của mình mang trên người cô lại hợp đến thế. Chiếc áo sơmi chỉ vừa che hết cặp mông cong tròn, đôi chân thon dài để lộ ra ngoài trông vô cùng khêu gợi. Cô không có đồ lót nên chỉ có thể dùng tạm chiếc áo mỏng manh để che chắn cơ thể đẫy đà của mình. Nhật Thiên nhìn xuống hai ngọn đồi no đủ của cô máu nóng lại dâng lên vì thế mà anh cố kìm lại, khó chịu bước ra ngoài để hít thở không khí, trấn an bản thân.