Kim Jaejoong tới trung tâm mua sắm Dongbang, cầm thẻ thanh toán Jung Yunho đưa cho đến khu vực chuyên dành cho mẹ và bé. Mà thật ra thì cái trung tâm này cũng là của chồng y, nên căn bản không cần trả tiền, ai dám lấy tiền của phu nhân tổng giám đốc chứ. Nhưng Kim Jaejoong cảm thấy nếu lấy thân phận mình ra mà mua sắm thì giống mấy kẻ nhà giàu mới nổi, tỏ vẻ ta đây, nên y không muốn khoe khoang kiểu đó.
Quần áo của bé với tã lót, Kim Jaejoong đã mua một đống, bây giờ y đang cầm đôi giày em bé lên xem “Đáng yêu thật, sao mà đáng yêu thế? Màu hồng trông dễ thương, màu xanh cũng dễ thương, màu trắng này cũng không tệ, không biết chọn cái nào đây?”
“Màu trắng có vẻ đáng yêu hơn đó.” Giọng nói một người đàn ông truyền sau lưng Kim Jaejoong. Kim Jaejoong quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đàn ông nho nhã, lịch thiệp đứng sau mình. Người đó mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh bên trong, bên ngoài là chiếc áo len cổ thấp màu vàng nhạt, trông thật gọn gàng lại nhã nhặn.
“Anh đang nói với tôi à?”
Người đàn ông gật đầu “Ừm, màu trắng trông được đó. Màu này trai hay gái đều đi được, hơn nữa trông thật thuần khiết, thuần khiết giống như những đứa trẻ vậy.” Hắn cầm đôi giày màu trắng lên, đặt vào trong tay Kim Jaejoong.
“A… ha ha, cảm ơn anh. Xem ra anh rất có kinh nghiệm đấy. Anh có con rồi à?” Kim Jaejoong cầm đôi giày, cười với người đàn ông. Nếu không có người này không biết bao lâu y mới chọn được giày cho con mình.
“Chưa, nhưng tôi rất thích trẻ con, cho nên thấy khu vực này bất giác lại ghé vào xem thôi. Còn cậu? Là mua tặng ai sao?”
“Ừm, thật ra là tôi mua cho bảo bối của mình. Chỗ này đã sắp được hai tháng rồi.” Kim Jaejoong ngó nghiêng xung quanh mấy lần, hai tay mới đặt lên cái bụng bằng phẳng của mình, nói nhỏ với người đàn ông kia. Ánh mắt y lúc này thật dịu dàng, có thể nhận rõ tình thương y dành cho con mình. Từ khi có con, Kim Jaejoong đã nghĩ phải chia sẻ niềm hạnh phúc này với tất cả mọi người, chỉ là người cần thông báo nhất y lại chưa chịu thông báo thôi.
“Thật sao? A, chúc mừng cậu. Đứa bé lớn lên chắc sẽ… a… anh tuấn như cậu vậy. Tương lai bảo bối của cậu hẳn sẽ rất đẹp.” Người đàn ông lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó bắt đầu khen ngợi Kim Jaejoong.
“Cảm ơn anh. Nhưng mà tôi lại muốn con mình giống ba nó hơn, ba của con tôi tài giỏi lắm.” Nói đến chồng mình, Kim Jaejoong lại cảm thấy tự hào.
“Vậy à? Xem ra cậu rất yêu chồng mình đấy.” Người đàn ông nhếch mày, có chút ý trêu chọc Kim Jaejoong.
“Ừ. Được rồi, tôi đi tính tiền, có cơ hội thì gặp lại.” Kim Jaejoong cho hắn một câu trả lời khẳng định, sau đó lịch sự tạm biệt, chuẩn bị đi tính tiền.
Kim Jaejoong đi rồi, bên miệng người đàn ông lướt qua một nụ cười bất đắc dĩ “Bản thân tôi hy vọng chúng ta đừng gặp lại.”
Sau một lát khi Kim Jaejoong rời đi, người ông ngồi trong quán cà phê ở tầng trên cùng của trung tâm, dựa vào cửa sổ, qua lớp kính thủy tinh nhìn bóng dáng hạnh phúc của Kim Jaejoong ở dưới, hắn lấy điện thoại, nhanh chóng bấm tới một số.
“Seul Gi à? Là anh, Choi Dong Wook đây. Tạm thời đừng làm chuyện gì với Kim Jaejoong, bây giờ tình huống cậu ta có chút đặc biệt.”
[…]
“Gì? Em nói cái gì? Sao em có thể làm vậy được? Em có biết hậu quả sẽ ra sao không? Em, em điên rồi.” Choi Dong Wook nghe Bae Seul Gi nói xong, mặt liền đổi sắc, vội vàng rời đại sảnh quán cà phê, chạy thẳng đến thang máy. Hắn không ngừng nhấn nút ↓, mãi mới vào thang máy được, nhấn nút B2, trái tim hắn như muốn ngừng đập, hai tay ướt mồ hôi nắm chặt thành quyền. Kim Jaejoong, cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì đâu. Nếu không sẽ là một xác hai mạng đấy.
Sau khi thang máy tới, Choi Dong Wook nhanh chóng chạy tới chỗ đỗ xe của Kim Jaejoong. Thật ra hôm nay từ lúc Kim Jaejoong ra ngoài, hắn đã theo dõi y, ở trong trung tâm, hắn cũng cố ý tiếp cận y, nhưng không ngờ y lại mang thai. Mà vừa rồi trong điện thoại, Bae Seul Gi nói đã thành công động tay động chân với Kim Jaejoong rồi. Bae Seul Gi biết hắn sẽ không làm mạnh tay, nên lúc Choi Dong Wook đang nói chuyện với Kim Jaejoong về màu sắc đôi giày thì cô ả đã bắt đầu ra tay.
Chết tiệt! Còn vài bước nữa! Nhìn thấy xe của Kim Jaejoong chuyển bánh lái, Choi Dong Wook lập tức chạy tới chỗ xe mình đậu, cũng may đậu chỗ không xa. Lao vào trong xe, hắn dùng tốc độ nhanh nhất khởi động xe, đuổi theo xe của Kim Jaejoong.
“Kim Jaejoong! Kim Jaejoong! Cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì đó. Tuyệt đối không được xảy ra chuyện.”
Tâm tình của Kim Jaejoong hiện rất tốt, mua đồ cho bảo bối xong, còn mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, y sẽ chuẩn bị một bữa tối phong phú, sau đó cùng Jung Yunho ăn cơm, hai người sẽ thân thiết chút trước khi ăn cơm, cuối cùng nói cho hắn biết, trong bụng y đang có kết tinh của hai người, nghĩ đến điều đó, miệng y bất giác mỉm cười.
“Hửm? Đèn đỏ à.” Thấy đèn giao thông ở ngã tư phía trước đã chuyển màu, Kim Jaejoong phanh nhẹ xe lại.
“Sao vậy? Sao… sao lại thế này? Sao không phanh được chứ?” Y thử lại một nữa, nhưng đạp phanh liên tục, xe vẫn không dừng lại được, Kim Jaejoong bắt đầu sợ hãi, đầu y trống rỗng, mắt thấy một chiếc xe tải vận chuyển hàng hóa đang chạy ngang qua, Kim Jaejoong lập tức bẻ tay lái, muốn tránh đi, nhưng đã không kịp rồi, Kim Jaejoong tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Bảo bối, xin lỗi con. Yunho, em…
Ở ngã tư đường chỉ còn nghe hai tiếng rầm lớn…
Ba mẹ Kim ngồi trên băng ghế ngoài phòng phẫu thuật. Ba Kim cúi người, hai tay ôm mặt. Mẹ Kim cầm khăn tay, không ngừng lau nước mắt, nước mắt chảy liên tục nhưng bà cũng không dám khóc thành tiếng. Junsu ngồi trong góc, vùi đầu vào giữa hai chân, cắn chặt môi mình, không cho bản thân khóc thành tiếng. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy thực sự không thể giúp được gì. Anh Jae Jae đã luôn bảo vệ cậu, nhưng khi cậu thấy toàn thân anh trai mình đầy máu, lại không thể làm nổi một cái gì.
Jung Yunho đang ở trong phòng họp thì thư ký Yin đột nhiên xông vào thông báo, hắn liền như một kẻ điên chạy tới xe thư ký Yin đã chuẩn bị, một tia lý trí cuối cùng nói cho hắn biết, đây không phải lúc phát điên, Jaejoong đang chờ hắn.
Trong hành lang bệnh viện, Jung Yunho từ đàng xa chạy tới, bên ngoài bệnh viện phóng viên đã vây chặt như nêm.
“Jaejoong! Jaejoong!” Jung Yunho dùng hết khí lực gọi tên Kim Jaejoong. Ba mẹ Kim nghe thấy tiếng của hắn, lập tức đứng lên, Junsu cũng chạy tới chỗ Jung Yunho.
“Anh Yunho, anh Yunho…. Ô ô ô… anh Jae Jae của em, anh ấy…” Vật nhỏ cuối cùng nhịn không được, khóc òa lên.
“Con rể Jung, Jaejoong còn đang phẫu thuật, Yuchun với Changmin đều ở trong đó. Không sao đâu, sẽ không có việc gì đâu.” Jung Yunho chạy về phía cửa phòng phẫu thuật, mẹ Kim bước nhanh tới an ủi hắn.
“Jaejoong! Kim Jaejoong! Jaejoong của anh, Jaejoong của anh. Park Yuchun, mau mở cửa ra, mở cửa cho tôi vào. Mở cửa. Shim Changmin, mở cửa ra. Tôi ra lệnh cho hai người mở cửa ra.” Jung Yunho không ngừng đập cửa phòng phẫu thuật, mạnh mẽ ra lệnh, nhưng lại òa khóc như một đứa trẻ.
“Ba nó. Ông làm gì đi? Mau ngăn con rể Jung lại. Ông không thấy nó như vậy à.” Mẹ Kim cùng Junsu không thể kéo Jung Yunho ra được. Đội ngũ y bác sĩ bên ngoài cũng sợ hãi mà không dám kéo hắn ra.
“Con rể Jung! Con rể Jung, hãy nghe ba nói! Jaejoong sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì, bây giờ con vào sẽ gây trở ngại cho Yuchun phẫu thuật đấy, con bình tĩnh một chút.” Ba Kim giữ chặt Jung Yunho, bây giờ hắn chẳng khác gì một kẻ điên, ai cũng không kéo được. Lúc này, thư ký Yin và các nhân viên y tế mới vội vàng vào giúp kéo Jung Yunho ra. Nhiều năm bên cạnh tổng giám đốc như vậy, đây là lần đầu tiên thư ký Yin thấy hắn như thế. Cậu nghĩ Kim Jaejoong chắc là người duy nhất mới có thể làm tổng giám đốc không kiềm nén nổi hành vi của mình.
Ý thức của Jung Yunho đã không còn tỉnh táo lắm, hắn quỳ rạp trước cửa phòng phẫu thuật, tay vẫn không ngừng đập lên cánh cửa đó.
“Mở cửa! Park Yuchun, cậu mau mở cửa ra! Jaejoong, Jaejoong của tôi! Jaejoong của tôi còn ở bên trong. Kim Jaejoong. Kim Jaejoong, em mau dậy cho anh. Tốt nhất em phải khỏe mạnh chạy ra chỗ anh. Jaejoong à…”
Kim Junsu tiến lên ôm chặt lấy đầu của Jung Yunho, bàn tay nhỏ bé của cậu không ngừng vỗ lên lưng hắn, an ủi “Anh Yunho, anh Yunho, anh bình tĩnh một chút nghe em nói. Bây giờ sống chết của anh Jae Jae đang ở trước mắt, mọi người đều lo lắng. Anh làm vậy chỉ ảnh hưởng đến các bác sĩ phẫu thuật ở trong thôi. Anh Jae Jae cũng không muốn thấy anh vậy đâu. Anh tỉnh táo lại đi, nếu anh có vào trong cũng không giúp được gì đâu.” Chính Junsu cũng không tin nổi cậu có thể nói ra những lời này. Xem ra khi thấy người thân nhất của mình đang chịu đau đớn, trong nháy mắt người ta liền có thể trưởng thành.
Jung Yunho ngừng đập cửa, dần dần yên tĩnh trở lại, thư ký Yin cùng ba Kim kéo hắn tới ghế ngồi. Jung Yunho giống như một thể xác mất đi linh hồn, cơ thể hắn không hề động đậy, đôi mắt mờ mịt không biết nhìn đi đâu.
Khi ta nhận được hạnh phúc, thì trong chớp mắt, ta cũng có thể nếm mùi đau khổ, đời người ai có thể biết trước?