Edit: Hạ Uyển
Beta: Sói
_____________________
"Sao đời tui khổ vậy, a a a a, sao đời tui khổ vậy a a a!! Sao tôi phải sống trên đời này vậy hả! A a a a, ông trời ơi làm ơn chém tui một phát đi! A a a a!!"
Từ Mục nằm trên giường trong phòng kí túc của Vạn Nghiên Minh, cậu vừa lăn lộn vừa đấm giường than trời trách đất.
"Anh trai à, đừng có kêu nữa. Một năm học thì một năm học, nháy mắt là qua ấy mà. Này, Cocacola." Vạn Nghiên Minh đưa 1 lon cocacola ướp lạnh cho cậu.
"Nói gì dễ thế, là do cậu không quản lý cái trang trại nát kia thôi. Cái đống rau xanh bên trong kia còn khó nuôi sống hơn cả phôi thai. Lần trước ông đây chỉ quản lý có một tuần mà thần kinh đã muốn suy nhược rồi, giờ còn bảo tớ quản tận một năm học?! Chắc chắn là Tôn quý phi muốn cái mạng già của tớ!" Từ Mục mở lon Cocacola uống liền hai ngụm.
"Tớ cũng oan uổng lắm được không, lúc trước tớ đã nói nên dùng đất đỏ, nhưng cậu lại cứ nhất định phải dùng đất đen. Cậu đi quản lý trang trại, xảy ra vấn đề gì thì tớ cũng bị trừ điểm theo. Cha cậu là nhà thực vật học, cậu không quan tâm đến điểm số ở trường, nhưng tớ thì quan tâm lắm đó, một cái lá bị héo là trừ mười điểm, mười điểm đấy đại ca à!"
Từ Mục ngồi dậy từ trên giường Vạn Nghiên Minh: "Bây giờ cậu trách tớ sao?!"
Vạn Nghiên Minh ỉu xìu: "Không có, không dám."
Lúc này, bạn cùng phòng của Vạn Nghiên Minh, ủy viên tổ chức hoạt động của hội sinh viên Tân Lưu Quang thò đầu ra khỏi rèm: "Các anh em, cuối tuần đến Mỹ chơi không? "
"Trường tổ chức à?" Từ Mục hỏi.
"Ừ, muốn đi sẽ được cấp giấy nghỉ phép."
"Đi bao nhiêu ngày?"
"Khoảng nửa tháng, mỗi người sẽ được phát 10.000 tệ* (~35,3 triệu VNĐ), vé máy bay vừa đi vừa về với tiền thuê khách sạn trường sẽ bao, không đắt."
Vừa nghĩ tới có thể trì hoãn việc quản lý trang trại nửa tháng, Từ Mục vội vàng nói: "Đi đi đi! Mau thu xếp cho tớ đi! Cậu gọi cho Viễn Ngọc chưa?"
"Đang tính gọi đây. Cái tên kia luôn gào lên nói thích gái Tây nên chắc chắn sẽ đi."
Tân Lưu Quang thêm tên Từ Mục vào danh sách rồi hỏi Vạn Nghiên Minh: "Nghiên Minh? Cậu đi không?"
Vạn Nghiên Minh suy nghĩ một lúc mới do do dự dự nói: "Các cậu đều đi thì tớ cũng đi."
"Lần này đi làm gì vậy?" Từ Mục hỏi.
"Đương nhiên là khảo sát, ngoài mục đích đó ra thì còn gì nữa đâu?"
Từ Mục cười nhạo vài tiếng, cậu ngã xuống giường, nhìn lên trần nhà rồi cầm lấy lon Cocacola uống một ngụm.
Ngoài cửa sổ, cây cối cao gầy mọc như rừng, thân cây trắng bệch, thẳng tắp chọc trời như muốn chui vào trong mây, nhìn lên mười mét mới có thể thấy được một ít cành cây và lá cây. Cành lá rậm rạp bị khuất trong tầng mây, chỉ có đi máy bay mới có thể may mắn nhìn thấy.
Cây cối là vậy, còn cỏ thì lại cao ngang người. Cây cỏ ở thành phố đều thế, mà không chỉ ở thành phố này, toàn bộ thực vật của quốc gia, trên trái đất đều giống nhau.
Ở thời đại này, thực vật bình thường rất hiếm thấy.
Nền văn minh nhân loại phát triển quá nhanh, kéo theo môi trường ngày càng sa sút. Sau khi phải hấp thu ô nhiễm do con người thải ra, một trăm năm trở lại đây, thực vật toàn cầu đã chết héo gần 50%, khả năng sinh trưởng giảm dần theo từng năm, những cây xanh may mắn sống sót thì lại phát triển một cách bất thường. Mặc dù bây giờ các loài cây đều cao to hơn, nhưng chất dinh dưỡng lại ít hơn so với cây xanh trước đây, thậm chí khả năng sản xuất oxi cũng bị suy giảm, thế giới phải sản xuất oxi nhân tạo mới có thể đảm bảo lượng oxi tiêu chuẩn trong không khí.
Trong nuôi trồng lương thực, gạo và lúa mì đều phải bổ sung chất dinh dưỡng nhân tạo mới có thể đủ chất dinh dưỡng để cung cấp cho con người. Các loại rau xanh phát triển không bình thường nên không thể ăn, tuy vài năm gần đây đã có vài phương pháp nuôi trồng rau xanh khỏe mạnh ra đời, song những phương pháp này tốn rất nhiều công sức, người bình thường ăn không nổi. Vậy nên nếu ai thiếu vitamin trong rau quả thì chỉ có thể mua vitamin dạng con nhộng để bổ sung.
Trái ngược với xu hướng sinh trưởng mạnh mẽ của cây cối, các loài hoa lại rất nhanh héo rũ, tuổi thọ càng lúc càng ngắn, thậm chí đất ở vài quốc gia còn không thể nào trồng được hoa, ở một số quốc gia xa xôi và lạnh lẽo, các loài hoa cũng đã biến mất hoàn toàn.
Hiện giờ hoa trong nước Từ Mục cũng cực kì khan hiếm, có tiền cũng chưa chắc đã mua được hoa thật, hoa tàn mọc ven đường cũng đã được coi là bảo vật. Từ nhỏ đến lớn Từ Mục chỉ có thể nhìn thấy những đóa hoa xinh đẹp chân chính ở trên TV.
Đứng trước nguy cơ về môi trường do thực vật phát triển bất thường, Hiệp hội Nghiên cứu bảo vệ môi trường sống của thực vật toàn cầu đã quyết định từ bỏ việc cứu vớt các loài thực vật trước đây để nghiên cứu ra chủng loại thực vật mới, đồng thời thanh lọc không khí, thổ nhưỡng, hải dương, tránh việc làm cạn kiệt tài nguyên của các loài thực vật mới.
Song song với đó cần phải phổ cập kiến thức về thực vật học cho các hộ gia đình, vậy nên thực vật học cũng trở thành chuyên ngành hot nhất trong những năm qua.
Bố Từ Mục là chuyên gia thực vật học, do đó ông cũng muốn Từ Mục lớn lên sẽ nghiên cứu về thực vật. Nhưng cậu lại không hề có hứng thú với ngành này, ngành mà cậu yêu thích nhất là nghệ thuật phục cổ.
Nhưng vấn đề là rất khó khăn để cưa hay chặt một cây dị dạng, khó khăn lắm mới có được một cây gỗ nguyên vẹn thì trước tiên nó sẽ bị đưa đến cho tầng lớp thượng lưu sử dụng, sau đó thì sẽ được dùng làm sách giáo khoa. Không thể khai thác gỗ cũng đồng nghĩa với việc một lượng lớn gỗ cần cho nghệ thuật phục cổ như nghệ thuật gỗ và điêu khắc gỗ đang trở nên khan hiếm.
Thêm vào đó, dưới sự bức bách của bố là nhà thực vật học, giấc mơ làm nghệ thuật phục cổ của Từ Mục chỉ có thể chôn vào trong tim.
Sau khi lên đại học, Từ Mục càng ngày càng ghét ngành này, ngày nào cậu cũng chơi bời lêu lổng với đám bạn xấu, chưa từng làm nghiên cứu gì để cống hiến cho sự nghiệp vĩ đại của nhân loại.
Từ Mục giống với đa số những người trẻ tuổi bây giờ, phóng túng lãng phí thanh xuân trong thế giới lạnh lẽo không cây cũng không hoa.
Vì thúc đẩy quá trình giao lưu nghiên cứu thực vật, các quốc gia đã nới lỏng thời gian và điều kiện thông hành, việc làm thủ tục xuất ngoại cũng không còn phiền phức như trước nữa, chỉ cần hai đến ba giờ là giải quyết xong. Vậy nên tuy Từ Mục nhất thời quyết định sẽ đến Mỹ, nhưng cậu chỉ cần về nhà nói chuyện với bố mẹ, xin một ít tiền là có thể đi rồi.
Sáng thứ hai, Từ Mục, Vạn Nghiên Minh, Tân Lưu Quang và Hàn Viễn Ngọc, mấy anh em ngày thường sống dở dở ương ương, phóng túng nhưng cũng giàu có tụ tập lại với nhau, lên máy bay đến Mỹ.
Vì không có sự lãnh đạo thống nhất của giảng viên nên sinh viên tham gia hoạt động khảo sát lần này của trường đều chia ra mà hành động.
Trên máy bay, bọn họ nhìn cành cây và lá cây hiếm hoi trong tầng mây bao quanh bên ngoài cửa sổ. Cành lá trong mây không rậm rạp, hơn nữa cũng rất ngắn, cành lá thưa thớt và thân cành che hết phân nửa ánh sáng mặt trời. Nếu lá cây rậm rạp giống như trước đây thì sợ là thế giới này sẽ vĩnh viễn không thấy được ánh mắt trời.
Cả đám đang thảo luận xem đến nước Mỹ sẽ đi đâu chơi.
Chuyến bay mà nhà trường lên lịch sẽ đáp xuống Los Angeles, điểm dừng chân đầu tiên của họ nhất định phải là Los Angeles, nhưng sức hấp dẫn của Los Angeles lại không đủ để tất cả ở lại nửa tháng. Cả đám dự định chỉ ở lại Los Angeles một ngày, sau đó sẽ đến những địa danh nổi tiếng khác của nước Mỹ.
Dân thích ô tô Tân Lưu Quang nói: "Michigan, ở đó nhiều ô tô."
"Las Vegas, bố mày muốn giàu lên sau một đêm." Mọi người đều biết Las Vegas là một trong bốn sòng bạc lớn nhất thế giới. Hàn Viễn Ngọc lấy kẹo cao su ra nhai, cười hì hì nói. "À còn Hawaii nữa, ông đây nhất định phải cua được gái Tây ở đó."
"Las Vegas? Lần này bố cậu cho cậu bao nhiêu tiền? Cậu đừng có mà chết trong đó." Tân Lưu Quang nghi ngờ nói.
Hàn Viễn Ngọc bắt chéo chân, hai tay gối ra sau đầu nói: "Yên tâm đi, chừng trăm vạn đô la Mỹ thì vẫn ngon."
Hàn Viễn Ngọc là người có gia cảnh tốt nhất trong bốn người bọn họ, bố của cậu ta là chủ tịch của một tập đoàn, yêu thương cậu ta như mạng, cho cậu ta hàng trăm vạn tiền tiêu vặt mỗi tháng.
Tân Lưu Quang xuất thân từ thư hương thế gia dù rất không có tiền đồ mà lưu lạc làm bạn nhậu với bọn họ, nhưng lại không quen nhìn kiểu thiếu gia ăn chơi trác táng như Hàn Viễn Ngọc, y lạnh lùng hừ một tiếng bày tỏ sự trào phúng rồi hỏi Vạn Nghiên Minh: "Nghiên Minh, cậu muốn đến đâu chơi?"
Vạn Nghiên Minh nhún nhún vai: "Tớ không quan tâm lắm, đi đâu cũng như nhau."
Mắt ba người tập trung lên người Từ Mục.
Từ Mục đeo kính râm, bắt chéo chân, tựa lưng vào ghế chầm chậm nhắm mắt nói: "New York. Nhiều trai đẹp."
Từ Mục thích đàn ông, chuyện này mấy anh em bọn họ đều biết.
Nhưng đã nhiều năm trôi qua, Từ Mục lãng phí thời gian trong trường học mà vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp cho mình. Mấy anh em vẫn hay khuyên cậu nhìn cho xa vào, đừng có bám vào mấy cái tiêu chuẩn hạn chế bản thân mà tìm đối tượng nữa.
Lần này cuối cùng cậu cũng biết tìm xa một chút, tìm một lần tìm tới tận New York.
Hàn Viễn Ngọc cười to vài tiếng, nhỏ giọng nói với Từ Mục mấy câu: "Tớ nghe nói người phương Tây rất 'bền bỉ', anh sợ cậu đến lúc đó lại chịu không nổi, bị đâm xuyên ruột."
Từ Mục đáp: "Gái Tây cũng rất 'bền bỉ', tớ còn sợ đến ngày tụ tập cả người cậu cũng héo mòn."
"Tớ mà héo?! Cậu cứ đùa!"
Phụ nữ trên máy bay liếc mắt nhìn họ.
Bấy giờ Tân Lưu Quang đã nhịn hết nổi rồi: "Trong đầu các cậu đừng có lúc nào cũng chứa mấy thứ phế vật này có được không hả, trước hết nên nghĩ xem hành trình này phải sắp xếp thế nào đi."
Bọn họ bắt đầu lên kế hoạch đi chơi, nhưng mà thời gian chỉ có nửa tháng, còn phải khảo sát vài chỗ mà trường đã chỉ định, căn bản không có đủ thời gian để bọn họ đi chơi từng thành phố.
Thảo luận tới thảo luận lui, cuối cùng chỉ có thể quyết định chia ra hành động. Tuần đầu cả đám muốn đi đâu thì đi, tuần còn lại sẽ tụ họp ở New York, suy nghĩ cách đối phó với yêu cầu khảo sát của trường học.
Tám rưỡi đêm, máy bay đến Los Angeles. Bốn người vào khách sạn mà trường học đã chuẩn bị cho bọn họ.
Khách sạn có hai phòng đôi tiêu chuẩn, Từ Mục và Vạn Nghiên Minh ở một phòng, Tân Lưu Quang và Hàn Viễn Ngọc ở một phòng.
Tối hôm đó, Hàn Viễn Ngọc mang một cô gái người Mexico về khách sạn, nửa đêm Tân Lưu Quang chịu hết nổi phải chạy sang phòng của Từ Mục và Vạn Nghiên Minh, chen chung giường với Vạn Nghiên Minh.
Tiếng động bên phòng Hàn Viễn Ngọc vang lên đến tận nửa đêm, Từ Mục nằm trong chăn cũng có thể nghe thấy tiếng thét của cô gái phòng sát vách, hệt như tiếng gà trống kêu.
Không thể nhịn được nữa, Từ Mục cầm ấm nước ném vào vách tường, rống to: "Họ Hàn kia, con mẹ nó cậu có thể yên tĩnh một chút hay không! Làm suốt hai tiếng đồng hồ rồi, không sợ tinh tẫn nhân vong à!"
Lúc này sát vách mới tạm thời yên tĩnh một chút, Hàn Viễn Ngọc thở phì phò đáp lại: "Ôi mẹ nó, cô gái này chịu rất giỏi. Một lát là xong thôi, cho người anh em này chút mặt mũi đi!"
Đáp xong, cậu ta lại vùi đầu tiếp tục cày cấy.
"Tớ rất hi vọng hôm nay cậu ta sẽ chết luôn trên giường." Tân Lưu Quang nằm trong chăn nguyền rủa như âm hồn.
Từ Mục chửi một câu rồi đeo tai nghe lên, mở nhạc tới mức tối đa cho dễ ngủ.
Ngày hôm sau, ba người trong phòng Từ Mục dậy sớm dọn dẹp hành lý chuẩn bị chia ra hai đường. Vạn Nghiên Minh không muốn đi đâu hết, giữa Tân Lưu Quang và Từ Mục thì cậu ta chọn đi cùng Từ Mục.
Ở trong phòng sát vách, cô gái người Mexico đã đi rồi, còn Hàn Viễn Ngọc thì trần truồng ngủ trong chăn. Tân Lưu Quang có đến ngó Hàn Viễn Ngọc, thấy cậu ta vẫn chưa chết thì bỏ đi luôn, chẳng ai có ý định đánh thức cậu ta cả.
Hết chương 2.