Thời Đại Sau Tình Yêu

Chương 75: Đánh cờ (3)




Dịch: Duẩn Duẩn

Đây là lần đầu tiên Hạ Nhật đến ngôi nhà mà Mông Qua nói dành làm phòng tân hôn. Xế chiều hôm nay, Thành Chí Cao chẳng thèm quan tâm cô có thích hay không, cưỡng ép kéo cô đến chỗ này cho bằng được.

Cậu ta chỉ căn nhà được thiết kế theo phong cách Mân Nam bảo rằng: Cậu nhìn đi, đây là ngôi nhà Mông Qua đã dành hai năm để xây dựng. Bản thiết kế do chính nó tự vẽ, còn rất bày đặt vẽ vời mà rằng: ngôi nhà có phong cách giống quê nhà sẽ cho A Nhật một cảm giác thân thuộc.

"Tại sao phải mất đến hai năm mới xây xong ngôi nhà này? Cậu không biết nó đổi đi sửa lại biết bao lần đâu. Còn có lòng đến khu vực cậu ở tìm kiến trúc sư và thợ xây nữa. Cách đây không lâu, đột nhiên nó còn tính đào một cái ao ở đây, bảo rằng: Tôi nhất định sẽ cho A Nhật nhìn thấy ánh trăng dưới bóng nước. Cậu không biết đâu Thành Chí Cao, cô nàng kể về nó với vẻ u sầu buồn bã lắm, nhưng tôi lại không chịu nổi khi thấy cô ấy buồn như thế nên nhất định sẽ vớt ánh trăng dưới ao lên để làm cô ấy vui. Lúc nói trông nó hồ hởi như đứa trẻ tranh công làm được việc ấy."

Thành Chí Cao nắm tay Hạ Nhật đi bên cạnh, dạo tới một khu đất trống, sau đó chỉ khoảng đất kể rằng: "Chỗ này dùng để trồng xoài. Mỗi năm trồng khoảng hai cây, chờ đến khi con của hai người bảy tám tuổi, nó sẽ cõng chúng lên vai để hái xoài. Còn cậu ở đâu ư, cậu thì đứng bên cạnh ngắm nhìn. Thằng này đúng thật là lắm chiêu nhiều trò, càng ngày lại càng ngây thơ đến mắc ói. Hạ Nhật à, tớ thật sự chưa bao giờ ngờ rằng thằng bạn nối khố của mình cũng có ngày ngây thơ như vậy."

Hạ Nhật cúi đầu.

"Thấy chưa?" Thành Chí Cao chỉ khu vườn trong nhà: "Vườn hoa của người khác thì toàn hoa hồng là hoa hồng, còn thằng này được cái chỉ trồng mỗi hoa nguyệt quế. Bằng đây nguyệt quế trong vườn đều tự tay nó trồng, vì A Nhật thích hoa nguyệt quế. Cứ hè đến là cô nàng lại chỉ thích dạo mỗi vườn hoa, đến khi ra khỏi đó cả người phải nói là thơm ngan ngát như chai nước hoa mùi nguyệt quế. Đó là những gì nó kể với tớ."

Thành Chí Cao buộc Hạ Nhật đang lặng im ngồi xuống chiếc xích đu.

"Cậu ngồi xuống đi. Đây là chiếc xích đu Mông Qua đặt mua từ nhà của một Bá tước nào đó ở Anh. Nghe nói giống hệt chiếc xích đu trong một bộ phim mà cậu thích. Lúc vừa mới lắp xong, thằng nhóc kia kéo tớ tới đây, hôm ấy nó uống đến say khước, vừa nắm tay tớ vừa nói: Thành Chí Cao, thế quái nào trong trí nhớ của tôi chỉ có hình ảnh A Nhật đẩy xích đu cho tôi mà tôi chẳng đẩy cho cô nàng lấy một lần. Cậu nói mà xem, có nực cười hay không, bắt một cô gái đẩy xích đu cho mình, mẹ nó giờ tôi hối hận muốn chết."

"Nó nói sau này nếu A Nhật trở về, ngày nào cũng sẽ đẩy cô nàng, để cô nàng bay cao thật cao như cô nàng muốn."

Thành Chí Cao kéo cô xuống rồi dẫn cô đến một cánh cửa đóng chặt.

"Bên trong còn tuyệt hơn nhiều!"

"Tớ không muốn vào." Hạ Nhật ngăn Thành Chí Cao đang mở cửa lại.

Trên đường về, Hạ Nhật nói với Thành Chí Cao rằng: Cậu bảo với Mông Qua, tuần sau tớ sẽ đến gặp anh ta.

Một tuần sau, Mông Qua yêu cầu bác sĩ tháo băng gạc quấn đầu giúp mình, sau đó nhờ hộ lý gội đầu, cuối cùng còn cầm gương chải lại một mái tóc đẹp nhất.

Tiếc thay phần lưng bị thương nên chỉ có thể ngồi được một tư thế khá xấu, may mắn cái là tai nạn xe không ảnh hưởng đến 'vốn liếng' đẹp giai ngời ngợi của anh.

Rất lâu trước đây, anh biết người phụ nữ ấy thường nhìn trộm gương mặt anh, có lúc si mê, có lúc buồn bã, còn có lúc oán hận. Khi ấy, tại sao anh lại không hiểu.

Mông Qua bảo cô y tá kéo rèm ra. Hôm nay nắng đẹp, mặt trời cuối Đông rạng rỡ chiếu ngập khắp căn phòng. Hạ Nhật thích tất cả những thứ tươi sáng, chẳng hạn như ánh mặt trời, hay như chậu hoa đỗ quyên đang nở trên bậu cửa sổ này.

Hôm nay, cuối cùng cô cũng chịu đến gặp anh.

Cuối cùng, cô cũng chịu đến gặp anh, với chiếc áo len to sụ màu đen, khăn quàng đỏ thắm, môi son phơn phớt nhạt màu, mải chóc chải chuốt gọn gàng vén nhẹ ở bên tai. Dái tai nhỏ nhắn đeo đôi bông ngọc trai màu trắng mà anh mua cho cô, vừa bước vào đã cởi bỏ mũ và chiếc khăn quàng để lộ cần cổ trắng nõn thanh tú rồi mỉm cười nhìn anh yêu kiều.

Nhịp tim Mông Qua vô cớ đập nhanh không cách nào kiểm soát.

Cô ngồi xuống bên giường, nhìn bó bột trên chân anh, mi mắt rũ xuống.

Anh nắm lấy bàn tay cô, may quá, tay anh không bị thương.

"Không có gì đâu, A Nhật. Trông anh giờ giống bệnh nhân bị thương nặng thế thôi, chứ bác sĩ nói anh là một nam tử hán khỏe như vâm. Bác sĩ còn nói nếu anh chịu phối hợp, chừng tháng nữa là có thể xuất viện."

Hạ Nhật chạm vào chân Mông Qua, nhẹ giọng hỏi: "Anh đau không?"

Trái tim Mông Qua hoàn toàn thả lỏng, cười hì hì, đưa tay búng múi Hạ Nhật một cái.

"Bây giờ mới thấy đau. Người phụ nữ nhẫn tâm này, bỏ mặc anh nằm đây hơn hai mươi ngày chẳng thèm hỏi han, có vợ ai như thế không hả?"

Mông Qua ra ý cho Hạ Nhật kề đầu tới gần rồi nói nhỏ bên tai cô: "Thôi quên đi, anh tha thứ cho em, vì anh yêu em, nên em làm gì anh cũng sẽ tha thứ cho em."

Mông Qua đưa tay còn lại vuốt tóc cô, rốt cuộc cô là điều đã mất mà tìm lại được.

Hạ Nhật sờ má mình, hỏi khẽ: "Anh còn nhớ cái răng khôn này không?"

Mông Qua lấy tay cô ra, kiểm tra mặt cô: "Nó lại làm em đau nữa à?"

"Mấy hôm trước em nhổ nó rồi. Đúng là kỳ lạ, rõ ràng nó gắn kết với máu thịt của em, thế mà khi nhổ đi lại không đau chút nào." Hạ Nhật rầu rĩ nói.

Mông Qua cười xòa, vỗ đầu cô một phát: "Uầy, đúng là nó làm em đau đến nghiện rồi."

Đúng vậy! Nó đã từng làm cô nghiện một thời.

Hạ Nhật tựa đầu vào bụng anh, ý vị nói.

"Mông Qua, muốn nghe kể em yêu anh từ khi nào không? Em nhớ lúc đó là khi bố em mất, em đang sợ hãi trốn dưới hòn non bộ trong vườn, anh xuất hiện cầm lồng đèn màu vỏ quýt, ánh sáng đó hắt lên khuôn mặt anh rất đẹp. Khi anh ôm em và nói rằng sẽ yêu thương em như con gái của anh, em cảm thấy vô cùng an toàn và rồi sau đó em động lòng. Em biết mình yêu anh, thật ra em vốn biết rồi một ngày nào đó em sẽ yêu anh, nhưng Mông Qua à, với em, yêu anh không phải một chuyện tốt!"

"Bởi lẽ em phải chôn giấu nó, chôn giấu tình yêu của em với anh, càng sâu càng tốt. Thứ tình cảm ấy gọi là yêu đơn phương. Em rất sợ bị anh phát hiện, sợ rằng ngay cả bạn cũng chẳng thể làm, sợ anh sẽ phớt lờ, chẳng thèm để ý đến anh. Mông Qua à, anh có biết em ôm nỗi lòng ấy đau khổ thế nào không."

Mông Qua nín lặng, chẳng nói được lời nào, bởi lẽ cô nói hoàn toàn đúng! Nếu lúc đó mà biết Hạ Nhật thích mình, nói không chừng anh lại càng trốn xa cô! Hồi đó còn trẻ người non dại, hết sức lông bông, mê những thứ phù phiếm, chỉ muốn tìm một người độc nhất vô nhị trên đời này.

Song Hạ Nhật lại chẳng dính dáng gì tới một chút cái gọi là độc nhất vô nhị.

"Thôi nào." Mông Qua ôm lấy khuôn mặt cô: "Nếu không sau này để anh yêu đơn phương em nhé?"

Hạ Nhật lắc đầu cười: "Anh tính thử xem, em yêu anh bao lâu rồi? Bắt đầu từ lúc mười sáu tuổi, vài ngày nữa em sẽ hai chín, đã mười ba năm rồi, hoặc có lẽ còn lâu hơn thế nữa."

"Mười ba năm, quá lâu rồi. Giờ em bỗng thấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."

"Ý em là gì?" Nụ cười ngưng tụ bên khóe môi.

"Mông Qua à, suốt cả tuần nay, em cứ mãi nghĩ xem chúng ta có thể tiếp tục ở bên nhau hay không, cuối cùng em thấy rằng chúng ta không thể. Trước đây em luôn thuyết phục bản thân hãy thử ở bên anh, thế nhưng đến cùng lòng tin và lòng can đảm đã hết sạch cả rồi. Bây giờ, em mệt rồi, thật sự chẳng còn sức lực nữa. Em muốn tìm một nơi yên tĩnh và thoải mái để nghỉ ngơi."

Hạ Nhật không nhìn Mông Qua, lấy một phần văn kiện trong túi ra đặt trước mặt Mông Qua.

"Đây là giấy li hôn. Khi đó chúng ta đã nói rõ, năm năm sau chỉ cần bất kỳ bên nào ký vào, cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ tuyên bố vô hiệu. Em đã ký rồi, sau năm năm nó sẽ tự động có hiệu lực."

Mặt Mông Qua trắng bệch như xác chết, Hạ Nhật nhìn anh chằm chặp.

"Nếu anh muốn kiện thì cứ việc, em đã bàn bạc xong với Hạ Thiên."

Siết chặt tay, Mông Qua nghiến răng nói: "Ý em là gì, em nói cho rõ xem nào."

Hạ Nhật thở dài một hơi.

"Mông Qua, em đã nói chết tâm với anh rồi, tại sao anh không tin? Nếu như không phải chết tâm với anh, cớ gì một thời gian dài như thế lại không đến gặp anh?"

"Em chết tâm với anh?"

Mông Qua nhìn Hạ Nhật đau đáu. Họ biết nhau năm mười tuổi, mà nay đã là hai mươi tám. Mười tám năm dây dưa ở bên nhau, bây giờ cô lại nhẫn tâm phủi sạch mọi thứ chỉ bằng hai từ chết tâm.

Hạ Nhật lẳng lặng nhìn anh.

Mông Qua buông lỏng tay.

Hạ Nhật cầm khăn quàng, găng tay đi đến cửa, phía sau vang lên giọng của anh.

"Hạ Nhật, em có dám đánh cuộc không? Anh cuộc là em chưa hề chết tâm."

Hạ Nhật không trả lời anh, vặn tay nắm cửa ra ngoài.

Đến sảnh lớn của bệnh viện thì thấy Mông lão gia. Cụ đang dắt tay Mông Thạc, một già một nhỏ đứng đó nhìn cô chăm chú.

Hạ Nhật cúi thấp đầu nhìn con đường lát đá cuội dưới chân: "Ông nội, cháu với Hạ Thiên phải đi đây."

"Cháu mang thân con gái con lứa một mình biết phải đi đâu?" Ông cụ thở dài: "Ở lại không được sao cháu?"

"Ông không rõ chuyện gì xảy ra giữa cháu với thằng nhóc kia, khiến cháu phải kiên quyết ra đi nhường ấy, song ông biết chắc chắn là nó không đúng. Ông không quan tâm đến chuyện của thanh niên các cháu, nhưng Hạ Nhật à, cái thân già này chỉ lay lắt ở đời được vài năm nữa thôi, chẳng nhẽ cháu không thể ở bên ông sao?"

Hạ Nhật ngả đầu lên vai cụ. Cô không biết mình đã vui đến mức nào khi nghe tin ông nội không hay biết chuyện ấy, thì ra anh không hề nói dối cô. Ông cụ trông có vẻ nghiêm nghị thực chất lại rất nhân hậu, sau khi bố cô mất, ông giống như chim đại bàng hiền từ bảo vệ chị em họ dưới đôi cánh rộng lớn.

"Ông đừng nói thế ạ. Ông nhất định sẽ sống đến trăm tuổi. Tới lúc đó, cháu với Hạ Thiên sẽ về tổ chức tiệc mừng ông bách niên chi lão, vào ngày sinh nhật 100 tuổi của ông. Ông ơi, chắc ông cũng biết, từ lâu cháu đã thích Mông Qua, làm sao có thể bỏ anh ấy được? Nhưng ông à, có lẽ bây giờ cháu đã hiểu những gì ông nói về số trời rồi, cháu với Mông Qua vốn dĩ có duyên nhưng chẳng có phận ông ạ."

"Chớ có nói bậy như thế. Con nhóc ranh như cháu biết số trời là gì mà nói." Hạ Nhật tựa đầu lên vai ông, nói chuyện bằng giọng điệu ấy khiến ông hết sức khó chịu: "Thôi được rồi! Cháu muốn đi thì cứ đi, nhưng vài năm sau phải về nhà cho ông. Nếu không về, ông sẽ giận."

Mông Thạc bé nhỏ nắm tay áo cô: "Chị ơi, chị phải đi sao ạ? Có phải sẽ ngồi chim sắt giống như bố em không."

Hạ Nhật ngồi xổm xuống, sờ nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, gật đầu.

"Chị ơi, chị không phải là vợ của anh trai sao ạ? Sao chị lại bỏ đi?"

Anh chàng nhỏ bé cuối cùng cũng chịu thừa nhận cô là của anh trai rồi đấy. Hạ Nhật vỗ nhẹ mặt cậu bé, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Một dạo, cô còn canh cánh mãi trong lòng chuyện cậu bé là con của Mông Qua và Tô Hồng Liên.

Ngồi trên taxi, Hạ Nhật lặng lẽ nhìn bóng dáng già nua và bé nhỏ vẫn còn nắm tay đứng lặng trước cổng bệnh viện trong gương chiếu hậu, rồi từ từ dần khuất mất.