Editor: Hạ Uyển
Beta: Sói
********
Chuyện đã xảy ra thì không thể nào quên, chỉ là đôi khi người ta không nhớ ra mà thôi. Nhưng một khi đã nhớ được điểm bắt đầu thì câu chuyện sẽ tuôn ra như hồng thủy vỡ đê, hồi ức tựa như một lỗ hổng không gì có thể ngăn lại, chuyện tốt hay chuyện xấu cũng cuồn cuộn tràn ra, không thể cản nổi, khiến người ta luống cuống.
Mùa tuyết là thời điểm không thích hợp nhất để leo núi, nhưng Từ Mục cố chấp muốn kéo Tưởng Dĩ Giác đi cùng. Cậu chọn leo núi trong điều kiện thời tiết khó khăn như vậy chỉ vì nghe người khác nói hoa mai trong thung lũng vừa mới nở.
Trước khi leo núi, người vui nhất là Từ Mục, trên đường leo núi, người mệt đến kêu cha gọi mẹ cũng là Từ Mục.
Núi tuyết trơn trượt, lúc leo lên sườn núi, Từ Mục ngã một cú cực kì mất mặt. Sau khi ngã, Từ Mục kiên quyết nằm lăn ra đất không muốn đứng dậy, cậu nói chân mình đau, không đi nổi nữa, chơi xấu muốn Tưởng Dĩ Giác cõng mình.
Từ trước đến nay Tưởng Dĩ Giác luôn dung túng Từ Mục, lần này hắn cũng không từ chối yêu cầu của cậu mà lập tức cõng cậu lên lưng.
Leo núi cần sức lực của cá nhân. Đường bị phủ đầy tuyết vốn đã khó đi, cho dù thể lực của Tưởng Dĩ Giác có tốt đi nữa thì vừa cõng một người đàn ông trên lưng vừa đi cũng không thể nào kiên trì đi hết một đoạn đường này được.
Nhưng Từ Mục nói chân mình quá đau, thực sự không đi nổi nữa, vậy là Tưởng Dĩ Giác đành cố gắng cõng, cho dù Từ Mục muốn hắn thả cậu xuống thì hắn cũng không buông ra.
Mùa đông trời tối nhanh, mới 4 giờ chiều trời đã tối rồi. Trong kế hoạch hai người vạch ra thì giờ họ đã ngắm được hoa mai và đang đi xuống núi. Nhưng bây giờ, cả hai không chỉ không nhìn thấy được hoa mai mà còn bị lạc trong núi.
Tưởng Dĩ Giác cõng Từ Mục đi hơn nửa đoạn đường, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa. May là hai người tìm được một đình nghỉ chân, bấy giờ cả hai mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi trong đình nhìn sắc trời, cả hai đều thấy lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ sẽ khó mà xuống núi.
Từ Mục vừa bị ngã, cộng thêm tiêu hao quá nhiều thể lực, bây giờ đi nửa bước cũng không xong. Sau khi thương lượng, hai người quyết định là Từ Mục cứ nghỉ ngơi ở đây, còn Tưởng Dĩ Giác sẽ tìm đường xuống núi.
Trước khi Tưởng Dĩ Giác đi, Từ Mục gọi hắn lại.
Từ Mục kéo kéo quần áo của mình, cậu nhíu mày, nói: "Anh trở về nhanh lên nhé, đừng để em một mình chờ ở đây quá lâu."
Rất hiếm khi Tưởng Dĩ Giác thấy cậu lộ ra vẻ yếu đuối như vậy, hắn không nhịn được cười, sau đó an ủi: "Yên tâm đi, anh sẽ về nhanh thôi."
Nói là nhanh nhưng không nhanh chút nào, Tưởng Dĩ Giác tìm nửa giờ cũng không thấy được đường xuống núi. Khi về hắn còn đi nhầm đường, lòng vòng mấy lần lại quay về chỗ cũ.
Trời càng lúc càng tối, nhớ đến mình Từ Mục ngồi trong đình, Tưởng Dĩ Giác không khỏi lo lắng và áy náy.
Bây giờ chắc chắn cậu vừa đói vừa lạnh, còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Vất vả lắm mới trở lại đình, nhìn thấy chỗ ngồi trống không, Tưởng Dĩ Giác cảm thấy trái tim như bị siết chặt. Không thấy Từ Mục, hắn gọi tên cậu mấy lần cũng không có tiếng đáp lại.
Trái tim Tưởng Dĩ Giác đập như nổi trống trong lồng ngực, hắn hoảng hốt tìm kiếm bóng dáng của Từ Mục ở khắp nơi, gọi tên Từ Mục hết lần này đến lần khác, nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng vang vọng của núi rừng.
Đó là khoảng thời gian kinh hoàng và khó quên nhất trong cuộc đời của Tưởng Dĩ Giác, dù ngắn ngủi nhưng mỗi giây mỗi phút đều như đang tra tấn. Cả cuộc đời hắn, mãi đến sau này, chưa có lúc nào hắn lo lắng vì sợ mất đi một người như vậy.
Tưởng Dĩ Giác không nhớ rõ ngày đó mình đã tìm Từ Mục bao lâu, lo lắng đề phòng bao lâu, hắn chỉ nhớ là cuối cùng hắn cũng tìm thấy Từ Mục ngồi xổm khóc thút thít phía sau một tảng đá.
Tưởng Dĩ Giác dùng sức ôm lấy Từ Mục, hắn vừa cảm thấy may mắn vì không lạc mất cậu, lại vừa cảm thấy bản thân đáng trách. Tưởng Dĩ Giác hỏi: "Sao em lại chạy đến đây? Sao không ngồi trong đình đợi anh về!"
Một người đàn ông như Từ Mục, vậy mà bị hắn nói lớn tiếng vài câu đã bắt đầu khóc rống lên: "Thấy lâu quá mà anh không trở lại, em còn tưởng anh vứt bỏ em rồi! Em còn nghe thấy tiếng sói tru, có thể không sợ à! Em thấy sợ nên mới đi tìm anh, nhưng tìm rất lâu cũng không thấy anh đâu. Muốn quay về nhưng lại không biết đường..... Em..... Em vẫn luôn nghĩ khi nào anh mới tìm được em, nhưng sợ anh sẽ vứt bỏ em....."
Một người sợ bị vứt bỏ, một người sợ lạc mất đối phương, không ai trong hai người dám đứng một chỗ chờ người kia. Trong mảnh rừng um tùm phức tạp này, họ quanh đi quẩn lại tìm kiếm lẫn nhau.
Thấy cậu khóc, Tưởng Dĩ Giác lập tức mềm lòng, hắn ôm cậu trấn an: "Được rồi, được rồi, là lỗi của anh, lần sau anh sẽ không để lạc mất em nữa."
Từ Mục càng khóc lớn, hơn nữa cậu còn nổi giận: "Lần sau nếu anh còn để lạc mất em thì em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa, mãi mãi không nhìn anh lấy một lần."
"Được rồi, đừng khóc nữa."
"Em đâu có khóc!"
"Được được được, em không khóc, mặt bẩn chưa kìa." Tưởng Dĩ Giác nâng mặt cậu lên, dùng tay áo lau nước mắt tèm lem trên mặt cậu, sau đó chỉ phía sau mình. "Em nhìn hoa mai kìa, nở thật là đẹp."
Từ Mục nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, ở đằng xa, dưới ánh trăng sáng, hoa mai dưới đáy cốc đã bung nở, sắc hoa kéo dài trăm dặm.
Từ Mục bật cười, thì ra nơi mà họ muốn tìm đã luôn ở ngay đây, chỉ là bọn họ không phát hiện ra mà thôi.
Lúc đi xuống núi, Tưởng Dĩ Giác vẫn cõng cậu.
Từ Mục ghé lên lưng của Tưởng Dĩ Giác, đọc định luật bảo toàn năng lượng trong sách giáo khoa Vật lý: "Năng lượng không tự nhiên sinh ra cũng không tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác, từ vật này sang vật khác. Đây là tổng kết của mọi người về năng lượng, gọi là định luật bảo toàn năng lượng. Nó làm rõ quan điểm rằng chuyển động là bất tử."
Tưởng Dĩ Giác mệt đến mức thở không ra hơi: "Tự nhiên em nói cái này làm gì?"
"Ý em là....." Từ Mục đung đưa hai chân, còn hơi căng thẳng. "Tình yêu không tự nhiên sinh ra cũng không tự nhiên mất đi. Em trao tình yêu của mình cho anh, anh cũng trao tình yêu cho em, chúng ta yêu nhau bằng những cách khác nhau, nhưng tình yêu của chúng ta là tình yêu vĩnh cửu. Tình yêu của chúng ta sẽ không bao giờ tàn lụi."
Nghe vậy, gương mặt Tưởng Dĩ Giác giãn ra, hắn nở nụ cười như hoa mai đỏ vùi trong tuyết dưới ánh trăng, nụ cười thấm vào lòng người.
Khi còn trẻ, bọn họ luôn tin vào truyền thuyết tình yêu vĩnh viễn bất diệt.
Nhưng tình yêu không phải là năng lượng, cũng không phải là một danh từ Vật lý. Nó sẽ không dựa theo quy tắc cùng nhau nỗ lực hay trả giá ngang bằng. Nếu một bên thay đổi, thì tất cả cũng sẽ sụp đổ theo.
Ai có thể ngờ rằng, lúc Từ Mục không tin Tưởng Dĩ Giác, hắn lại vượt qua trăm ngàn gian khổ để đi tìm cậu. Vậy nhưng đến khi cậu hoàn toàn tin tưởng hắn, hắn lại tàn nhẫn vứt bỏ cậu, hung hăn đạp cậu xuống bùn rồi dùng sức phá hủy.
Có thể vận mệnh cảm thấy trêu chọc họ là một việc rất vui vẻ, cho nên tùy tiện sắp xếp cuộc sống của bọn họ, để bọn họ không ngừng đâm đối phương bị thương, rồi lại xếp hai người ở bên cạnh nhau.
Đến cuối cùng những người trong vở kịch này, ai mà không máu thịt be bét, máu me đầm đìa, ai mà không cuồng loạn giật lấy mảnh da cuối cùng trên cơ thể, để bản thân xấu xí cùng cực, để lộ vết thương trong tàn nhẫn và đau đớn. Trừ khi chết đi, bằng không sẽ có cách nào khỏi hẳn.
Vào đêm Từ Mục rời đi, Tưởng Dĩ Giác ngã bệnh, hôn mê hai ngày mới tỉnh lại. Lúc tỉnh lại hắn đã không còn ở bệnh viện nữa mà là ở trong nhà. Tưởng Dĩ Giác nằm trên chiếc giường trong phòng mình, trên mu bàn tay cắm kim truyền dịch, thuốc trong bình nhỏ xuống từng giọt từng giọt, truyền vào trong huyết quản của hắn.
Bác sĩ đeo khẩu trang đứng trước cửa, trước khi đi còn dặn dò Tưởng Ngưng Hựu: "Chăm sóc cho cậu ta thật tốt, cậu ta không thể bị thương thêm lần nào nữa đâu."
Tưởng Ngưng Hựu gọi người tiễn bác sĩ đi rồi trở lại bên giường. Cô thấy Tưởng Dĩ Giác đã mở mắt, gương mặt trắng bệch của hắn không có biểu cảm nào, ánh mắt không biết nhìn đi đâu, trong mắt trống rỗng.
"Anh tỉnh rồi à?" Tưởng Ngưng Hựu ngồi xuống chiếc ghế bên giường trách cứ: "Sao anh bệnh mà không nói với em và ba? Ba suýt thì tức chết, nếu bác sĩ Dương không gọi cho em, chắc đến giờ em và ba vẫn không biết anh bị bệnh."
Thấy bờ môi của Tưởng Dĩ Giác động đậy, Tường Ngưng Hựu hỏi: "Anh muốn nói gì cơ?"
Cô nghiêng tai qua, cẩn thận lắng nghe, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn tuy có phần yếu ớt nhưng cực kì nặng nề, từng chữ như trào ra trong đau đớn: "....... Tôi lại lạc mất em ấy rồi."
Cũng giống như lời thề năm đó của Từ Mục, lần này, Từ Mục sẽ không bao giờ nhìn Tưởng Dĩ Giác, mặc kệ Tưởng Dĩ Giác đang khóc hay đang cười, đang bệnh hay đau đớn.
Tất cả đã không còn liên quan đến cậu nữa rồi.
Hết chương 44.