Editor:Hạ Uyển
Beta: Sói
*****************
Bên trong trang trại của học viện, nhạc rock phát ra từ loa ồn ào cả buổi chiều. Từ Mục đội mũ rơm, mặc một bộ quần áo làm vườn xấu xí màu xanh xám, vừa nghe nhạc vừa gật gù đắc ý.
Mỗi khi hưng phấn cậu sẽ bật nhạc rock lên nghe. Bởi vì buổi tối sẽ đi hẹn hò nên Từ Mục đã hưng phấn cả ngày nay. Sinh vật trong vòng 2,5km của trang trại đều bị tiếng nhạc rock của cậu hại cho thê thảm.
Từ Mục cầm hai củ cà rốt vừa mới hái, vừa ngâm nga một bài hát tiếng Anh không rõ lời vừa loạng chà loạng choạng chạy đến trước màn hình giám sát sức khỏe. Nhìn thấy mấy đường kẻ trên màn hình đứt gãy tả tơi, hai mắt cậu trừng lớn, trái tim lộp bộp một tiếng, Từ Mục kinh hoảng nói: "Sao mà giá trị sức khỏe lại giảm xuống vậy? Tôi đã làm gì đâu?!"
"Từ Mục." Có một người gọi cậu.
Người kia chẳng biết đã đứng ở cửa lều từ lúc nào, Từ Mục trông thấy hắn, trái tim lại lần nữa loạn nhịp.
Từ Mục lấy cái mũ rơm trên đầu xuống bằng tốc độ tên lửa, sau đó cởi chiếc tạp dề bằng nhựa màu vàng và cái áo khoác xanh xuống.
"Sao anh đến sớm vậy?" Từ Mục tắt nhạc rock ầm ĩ, bọc quần áo vừa cởi ra thành một cục rồi tùy ý ném hai cây củ cải lên bàn. Cậu dựng cả tóc gáy hỏi. "Không phải tôi nói sáu giờ rưỡi mới đến à?"
"Bây giờ là 6h31 phút." Tưởng Dĩ Giác nói cho cậu biết. Thời gian vừa đúng, không hơn không kém.
Từ Mục nhìn đồng hồ: "Trễ vậy rồi à? Tôi còn chưa chuẩn bị gì hết, với cả......" Cậu liếc nhìn trị số trên màn hình giám sát, trước mắt còn có chuyện phiền phức lớn này đây.
Tưởng Dĩ Giác nhìn theo ánh mắt của cậu, trông thấy vấn đề mà cậu đang lo lắng.
"Những tổ tông này khó hầu hạ muốn chết, động một tý đã lấy cái chết ra uy hiếp." Từ Mục nhún vai nói.
"Không phải bọn chúng khó hầu hạ, chỉ là bọn chúng có cách sống của riêng mình." Tưởng Dĩ Giác đến gần cậu. "Tạp âm sẽ phá hỏng quy luật sinh trưởng của thực vật, tiếng nhạc lúc nãy quá ồn ào." Hắn kết nối điện thoại của mình vào loa, sau một loạt thao tác, bản hòa tấu dương cầm F nhanh chóng tràn ngập trang trại, quét sạch tàn dư nhạc rock ra khỏi tâm trí.
Được tiếng dương cầm mỹ lệ tẩy rửa, số liệu trên màn hình giám sát ngừng giảm xuống một cách thần kì, ba giây sau, số liệu còn tăng lên.
Từ Mục trợn mắt há hốc mồm. Những kiến thức trong sách giáo khoa mà cậu đã học ở năm nhất giờ cứ xoay vòng trong đầu.
"Thực vật có khả năng cảm nhận âm thanh, âm nhạc có tần số trong khoảng 3000~5000 Héc có thể làm tế bào thực vật sinh ra hiện tượng cộng hưởng, thúc đẩy quá trình trao đổi của chúng. Ngược lại, âm thanh quá ồn ào sẽ phá hư quy luật và sự yên bình vốn có của thực vật, khiến cho sự sinh trưởng của chúng giảm xuống, thậm chí ngừng sinh trưởng hoàn toàn."
Là sinh viên thực vật học chuyên nghiệp, những kiến thức cơ bản thế này mà quên sạch, còn để Tưởng Dĩ Giác phải dạy cậu, trong lòng Từ Mục tràn ngập xấu hổ.
Khúc nhạc kết thúc, giá trị sức khỏe của thực vật trong trang trại trở lại bình thường, trên màn hình giám sát biểu hiệu phần lớn cây trồng đã tiến vào trạng thái nghỉ ngơi. Vậy là công việc hôm nay của Từ Mục đã có thể kết thúc. Cậu dọn trang phục làm nông trên bàn để chuẩn bị đi, ai ngờ lại sơ ý hất đổ bình dinh dưỡng đang để trên bàn khiến chất dinh dưỡng bên trong đổ lênh láng.
Từ Mục hét lên "Hỏng rồi" rồi luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc.
Tưởng Dĩ Giác lấy ra một chiếc khăn tay cho nam màu xanh đậm, muốn giúp cậu lau sạch chất lỏng đang chảy đầy ra bàn.
Từ Mục vội vàng ngăn lại: "Đừng lau, sẽ phai màu đấy. Lần trước tôi lấy tờ khăn ăn kia lau cái thứ đồ chơi này nên mới làm mất số di động của anh."
Tưởng Dĩ Giác nghe được gì đó trong lời nói của cậu, Từ Mục cũng ý thức được mình đã không cẩn thận làm lộ chuyện.
Không khí cứng đờ trong chớp mắt. Cuối cùng, Từ Mục đành tằng hắng một cái, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra mà lấy một cái khăn lau từ trong ngăn kéo lau khô chất lỏng trên bàn.
Chuyện phiền phức đã giải quyết xong, cuối cùng bọn họ cũng có thể rời khỏi nơi này.
Một đường không nói chuyện, mãi đến khi hai người lên xe ra ngoài được một lúc, Tưởng Dĩ Giác mới hỏi: "Lúc đó cậu không lưu số của tôi vào điện thoại à?"
"Tôi quên mất." Từ Mục nhỏ giọng nói. Lúc ấy cậu chỉ nhớ phải mang theo khăn ăn bên mình, rầu rĩ nghĩ có nên gọi hay không, hết lần này tới lần khác quên lưu số vào điện thoại.
"Đưa điện thoại cho tôi." Tưởng Dĩ Giác vươn tay ra trước mặt cậu.
Từ Mục đưa điện thoại di động cho hắn.
Tưởng Dĩ Giác nhấn một dãy số trên điện thoại của cậu, lưu xong rồi đưa lại: "Lần này chắc sẽ không mất nữa đâu."
Từ Mục nhận lại điện thoại, đầu tiên là nhìn Tưởng Dĩ Giác, sau đó nhìn dãy số mới xuất hiện trong danh bạ. Khóe miệng cậu hiện ra nụ cười, Từ Mục yên lặng học thuộc cả dãy số, sau đó cẩn thận từng li từng tí cất điện thoại có dãy số kia vào trong túi giống như lúc cậu nhận được khăn ăn.
Đến tận bây giờ, Từ Mục vẫn không rõ thứ tình cảm đang chậm rãi lên men trong lòng mình rốt cuộc là gì.
Link: https://truyenwiki1.com/tac-gia/Van_Tuyet_Cac
Tưởng Dĩ Giác đưa Từ Mục đến Hải Cảnh Thành ăn tối. Hắn bao cả một tầng cao nhất, chỉ giữ lại nhân viên phục vụ và đầu bếp để không bị quấy rầy. Hai người ngồi sát tường thủy tinh cao có thể ngắm được toàn bộ cảnh đêm của thành thị. Không những thế nóc nhà ở đây còn làm bằng kính, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy những đám mây trên trời và cây cối cành lá lẫn vào trong mây.
Biển ở ngay trước mắt. Dưới ánh trăng, mặt nước lấp lánh như một viên ngọc lục bảo. Trên bến tàu là cả chục con bồ câu đen xám đang nhảy nhót. Tiếng còi hơi từ xa truyền đến, bọn chúng đồng loạt vỗ cánh bay đi. Tiếng còi hơi kia lại vang lên lần nữa, một chiếc du thuyền to lớn 15 tầng đậu sát bờ, lập tức có người mang hành lý từ bến tàu lên thuyền thông qua hành lang an toàn.
Từ Mục chống cằm, dùng miệng cắn ống hút để hút trà sữa lạnh, những ánh đèn pha đủ loại màu sắc từ tầng nhà phía xa đảo qua người cậu.
"Không biết chiếc du thuyền này sẽ đến chỗ nào nhỉ." Ánh mắt của cậu dùng lại ở con tàu lớn đang neo đậu ở bến tàu, hâm mộ nhìn những du khách đi lên.
Tưởng Dĩ Giác khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ, nhìn ra khát vọng trong đôi mắt cậu: "Cậu muốn đi không?"
"Có chứ. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa đi thuyền bao giờ, thật sự rất muốn thử một chút, nhưng mà không dám." Từ Mục khẽ cười một tiếng, tựa như đang cười nhạo sự nhát gan của mình.
"Sao lại không dám?"
"Tôi rất sợ nước." Từ Mục nói. "Nếu xuống suối hoặc biển, tôi sẽ cảm thấy mình bị nhấn chìm. Tôi thường xuyên mơ thấy mình bị dìm trong nước, có khi tôi cũng nghi ngờ không biết có phải kiếp trước tôi bị chết đuối không nữa." Cậu nói đùa.
Tựa như muốn xác nhận Tưởng Dĩ Giác có nghe thấy câu chuyện cười của mình không, ánh mắt của Từ Mục chuyển từ bến tàu sang gương mặt của Tưởng Dĩ Giác, ai ngờ lại trông thấy thần sắc cứng đờ của hắn.
"Anh sao vậy?" Từ Mục hỏi. Đèn pha màu đỏ ở tòa nhà đối diện đúng lúc quét tới khiến Từ Mục không nhìn thấy gương mặt Tưởng Dĩ Giác tái nhợt như thế nào. Bằng không, khi hỏi câu này, giọng điệu cậu chắc chắn sẽ nghiêm túc hơn.
"Không sao." Ngập ngừng một lát Tưởng Dĩ Giác mới lên tiếng. "Rượu này hình như hỏng rồi, để tôi gọi phục vụ đổi một bình khác."
Từ Mục nhắc nhở: "Đừng uống nhiều quá, lát nữa anh còn phải lái xe."
Tưởng Dĩ Giác buông bình rượu đang cầm xuống, nhàn nhạt nói: "Được, nghe lời cậu."
Ăn tối xong, khoảng tám giờ, bọn họ đi đến phòng trưng bày triển lãm tranh ở trung tâm thành phố. Triển lãm tranh này do một đại gia kinh doanh mỹ thuật lớn trong nước và một học viện mỹ thuật nước ngoài phối hợp tổ chức, mỗi ngày chỉ bán một trăm vé, chủ yếu hấp dẫn doanh nhân giàu có đến mua tranh.
Tranh được trưng bày khắp bốn tầng, mỗi tầng là một trường phải khác nhau. Tranh của trường phái ấn tượng ở tầng một, trường phái nhận thức ở tầng hai, tranh Nhật Bản ở tầng 3, cuối cùng là tranh Trung Quốc. Người phụ trách cho biết những bức tranh Trung Quốc được trưng bày lần này đều là bảo vật quốc gia được vận chuyển từ Bảo tàng Nghệ thuật Hán Khẩu của Trung Quốc tới.
Vì để cho mọi người thưởng thức tranh tốt hơn, giữa mỗi những bức tranh sẽ có một khoảng cách nhất định, không làm ảnh hưởng lẫn nhau.
Tham quan xong tầng một, Tưởng Dĩ Giác đặt mua ba bức tranh, một bức là tranh của Ý mà Từ Mục thích, hai bức khác là tranh của Nga mà hắn nhìn trúng.
Hai người họ đều không đặc biệt thích tranh của trường phái nhận thức và Nhật Bản, vậy nên cả hai đã kết thúc lần tham quan này rất nhanh.
Tranh Trung Quốc ở tầng cuối cùng phải trả lại cho phòng triển lãm ở Hán Khẩu nên tạm thời sẽ không bán.
Có thể là bởi vì không thể mua được nên Tưởng Dĩ Giác không có hứng thú gì với tranh ở tầng bốn. Tưởng Dĩ Giác đã đi chuẩn bị tiền cọc, để Từ Mục ở lại tự đi xem những bức tranh quốc bảo này.
Từ Mục đi dọc theo hành lang chính, nhìn xem Trung Quốc đã từng chói lọi như thế nào dưới ngòi bút của những họa sĩ. Đột nhiên, bước chân cậu dừng lại, Từ Mục nhìn chằm chằm vào một bức tranh ở cuối hành lang.
Bức tranh kia thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhìn kỹ vẫn không thấy nổi bật ở đâu, nhưng lại khiến cho Từ Mục không dời nổi mắt.
Một buổi xế chiều, một dòng sông lớn, một cây cầu dài nối liền nhà cửa với núi non.
Bên cạnh có một người đàn ông đã đến xem bức tranh này trước, ông ta chủ động nói chuyện: "Đây là Trường Giang thập niên 60, cây cầu này ở Trường Giang, bây giờ vẫn còn đấy."
"Trường Giang?" Từ Mục có vẻ đặc biệt mẫn cảm với hai chữ này.
"Ừ. Cậu đến đó chưa?" Người đàn ông hỏi cậu.
"Chưa. Nhưng tôi lại cảm thấy nơi này rất quen thuộc." Từ Mục nhìn chằm chằm vào cây cầu lớn trong tranh rồi lại nhìn xuống mặt nước, thần hồn phảng phất như phiêu đãng về trăm năm trước, đến địa danh trong tranh dạo chơi.
Nhưng thần hồn phiêu đãng đã nhanh chóng bị Tưởng Dĩ Giác gọi trở về.
"Từ Mục." Tưởng Dĩ Giác vừa lên tầng bốn đã gọi tên Từ Mục ở cầu thang. "Cậu xem xong chưa?" Hắn tựa hồ không có ý định thuận tiện đi xem mấy bức tranh của tầng này.
Từ Mục gật gật đầu, cậu đi đến bên cạnh hắn, hỏi: "Anh không xem tranh ở tầng này à?"
Tưởng Dĩ Giác im lặng một giây, sau đó trầm giọng nói: "Tôi không."
Từ Mục cũng không khuyên hắn, cậu nhìn bức tranh Trường Giang kia một chút rồi lập tức đi đến chỗ Tưởng Dĩ Giác.
Ra khỏi phòng trưng bày, Từ Mục phát hiện ngay cạnh triển lãm còn có một căn nhà nhỏ, bên trong trưng bày các loài thực vật mới do sinh viên thực vật học nuôi dưỡng thành công trong năm. Những sinh vật mới này sẽ được bày trong các quầy đặc biệt, nơi chúng đã được nghiên cứu.
Nhìn thấy chậu hoa mai được đặt trong quầy thủy tinh mới được bày ra, sắc mặt của Từ Mục bỗng nhiên trở nên hết sức khó coi. Cậu nhìn xung quanh, sau đó nhặt một tảng đá lớn to cỡ bàn tay trên mặt đất lên, áng chừng phân lượng rồi nhắm chuẩn mắt kính trước mặt muốn đập.
Tưởng Dĩ Giác không rõ lắm nên vội vàng ngăn cậu lại.
"Chuyện gì vậy?"
"Thằng chó này." Từ Mục chỉ vào tên của chuyên gia được đặt trong quầy có cây mai, không khách khí mắng. "Đã trộm nghiên cứu của cha tôi còn dám đem hoa mai mà cha tôi đã cực khổ bồi dưỡng để lên quầy chuyên doanh rồi đề tên mình, tôi muốn lấy lại công bằng cho cha." Nói xong, cậu giơ cục đã đã chuẩn bị sẵn sàng lên.
Hết chương 10.