Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 63: Phạn âm Internet




Editor: Lông

Trong lịch sử, ở trên thiên đình hay có một số tiểu thần địa vị thấp trốn xuống hạ giới, vì để tránh né thiên binh đuổi bắt, họ thường có kỹ năng chạy trốn đặc biệt.

Kỹ năng của thần Nhạc là có thể thu nhỏ bản thân lại, lén trốn trong nhà người phàm, nếu phép thuật cao cường còn có thể biến thành một phần cơ thể người rồi phụ thân trên người phàm, trong điển tịch có ghi chép đã từng có thần Nhạc biến mình thành cục thịt thừa giấu trong lỗ mũi của tiểu thư nhà giàu.

Hai Khẩn Na La mà thầy pháp Giác Âm cung dưỡng chính là tiểu thần dưới vương tọa của Đại Thánh Khẩn Na La, trước khi thiên đình sụp đổ chạy trốn tới nhân gian. Mới đầu họ thu nhỏ lại trốn trong nhà người phàm nhưng vẫn khó tránh khỏi lộ dấu vết dẫn tới người sống nghi ngờ, mời hòa thượng đạo sĩ tới làm phép trục xuất khiến họ phải chuyển đi không ít lần. Cho tới sau này có một gia đình mời cao tăng tới rồi phát hiện họ là thần linh trên cao nên yên lặng đưa bọn họ đi để bản thân sử dụng.

Hòa thượng kia trước khi mất đưa hai Khẩn Na La truyền cho đệ tử của mình, cũng chính là thầy pháp Giác Âm. Tu vi của Giác Âm không bằng sư phụ của gã nhưng năng lực kinh doanh mạnh hơn sư phụ gã nhiều, gã lập tức nhìn ra giá trị của hai tiểu thần vì thế mượn danh nghĩa Khẩn Na La vương thành lập giáo phái Khẩn Na La. Còn mình thì biến thành đệ tử thân truyền của Đại Khẩn Na La vương, từ đây bước lên con đường truyền bá cái gọi Phạn âm Khẩn Na La, lừa tiền tài của người dân.

Dựa vào bộ dạng hùng hồn, mồm miệng lươn lẹo, lại thêm hai tiểu thần mang tới âm nhạc của Tây Thiên, con đường truyền giáo của thầy pháp Giác Âm quả thực thuận buồn xuôi gió, tiền tài kiếm được nhiều không kể xiết.

Giác Âm dù nằm mơ cũng không ngờ tới sẽ ở đây gặp được người có thể nhìn thấy chân thân của Khẩn Na La.

Càng không ngờ tới là hai Khẩn Na La trước mặt đối phương nói quỳ là quỳ, chẳng cho gã chút thời gian chuẩn bị tâm lý nào cả.

Thầy pháp Giác Âm kinh ngạc không thôi, muốn hỏi cho rõ nhưng ở trước mặt nhiều tín đồ như thế lại không thể bại lộ nên gấp tới mức vò đầu bứt tai, chẳng thốt ra nổi câu nào.

Các tín đồ xung quanh đợi mãi mà không thể đợi được âm nhạc cực lạc khiến họ quay lại nhìn nhau, có người không nhịn được hỏi: “Đại sư Giác Âm, thanh âm cực lạc đâu rồi?”

Một người mở miệng lập tức có những người khác nói theo: “Thì ra ông cũng không nghe? Tôi còn tưởng là mình không có duyên, khiến tôi sợ muốn chết.”

“Tôi cũng không nghe thấy.”

“Xảy ra chuyện gì vậy? Đại Khẩn Na La vương không thấy thỉnh cầu của đại sư sao?”

Trên mặt thầy pháp Giác Âm nín tới đỏ bừng, chỉ có thể kiên trì ám chỉ lần thứ hai: “Tôn kính đại Khẩn Na La vương, người có nghe thấy lời thỉnh cầu của tín đồ của người không? Đây đều là tín ngưỡng mà người muốn.”

Thương Khuyết liếc mắt nhìn Khẩn Na La: “Hửm?”

Nhóm Khẩn Na La cùng xua tay: “Không muốn, không muốn.”

Giác Âm: “…”

Càng ngày càng nhiều người dò hỏi, Giác Âm thật sự không có cách nào, cũng may gã đã có kinh nghiệm nhiều năm lừa gạt, tới lúc này coi như cơ trí, sắc mặt bỗng trầm xuống: “A, hiện giờ Khẩn Na La vương có việc bận nên không thể hạ xuống Phạn âm cho mọi người nghe, chư vị chớ sốt ruột, cố gắng kiên nhẫn chờ đợi.”

Nghe gã nói như vậy có nhiều người không khỏi thất vọng nhưng cũng không có quá nhiều hoài nghi, dù sao thì lúc thầy pháp Giác Âm đã từng biểu diễn rồi.

Chỉ có hai người trẻ tuổi ngoại lai hoàn toàn không để ý tới lời giải thích của Giác Âm.

Thương Khuyết hờ hững nhìn hai Khẩn Na La, lạnh nhạt nói: “Lại đây.”

“Đến đây, đến ngay đây.” Hai Khẩn Na La lập tức chạy mất dép bay tới trước mặt Thương Khuyết, chẳng thèm hỏi ý kiến của Giác Âm có được đi hay không, bị kêu một tiếng là thẳng thắn trở mặt không chút lưu tình.

Giác Âm: “…Các người!”

Gã muốn hét lớn các người trở lại cho ta nhưng nếu kêu thành tiếng thì có lẽ bản thân không thể dối gạt được ai nữa.

Hai Khẩn Na La đứng với tư thế nghiêm như quân đội ở giữa không trung khiến Giác Âm lác mắt.

Lúc thường gã cung cấp thức ăn cho hai tiểu thần nhưng bọn họ chưa từng cung kính gã như thế này.

Chỉ là bây giờ không phải là lúc tính toán, sau khi Thương Khuyết gọi tới thì ánh mắt rơi xuống trên người Giác Âm, vẻ mặt như cười như không: “Đại sư, không phải muốn truyền âm nhạc sao?”

Giác Âm: “…”

Trán gã bắt đầu nổi mồ hôi hột, căn bản không dám tùy tiện nói, thật sự là gã không đoán ra được đối phương là nhân vật phương nào, vì sao nhóm Khẩn Na La vừa nhìn thấy hắn đã lập tức sợ hãi.

Nhưng gã không nói lời nào, tín đồ của gã lại không thể trơ mắt nhìn uy tín của gã bị nghi ngờ đã có người thay gã biện giải: “Cậu không nghe đại sư nói sao? Hiện tại Khẩn Na La vương có việc…”

Thương Khuyết lười nghe người khác nói chuyện, cằm hất về phía hai Khẩn Na La, “Tấu nhạc.”

“Vâng vâng.” Nhóm Khẩn Na La vội vàng gật đầu, sau đó một ôm lấy đàn, một nâng trống lên bắt đầu điên cuồng tấu nhạc.

Giác Âm: “…”

Dụ Tranh Độ: “…”

Các tín đồ còn chưa lên tiếng cho Giác Âm xong đã nghe thấy bốn phía đột nhiên vang lên tiếng nhạc mà bọn họ nhớ thương từ lâu.

Tiếng trống róc rách, tiếng đàn xa xôi như mộng như ảo, như có như không rơi vào trong tai người phàm nhất thời gọi dậy tinh thần của họ lên, các tâm tư hỗn loạn trong lòng họ đúng lúc này đột nhiên đều biến mất.

Dụ Tranh Độ tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, hiểu chân tướng rõ ràng nhưng vẫn cảm thấy tâm thần rung động, cả người không tự chủ được mà cảm thấy thư giãn.

Tiếng nhạc như thế đúng là thứ hiếm thấy trên thế gian, hơn nữa Giác Âm kia còn giả vờ thần thần bí bí, lại thêm tiếng nhạc không biết từ đâu xuất hiện chẳng trách có thể dọa những bác lớn tuổi này, khiến họ tin tưởng đây là âm thanh tới từ cực lạc.

Nói đúng ra, đây quả thật là nghi thức biểu diễn âm nhạc của thế giới cực lạc, chỉ có điều bản thân tiếng nhạc là tại chỗ diễn tấu chứ không phải là từ thế giới cực lạc truyền tới như lời Giác Âm tuyên truyền, cũng không thể giúp mọi người tiêu trừ tội nghiệt, chết sẽ thành tiên.

Các tín đồ xung quanh lộ vẻ mặt say mê, có người kìm lòng không đặng mà lên tiếng: “Đây rồi… Đây chính là Phạn âm cực lạc!”

“Tôi cũng nghe được, là thật…”

Một lát sau đã có người nói lên nghi ngờ: “Tiếng nhạc lần này nghe giống như đang lo lắng ấy?”

Dụ Tranh Độ nhìn hai Khẩn Na La đang tích cực biểu diễn điên cuồng… Đâu chỉ là sốt rốt, này phải gọi là căng thẳng muốn chết mới đúng.

Thương Khuyết khẽ liếc qua Khẩn Na La: “Nghe thấy chưa? Chậm lại.”

“Nghe thấy nghe thấy.” Khẩn Na La vội vàng gật đầu, sau đó tay thu lại, động tác tấu nhạc chậm dần, tiếng nhạc trong không trung cũng dần chậm hơn, du dương hơn.

Lúc này, có tín đồ phát hiện không bình thường, bác Lưu bị bác gái đánh trước mặt mọi người nhìn thấy rõ ràng động tác cùng tiếng nói chuyện của Thương Khuyết, giờ không tin nổi mà hỏi hắn: “Chờ đã, Phạn âm lần này chẳng lẽ… là do cậu mời tới?”

Kỳ thực có không ít người thấy được cảnh này chỉ là mới đầu họ không dám xác định, bị bác Lưu nói thế thì không kiềm chế nổi mà bắt đầu xúm lại.

Có người đi hỏi Giác Âm: “Đại sư, Phạn âm này rốt cuộc là do thầy mời hay là do cậu ta mời?”

Giác Âm nào dám trả lời, mà Thương Khuyết không cho gã đường lui, dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, hắn từ tốn nói: “Dừng.”

Khẩn Na La lập tức đình chỉ động tác, tiếng nhạc xa xôi ngừng lại.

Đã như thế thì thanh âm cực lạc cuối cùng là do ai khống chế không cần ai đáp cũng biết.

Bác Lưu cảm thấy tín ngưỡng của mình bị đả kích nghiêm trọng, nhìn Thương Khuyết hỏi: “Tại sao cậu cũng có thể mời Phạn âm cực lạc được?”

Các tín đồ khác cũng khiếp sợ không thôi, cũng có người hỏi Giác Âm: “Đại sư, không phải thầy nói Khẩn Na La vương hiện giờ không rảnh sao? Tại sao cậu ta có thể mời Phạn âm tới?”

“Cậu ta… cậu… Ta…” Giác Âm lăn lộn nhiều năm, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống khiến gã luống cuống tay chân như thế.

Giáo phái Khẩn Na La nhận tín đồ chủ yếu dựa vào tiếng nhạc cực lạc hư hư thực thực, là độc nhất vô nhị mới khiến những cụ già này tin tưởng lời giải thích của Giác Âm mà không chút nghi ngờ.

Mà bây giờ bỗng nhiên xuất hiện hai người thanh niên dễ dàng tái hiện Phạn âm, chứng minh thanh âm này không phải Giác Âm độc sở hữu.

Căn cơ của toàn bộ giáo phái Khẩn Na La cũng tự nhiên mà đổ nát.

Có mấy bác dần dần lộ ra ánh mắt chất vấn, chờ đợi lời giải thích của Giác Âm.

Cũng có người chuyển sự chú ý lên người bọn Dụ Tranh Độ, nói không chừng hai thanh niên có thể mời Phạn âm xuống là vì bọn họ cũng là đệ tử dưới trướng Bồ Tát thì sao?

Có không ít người cũng có suy nghĩ như vậy, có bác Lưu làm tiên phong, lại thêm mối liên hệ với bác gái nên thay mọi người hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Hai bạn trẻ này, bác muốn hỏi là các cháu làm sao mời tới được Phạn âm?”

Vấn đề này vừa hỏi ra, người sốt sắng nhất chính là Giác Âm. Hai Khẩn Na La kia đã hoàn toàn quay lưng với gã, nếu như hai thanh niên này muốn giả mạo thành đệ tử Phật tổ thì dễ như ăn cháo, chỉ sợ các tín đồ mà gã vất vả lắm mới thành lập đều bị bọn họ chiếm đoạt.

Tinh thần Giác Âm căng thẳng, Thương Khuyết căn bản không để ý tới suy nghĩ của người khác, hai tay ôm ngực, tư thái xem thường: “Chuyện này thì có gì…”

Lời còn chưa dứt đã bị Dụ Tranh Độ kéo lại, Thương Khuyết dừng lại nghiêng đầu nhìn cậu.

Dụ Tranh Độ bày vẻ mặt chính trực, lấy điện thoại từ trong túi ra, nói với mọi người rằng: “Chuyện này thì có gì khó đâu. Hiện giờ Internet phát triển rộng rãi, có âm nhạc nào mà không tìm được. Mọi người có thể download xuống, muốn nghe gì cũng được…”

Thương Khuyết: “…”

Toàn bộ lời chưa nói đều phải nuốt xuống, lúc sau Thương Khuyết mới nhẹ ‘ừ’ một tiếng.

Giác Âm:???? Chân Long Giáng Thế?

Mọi người xung quanh cũng ngu ngơ, bác Lưu thì không tin nổi mà trợn mắt há miệng: “Nhóc, cháu lặp lại lần nữa?”

“Cháu nói…” Dụ Tranh Độ nói chậm lần nữa, bảo đảm mọi người ở đây đều có thể nghe rõ, “Phạn âm mà các bác nghe thấy có thể tìm được trên mạng…”

“Không thể!” Một bác gái tựa hồ không thể tiếp nhận được đả kích này, la lên, “Tôi chưa bao giờ nghe thấy thanh âm nào như thế!”

“Đó là bởi vì bác không rành về mạng thôi.” Dụ Tranh Độ kiên nhẫn giải thích cho bác gái, “Không tin thì cháu có thể biểu diễn một lần cho bác xem.”

Cậu lén lút chỉnh điện thoại sang chế độ yên lặng, Thương Khuyết thấy thế lập tức hiểu được suy nghĩ của cậu, liếc mắt nhìn hai Khẩn Na La kia, nhàn nhạt nói: “Biết phối hợp không?”

“Biết biết biết.” Khẩn Na La gật đầu như gà mổ thóc.

Có Quỷ vương đôn đốc, Dụ Tranh Độ không sợ mà nhìn xung quanh một vòng, cười nói: “Mọi người xem cho kỹ nhé.”

“Bắt đầu.” Cậu vừa nói vừa tùy tiện ấn xuống, nhóm Khẩn Na La thấy thế vội vã bắt đầu tấu nhạc.

Giác Âm: “…”

Nhóm người già vốn nửa tin nửa ngơ thấy thế thì mở to mắt, hai mặt nhìn nhau, bác gái mới nói chuyện càng dựng thẳng lỗ tai cẩn thận lắng nghe, hồi lâu sau mới khó tin được mà nói rằng: “Đúng, đúng là Phạn âm cực lạc!”

Những người khác tự nhiên cũng nghe ra, thanh âm từ trong điện thoại rõ ràng giống hệt với Phạn âm mà thầy pháp Giác Âm tự xưng là vất vả trăm bề mới mời Khẩn Na La vương hạ xuống…

Không ngờ tới thứ mà bọn họ cực kỳ tin tưởng, không tiếc dâng hết tiền của lại có thể dùng điện thoại tải xuống. Trong lúc nhất thời, vẻ mặt ai nấy cũng hoảng hốt, chìm trong đả kích chưa hoàn hồn lại.

Không biết qua bao lâu, có người lên tiếng đầu tiếng, tan nát cõi lòng mà gào lên: “Con lừa già ngu ngốc kia, dám lấy đồ trên mạng lừa chúng tôi!”

Tiếng gào này như chấn tỉnh những người khác, mọi người lúc này mới phản ứng được đầu tiên phải tìm Giác Âm tính sổ mới đúng.

Người lớn tuổi dễ dàng bị lừa nhưng tương tự khi họ phát hiện chân tướng cũng là nhóm người khiến người khác khó chống đỡ được.

Giác Âm mắt nhìn thấy mình sắp bị những người từng là tín đồ của mình treo lên đánh thì chỉ vào bọn Dụ Tranh Độ hô to: “Bọn họ mới là lừa người. Tiếng nhạc kia căn bản không phải phát ra từ trong di động mà là có thần Khẩn Na La ở bên cạnh tấu nhạc.”

“Có đúng không?” Dụ Tranh Độ mặt không thay đổi nhìn gã, yên lặng mà ấn xuống điện thoại, Khẩn Na La bên cạnh vội vàng phối hợp dừng lại động tác.

Tiếng nhạc Phạn âm im bặt đi.

Giác Âm: “…”

Trước mắt như tối sầm đi.

Lần này ai cũng tin tưởng Dụ Tranh Độ, từng người nghiến răng nghiến lợi muốn cùng tiến lên đập Giác Âm.

Dụ Tranh Độ thấy thế vội vã hô: “Mọi người đừng động thủ, đây là phạm pháp!”

Mấy cụ già làm sao nuốt được cơn giận này, ai nấy đều nói: “Không được, không thể bỏ qua cho tên lừa đảo được!”

“Đúng là không thể bỏ qua nhưng phải tuân thủ pháp luật.” Dụ Tranh Độ nói, “Cháu đã báo cảnh sát rồi.”

Giác Âm vừa nghe thấy lời này thì kinh hãi, liều mạng muốn chen ra khỏi đám đông mà đào tẩu nhưng đã quá muộn, bên ngoài đã vang lên tiếng coi của cảnh sát.

Đã có một số người thân trong nhà tín đồ của Giác Âm báo án nhưng Giác Âm rất giảo hoạt, đã sớm huấn luyện những tín đồ giúp gã canh chừng, vừa có gió thổi cỏ lay đã tản ra ngay lập tức. Hơn nữa những người này hoàn toàn tin tưởng gã, dù có bị túm lại hỏi thì lực lượng cảnh sát cũng không có chứng cứ để bắt giữ gã. Mà mỗi lần Giác Âm lừa xong sẽ nhanh chóng bỏ đi, không ở lại lâu bất kỳ chỗ nào nên tới giờ không có lưu lại cho mình nhược điểm quá lớn.

Nhưng lần này xem như gã đã ngã xuống triệt để, các tín đồ của gã nay không còn bảo vệ gã nữa, ai cũng đòi đứng ra làm chứng, cung cấp rất nhiều ghi chép chuyển khoản. Có nhân chứng và vật chứng, thầy trò Giác Âm cùng nhau sóng vai vào trại giam, sau khi bị định tội lừa tài sản thì phải trả lại số tài sản đã lừa cho người khác, các cứ điểm tín đồ liên hệ với gã cũng bị cưỡng ép giải tán, cái gọi là giáo phái Khẩn Na La cứ vậy mà sụp đổ.

Hiện tại, lực lượng cảnh sát đem thầy trò Giác Âm đi và mời theo các bác lớn tuổi bị lừa nhiều nhất và người thân tới cục làm chứng.

Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết không phải người trong cuộc, chỉ cần lấy lại khai tại hiện trường là được, không cần đi theo cảnh sát.

Lực lượng cảnh sát vừa đi, mấy bác còn lại lập tức bao quanh bọn Dụ Tranh Độ, tranh nhau đưa điện thoại cho cậu, nói: “Cậu nhóc à, xin hỏi làm sao để tải Phạn âm cực lạc xuống? Chúng tôi cũng muốn có.”

“Tuy con lừa già kia đúng là đáng trách nhưng âm nhạc lại là đồ tốt, mong cháu dạy chúng tôi đi.”

Dụ Tranh Độ bình tĩnh mượn cớ: “Âm nhạc trên mạng có bản quyền, không thể tùy tiện tải xuống.”

Các bác lớn tuổi không hiểu mấy thứ như bản quyền lắm nhưng vẫn hiểu đại khái được ý của Dụ Tranh Độ, từng người lộ vẻ mặt thất vọng cùng tiếc nuối: “Không thể tải xuống sao?”

“Bác hiểu bản quyền, có phải là bỏ tiền mua không? Bác có thể dùng tiền!”

“Nếu như có thể tải Phạn âm thì bác cũng nguyện ý trả tiền!”

Dụ Tranh Độ thấy họ mong đợi như thế, trong lòng cũng không đành lòng, lại nghĩ âm nhạc cực lạc kia quả thực khiến người xúc động, cả cậu cũng không nhịn được mà muốn nghe lại, trong lòng hơi động rồi nói: “Như vầy đi, cháu trở về tìm bên giữ bản quyền hỏi có thể mua lại không rồi cháu sẽ nói lại cho mấy bác.”

“Quá tốt rồi, vậy thì tốt quá!” Tình thế xoay chuyển, họ vui mừng khôn xiết, nào dám có ý kiến gì thêm, ai cũng tranh add Wechat của cậu, “Vậy cháu nói chuyện bản quyền xong nhất định phải báo cho mấy bác đấy.”

Dụ Tranh Độ tất nhiên không thể thêm hết toàn bộ Wechat nên cuối cùng nhờ quản lý giúp cậu tạo nhóm, đồng ý với họ khi nào xong việc bản quyền sẽ báo mọi người tải xuống.

Trước khi đi, Dụ Tranh Độ không quên nhắc nhở mọi người: “Hiện giờ thủ đoạn lừa đảo càng ngày càng tinh vi, mọi người gặp phải chuyện gì đều nên thương lượng với người nhà, không nên tin tưởng người lạ.”

Trải qua chuyện này, những người này vẫn còn sợ hãi, ai cũng gật đầu: “Sau này sẽ không thế nữa.”

Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết rời khỏi công viên, hai Khẩn Na La sợ nơm nớp đi theo sau lưng, đợi đến chỗ không người mới biến thành khôi phục thành bộ dạng to nhỏ, cúi người vái Thương Khuyết nói: “Tiểu thần kính chào Quỷ vương đại nhân.”

Dụ Tranh Độ không hiểu hỏi: “Nếu các người là thần tại sao còn muốn cùng hòa thượng kia lừa người?”

Hai Khẩn Na La lén nhìn nhau, trên mặt hiện vẻ lúng túng, lúc sau mới mở miệng: “…Giác Âm nói làm vậy mới có thể giúp chúng tôi thu được tín ngưỡng.”

Lúc bọn họ trốn tới hạ giới, thiên địa vẫn còn tồn tại, vì tránh né thiên binh nên không thể không dựa vào sư phụ của Giác Âm. Mãi cho tới khi được truyền cho Giác Âm, thiên địa đổ nát, bọn họ không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa, mà lúc này Giác Âm lại dùng tín ngưỡng dân gian dụ dỗ bọn họ.

Khẩn Na La cùng lắm chỉ là tiểu thần thiên đình, địa vị thấp, lúc trước chỉ có thể lấy chút nhang khói từ Đại Khẩn Na La vương. Sau khi đào tẩu thì càng không còn chút gì, thế nhưng sau Giác Âm tuyên truyền thì có thể lập tức cho bọn họ lượng lớn tín ngưỡng giống như khi họ là tiểu thần vậy, dưới sự cám dỗ đó khiến họ rất khó chống cự được.

“Chúng tôi thật sự biết sai rồi, mong Quỷ vương thứ tội.” Hai Khẩn Na La run rẩy, giọng nghèn nghẹn khẩn cầu.

“Sếp, nên xử thế nào đây?” Dụ Tranh Độ hỏi Thương Khuyết.

Tội của hai Khẩn Na La này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, sau khi thiên địa sụp đổ không còn sót lại nhiều thần linh, tuy thấp kém nhưng thật sự không thể nào tốt hơn nữa.

Thương Khuyết hừ lạnh: “Phạt dọn vệ sinh cho công ty.”

Khẩn Na La: “…”

Dụ Tranh Độ: “…”

Thương Khuyết thấy Dụ Tranh Độ không nói, suy nghĩ một chút rồi sửa lại lời: “Cậu quyết định đi.”

“Được.” Dụ Tranh Độ liếc mắt nhìn hai Khẩn Na La, cười cười, nói rằng, “Tôi muốn nhờ hai người ghi lại âm nhạc của mình rồi phát cho những cụ già kia.”

Khẩn Na La chỉ sợ thật sự bị gọi đi dọn vệ sinh nên vội vàng gật đầu: “Được được, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành.”

Thương Khuyết liếc nhìn bọn họ, từ tốn nói: “Mà bản quyền là của chúng tôi.”

Khẩn Na La: “…Vâng.”