Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 97: Ngỗng đại tiên




Editor: Lông

Hôm đó, Dụ Tranh Độ đang họp ở công ty con thì đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng náo loạn không ngừng, em gái phòng hành chính vội vã gõ cửa: “Anh Dụ, con vịt của anh phát điên rồi.”

Trên đầu Dụ Tranh Độ hiện lên một chuỗi chấm hỏi, vội vàng đứng lên đi ra ngoài thì nghe thấy chỗ bàn làm việc của mình truyền tới tiếng kêu ‘quác quác quác’ thê thảm, một đám đồng nghiệp đứng vây xung quanh chỉ trỏ, vừa nhìn thấy cậu thì vẫy tay: “Boss, anh mau tới đây. Con vịt của anh như bị trúng tà ấy…”

Có người vừa nói vừa cố gắng an ủi con vịt nhưng mới dựa vào gần một chút đã bị con vịt giương cánh thăm hỏi, còn có người không cẩn thận bị mổ, gào lên vang vọng cả phòng, nước mắt dâng lên: “Con vịt này thật hung ác!”

Dụ Tranh Độ: = =

Cậu tới gần xem, quả nhiên con vịt rất kích động, thấy cậu thì càng đập cánh mạnh hơn, còn quay vòng vòng cái ổ, “Quạc quạc – quạc…”

Có đồng nghiệp thấy thế thì hoang mang: “Nó đang nhảy ba lê à?”

Con vịt dùng cánh bảo vệ trứng trong ổ: “Quạc… Quạc quạc…”

Trong lòng Dụ Tranh Độ hơi động, lấy điện thoại ra tính toán thời gian sau đó bỗng cảm thấy phấn chấn: “Là ngỗng con muốn phá vỏ!”

Con vịt giương một cánh lên: “Quác!”

Có đồng nghiệp ngu ngơ: “Vịt muốn phá xác còn có thể thông báo trước sao?”

Vịt bình thường đương nhiên sẽ không nhưng con vịt này bị Quỷ vương uy hiếp nên đương nhiên không dám không báo.

Dụ Tranh Độ làm bộ không nghe thấy câu hỏi của đồng nghiệp, tự mình gửi tin cho Thương Khuyết: [Bội Kỳ sắp ra đời rồi.]

Tin nhắn mới vừa gửi chưa tới một phút, thanh âm của Thương Khuyết đã vang lên ở phía sau mang theo vẻ sốt sắng: “Anh ở đây.”

Các đồng nghiệp xung quanh nhanh chóng chào hỏi, có người giật mình: “Thương tổng tới nhanh quá, là vừa mới tới sao?”

Lưu Uy trợn hai mắt lên: “Trang bị này của Thương tổng nhìn quen mắt ghê?”

Dụ Tranh Độ quay đầu nhìn lại cũng bị chấn động.

Thương Khuyết một thân mặc âu phục, trên bả vai mang theo…ba lô cho bố?

Thương Khuyết đứng nghiêm, vẻ mặt lạnh lùng đuổi những đồng nghiệp khác đi: “Ngỗng con phá xác có gì hay mà xem? Còn không nhanh đi làm việc.”

Sếp bự đã lên tiếng, các đồng nghiệp không dám không nghe nên đành yên lặng tản ra nhưng vẫn không tránh được nhỏ giọng thì thầm: “Ngỗng con phá vỏ không có gì để xem thì Thương tổng tới làm gì?”

“Thương tổng đeo trên người… hình như là đồ cho trẻ em dùng?”

“Mà nói mới nhớ, khoảng thời gian này hình như mỗi ngày Thương tổng đều đến thăm trứng ngỗng thì phải?”

“Oa, đúng là sếp tiêu chuẩn kép mà!”

Chờ mọi người đi xa, Thương Khuyết mới cười lạnh, trầm giọng nói với Dụ Tranh Độ: “Mấy người này thật không thức thời, lại dám vây ở đây. Định trở thành người ba đầu tiên Bội Kỳ nhìn thấy hay gì?”

Động vật đẻ trứng theo bản năng sẽ đi theo sinh vật đầu tiên nó nhìn thấy khi mới phá xác, Thương Khuyết đương nhiên sẽ không để những người khác xuất hiện trong tầm mắt của Bội Kỳ khi bé sinh ra rồi.

Không chỉ vậy, hắn còn lạnh lùng nhìn vịt trắng: “Đi.”

Vịt trắng cũng không dám kêu một tiếng, ngoan ngoãn nhảy ra khỏi ổ, kẹp cánh lại, uốn éo cái mông chạy thật nhanh.

Dụ Tranh Độ: “…” Vịt vú em, thảm!

Trừ Dụ Tranh Độ thì tất cả sinh vật sống đều phải ra ngoài hết, Thương Khuyết lấy ba lô xuống, bắt đầu lấy đồ ra.

Đèn mini sưởi ấm, ổ nhỏ mới, bình sữa nhỏ, đường, cỏ tươi, rau xanh, cơm nghiền nhỏ cùng bột được xếp trong hộp nhỏ, ngoài ra còn một số đồ linh tinh khác, thậm chí còn có một hộp vuông nhỏ.

Dụ Tranh Độ nghi hoặc nhìn hộp vuông nhỏ: “Đây là?”

“Bể bơi cho ngỗng.” Thương Khuyết vừa nói vừa lấy ra phao bơi nhỏ bằng bàn tay, “Không biết Bội Kỳ vừa ra đời có biết bơi không nên có phao bơi cho an toàn.”

Dụ Tranh Độ suýt nghẹn lời: “…Anh suy tính thật chu đáo.”

Thương Khuyết tỏ vẻ cao lãnh: “Anh đã xem qua hướng dẫn dạy ngỗng rồi mà.”

Dụ Tranh Độ quả thực xấu hổ: “Em đúng là không xứng làm ba mà.”

“Sao lại không, em là bận rộn công việc.” Thương Khuyết nói, tay khẽ vuốt nhẹ gáy cậu, lộ ra nụ cười khiến cậu yên tâm, “Có anh làm hậu thuẫn cho em là đủ rồi.”

Không thể không nói, lúc Thương Khuyết nói cộng thêm khí thế mạnh mẽ khiến lời nói rất có sức thuyết phục.

…Nếu như không phải nói về chuyện nuôi ngỗng thì nhất định sẽ càng cảm động.

Đang nói, quả trứng ngỗng siêu to trong ổ khẽ run rẩy, Thương Khuyết nắm lấy tay Dụ Tranh Độ: “Ra rồi!”

Vỏ trứng màu trắng bị mổ một lỗ nhỏ, từ trong vỏ trứng truyền ra tiếng giống chim kêu, lỗ nhỏ càng lớn hơn rồi miệng ngỗng nhỏ như hạt dưa dò xét đi ra.

Thương Khuyết đang nhìn chằm chằm trứng ngỗng không chớp mắt, thấy miệng ngỗng ra ngoài lại đột nhiên khựng lại, suy nghĩ một chút rồi lui về sau, nhẹ nhàng đẩy Dụ Tranh Độ lên trước.

Dụ Tranh Độ hơi kinh ngạc: “Hả?”

Cùng lúc đó, một cục vàng nhạt, lông ướt nhẹp đội vỏ trứng nhô lên, đôi mắt màu đen nhỏ như hạt đậu xoay vòng vòng đối diện tầm mắt với Dụ Tranh Độ.

Ngỗng con nhướn cổ lên, phát ra thanh âm thật thấp: “Chíp – chíp…”

Đôi mắt Dụ Tranh Độ lập tức dịu dàng, lộ ra nụ cười nhẹ, thấp giọng nói: “Bội Kỳ, lại gặp nhau rồi.”

Lúc này, Thương Khuyết mới tiến tới góp mặt, nhìn chằm chằm ngỗng con một hồi rồi nói: “Gọi ba.”

Dụ Tranh Độ liếc nhìn hắn, tới gần hắn rồi nói: “Ừ, đây cũng là cha của con.”



Bởi vì Thương Khuyết cùng Dụ Tranh Độ đều ở một mình, lúc làm việc không có ai ở nhà, Bội Kỳ vẫn chỉ là con non nên đương nhiên không yên lòng để bé ở nhà một mình nên mang bé tiếp tục ở công ty. Ban ngày có thể tiện chăm sóc, buổi tối thì tùy trường hợp mà mang về nhà, nếu như không tiện thì ở công ty vẫn còn đồng nghiệp quỷ La Phong giúp đỡ, sẽ không bị một mình.

Vốn Dụ Tranh Độ muốn đem Bội Kỳ về tổng bộ La Phong nuôi, dù sao đồng nghiệp bên kia đã biết hết gốc rễ về Bội Kỳ nhưng cân nhắc tới chuyện La phong đều là âm hồn, thời gian Bội Kỳ mới ra đời này tốt nhất nên ở nơi có sinh khí dồi dào, do đó cậu quyết định trước khi bé thay lông thì sẽ đặt ở Kinh Lộ.

Cũng may nuôi ngỗng con không tốn nhiều diện tích, hơn nữa Bội Kỳ vừa phá xác là Thương Khuyết đã mở linh trí cho bé, mặc dù là giống chim nhưng có chậm rãi học tập tri thức cùng thói quen sinh hoạt như đứa trẻ loài người, nói đúng ra là vì khác quá trình trưởng thành nên tốc độ học tập so với đứa bé sẽ nhanh hơn một chút.

Chỉ là ở giữa có xảy ra vài chuyện, đồng nghiệp La Phong nghe nói Bội Kỳ phá trứng đi ra rồi nên tới thăm, còn không quên mang lễ vật tới. Thái độ trịnh trọng của họ với một ngỗng con mới sinh khiến người ở Kinh Lộ khiếp sợ không thôi, kết quả có một nhân viên La Phong không suy nghĩ thấu đáo đặt túi trứng gà ở đó.

Kinh Lộ Tương Lai: “…???” Còn là người à! Mang theo trứng gà tới thăm ngỗng con!

Đây là đang đe dọa ngỗng con thì có!

Lập trình viên ngu muội của Kinh Lộ Tương Lai mới đầu cảm thấy hành vi của CTO, sếp tổng với đồng nghiệp tổng bộ rất kỳ lạ nhưng năng lực tiếp thu cùng thích ứng của nhân loại mạnh đến mức vượt quá sức tưởng tượng.

Không qua mấy ngày, nhóm lập trình viên không chỉ bắt đầu tiếp nhận sự thật này, còn không tự chủ gia nhập hàng ngũ yêu thương ngỗng con.

Dù sao cuộc sống viết mã khô khan như thế, giờ làm việc có thể ngắm ngỗng con lông xù cũng coi như hoạt động giải stress.

Vì vậy không lâu sau đó, những bài viết lạ xuất hiện trong nhóm trao đổi ngành Internet và diễn đàn kỹ thuật.

Tiêu đề: Nhấn vào để ngắm ngỗng con

Tiêu đề: Quao! Sếp chúng tôi nuôi Bội Kỳ ở trong văn phòng

Tiêu đề: Bé đáng yêu quá

Tiêu đề: Tui cho bé ăn sáng nhưng lại bị bé đá một cước ngã sấp mặt… nhưng tui vẫn không thể ngừng say mê bé

Sau đó, danh tiếng của ngỗng Bội Kỳ được lưu truyền rộng rãi trong giới, rất nhiều người trong ngành đều biết trong phòng làm việc của Kinh Lộ Tương Lai nuôi ngỗng con, ai cũng hoang mang.

[Có độc đúng không, tên gì mà lại lấy là Bội Kỳ. Tôi còn tưởng ở trong phòng nuôi heo nữa đó*.]

(*cho ai không nhớ thì Bội Kỳ là tên phiên âm tiếng Hán của heo Peppa.)

[Lập trình viên thật sự bị khùng rồi, mê mèo mê chó thì thôi, giờ còn bắt đầu mê ngỗng?]

[Bên trên đừng có vơ đũa cả nắm, chỉ có lập trình viên Kinh Lộ Tương Lai mới điên như thế.]

[Nhưng trong phòng làm việc nuôi thú cưng lông xù thật sự giải tỏa áp lực mà! Công ty chúng tôi được nuôi một con cũng tốt!]

[Trông thế thôi chứ chim khác với chó mèo, không dạy nổi. Nào là chạy loạn kêu la còn ỉa lung tung, không có tốt đẹp vậy đâu.]

[Tui nghe người ở Kinh Lộ bảo vịt với ngỗng của công ty họ rất thần kỳ, thông minh hơn cả chó mèo, lúc đi làm không kêu loạn, còn có thể vào phòng vệ sinh đi ỉa?]

[Nghe là thấy khoác lác rồi, vịt với ngỗng sao có thể thông minh hơn chó mèo được, chuyện này mà cũng tin được à?]

Tiếng chất vấn tương tự vang lên không ít, phần lớn đều cho rằng nuôi vịt với ngỗng trong phòng làm việc không thích hợp, dễ ảnh hưởng tới công việc, còn có người hoài nghi đây là thủ đoạn của Kinh Lộ Tương Lai, lợi dụng mánh lới để thu hút người xem, cách nói này được không ít người tán thành.

Trong giới Internet đã duy trì trạng thái áp lực đã lâu vì lập trình viên tốt đều tương đối khan hiếm, sức cạnh tranh giữa các công ty tuyển dụng lại lớn. Các chiêu trò tuyên truyền rất nhiều, các kiểu nói khoác phúc lợi công ty như căn tin nhân viên, môi trường làm việc. Còn có công ty tạo ra ‘bộ phận cổ vũ lập trình viên’ gây ra tranh cãi, tìm các mỹ nữ ngực bự chào mời các lập trình viên, cũng có công ty lập ra ‘ngày thú cưng’ để cổ vũ nhân viên của mình mang mèo tới chỗ làm.

Bởi vậy khi sự tình nuôi ngỗng của Kinh Lộ Tương Lai mới truyền ra, người trong ngành đều cảm thấy đây là thủ đoạn dụ dỗ cũng không có gì lạ.

Nhưng thanh âm nghi ngờ không diễn ra bao lâu, weibo của Thương Khuyết đột nhiên trở nên sôi nổi.

@ngày hôm nay bắt đầu làm Âu thần: Bội Kỳ một tuần tuổi với ba của bé [bức ảnh]

Hình minh họa là gò má của Dụ Tranh Độ, một ngỗng con vàng nhạt đứng yên trên bả vai cậu, nghiêm túc cùng cậu xem màn hình vi tính.

@ngày hôm nay bắt đầu làm Âu thần: Bội Kỳ ngủ [bức ảnh]

Hình minh họa là ngỗng con nằm trong chiếc mũ trùm đầu bằng vải bông, có người mắt tinh nhận ra – đây chính là mũ của chiếc áo len mà học trưởng hay mặc.

@ngày hôm nay bắt đầu làm Âu thần: Ổ mới của Bội Kỳ, rất dày. [bức ảnh]

Tấm hình này là Bội Kỳ ngồi xổm trên đầu xõa đầy tóc, với mức độ tóc dày như thế này… không nghi ngờ gì nữa, đây chính là của học trưởng.

Cư dân mạng: [………]

[Mẹ vịt ơi, ngỗng con này đáng yêu quá xá!]

[??? Quay cuồng trong mơ màng, đây thật sự là ngỗng à? Lúc nhỏ ngoan thế sao?]

[Mấy người còn nghiêm túc ngắm ngỗng? Toàn bộ ánh mắt của tui đều bị gò má anh tuấn của học trưởng hấp dẫn rồi, máu mũi chậm rãi chảy.]

[…Gọi là ngỗng Bội Kỳ với ba ngỗng, tôi nên gọi cái nào.]

[Học trưởng thật sự là lập trình viên sao? Tóc của ảnh còn dày hơn của tôi nữa!!!]

[Tôi yêu ngỗng Bội Kỳ, từ khi công ty CEO nuôi bé, tần suất xuất hiện của học trưởng trên weibo CEO ngày càng tăng, tôi thật hạnh phúc *ôm tim*]

[Chỉ có mình tôi thấy bề ngoài CEO khoe ngỗng nhưng thật ra trong tối khoe học trưởng sao?]

Độ quan tâm của weibo Thương Khuyết rất cao, mà hắn lại liên tục khoe ngỗng nên nhanh chóng được đăng lại trong nhóm trao đổi ngành Internet.

[Ngỗng Bội Kỳ của Kinh Lộ Tương Lai trông ngoan ghê.]

[Nhìn vịt cũng biết điều đấy…]

[Bớt đi, lỡ đâu là diễn thì sao.]

[Nếu diễn mà có thể khiến một con ngỗng nghe lời ngủ trong mũ singer như thế, ngồi xổm trên đầu singer à?]

[Haha, có bản lĩnh thì quay video đi.]

Người của Kinh Lộ thật sự có bản lĩnh, chưa gì đã có nhân viên nặc danh thả ra một đoạn video.

Trong video là một con vịt trắng lúc lắc đầu dẫn theo một ngỗng con lông xù đi bộ trên hành lang.

Mới đầu mọi người còn chưa hiểu gì, tưởng chỉ là vịt với ngỗng bình thường, còn đang cảm khái sao công ty này kỳ lạ thế, lại để một con vịt dẫn theo con ngỗng. Nhưng mấy giây sau có một nhân viên chào hỏi vịt với ngỗng: “Bội Kỳ, đi vệ sinh à?”

Con vịt không phản ứng gì, ngỗng con lại vỗ cánh: “Chiếp chiếp.”

Dân mạng xem video đều khiếp sợ: [Cái gì vậy? Bội Kỳ nghe hiểu được?]

[Là trùng hợp?]

Mới nói xong thì thấy vịt với ngỗng con xoay bước chân, tiến vào trong căn phòng, video hướng lên trên quay biển báo nhà vệ sinh nữ.

Dân mạng: […? Ớ, vãi??]

[Bội Kỳ thành tinh?]

Video tương tự vẫn còn, sau đó mọi người đều biết ngỗng Bội Kỳ của Kinh Lộ Tương Lai rất thông minh, hoàn toàn không giống loài chim thông thường.

Lập trình viên công ty khác đều gato, nhưng họ càng gato chuyện khác hơn.

[Emmm, ngỗng có phải diễn không thì không biết nhưng tóc singer thật sự rất dày. Công ty này hoặc là do áp lực công việc không lớn hoặc phong thủy tốt cho việc nuôi tóc. Tôi mặc kệ, tôi muốn nhảy vào nộp CV.]

[Lầu trên +1, tôi cũng muốn tới Kinh Lộ Tương Lai nuôi tóc.]

[Mấy người ngược trình tự rồi, không phải là Kinh Lộ Tương Lai nuôi tóc mà là dưỡng tóc cho tốt mới có thể vào Kinh Lộ Tương Lai.]



Lúc nghỉ trưa, Lưu Uy cùng một nhóm lập trình viên ăn cơm xong thì cùng xúm lại xem bóng đá, gần đây có thi đấu nên mấy người họ hay đặt cược hu ít tiền.

Lưu Uy: “Đặt đội này đi, tôi cảm thấy phần thắng của đội này khá lớn.”

Một người khác: “Đừng, với thực lực của họ thắng hai trận mới đây là do số may.”

Lưu Uy: “Số may cũng là thực lực mà.”

“Tôi không tin mấy thứ như vận may, cứ chọn thực lực mạnh đi.”

Hai người tranh luận không ngừng, đồng nghiệp bên cạnh thấy phiền, đề nghị: “Đừng ồn nữa, hay là cùng anh Bạch Tuộc chọn đi.”

Anh Bạch Tuộc là một blogger chuyên dự đoán các trận đấu bóng đá, ID weibo là bạch tuộc nhỏ Châu Á, bởi vì bạch tuộc từng nổi tiếng trong thời gian diễn ra World Cup, lại thêm vào kết quả dự đoán miễn cưỡng thông qua nên được dân mạng đặt nick name là anh Bạch Tuộc.

Lưu Uy phản đối: “Không cần, anh Bạch Tuộc là anti fan thần tượng của tôi, tôi nhất quyết không cược chung đâu.”

Đồng nghiệp: “Vậy chúng ta chỉ có thể tách ra cược riêng.”

Lưu Uy: “Đừng mà, chẳng phải chúng ta cùng đặt cược à? Đồng nghiệp với nhau cả.”

Đồng nghiệp = =: “Vậy mấy người nhanh thống nhất ý kiến đi.”

Lưu Uy bất đắc dĩ, nhìn đồng nghiệp tranh luận với mình: “Hay chơi oẳn tù xì, ai thắng thì nghe lời người đó.”

Người kia: “Thật lỗi thời.”

Đang giằng co, bên chân đột nhiên truyền tới thanh âm ‘chíp chíp’, một con vịt trắng dẫn Bội Kỳ tản bộ sau bữa cơm.

“Ồ hố, tôi có ý này.” Lưu Uy nói, vội rút ra hai tờ giấy, viết hai tên đội bóng rồi đặt trước mặt Bội Kỳ, dụ dỗ nói, “Bội Kỳ tới đây giúp mấy anh lựa chọn đi.”

Những người khác thấy thế cũng cười ha hả nói: “Đúng đúng đúng, để Bội Kỳ quyết định đi. Bội Kỳ nói cược đội nào thì mua đội đó, ai cũng không được có ý kiến.”

Thân thể Bội Kỳ đã lớn hơn một chút, vì có pháp lực của Thương Khuyết gia trì nên khỏe mạnh hơn nhiều so với ngỗng bình thường. Mắt bé xoay vòng vòng rồi duỗi ‘tay’ ngỗng đập lên một tờ giấy.

Lưu Uy vui mừng: “Bội Kỳ thật tinh mắt mà.”

Một đồng nghiệp khác hơi thất vọng: “Ầy, Bội Kỳ cũng tin vận may à. Nhưng mà đội bóng này lại không được nhiều người xem trọng.”

“Khác với dự đoán của anh Bạch Tuộc đó, thôi chọn đội này đi.”



Mấy ngày liên tục Dụ Tranh Độ đều ăn trưa ở tổng bộ với Thương Khuyết. Hôm đó vì có chút việc nên lưu lại Kinh Lộ, Thương Khuyết tự nhiên chạy tới cùng ăn với cậu.

Kết quả hai người cơm nước xong chưa bao lâu thì thấy một đám lập trình viên của công ty mắt phát sáng ôm một đống đồ chơi cùng thức ăn cho ngỗng chạy đằng sau Bội Kỳ.

Lưu Uy: “Bội Kỳ ơi Bội Kỳ à, mau tới dự đoán cho tụi anh nữa đi.”

“Chị Bội Kỳ, đây là cống phẩm của em hôm nay, mong chị vui lòng nhận.”

“Ngỗng đại tiên, người chính là nữ thần của chúng tôi!”

Dụ Tranh Độ ngây người, gọi họ một tiếng, hỏi: “Các cậu đang làm gì vậy?”

Mọi người mới phát hiện Dụ Tranh Độ với sếp đều ở đây, Lưu Uy kích động nói: “Boss, Bội Kỳ như thần ấy! Bé đã dự đoán chính xác bốn ván đấu rồi.”

Những người khác: “Bé đã vượt qua cả anh Bạch Tuộc, chính thức trở thành chị Bội Kỳ!”

Dụ Tranh Độ:???

Cậu hỏi cẩn thận mới biết hai ngày trước bọn Lưu Uy vì tranh luận không xong, ôm tâm lý đùa giỡn kêu Bội Kỳ dự đoán một trận đấu. Không ngờ tới lại đoán trúng, bọn họ mới đầu cảm thấy đấy chỉ là trùng hợp, nhưng có ví dụ đằng trước nên sau đó lại tìm bé dự đoán.

Trận đấu tiếp theo, thực lực hai đội bóng cách xa rất lớn, không ngờ Bội Kỳ lại chọn đội yếu hơn. Lúc đó mọi người chỉ tùy tiện chơi, không có cược theo dự đoán của Bội Kỳ, không ngờ hôm đó đội thực lực yếu hơn lại thắng.

Các đồng nghiệp đều kinh hãi nhưng tâm lý vẫn cảm thấy đó chỉ là trùng hợp. Hôm sau lại thử tìm Bội Kỳ dự đoán, không ngờ 4 trận liên tiếp Bội Kỳ đều đoán trúng, trong đó hai trận đều chọn đội yếu hơn.

Bởi vì ba trận trước đều chuẩn xác, đến trận thứ tư một người đồng nghiệp chơi lớn cược nhiều tiền hơn, thắng được một khoản tiền rất lớn, chính là vị mang theo đồ chơi với thức ăn cho Bội Kỳ.

Không chỉ vậy, bởi vì lập trình viên Kinh Lộ Tương Lai đã tập thành thói quen khoe ngỗng, bọn họ còn quay video Bội Kỳ dự đoán đăng lên mạng. Bây giờ Bội Kỳ đã trở thành nữ thần trong làng bóng đá, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã được một đám đại lão xưng là ‘chị Bội Kỳ’.

Nghe xong chuyện, Dụ Tranh Độ nghẹn lời: “…Chị Bội Kỳ?”

Cậu nhìn ngỗng Bội Kỳ bị nhóm lập trình viên vây quanh, Bội Kỳ tung cánh nhìn cậu, rướn cổ lên gọi: “Chiếp!” Ba!

Dụ Tranh Độ nghi hoặc quay đầu nhìn Thương Khuyết: “Đây là trùng hợp sao?”

“Không phải.” Thương Khuyết lúc này mới nhớ ra gì đó, trầm ngâm rồi nói, “Em có còn nhớ kiếp trước Bội Kỳ là Đỗ Tiên không?”

Dụ Tranh Độ hiểu ra.

Trước đây Đỗ Tiên tuy là tà thuật nhưng được lưu truyền trong dân gian là vì năng lực của Đỗ Tiên có thể dự báo cát hung, mà kiếp trước Bội Kỳ còn không phải là Đỗ Tiên bình thường, là bị yêu đạo Kim Hạc Quan luyện hóa, có năng lực bói toán rất mạnh. Đó cũng là mục đích lớn nhất của Lưu Ninh An khi nuôi bé, chính là lợi dụng năng lực của bé để vơ vét của cải.

Thương Khuyết giải thích, kiếp trước Bội Kỳ bị luyện hóa, đã từng nhập vào thân thể một sinh linh mới, bởi vậy tuy đầu thai năng lực này đã bị hạn chế nhiều nhưng không hoàn toàn biến mất, đây cũng là hiện tượng bình thường trong luân hồi.

Thương Khuyết: “Tuy không dự đoán được đại sự nhưng mấy trận đá bóng đơn giản thì không vấn đề.”

Dụ Tranh Độ hưng phấn: “…Vậy chúng ta sắp phát tài?”

“Ngốc.” Thương Khuyết sờ sờ tóc của cậu, “Em quên kết cục của Lưu Ninh An sao?”

Dụ Tranh Độ: “Oa, đừng có dọa em.”

Đám lập trình viên không nghe đối thoại của họ, đã chuẩn bị xong tên hai đội bóng, chỉ còn chờ gọi Bội Kỳ tới dự đoán.

Lưu Uy: “Bội Kỳ, nếu lần này em đoán chuẩn thì anh sẽ mua cho em biệt thự ngỗng xa hoa nhất.”

Thương Khuyết liếc nhìn ngỗng con: “Bội Kỳ, trở về.”

Bội Kỳ vốn định đi về phía trước nhưng nghe Thương Khuyết gọi thì vội vã vỗ cánh, kêu ‘cạc cạc’ chạy tới bên người Thương Khuyết. Hắn cúi người bế bé lên, đặt lên bả vai Dụ Tranh Độ, dặn dò: “Sau này không được dự đoán nữa”

Bội Kỳ gật đầu: “Cạc cạc.”

Nhóm lập trình viên kêu rên, Lưu Uy đau khổ nói: “Thương tổng đừng hẹp hòi thế chứ. Chúng tôi chỉ chơi trưa thôi mà, sẽ không làm lỡ công việc đâu.”

Dụ Tranh Độ lúc này đã hiểu, nói: “Không phải không để cho các cậu chơi mà muốn tốt cho các cậu thôi.”

Mọi người đều không hiểu: “Chơi cái này sao lại không tốt?”

“Một hai lần thì không sao nhưng nhiều lần thì không được.” Dụ Tranh Độ nói, “Nếu như lấy nhiều tiền hơn thì sẽ ảnh hưởng tới tài vận của bản thân.”

Lời này dễ hiểu, không cần giải thích nhiều, Lưu Uy không tin: “Không đến mức đó chứ?”

Thương Khuyết nhìn người kiếm được nhiều tiền chỉ bằng một trận đấu: “Cậu kiếm được nhiều lời lắm đúng không? Nếu không phân tán bớt ra ngoài thì sẽ nhanh chóng gặp xui xẻo.”

Sắc mặt người kia hơi khó chịu: “Sếp, anh đừng nguyền rủa tôi chứ.”

Thương Khuyết lười giải thích, trở lại bên cạnh Dụ Tranh Độ.

Hắn không cho Bội Kỳ tiếp tục dự đoán, những người khác cũng hết cách nên đành giải tán. Người bị Thương Khuyết nhắc nhở vẫn còn căm giận bất bình, thấp giọng oán giận với đồng nghiệp khác: “Sếp nói chuyện thật độc miệng, chẳng phải tôi chỉ là dựa vào Bội Kỳ kiếm ít tiền à, có cần phải nguyền rủa tôi như vậy không?”

Đồng nghiệp an ủi: “Phong cách nói chuyện của sếp đó giờ mà, không cần để ý.”

Người kia vẫn không thoải mái: “Nói chuyện thẳng thắn khác với độc mồm độc miệng. Mẹ nó, bố mày mặc kệ.”

Người kia suy nghĩ rồi thấp giọng nói: “Tôi nói nhỏ cho cậu nghe, thật ra tôi mới nhận được offer của một công ty P2P* hôm qua. Tôi vốn cảm thấy môi trường công ty chúng ta khá tốt, không nỡ rời nên đang suy nghĩ nhưng thấy sếp như thế thì chắc tôi đi luôn đây.”

(*công ty P2P: P2P là từ viết tắt của Peer to Peer Lending, là hình thức cho vay vốn mới, khác với hình thức vay vốn từ ngân hàng hay các tổ chức tín dụng. Ai muốn tìm hiểu thêm thì search ‘cho vay ngang hàng’.)

Đồng nghiệp đổ mồ hôi: “Không nên làm vậy đâu, Thương tổng là người rất tốt, chưa từng bạc đãi chúng ta, chỉ là không hay nói lời dễ nghe thôi.”

Người kia không nghe lọt, kiêu ngạo nói: “Haha, chẳng phải anh ta mới nói tôi sắp gặp xui sao? Tôi nói thật, công ty kia cho tôi lương cao hơn 50% ở đây. Hơn nữa quê nhà tôi gần đây đang nhanh chóng được phá bỏ, tài vận của tôi còn tốt chán, không hề bị ảnh hưởng tí nào.”

Người kia sở dĩ dám không coi Thương Khuyết ra gì cũng là vì lý do này.

Vì có nhạc đệm buổi trưa, bầu không khí nhóm lập trình viên Kinh Lộ Tương Lai bị tụt mood, đồng nghiệp bị Thương Khuyết nói thực sự giận không chịu nổi, lập tức đệ đơn từ chức.

Lúc Dụ Tranh Độ nhận được thì hơi kinh ngạc, đúng lúc Thương Khuyết ở bên cạnh, lắc đầu: “Duyệt đi.”

Dụ Tranh Độ lập tức phê duyệt, vì chuyện này mà phía lập trình viên như nổ tung. Tất cả mọi người đều cảm thấy chỉ vì chút chuyện nhỏ mà nháo loạn như vậy thật sự không cần thiết, quan hệ trong ngành giữa họ đó giờ khá tốt, vì vậy mọi người đi khuyên đồng nghiệp kia.

Người kia vốn hy vọng công ty sẽ níu giữ mình lại nhưng ai ngờ Dụ Tranh Độ phê duyệt nhanh như thế nên thẹn quá hóa giận, càng vững vàng quyết tâm rời đi hơn. Không chỉ vậy, người kia còn cố ý chụp ảnh offer công ty mới gửi cho một số đồng nghiệp thân quen, ý là khoe khoang cho công ty biết.

Người kia từ chức nhưng vẫn còn muốn giữ quan hệ nên mấy ngày sau đó vẫn tiếp tục làm việc ở công ty. Ai ngờ hôm sau vừa tới công ty, Lưu Uy đột nhiên share tin cho người kia: [Đây chẳng phải là công ty P2P gửi offer cho cậu sao? Hình như bị bạo lôi* rồi?]

(*bạo lôi: từ ngữ mạng, thường đề cập tới đến các công ty P2P không trả được nợ gốc lẫn lãi cho các nhà đầu tư do các khoản thanh toán quá hạn hoặc vấn đề quản lý kém,…)

Người kia giật mình, nhanh chóng ấn vào xem, suýt nữa ngừng thở.

Chuyện công ty P2P liên tiếp bạo lôi trong hai năm qua không phải người kia không biết nhưng sao lại đúng lúc mới từ chức chứ.

Lưu Uy: [Đúng vậy à? Trời má, đừng nói là giống lời boss nói chứ?]

Người kia nhắn lại: [Bạo thì bạo chứ, lương cũng không bao nhiêu, tôi không thiếu chút tiền này.]

Lưu Uy: [Cũng đúng, nhà cậu được phá dỡ mà.]

Mới nói xong không lâu thì điện thoại người kia vang lên, nhìn dãy số là từ nhà. Không biết vì sao mà trong lòng bỗng nhảy thình thịch, nơm nớp lo sợ mà nhận, cha người kia ở đầu bên kia nói: “…Mấy hộ nhà trên đường chúng ta làm ầm ĩ, xảy ra chuyện nên chắc chuyện phá bỏ phải dời một thời gian nữa…”

Người kia: “…Chỉ có đường nhà chúng ta?”

Giới Internet lưu truyền thông tin rất nhanh, công ty P2P kia là công ty nổi tiếng, vừa bạo lôi là mọi người đều biết hết. Nhóm lập trình viên Kinh Lộ Tương Lai cũng đang thảo luận chuyện này, tự nhiên cũng không tránh khỏi nhắc tới người mới từ chức.

“Mẹ kiếp, đừng nói là thật sự như lời boss nói chứ, là thu nhiều lộc quá nên ảnh hưởng tới tài vận chính nha?”

Mọi người âu sầu trong lòng, mà không ít người nghĩ giống với Lưu Uy, cảm thấy chuyện nhà người kia được phá bỏ, có khi chẳng thiếu chút tiền lương này.

Đang nói thì thấy vị đồng nghiệp kia đặt điện thoại xuống, vẻ mặt đưa đám chạy tới chỗ làm việc của Dụ Tranh Độ. Thương Khuyết chẳng biết sao lại hay chạy tới Kinh Lộ Tương Lai, còn mang theo laptop làm việc ngay bên cạnh Dụ Tranh Độ. Người kia khẩn cầu nói: “Boss à, sếp tổng à, tôi sai rồi. Hai người có thể dạy tôi cách để cứu tài vận chính của tôi không?”

Các lập trình viên khác: “…”

Đù mé!

Ngỗng thần, tới cha ngỗng cũng thần luôn!



@ngày hôm nay bắt đầu làm Âu thần: Hôm nay Bội Kỳ có 2 người ba.

Dân mạng: Hai người ba???