Thời Đại Vợ Đẹp

Chương 28: Tiền xài vặt




Hiếm khi có hai ngày nghỉ, Park Yuchun liền dậy sớm, làm điểm tâm cho bảo bối. Nhắc tới Park Yuchun bây giờ, phải nói hắn đã thay đổi rất nhiều. Một cậu ấm vốn cần người hầu hạ, vì có thể rước được Vật nhỏ đáng yêu về nhà mà phải vừa học nấu ăn vừa học dọn dẹp. Lúc này hắn đã ra dáng một trụ cột gia đình lắm rồi. Mỗi ngày ngoại trừ đi làm, thì thời gian còn lại hắn sẽ đi mua sắm, nếu không sẽ giống mấy bà chị nghiên cứu sách hướng dẫn nấu ăn. Thật ra ngay cả lúc đi làm Park Yuchun cũng không làm việc cho đàng hoàng, mà lại thường xuyên gọi Kim Jaejoong cùng Shim Changmin mới vào làm việc vào văn phòng, bàn về các món ăn, món này phải bỏ cái gì mới ngon, món kia phải nấu thế nào. Theo như ông nội Park thì đàn ông nhà họ Park luôn có chất lượng tốt. Biết yêu thương vợ mình đều là do di truyền từ ông. Làm đàn ông đã khó, làm đàn ông đã kết hôn lại càng khó, mà làm một người đàn ông biết thương yêu vợ lại càng khó hơn. Theo như lời Jung Yunho thì chính là có phúc thì được hầu, vô phúc thì hầu lại. Còn theo Shim Changmin, nghiên cứu sách dạy nấu ăn à? Chuyện tốt mà. Hỏi cậu ư? Không thành vấn đề. Cậu còn cam tâm tình nguyện làm tiểu thái giám thử đồ ăn cho chị dâu nhỏ nữa. Còn bác sĩ Kim thì nói. Không có chuyện gì mà tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian thì cũng là phường trộm cắp. Park Yuchun nhất định đã làm gì có lỗi nên mới vậy. Không phải là ăn vụng sau lưng Vật nhỏ nhà y chứ? Theo Park Yuchun thì Vật nhỏ nhà hắn gầy quá! Cơm ở trường ăn được sao? Tối về nhà mà không ăn thêm không biết sẽ gầy đến mức nào nữa. Nhưng đó chỉ là cách nhìn của viện trưởng Park thôi, chứ mặt Vật nhỏ nhà hắn đã tròn lắm rồi.

Sau khi Park Yuchun nấu cháo trứng xong, hắn vẫn đeo tạp dề, đi lên lầu kêu Vật nhỏ nhà mình. Cậu bạn nhỏ nằm trên giường đã đá chăn xuống dưới chân, vểnh cái mông cong cong lên, đầu vùi dưới gối. Park Yuchun bất đắc dĩ lắc đầu. Sắp có tuyết rồi, đá chăn xuống không lạnh sao? Mà đặc biệt là mỗi sáng Vật nhỏ đều có một tư thế ngủ khác nhau. Chỉ chung một điểm là rất kỳ lạ thôi.

Kéo nhẹ chăn đắp lên người Su Su, lấy cái gối trên đầu Vật nhỏ ra, ghé vào tai cậu, nói “Bảo bối, dậy thôi. Mau dậy, ông xã nấu bữa sáng xong rồi.” Vật nhỏ vẫn nằm yên không động đậy.

“Bé ngoan~ đã chín giờ rưỡi rồi! Ăn một chút rồi ngủ tiếp.”

“Ưm~~~” Vật nhỏ không muốn dậy, gãi gãi đùi, kêu lên một tiếng. Nếu lúc này còn ở nhà mẹ Kim. Mẹ Kim nhất định sẽ kéo chăn ra, kêu lên [Kim Junsu, con dậy ngay. Suốt ngày ngủ, sắp thành heo rồi. Mau dậy cho mẹ.] Mặc kệ là xuân hạ thu đông, đều sẽ xốc chăn, tét vào cái mông vểnh của cậu. Nhưng ngày nay Kim Junsu đã lập gia đình. Cỏ dại đã trở thành bảo bối. Mỗi lần gọi cậu dậy, Park Yuchun đều dùng cách dịu dàng nhất.

“Bảo bối~ dậy thôi. Mười mấy tiếng em chưa để ý anh rồi đấy. Hay ông xã bế em đi ăn cơm?” Lật người Vật nhỏ lại, Park Yuchun nhìn gương mặt cậu, nói.

“Ư… Yuchun… Anh ôm em một lát đi, em không muốn ăn, muốn anh ôm một lát thôi~” Vật nhỏ biết ông xã sẽ không dùng cách tàn bạo như mẹ gọi mình, vì thế cậu liền làm tới, ôm chặt cổ viện trưởng Park, không chịu buông ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn còn cọ cọ vào cổ hắn, rất giống con mèo nhỏ đòi chủ nhân vuốt ve mình.

“Ưm, ôm một lúc thôi. Năm phút thôi đấy. Lâu quá cơm sẽ nguội hết đó.” Park Yuchun dùng một tay cởi tạp dề, ném xuống sàn nhà, ôm Vật nhỏ nhà mình, nằm trên giường.

“Ông xã, hôm nay ăn gì?” Su Su rúc vào lòng Park Yuchun, mơ màng hỏi.

“Ưm… hôm nay có cháo trứng, bánh pho mát nướng, còn có bánh đào, đều là món bảo bối thích.” Park Yuchun vừa nói vừa vuốt mái tóc rối của Vật nhỏ.

“Dạ? Sao anh không nói sớm? Nguội sẽ không ngon đâu. Yuchun đáng ghét, sao anh không nói sớm cho em biết.” Vừa nghe thấy toàn là món mình thích ăn, Su Su bật dậy ngay lập tức, dọa Park Yuchun giật cả mình. Sau đó Vật nhỏ dùng tốc độ ánh sáng chạy vào phòng tắm rửa mặt, đánh răng. Park Yuchun ở phía sau vừa xách đôi dép lê vừa đuổi theo “Tiểu tổ tông của anh. Em chưa có đi dép. Đi chân đất thế lạnh lắm đấy. Đồ ăn nguội, anh hâm lại cho em, em gấp làm gì.” Đuổi tới phòng tắm, hắn ngồi xổm xuống, đi dép cho Vật nhỏ đang lo vệ sinh cá nhân “Nhấc chân trái lên. Su Su thật ngoan.” Mặc dù Vật nhỏ nhấc chân phải lên.

“Chân còn lại.” Sau khi đi dép cho Vật nhỏ xong, Park Yuchun mới phát hiện hắn không có đi dép, bàn chân cảm thấy lành lạnh, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ. Nếu bác sĩ Kim mà thấy tình cảnh này chắc phải khinh thường viện trưởng Park lắm.

Hầu Vật nhỏ đi dép lê xong, Park Yuchun trở lại phòng ngủ, lấy một tấm thảm, bọc lấy Vật nhỏ đã rửa mặt xong, bế thẳng đến phòng ăn.

“Bảo bối, ăn chậm một chút! Không ai tranh với em đâu.” Park Yuchun thấy Vật nhỏ trong lòng đem một miếng bánh phô mát nướng to định cho vào miệng, hắn sợ cậu sẽ bị nghẹn nên liền lên tiếng.

“Wow~ thơm quá! Ngon thật!” Su Su lại chẳng thèm quan tâm lời hắn nói, cho miếng bánh ngọt vào miệng, mắt còn liếc qua dĩa bánh đào trên bàn.

“Ngon cũng không được ăn một miếng to như thế. Từ từ ăn, ông xã đút cho em.” Park Yuchun nhìn thấy không được, liền cầm bữa sáng trong tay Vật nhỏ, bẻ ra thành từng miếng đút vào miệng cậu.

Chờ Kim Junsu ăn xong bữa sáng, Park Yuchun lấy một cái thẻ đặt lên bàn ăn cơm “Bảo bối, cái này cho em.”

“Dạ? Ông xã, cái gì vậy? Cho em à?” Vật nhỏ nhìn cái thẻ trên bàn, lại nhìn qua Park Yuchun, hỏi.

“Ừ, đương nhiên là cho vợ anh rồi. Cái thẻ này em phải cất kỹ, sau này đầu mỗi tháng ông xã sẽ gửi tiền vào đây cho bảo bối tiêu vặt.” Park Yuchun vuốt tóc Su Su, nhỏ giọng nói.

“Hàng ngày Yuchun đã cho em nhiều tiền xài vặt lắm rồi. Em không xài hết đã cho em tiếp… Ông xã~ Chúng ta không cần tiết kiệm tiền à? Mẹ nói… mẹ nói…” Nói đến đây, Vật nhỏ đỏ mặt lên.

“Sao? Mẹ nói sao?”

“Mẹ nói… một người vợ biết tiết kiệm cho chồng, thì chồng mới thích…” Vật nhỏ nói bé xíu như tiếng muỗi kêu vậy.

“Hả? Ha ha… không phải đâu, Su Su còn đến trường, cần tiền vào rất nhiều việc. Với lại không phải ông xã không có tiền cho em xài.”

“Nhưng Yuchun vất vả lắm mới kiếm được tiền. Sao em có thể tiêu xài lãng phí được. Em có thể đi làm, như vậy có thể kiếm được tiền tiêu vặt. Chúng ta cũng có thể tiết kiệm được một khoản. Ông xã cũng không cần khổ cực như thế nữa.” Nhớ tới Park Yuchun đôi khi phải xem bệnh án đến đêm khuya, Vật nhỏ liền cảm thấy đau lòng.

“Được rồi! Em chỉ cần ở nhà cho anh thôi. Em muốn đi làm? Hàng ngày ở nhà anh còn không nỡ cho em rót một ly nước, mà em bảo anh cho em đi hầu người khác sao? Không bằng giết anh đi cho rồi.”

“Em biết ông xã thương em mà. Nhưng em không muốn thành gánh nặng cho anh đâu.” Vật nhỏ cười hì hì, nói.

“Cái gì mà gánh nặng, gánh nhẹ chứ? Em gả cho anh thì là vợ của anh, anh không thương em thì thương ai. Với lại anh kiếm tiền nhiều như vậy để làm gì chứ? Không phải là để bảo bối với cục cưng nhỏ của chúng ta sống sung sướng sao. Cho em tiền tiêu là trách nhiệm và nghĩa vụ của anh. Anh đưa tấm thẻ này cho em, vì anh biết Su Su sẽ không bao giờ hỏi anh vụ tiền bạc khi cần dùng. Em giữ cái này, cần tiền cũng không cần nói với anh, cứ rút thẳng ra là được.” Park Yuchun ôm chặt Vật nhỏ, kéo lại tấm thảm bị trượt xuống, bọc lấy cậu.

“Ha ha… ông xã… anh nói làm em xấu hổ quá…” Su Su ngây ngốc cười.

“Sao lại xấu hổ. Vốn dĩ ông xã cho em tiền thì em cứ tiêu. Em xài càng nhiều anh càng vui. Chuyện này chứng minh anh có năng lực, có thể làm cho vợ anh có cuộc sống đầy đủ. Cho nên đưa tiền cho em thì em cứ mua cái gì em thích ăn, quần áo, đồ chơi em thích. Nói chung thích cái gì thì mua cái đó. Không cần hỏi ý kiến của anh, biết chưa?”

“Đáng ghét! Ông xã đáng ghét! Thật đáng ghét. Sáng sớm sao lại làm em cảm động vậy. Đáng ghét, đáng ghét…” Vật nhỏ nghe viện trưởng nhà mình nói thế, trong lòng ấm áp vô cùng, đôi bàn tay nhỏ kéo lấy cổ hắn, đặt cằm lên vai hắn, không ngừng làm nũng.

“Hửm?”

“Ông xã…”

“Hửm?”

“Số tiền này mua cái gì cũng được à?”

“Ừ, chỉ cần Su Su thích.”

“Xài linh tinh cũng được sao?”

“Ừ, chỉ cần bảo bối thích.”

“Xài hết cũng được à?”

“Ừ, chỉ cần…” Nâng đầu Vật nhỏ lên, Park Yuchun hôn nhẹ lên môi cậu, nói “Chỉ cần vợ anh thích thôi.” Su Su đặt cằm lại lên vai hắn “Ông xã đáng ghét!”

“Ừ, anh đáng ghét.”

“Ông xã, em yêu anh.”

“Ừm, anh biết.”

“Ông xã.”

“Hửm?”

“Em… muốn thị tẩm… bây giờ được không?” Vật nhỏ chôn mặt trong hõm vai hắn, ấp úng nói.

“Thị… Thị tẩm? Ai dạy em cái này?” Park Yuchun khựng lại. Thị tẩm? Từ ở thời nào vậy?

“Anh Jae Jae dạy… anh… không thích à?”

“Thích! Bảo bối thích anh đều thích!”

“Vậy chúng ta lên lầu yêu yêu đi.” Vật nhỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt nòng nọc trong veo, khuôn mặt hình như sau khi ăn đào, cũng không khác gì trái đào mà nhìn chằm chằm ông xã của mình. Vật nhỏ hình như không biết bộ dạng của mình bây giờ quyến rũ người khác biết bao nhiêu. Park Yuchun không nói gì, bỏ lại một đống bát dĩa trên bàn, bế Vật nhỏ nhà mình chạy lên phòng ngủ lầu hai. Từ đợt Vật nhỏ tập trung thi cử, về nhà phần lớn đều lo ôn bài, Park Yuchun cũng bận rộn ở bệnh viện. Vì lúc kết hôn hắn bỏ bê quá nhiều. Nên đã hơn một tuần hai vợ chồng chưa làm ‘đại sự’ rồi. Thành ra lúc này sao có thể không kích động chứ. Nhưng ban ngày ban mặt mà lại vận động càng lúc càng nhiều thế này thì…

Chap sau: Họp phụ huynh

Kết quả học tập của Su Su sẽ ra sao?

Ai sẽ là người đi họp phụ huynh cho cậu?