Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 61: Hẹn hò




Editor: Lông

Tuy Dương Tín không hiểu tại sao Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết lại có dáng vẻ như họ phải nhượng bộ dữ lắm nhưng ông thật sự rất muốn có IP du hội lễ quỷ nên cuối cùng vẫn đáp ứng trở về sẽ bàn bạc với bên giám đốc.

Dụ Tranh Độ không phải nhất thời nóng lòng, hạng mục lớn như khu vui chơi Phi Vũ nếu thật sự muốn hợp tác với hình thức chia cổ phần thì có rất nhiều chi tiết nhỏ cần phải đề cập tới nữa. Mà phương diện đó cậu thật sự chẳng biết chút gì cả, lúc đó còn phải cần đoàn đội chuyên nghiệp của công ty tới nói chuyện.

Cho nên khi họ và Dương Tín đã đạt thành bước đầu tiên trong nhận thức chung thì cùng ăn ý ngừng câu chuyện lại, không xoắn xuýt nhiều hơn nữa.

Hạng mục khu vui chơi bỗng chốc được giải quyết khiến tâm tình Dương Tín trở nên tốt hơn nhiều. Tất cả cùng ăn xong bữa trưa rồi ông vội vàng tạm biệt trở về xử lý công chuyện khu vui chơi.

Sau khi nghỉ trưa, đạo trưởng Mục tự mình dẫn Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết tham quan chùa Thanh Liên.

Chùa Thanh Liên có lịch sử lâu đời và có thể truy nguyên từ ngàn năm trước. Thời kỳ cường thịnh, diện tích đạo quan còn lớn gấp 4 lần hiện tại. Nó từng là trung tâm văn hóa thành phố Đế Dương nhưng trải qua nhiều triều đại khác nhau, thời thế đổi thay, kiến trúc đầu tiên đã sớm bị phá hoại, tàng thư điển tịch cũng bị mất đi rất nhiều. Chùa Thanh Liên hiện giờ được trùng kiến lại từ cuối nhà Thanh, qua nhiều sóng gió vẫn không ngã, cũng coi như là một trong những địa danh nổi tiếng của Đế Dương.

Trước đây Dụ Tranh Độ chỉ biết chùa Thanh Liên là thánh địa đạo giáo trong nước, bản thân đạo quan cũng là danh lam thắng cảnh nổi tiếng. Đến hôm nay được đạo trưởng Mục giới thiệu mới biết chùa Thanh Liên có rất nhiều lịch sử mà người ngoài không biết, ví dụ như các câu chuyện hàng yêu phục ma của nhiều đời đạo sĩ chùa Thanh Liên, trong đó có truyền kỳ mời thần linh cùng nhau chống lại yêu ma quỷ quái.

Nói thật, nếu là trước đây thì Dụ Tranh Độ chỉ coi giống như mấy câu chuyện tiểu thuyết nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy thán phục không thôi.

Chùa Thanh Liên có thể trải qua sóng gió ngàn năm nhưng không ngã tất nhiên là có bản lĩnh và thực lực mà người ngoài không thể lay động.

So với sự nhiệt tình của Dụ Tranh Độ thì phản ứng của Thương Khuyết lạnh nhạt hơn nhiều, nhiều lúc còn biểu hiện ra sự thất thần, hiển nhiên là không hứng thú với mấy câu chuyện này lắm.

Đạo trưởng Mục thấy thế cũng không giận, phản ứng của Thương Khuyết rất bình thường khi ở thời đại này nên chỉ cười nói: “Thương cư sĩ nghe mấy câu chuyện cũ này có phải là cảm thấy giống như nằm mơ giữa ban ngày, cổ nhân bịa ra phải không?”

“Hả?” Thương Khuyết đột nhiên bị hỏi, mờ mịt nhìn lại, nói, “Không phải, là thật nhưng khá bình thường thôi.”

Đạo trưởng Mục: “…Bình, bình thường?”

Đạo trưởng Mục khó có thể tin, nếu nói không tin thì còn nghe được chứ nói tin mà còn ngại nó bình thường quá là thế nào? Cao nhân đắc đạo thi pháp mời thần linh trên cao cùng kề vai chiến đấu thì có chỗ nào mà bình thường hả?

Thương Khuyết thuận miệng nói, “Mời thần mời quỷ không phải việc khó. Sau khi tu vi đạt tới cảnh giới nhất định, chỉ cần cung phụng thần linh giữ gìn quan hệ thật tốt là được…”

Râu mép đạo trưởng Mục khẽ run: “…Giữ gìn quan hệ?”

Nguyên Thanh phản ứng kịp thời: “À đúng rồi, công ty La Phong không phải nghiên cứu ra kỹ thuật truyền tin vượt giới cùng cõi âm sao. Vậy sẽ dễ dàng để tạo dựng các mối quan hệ hơn nhiều.”

Đạo trưởng Mục dừng một chút rồi ủ rũ: “Đúng là vậy.”

Dụ Tranh Độ biết ý anh sếp không phải như thế, thấy đạo trưởng Mục vốn đang tự hào vì lịch sử của chùa Thanh Liên lại bị đả kích nên vội vàng an ủi: “Cũng không hoàn toàn là vậy, muốn mời thần nào có dễ như thế, đâu phải cứ có quan hệ tốt là được.”

Thương Khuyết gật đầu: “Ừ, còn phải xem tâm tình đối phương lúc đó thế nào nữa.”

Dụ Tranh Độ: “…” Hôm nay lại là một ngày sự ăn ý với anh sếp bị vỡ vụn.

Thương Khuyết đột nhiên lại mở miệng: “Nhưng tôi đã từng gặp một đạo sĩ không hề bình thường.”

Đạo trưởng Mục đang ủ rũ nên không chú ý tới từ ‘từng gặp’, chỉ lộ ra thần sắc tò mò: “Ồ, là đạo sĩ không bình thường như thế nào?”

Ánh mắt Thương Khuyết trầm xuống như đang nhớ lại đoạn ký ức cũ, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Dùng sức một người độ hàng ngàn oan hồn, công đức đầy trời, bước lên thành thần.”

Thương Khuyết chỉ nói vài câu nhưng đạo trưởng Mục và Nguyên Thanh là người trong đạo môn nên lập tức hiểu được điểm khiến người kinh ngạc nhất, trầm mặc một lúc lâu rồi cúi đầu, thán phục nói: “Quả thật không bình thường.”

Đạo trưởng Mục lại hỏi: “Xin hỏi đó là vị đạo trưởng nào? Kỳ tích như vậy nhưng bần đạo chưa từng nghe nói qua.”

Nguyên Thanh cũng nói: “Cao nhân như thế lẽ ra nên ghi vào sử sách bản giáo, liệt vào truyền kỳ.”

Thương Khuyết nghiêm túc suy nghĩ: “Hình như tên là… Trương Phương?”

Đạo trưởng Mục: “…”

Nguyên Thanh: “…”

Khóe miệng đạo trưởng Mục giật giật: “Sư tổ Trương Phương… là một vị tục gia đệ tử của núi Long Hổ.”

Nguyên Thanh cũng giật giật: “…Tôi nghe đạo hữu núi Long Hổ nói qua quả thật sư tổ Trương Phương có cơ hội phi thăng, sau đó xuống núi du lịch rồi không biết xảy ra chuyện gì mà không biết tung tích nữa.”

Thương Khuyết mở tay ra: “Là phi thăng đó.”

Đạo trưởng Mục cúi đầu: “Thỉnh Thương cư sĩ đừng lấy tiền bối để đùa giỡn.”

Mặc dù chuyện cũ của Thương Khuyết khiến hai vị đạo trưởng cạn lời nhưng đạo trưởng Mục không thể nói thẳng ra được, chỉ có thể làm như chưa từng có gì xảy ra, tiếp tục dẫn họ đi tham quan, cưỡng ép đè xuống một đoạn quá khứ đáng quên.

Dụ Tranh Độ cảm thấy hơi buồn cười, cậu có thể nhìn ra lần này Thương Khuyết thật sự không phải cố ý, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi. Cậu cố ý bước về sau hai bước, tới bên cạnh Thương Khuyết, cố ý chế nhạo nói: “Sếp biết thật nhiều nhân vật lợi hại nha.”

Ánh mắt Thương Khuyết nghiêng nghiêng nhìn cậu: “Bình thường, cũng không tính là lợi hại lắm.”

Dụ Tranh Độ vỗ vỗ vai hắn: “…Sếp à, trong mắt người phàm như chúng tôi đã là lợi hại rồi.”



Vừa đi vừa nói, chờ đi xong hết chùa Thanh Liên cũng đã sẩm tối, đạo trưởng Mục hỏi: “Không biết hai vị cư sĩ còn chuyện gì nữa không? Nếu như định qua đêm ở Đế Dương thì không ngại ở trong chùa luôn?”

Thương Khuyết nhìn Dụ Tranh Độ: “Không còn chuyện gì khác, tối nay chúng ta về?”

Dụ Tranh Độ dừng một chút rồi đề nghị: “Hiếm khi được tới Đế Dương, không bằng ở lại thêm một ngày tham quan thắng cảnh ở đây?”

Nguyên Thanh tiếp lời: “Địa điểm nổi tiếng nhất ở Đế Dương chính là chùa chúng tôi, hai người mới đi dạo xong đó.”

Dụ Tranh Độ: “…”

Cũng may cậu đã có chuẩn bị trước nên nói: “Không phải trên mạng nói có một vòng quay chọc trời sao?”

“Thì ra cậu thích kiểu đó à.” Nguyên Thanh bất ngờ nhưng vẫn nhiệt tình giới thiệu, “Vòng quay mới mở từ năm ngoái nhưng hoạt động khá bình thường, nghe nói chỉ có cặp đôi mới đi chơi…”

“Vậy à…” Nói tới chuyện này thì Dụ Tranh Độ không tiện tự ý quyết định, hỏi Thương Khuyết, “Sếp à, anh có muốn đi không?”

Sắc mặt Thương Khuyết có chút không tự nhiên: “Nếu cậu muốn đi như vậy thì đi thôi.”

Nói thật cũng không phải là rất muốn đi, nhưng mà…

Dụ Tranh Độ gật đầu: “Vậy cùng đi.”

Thương Khuyết làm bộ không có gì mà gật gật đầu: “Được.”



Buổi tối, Dụ Tranh Độ tìm đạo trưởng Mục, nói: “Đạo trưởng Mục, tôi có vài vấn đề muốn thỉnh giáo.”

Ban ngày có Thương Khuyết ở đó nên cậu không tiện mở miệng, lúc này mới tìm cớ ở lại một đêm, một mình tìm đạo trưởng Mục.

Đạo trưởng Mục: “Chuyện gì?”

Dụ Tranh Độ do dự một chút, hỏi: “Xin hỏi chùa Thanh Liên có ghi chép nào liên quan tới núi La Phong không?”

Trong khoảng thời gian này, cậu đã lục tung trên mạng tìm thông tin về núi La Phong, còn tìm rất nhiều thư tịch để xem nhưng phần lớn đều là do hậu nhân biên soạn, tư liệu chân chính không có nhiều, càng không có liên quan tới Quỷ vương La Phong Sơn. Nếu không phải vì Kim Hạc Quan đã từng nhắc tới thân phận cùng ấn Quỷ vương thì Dụ Tranh Độ thực sự sẽ nghi ngờ thân phận này có phải là do Thương Khuyết bịa ra không.

Cho tới hôm nay nghe thấy lịch sử lâu đời của chùa Thanh Liên, Dụ Tranh Độ mới động tâm nghĩ có thể chùa Thanh Liên sẽ có.

Đạo trưởng Mục nói: “Có nhưng mà rất ít.”

Rời khỏi nơi ở của đạo trưởng Mục, Dụ Tranh Độ vừa đi vừa sắp xếp lại thông tin mới nghe được từ đạo trưởng Mục, chậm rãi đi về phòng của mình. Đến cửa thấy Thương Khuyết dựa vào cửa, cúi đầu xem điện thoại, thấy cậu trở về thì đứng thẳng người lại, hỏi: “Cậu đi đâu? Sao lâu vậy mới về?”

Dụ Tranh Độ né tránh câu hỏi của hắn, hỏi ngược lại: “Có chuyện gì sao?”

“Không phải ngày mai muốn đi chơi sao?” Thương Khuyết nói, “Không phải chúng ta nên bàn dự định trước?”

Dụ Tranh Độ không nghĩ tới hắn sẽ nghiêm túc như vậy, theo bản năng nói: “Không cần lắm đâu. Chẳng phải chỉ là đi vòng quay sao?”

“Cậu tưởng chỉ đi mỗi vòng quay à?” Giọng điệu Thương Khuyết không được tự nhiên lắm, “Tôi xem bên cạnh còn có công viên, đi xong vòng quay chúng ta có thể đi công viên.”

Đây là lộ trình ma quỷ gì vậy…

Dụ Tranh Độ còn muốn kiến nghị thêm múa quảng trường nữa nhưng du lịch không phải là mục đích chính của cậu nên cậu chỉ nghĩ một lát rồi đồng ý: “Được.”



Ngày hôm sau, Thương Khuyết với tinh thần sáng láng đi tìm Dụ Tranh Độ.

Dụ Tranh Độ với đôi mắt gấu trúc đi ra, tối hôm qua cậu bị thông tin về núi La Phong quẫy nhiễu cả tối, trời gần sáng mới ngủ được. Hiện giờ đôi mắt giống hệt như mắt cá chết, không có tí ánh sáng nào.

Cậu định nói với Thương Khuyết không đi nữa để ở trong phòng ngủ tiếp, kết quả lời nói còn chưa ra khỏi miệng thì nghe thấy Thương Khuyết vui vẻ nói rằng: “Tôi đã đặt vé trên mạng rồi, còn hẹn trước một phòng ăn ở công viên bên cạnh, lúc tới không cần xếp hàng nữa.”

Nếu giờ mà nói không chắc chắn sẽ biến thành gà.

Dụ Tranh Độ: “…Anh chờ tôi thay quần áo.”



Vòng quay ở bên cạnh công viên trung tâm Đế Dương, Dụ Tranh Độ tới đó vừa nhìn đã hiểu tại sao vòng quay này không hoạt động tốt lắm. Vị trí thật sự rất ba trấm, bên cạnh là khu thành phố cổ, không có phương tiện giải trí nào khác nhưng ngược lại dòng người ở công viên trung tâm lại rất đông. Nhưng thường lui tới chỉ toàn bác gái, ngoại trừ mấy cặp đôi trẻ thì thật sự không còn ai đặc biệt tới chơi.

Thương Khuyết đổi vé, trong lúc chờ lượt tiếp theo hỏi Dụ Tranh Độ: “Cậu rất thích chơi cái này sao?”

“Bình thường thôi.” Dụ Tranh Độ ăn ngay nói thật, “Dù sao nếu không có dịp quan trọng thì sẽ không tới đây chơi.”

Tay nắm lấy vé của Thương Khuyết đột nhiên nắm chặt lại, ‘ồ’ một tiếng: “Vậy à.”

Đúng lúc vòng quay ngừng lại, nhân viên giục họ: “Đến lượt các bạn rồi, nhanh lên nào.”

Vòng quay chậm rãi khởi động, càng lên cao càng thấy rõ quang cảnh Đế Dương vào mắt. Thương Khuyết lại không có tâm tình nào thưởng thức phong cảnh bên ngoài, lén lút nghiêng đầu nhìn Dụ Tranh Độ thì thấy Dụ Tranh Độ cũng đang nhìn hắn, tựa hồ còn hơi thất thần.

Thương Khuyết:!!!

Thương Khuyết giả vờ trấn định giống như không có gì xảy ra, khô khan nói: “Cảnh sắc thật đẹp.”

“Ừm.” Dụ Tranh Độ bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, liếc nhìn bên ngoài rồi nói không đầu không đuổi, “Anh sống lâu như vậy chắc đã thấy qua rất nhiều phong cảnh nhỉ?”

Thương Khuyết ngạc nhiên, không biết tại sao cậu lại hỏi cái này nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ, nhàn nhạt đáp: “Cũng không có nhiều.”

Một vòng rất ngắn, lúc đi xuống thấy thời gian vẫn còn sớm. Dụ Tranh Độ theo sự sắp xếp của Thương Khuyết, đi dạo ở công viên trung tâm bên cạnh.

Hôm nay là ngày làm việc nên trong công viên hoàn toàn là thế giới của các bác gái. Dụ Tranh Độ không yên lòng đi tới, Thương Khuyết nhìn bộ dạng mất tập trung của cậu thì do dự một lúc, nhịn không nổi nữa mới mở miệng: “Cậu có gì muốn nói thì cứ nói thẳng đi.”

Dụ Tranh Độ dừng một chút, hơi lảo đảo rồi nghe Thương Khuyết bổ sung: “Tôi nghe mà.”

Dụ Tranh Độ gãi đầu: “Cũng không có gì, tôi chỉ sợ anh không vui..”

Đôi mắt Thương Khuyết không tự chủ mà mở to: “Tôi sẽ không.”

Dụ Tranh Độ lại không thể hạ quyết tâm, vô ý thức đá hòn đá nhỏ bên chân. Lúc này bên cạnh truyền tới tiếng cãi vã, một bác gái hô lên: “Không cho phép ông đi, ông điên rồi!”

Sau đó là giọng một bác trai: “Bà mới ngốc ấy, thầy pháp Giác Âm đã nói tôi là người hữu duyên. Bà có biết có biết bao nhiêu người cầu cả đời mà không được không!”

Dụ Tranh Độ quay đầu nhìn lại thì thấy một cặp vợ chồng khá lớn tuổi đang to tiếng bên kia. Bác gái cùng bác trai tranh giành một cái bao nhỏ, bác trai phũ phàng đẩy ngã bác gái rồi cầm bao nhỏ bỏ chạy: “Chờ sau này tôi tới thế giới cực lạc rồi bà mới thấy đây là đáng giá.”

Bác gái đặt mông ngồi dưới đất, khóc lóc không ngừng la lên: “Tới thế giới cực lạc cái gì chứ. Ông lấy hết tiền bạc cho người kia, bây giờ chúng ta làm sao mà sống nổi…”

Bác trai lại như không nghe thấy lời bác gái, đã sớm cao chạy xa bay.

Dụ Tranh Độ thấy thế vộ vã chạy tới đỡ bác gái, quan tâm hỏi: “Bác à, bác không sao chứ?”

“Không sống nổi, những ngày tháng sau này làm sao mà sống được đây!” Bác gái run rẩy đứng lên, nhìn bên ngoài cơ thể không có gì đáng lo ngại, còn dùng sức đấm ngực một cái, “Sau này nên làm sao bây giờ…”

Dụ Tranh Độ vốn không muốn hỏi chuyện nhà người khác nhưng nhìn bác gái khóc thành như vậy vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: “Bác gái, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”

Cậu vừa hỏi xong tựa như bật nút khởi động máy hát, bác gái lập tức cầm lấy cánh tay cậu khóc lóc kể lể: “Ông già lúc nãy là ông Lưu, chồng của bác. Ổng bị thầy pháp Giác Âm nào đó tẩy não, nói cái gì mà ổng có duyên với Phật tổ, sau đó có thể đi tới thế giới cực lạc. Hiện giờ ổng phát điên luôn rồi, nhất quyết lấy hết tiền trong nhà đưa cho thầy pháp Giác Âm!”

“A?” Dụ Tranh Độ không ngờ chuyện lại lớn tới mức như vậy, ngẩn người một lúc, không tiện tùy ý đánh giá chỉ nói, “Bác trai thật sự quá xúc động rồi.”

“Chưa đâu, không phải mỗi ổng đâu.” Bác Lưu căm hận nghiến răng, “Người tin thầy pháp Giác âm rất nhiều, bác với mấy người hàng xóm cũng vì chuyện này mà không sống yên ổn đây.”

Dụ Tranh Độ giật mình: “Lợi hại như vậy?”

“Cháu từ nơi khác tới phải không? Ngay cả thầy pháp Giác Âm cũng không biết?” Bác Lưu hỏi.

Dụ Tranh Độ gật đầu: “Dạ đúng.”

“Vậy thì khó trách.” Bác Lưu vừa mắng vừa nói, “Thầy pháp Giác Âm gần đây mới tới Đế Dương truyền giáo, ở công viên này dạy phép. Nghe đâu là cao tăng Khẩn Na La giáo gì đó rồi thu được rất nhiều tín đồ. Hàng xóm của bác vốn là tín đồ của chùa Thanh Liên giờ không đi chùa Thanh Liên nữa, ngày nào cũng đi nghe thầy pháp Giác Âm giảng kinh, còn nói cái gì mà nếu như có thể được thầy pháp Giác gia trì, chết rồi có thể đi tới thế giới cực lại, hiện giờ người nào cũng điên rồi, lấy hết tiền cho gã…”

Dụ Tranh Độ nghe mà khóe miệng khẽ giật: “Sao nghe giống như tà giáo vậy?”

“Còn không phải là tà giáo à!” Bác Lưu cắn răng nói.

“Khẩn La Na?” Thương Khuyết tựa hồ phát hiện ra điểm kỳ lạ, khẽ cau mày, “Đó chẳng phải là tiểu thần âm nhạc sao? Còn có cả giáo phái?”

Tiểu thần âm nhạc…

Dụ Tranh Độ không hiểu rõ thần phật giáo lắm nhưng cậu vẫn chấn động vì lời nói của Thương Khuyết.

Bác Lưu gật đầu: “Đúng đúng đúng, bọn họ tuyên truyền nói là người hữu duyên có thể nghe thấy âm nhạc từ thế giới cực lạc, bác khinh!”

Bác càng nói càng tức, đẩy Dụ Tranh Độ rồi chạy về phía trước: “Không được, bác phải đi cản ổng lại. Nếu không sau này làm sao mà sống được!”

Dụ Tranh Độ hỏi Thương Khuyết: “Chúng ta cũng đi xem?”

Thương Khuyết nhìn chằm chằm cậu, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng giọng điệu có chút lãnh đạm: “Vậy thì đi xem.”

Dụ Tranh Độ hiếm khi cảm nhận được Thương Khuyết đang khó chịu, cậu mơ hồ biết được gì đó nhưng lại không phân biệt được.

Nhưng có một điều cậu vô cùng chắc chắn.

Tốt nhất thầy pháp Giác Âm kia thật sự có thể truyền phát âm nhạc từ thế giới cực lạc.

Nếu không thì Thương Khuyết chắc sẽ trực tiếp tiễn gã tới thế giới cực lạc luôn.