Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 50: Tuệ nhãn (mắt sáng) khoa học




Editor: Lông

Người nổi tiếng trên diễn đàn starflicker thì có rất nhiều nhưng ba ông trùm là được nhiều người chú ý nhất. Chuyện liên quan tới thân phận thực sự của Lan, osone và singer thì có rất nhiều suy đoán, tuy cuối cùng không ai biết được sự thật nhưng có thể chắc chắn với kỹ thuật của họ thì nhất định là dân thuộc hàng top, có người đoán là từ xưởng Vũ Trụ*, nhưng thật sự không mấy người dám nghĩ là Tiêu Sơn Lam.

(*xưởng Vũ Trụ: ý chỉ công ty Tân Tinh hay Song Giác, vì tên của công ty đều liên quan tới ngân hà, ngôi sao ấy.)

Ai cũng không ngờ tới buổi hội nghị thượng đỉnh này lại khiến mọi người cùng biết được danh tính thật sự của ba người này. Chuyện này chắc chắn chính là tin tức nóng hổi nhất, khiến dân kỹ thuật kinh ngạc nhất.

Bên phía truyền thông càng kích động hơn, cho dù người không hiểu gì về kỹ thuật hay là nhân viên công tác đều có thể từ bầu không khí tại hiện trường mà hiểu ra, tất cả ống kính ghim chặt trên người Tiêu Sơn Lam, Triệu Nhược Lạp và Dụ Tranh Độ, có phóng viên còn lấy điện thoại ra bắt đầu viết tin, chỉ lo chậm một giây là sẽ bị người khác cướp đoạt tiên cơ.

Triệu Nhược Lạp nhíu mày, cười nói: “Không nghĩ tới bản thân singer cũng ở đây. Nếu như vậy, tôi nghĩ mọi người cũng không để ý việc tôi mời cậu ấy lên chia sẻ những vấn đề kia chứ?”

Địa vị Triệu Nhược Lạp rất cao, Dụ Tranh Độ lại có thêm vầng sáng của singer nên khi cô nhắc tới đương nhiên sẽ không ai để ý, dưới bầu không khí thế này thì phía chủ sự càng không ngăn cản.

Kỳ thực nếu chỉ có Dụ Tranh Độ bị lộ là singer, tuy mọi người rất ngạc nhiên nhưng sau đó cũng chưa chắc gây ra chấn động gì.

Ở trên diễn đàn, cho dù cái tên singer kia thể hiện kỹ thuật cao tới đâu cũng chỉ là ID, rất nhiều người hâm mộ cậu suy đoán cậu là lãnh đạo cấp cao nào đó nên đương nhiên sẽ kỳ vọng cao hơn, tới khi biết được chân tướng thì không ít người có suy nghĩ đầu tiên là: Thì ra singer chỉ là một tên nhóc vô danh tiểu tốt nào đó thôi.

Thế nhưng sau đó lại có thêm Triệu Nhược Lạp và Tiêu Sơn Lam tự nói ra chân tướng và cùng công khai ủng hộ Dụ Tranh Độ thì đây lại là một chuyện khác.

Nếu như ngay cả hai người họ đều tán thành singer thì chỉ có thể chứng minh anh hùng không hỏi xuất thân, singer thật sự lợi hại.

Vì vậy mọi người từ nghi ngờ Dụ Tranh Độ thành mong đợi ở quan điểm của cậu.

Dụ Tranh Độ không thể chối từ thịnh tình, không thể làm gì khác hơn là lên đài, nhận micro từ MC, cười cười ngại ngùng: “Không ngờ lại có nhiều người còn để ý tới mấy bài post kia. Để tránh mọi người hiểu sai, tôi sẽ đem vấn đề thực tiễn cùng với kết quả thử nghiệm nói đơn giản cho mọi người vậy…”

Tất cả ống kính đều nhằm vào cậu, mọi người cũng tập trung tinh thần.

Dụ Tranh Độ vốn đã có tài và luôn vui vẻ chia sẻ kiến thức của mình cho mọi người cùng thảo luận, đặc biệt là dưới tình huống mấy bài post của cậu đã tạo ảnh hưởng lớn tới nhiều người như thế thì cậu càng hy vọng sau chuyện này sẽ có thể cho mọi người cái nhìn chuẩn xác hơn.

Bởi vậy cậu không hề giấu giếm gì, sau khi ẩn bớt những thông tin cơ mật liên quan tới luân hồi và địa phủ thì giải thích ngắn gọn kết quả và các vấn đề đặt ra.

Từ những gì Dụ Tranh Độ chia sẻ, người nghe dần dần lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Ban đầu khi mọi người xem bài post trên diễn đàn tuy có kinh ngạc với kỹ thuật mạnh mẽ của các đàn anh nhưng ít nhiều vẫn không coi việc đó là chuyện gì to tát lắm, dù gì bản chất vấn đề này chỉ mang tính giả thiết, trong mắt nhiều người những đề mục này căn bản không có tính thực tiễn.

Thế nhưng hiện tại bọn họ lại nghe được kết quả thực tiễn thu được.

Mà đây chưa phải là chuyện khiến mọi người giật mình nhất, chân chính khiến toàn hội trường khiếp sợ chính là quy mô dữ liệu mà Dụ Tranh Độ đề cập vô cùng khổng lồ, điều kiện rất phức tạp. Cho dù là hôm nay khi bàn luận hay nói là ‘căn cứ theo số liệu toàn ngành cho thấy…” thì lượng dữ liệu mà cậu nhắc tới cũng khiến mọi người phải toàn lực lác mắt.

Số liệu khổng lồ như thế e là chỉ có top 2 doanh ghiệp toàn quốc mới có thể đạt đến.

Ngay cả Tiêu Sơn Lam và Triệu Nhược Lạp cũng lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.

Dụ Tranh Độ bắt bí đúng mực, chia sẻ xong mô hình và số liệu thì không nói nữa, tuy hiện trường còn chưa hết thòm thèm nhưng cũng không ai dám ồn ào kêu cậu nói nhiều lên, vấn đề tiết lộ thông tin thế này rất nhạy cảm nên mọi người đều ý thức được lĩnh vực của công ty họ đã không phải là chuyện mà người khác có khả năng hỏi thăm, người ta nguyện ý chia sẻ là tốt lắm rồi.

Rất nhiều người bắt đầu chụm lại ghé tai hỏi nhau về lai lịch của Dụ Tranh Độ và công ty của cậu, mấy người lúc trước khi bắt đầu buổi họp có trao đổi danh thiếp với cậu giờ lấy ra coi kỹ lại lần nữa.

Sau đó mọi người lại rơi vào trầm mặc.

Đây… Thấy thế nào cũng chỉ là một cái công ty nhỏ hư hư thực thực về mảng quản lý sức khỏe thôi mà!

Cũng có số ít biết chuyện Tiêu Sơn Lam từng mời Dụ Tranh Độ tham gia phòng thực nghiệm nhưng bị cậu từ chối, bây giờ có người nhiều chuyện nhắc lại.

“…Khó trách cậu ta lại từ chối lời mời của Landry, nếu như công ty hiện tại của cậu ta quả thật có số liệu như cậu ta trình bày thì hoàn toàn không thua kém gì với phòng thực nghiệm của xưởng Vũ Trụ.”

“Nói thì nói như vậy nhưng cậu coi sản phẩm của công ty bọn họ đi… Quản lý sức khỏe thôi mà có thể có được quy mô thế này?”

“Thế nhưng ban nãy tôi có tra những luận chứng mà cậu ta nhắc tới kia đều là ‘hàng khô’*, hẳn không phải là làm giả đâu.”

(*hàng khô: là thuật ngữ trong ngành thương mại điện tử, ý chỉ các phương pháp thực nghiệm, các bài báo tiếp thị Internet vì những phương pháp này có tính khả thi tương đối mạnh và ít có lỗi sai.)

Hiển nhiên là mọi người đang hoang mang vì nội dung mà Dụ Tranh Độ chia sẻ có tính tương phản rất lớn với sản phẩm của công ty La Phong ở trên mạng.

Mà có một điểm có thể khẳng định chính là không cần biết công ty cậu làm nghiệp vụ gì, trên phương diện kỹ thuật đều đã chiếm được sự tán thành của mọi người.

Trong khi ai ai cũng nhiệt liệt bàn tán thì cũng có người vẫn bình chân như vại, thần thần bí bí tiết lộ một chút thông tin cho mọi người.

Ngụy Tiêu nói bóng gió với người bên cạnh: “Công ty của Tiểu Dụ e là còn thâm sâu hơn những gì mọi người dự đoán nữa…”

Người bên cạnh không ngờ tới Ngụy Tiêu sẽ nói chuyện này, không nhịn được ghé sát lại thấp giọng hỏi: “Là làm gì vậy?”

Vẻ mặt Ngụy Tiêu đầy ẩn ý: “Tôi đoán là có thể liên quan tới cân bằng sinh thái và sự phát triển bền vững của tài nguyên thiên nhiên…”

Người bên cạnh tỉnh ngộ: “Nếu là vậy thì đúng là có khả năng họ có bản mẫu chất lượng như thế.”

Ngụy Tiêu gật gật đầu, trong giọng nói còn mang theo ý tán thưởng: “La Phong là một công ty rất có ý thức trách nhiệm xã hội.”



Bởi vì chuyện ba ông trùm của starflicker lộ ra danh tính thật khiến bầu không khí của buổi hội thảo càng được đẩy lên cao trào, đặc biệt là Dụ Tranh Độ, từ một kẻ vô danh nhờ một lần lên sàn mà thành danh, trở thành người được quan tâm nhiều nhất hôm nay, không chút kém cạnh với Tiêu Sơn Lam hay Triệu Nhược Lạp.

Chờ sau khi buổi nghiên cứu kết thúc thì mọi người được nhân viên dẫn sang hội trường khác để bắt đầu buổi giao lưu.

After party là buổi tiệc buffet để mọi người dễ dàng tự do giao lưu, không khí tương đối thoải mái.

Dụ Tranh Độ cùng Triệu Nhược Lạp, Tiêu Sơn Lam và một số người khác đứng chung một chỗ. Nhóm người này không phải là nơi mà người bình thường có thể xáp xáp lại gần, lúc trước có mấy người từng trao đổi danh thiếp với Dụ Tranh Độ thì còn đỡ, chí ít còn có thể từng được gặp mặt một lần, chờ sau khi buổi hội thảo kết thúc thì có thể danh chính ngôn thuận tìm gặp cậu, những người lúc trước khinh thường cậu giờ hối cũng không kịp nữa.

Lúc Dụ Tranh Độ tiết lộ danh tính của mình đã đoán trước được tình huống này sẽ xảy ra nhưng sự nhiệt tình của mọi người với cậu lại vượt quá sự tưởng tượng của cậu, thật sự là lúc Triệu Nhược Lạp mời cậu lên đài đã ảnh hưởng rất lớn tới cậu.

Cơ mà bình thường gặp quỷ nhiều rồi nên tố chất tâm lý của Dụ Tranh Độ đã kiên cường hơn trước đây nhiều, không có bị áp lực, vẫn dựa theo kế hoạch lúc đầu là dành thời gian giao lưu với Triệu Nhược Lạp và những người khác.

“Không ngờ cậu chính là singer, bởi tôi mới không hiểu tại sao Landry lại cố chấp muốn có cậu tới vậy.” Triệu Nhược Lạp khinh bỉ nhìn Tiêu Sơn Lam, “Anh đã sớm biết mà không chịu tiết lộ với tôi câu nào.”

Tiêu Sơn Lam vô tội: “Cô có hỏi tôi đâu.”

Triệu Nhược Lạp nhìn Dụ Tranh Độ nhưng vẫn cảm thấy kinh ngạc: “Cậu thật sự quá trẻ rồi. Lúc trước tôi còn tưởng singer là một ông chú già đầu hói đấy…”

Không nghĩ tới không chỉ không phải là ông chú già mà tóc còn rất dày nữa.

Dụ Tranh Độ hơi đổ mồ hôi, vung tay: “Tôi cũng tưởng cô là ông chú cao to râu quai nón đây.”

Triệu Nhược Lạp suýt phun: “Sao cậu lại có cái liên tưởng này?”

Dụ Tranh Độ: “Không phải bình thường trên diễn đàn cô hay hút thuốc sao?”

Triệu Nhược Lạp: “…Đó chẳng phải chỉ là cái icon thôi sao?”

Dụ Tranh Độ: “Nhưng cô làm giống như thật ấy!”

Họ giống như bạn bè trên mạng được gặp mặt ngoài đời, đùa giỡn, chế nhạo nhau một lúc rồi mới đem đề tài quay về phương diện kỹ thuật.

Triệu Nhược Lạp tựa hồ có hứng thú với kỹ thuật của La Phong, lôi kéo Dụ Tranh Độ hỏi thăm không ít. Cô chỉ là đam mê với với kỹ thuật, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã phân tích được một số điểm mới, trong lúc dò hỏi đã trao đổi một số quan điểm với Dụ Tranh Độ.

Nhưng cô càng hỏi thì thông tin được tiết lộ lại càng hạn chế, Dụ Tranh Độ ngừng lại, nói: “Đây là cơ mật của công ty chúng tôi, không thể nói.”

Triệu Nhược Lạp còn chưa muốn ngừng, phẫn nộ nói: “Nếu có cơ hội, tôi rất muốn được nhìn thấy toàn bộ dữ liệu nền của các cậu.”

Dụ Tranh Độ nói đùa: “Chuyện đó thì quá dễ rồi. Công ty chúng tôi đang thiếu người, nếu cô tới làm thì sẽ được nhìn thôi.”

Cậu chỉ là thuận miệng nói, với cấp bậc như Triệu Nhược Lạp thì La Phong không nghĩ có thể mời được cô. Không ngờ Triệu Nhược Lạp lại không lập tức từ chối, trái lại hơi suy nghĩ một chút, cười nói: “Vậy phải xem xem các cậu có thứ gì khiến tôi cảm thấy càng hứng thú hơn không.”

Đầu tiêu Dụ Tranh Độ sững sờ rồi nhanh chóng phản ứng lại.

Tiêu Sơn Lam cũng ngạc nhiên, nói: “Không thể nào, cô thật sự cân nhắc à?”

Tiêu Sơn Lam càng hiểu con người Triệu Nhược Lạp hơn Dụ Tranh Độ, biết rằng trên phương diện khoa học một khi cô chưa quyết định rõ ràng thì tuyệt đối không dễ dàng mở miệng.

Tay Triệu Nhược Lạp ra vẻ hút thuốc, cool ngầu nói: “Sao không được?”

Dụ Tranh Độ suy tư: “Đúng, sao không được?”

Rất nhiều người cũng cho rằng với năng lực của Triệu Nhược Lạp thì sau khi về nước cô sẽ hợp tác với doanh nghiệp nổi tiếng hoặc chấp nhận tài trợ từ các nhà đầu tư khác rồi tự mình bắt đầu hạng mục với trình độ cao hơn.

Nhưng thực tế thì dù là trên mạng hay chỉ mới tiếp xúc được trong khoảng thời gian ngắn nhưng Dụ Tranh Độ vẫn hiểu Triệu Nhược Lạp chỉ muốn theo đuổi niềm đam mê khoa học của mình chứ không phải là lợi tức đầu tư.

Đây cũng có thể là lý do cô vẫn chưa công bố ý định của mình, đối với cô mà nói thì tài nguyên mà các nhà đầu tư trong nước có thể cung cấp cho cô còn chưa đủ sức hấp dẫn.

Nghĩ thông suốt điểm này, vẻ mặt Dụ Tranh Độ nghiêm lại, nghiêm túc đưa ra lời mời với cô: “Chi bằng để tôi sắp xếp rồi mời cô đến công ty chúng tôi tham quan tìm hiểu kỹ hơn?”

Triệu Nhược Lạp cười ‘haha’: “Được.”

Tiêu Sơn Lam thấy thế thì buồn bực: “Tranh Độ, chính cậu không đến phòng thực nghiệm của tôi thì thôi, sao còn cướp người với tôi nữa?”

Mới vừa nói xong thì thấy Thang Mẫn do dự cọ lại gần, lên tiếng chào hỏi Tiêu Sơn Lam rồi lúng túng đưa điện thoại của mình tới trước mặt Dụ Tranh Độ, trên màn hình là mã QR hai chiều: “Singer, tôi có thể add Wechat của cậu không?”

Khóe miệng Tiêu Sơn Lam giật giật: “…Có phải cậu muốn đổi nghề không?”

Mái tóc thưa thớt của Thang Mẫn khẽ run run, vẻ mặt mờ mịt: “Lão đại, anh muốn bỏ rơi tôi sao?”

Cậu ta nói xong thì lập tức xoay mặt nhìn Dụ Tranh Độ ‘thắm thiết’: “Singer, nếu như tôi bị phòng thực nghiệm khai trừ thì tôi có thể gia nhập với cậu không?”

Dụ Tranh Độ: “…”

Tiêu Sơn Lam: “…”

Dụ Tranh Độ liếc nhìn tóc của Thang Mẫn, ngượng ngùng từ chối: “Xin lỗi, boss của chúng tôi yêu cầu tương đối cao… Khả năng là cậu không thích hợp.”

Thang Mẫn không phục nói: “Sao tôi có thể không thích hợp chứ? Muốn học lực, tôi có! Muốn kinh nghiệm, cũng có nốt! Nếu là lo lương cao quá thì vì cậu, tôi có thể hạ xuống một chút…”

Tiêu Sơn Lam: “Khụ khụ khụ!” Mấy người tưởng tôi là vô hình à?

Dụ Tranh Độ không thể không tàn nhẫn nói ra chân tướng: “Boss chúng tôi chỉ yêu cầu một thứ… là nhiều tóc.”

Thang Mẫn: “…”

Những người khác: “…”

Thang Mẫn gào ‘oa oa’, mắng: “Boss của cậu thật quá đáng! Dám kỳ thị người hói! Tôi muốn tới Cục Lao động tố cáo anh ta!”

Dụ Tranh Độ: “Đi đi, anh ấy chẳng sợ đâu.”

Triệu Nhược Lạp lộ vẻ mặt hưng phấn: “Công ty các cậu lại có yêu cầu tuyển dụng này? Đây chẳng phải là hoàn cảnh công tác trong mơ của của tôi sao? Tôi cảm thấy cậu sắp chiếm được tôi…”

Cô còn chưa nói xong thì nghe thấy một thanh âm lạnh lùng truyền tới: “Ai muốn chiếm được cô?”

Mấy người khác thuận theo giọng nói nhìn lại rồi mấy con mắt bỗng nhiên rực sáng, ngay cả Dụ Tranh Độ cũng không nhịn được mà hít vào một hơi, chỉ thấy Thương Khuyết mặc bộ com-lê, trên tay cầm ly rượu vang, chậm rãi đi tới.

Dung mạo của Thương Khuyết lúc thường đã rất kinh người, ngày hôm nay còn cố ý mặc bộ suit 3 mảnh* càng tôn lên khí chất tuấn tú như tùng như ngọc, dễ dàng bắt được ánh mắt của mọi người.

Ý tứ trong mắt Triệu Nhược Lạp lập tức thay đổi: “Anh!”

Thương Khuyết: “…”

Dụ Tranh Độ nhịn không được mà nhìn cô: “Nữ sĩ, liêm sỉ đâu.”

Triệu Nhược Lạp ho nhẹ: “Xin lỗi, thất lễ rồi.”

Dụ Tranh Độ giới thiệu hai bên một lần: “Vị này chính là boss của công ty chúng tôi, Thương Khuyết.”

Cổ họng Thang Mẫn nghèn nghẹn, lớn giọng nói: “Tôi có thể trồng tóc!”

Thương Khuyết không hiểu mô tê gì: “…Liên quan gì tới tôi?”

Hai mắt của Triệu Nhược Lạp vốn đang phát sáng lại nhanh chóng mất đi hứng thú: “Thì ra không phải minh tinh à. Hầy, đáng tiếc.”

Dụ Tranh Độ: “…”

Tiêu Sơn Lam biết được tật xấu của Triệu Nhược Lạp, thấp giọng giải thích với cậu: “Cách thư giãn bình thường của cô ấy là theo đuổi ngôi sao, với cô ấy thì những người đồng nghiệp chính là nguyên nhân khiến cô ấy bị căng thẳng.”

Dụ Tranh Độ hiểu ra.

Đúng là ngôi sao rất đẹp, có thể dùng để giảm căng thẳng nhưng dù anh sếp có đẹp tới cỡ nào… thì đó cũng là boss, nhìn thấy cũng khiến người ta không vui nổi.

Triệu Nhược Lạp lắc lắc đầu: “Đột nhiên có chút căng thẳng. Mọi người cứ tiếp tục nói chuyện, tôi đi rửa tay.”

Triệu Nhược Lạp vừa đi, Dụ Tranh Độ mới nhỏ giọng hỏi Thương Khuyết: “Sao tự dưng anh lại đến đây?”

Thương Khuyết bất bình: “Tới xem phòng thực nghiệm đáng thương có khóc chưa.”

Hắn liếc mắt nhìn Tiêu Sơn Lam, kết hợp với thông tin vừa nghe được, trong giọng nói toát ra sự thương cảm đồng bệnh tương liên: “Cũng sắp khóc rồi.”

Dụ Tranh Độ mờ mịt, không hiểu nổi logic của hắn cũng không biết hỏi từ đâu, không thể làm gì khác hơn là chuyển chủ đề: “Anh vào bằng cách nào?” Phải biết là an ninh hôm nay cực kỳ nghiêm ngặt.

Thương Khuyết bình tĩnh nói: “Xuyên tường.”

Dụ Tranh Độ: “…” Suýt chút nữa thì quên anh sếp không phải là người.

Thương Khuyết cau mày hỏi: “Còn cậu làm gì mà khi tôi tới lại nghe thấy hai người đang nói xấu cậu?”

Dụ Tranh Độ suy nghĩ, không cảm thấy chuyện đó có gì kỳ lạ: “Khả năng là khiến một số người không thoải mái.”

“Ồ.” Thương Khuyết cũng không để ý lắm, nói, “Không sao, tôi đã khiến bọn họ càng không thoải mái rồi.”

Thần kinh Dụ Tranh Độ đột nhiên căng thẳng: “Anh đã làm gì bọn họ?”

Mới vừa nói xong thì nghe bên cạnh truyền tới tiếng rít gào của một nữ sĩ lập tức khiến mọi người nhìn sang phát hiện người gây rắc rối chính là hai người bị cậu phản bác lúc nãy.

Thương Khuyết cũng liếc mắt nhìn sang, nói: “Chính là hai người đó vẫn luôn mắng cậu.”

Sau đó bên cạnh có người thấp giọng truyền lời: “Hai người họ không kéo khóa quần, lộ cả quần sịp, ấy ấy… cái kia hơi…”

Dụ Tranh Độ khiếp sợ nhìn về phía Thương Khuyết: “Anh???” Anh sếp lại dùng cách này khiến người ta không thoải mái?!

Thương Khuyết:!!!!!!!!!!!

Thương Khuyết suýt nữa phun ngụm âm khí, vội vã xua tay: “Tôi không có!!! Không phải tôi!!!”

Thế nhưng Dụ Tranh Độ vẫn rất hoài nghi, đối với biểu hiện phủ nhận của Thương Khuyết lại càng nghi ngờ hơn.

Thương Khuyết tức giận nói rằng: “Tôi chỉ là kêu Khuê Long giáo huấn hai người kia một chút, không ngờ tới con quỷ này lại hạ lưu tới vậy! Chẳng trách cả ngày trốn trong nhà vệ sinh.”

Thì ra lúc Thương Khuyết xuyên tường tiến vào đã trùng hợp nghe thấy hai người này ở góc tường nói xấu Dụ Tranh Độ, vì thế hắn đi cùng hai người nào vào phòng rửa tay, chuẩn bị đánh hai tên này một trận, không ngờ tới vào đây lại gặp Khuê Long, vừa thấy Quỷ Vương xuất hiện nó đã lập tức ôm đùi nguyện ý vì Quỷ Vương mà xuất lực.

Khuê Long là quỷ nhà vệ sinh, trong điển tích liên quan tới quỷ này thì có rất nhiều, các thể loại quỷ nhà vệ sinh, lôi đình, băng giá,… Khuê Long là một trong số các loại quỷ thường gặp. Loại quỷ này thường không hại người, chỉ là thanh danh không được tốt, lúc thường thích trốn trong nhà vệ sinh làm mấy chuyện nhây nhây.

Thương Khuyết vội vã tìm Dụ Tranh Độ nên đem nhiệm vụ này giao cho Khuyê Long, để Khuê Long ‘giáo huấn’ hai người này. Theo Thương Khuyết lý giải, giáo huấn = đánh một trận, nhưng giờ xem ra hiển nhiên Khuê Long hiểu theo nghĩa khác.

Dụ Tranh Độ vừa nghe giải thích đã hiểu: “Hạ lưu như vậy chẳng trách thanh danh không được tốt!”

Thương Khuyết cũng rất tức giận, Khuê Long tự mình chơi bẩn không tính, lại còn suýt nữa liên lụy tới hình tượng của hắn.

Dụ Tranh Độ mắng Khuê Long xong rồi lại suy nghĩ rồi cả kinh: “Ấy, chờ chút. Khuê Long trốn ở trong nhà vệ sinh, đây chẳng phải là mỗi ngày đều nhìn lén người khác đi vệ sinh?”

Thương Khuyết: “Ừ, đó là sở thích của nó.”

Dụ Tranh Độ vuốt ống tay áo: “Như vậy sao được? Cuồng nhìn trộm chính là cuồng nhìn trộm, không thể bởi vì nó là quỷ mà để mặc nó tung hoành được.”

Từ xưa tới nay còn có nhiều loại quỷ kỳ quái hơn mà, Thương Khuyết không cảm thấy có gì kỳ cả nhưng Dụ Tranh Độ muốn bắt tên nhìn trộm thì tất nhiên hắn cũng đi cùng.

Hai người vừa tới bên ngoài phòng rửa tay thì thấy Triệu Nhược Lạp đi ra, trên tay cô còn kéo một đứa bé mặc đồ đen, đầu rũ xuống, trên đầu còn đội chiếc mũ kỳ lạ, vừa đi vừa trách mắng: “Nhỏ như vậy đã đi nhìn trộm phụ nữ trong phòng vệ sinh. Đừng cho là chị dung mạo xinh đẹp thì sẽ không đánh trẻ nhỏ…”

Bước chân Thương Khuyết dừng lại, nhìn Dụ Tranh Độ nói: “Đó chính là Khuê Long.”

Khuê Long có hình hài như đứa trẻ, cao một 1m4, đầu đội mũ đại quan đỏ đen, mang thanh kiếm bên hông.

Dụ Tranh Độ chỉ chỉ Khuê Long, ngạc nhiên nhìn Triệu Nhược Lạp: “Erica, cô thấy được thứ này?”

“Là sao?” Triệu Nhược Lạp nghe vậy nhíu mày rồi nhanh chóng phục hồi tinh thần, kéo mũ đứa nhỏ xuống để nó ngẩng đầu lên, lúc này cô mới phát hiện ra tuy đứa trẻ này có vóc dáng nhỏ nhưng khuôn mặt lại có vẻ tang thương.

Triệu Nhược Lạp ghét bỏ buông tay, bình tĩnh nói: “Tôi lại gặp quỷ à?”

Dụ Tranh Độ: “Lại?”

Triệu Nhược Lạp gật đầu, giải thích cho cậu một phen. Thì ra vào một ngày nào đó mấy năm trước cô đột nhiên phát hiện con mắt của mình có vấn đề, thỉnh thoảng sẽ thấy một số thứ kỳ lạ, lúc đầu cô còn tưởng mình thấy ảo giác nhưng đi gặp bác sĩ lại không phát hiện bệnh gì. Sau đó qua một khoảng thời gian khá lâu cô mới ý thức được là chính mình thấy quỷ.

Đây là lần đầu tiên Dụ Tranh Độ nghe tới tình huống này, nghi hoặc hỏi Thương Khuyết: “Đây có phải là người bẩm sinh có con mắt âm dương?”

“Không phải, mắt âm dương là sinh ra đã có thể nhìn thấy âm vật. Cô ấy là sau này mới có.” Thương Khuyết nhìn đôi mắt Triệu Nhược Lạp một lúc rồi nói, “Cô ấy hẳn là mở tuệ nhãn.”

Dụ Tranh Độ không hiểu: “Tuệ nhãn?”

Thương Khuyết gật đầu, tuệ nhãn là một trong ngũ nhãn Phật giáo, gọi là linh nhãn có thể thấy được thực tướng*, những tín đồ Phật giáo đặc biệt thành kính có thể thông qua khổ luyện mà thu được.

(*thực tướng: trong Phật giáo chỉ bản chất và sự thật của một hiện tượng.)

Triệu Nhược Lạp nghe vậy thì càng không hiểu: “Nhưng tôi chưa từng tu Phật mà.”

Vẻ mặt Thương Khuyết rất phức tạp: “Thật ra thì cho dù tu đạo hay tu Phật thì bản chất chỉ là đẩy đi hết tất cả phiền nhiễu ngoại giới, có thể đạt tới cảnh giới thiền định sâu. Tôi đoán chắc là lúc cô đang nghiên cứu, tinh thần tập trung cao độ nên đột phá cảnh giới, đạt được tuệ nhãn.”

Tu hành đề cao linh căn ngộ tính, tâm không tạp niệm, Triệu Nhược Lạp có trí thông minh, tâm trí đủ kiên định, theo một góc độ nào đó đúng là phù hợp những yêu cầu này.

Dụ Tranh Độ kinh ngạc: “Vậy mà cũng có thể nhận được?”

Triệu Nhược Lạp tỉnh ngộ: “Khó trách. Lúc đó trên tay tôi vừa vặn có một hạng mục phải dùng rất nhiều công sức đổ vô. Đoạn thời gian đó trong đầu tôi chỉ có hạng mục không còn gì khác, rồi hình như sau đó tôi bắt đầu gặp quỷ. Nhưng có lúc thấy được có lúc không, tôi còn tưởng là do áp lực quá lớn xuất hiện ảo giác…”

Thương Khuyết: “Loại tuệ nhãn không phải lúc nào cũng mở. Chỉ khi nào đặc biệt tập trung tinh thần mới xuất hiện.”

Triệu Nhược Lạp gật đầu: “Quả thật không sai. Mới nãy chắc là cùng singer thảo luận về kỹ thuật nên mới nhập thần…”

Cô buồn phiền nói: “Thế nhưng tuệ nhãn này ngoại trừ khiến tôi thấy quỷ thì chẳng có chỗ tốt nào cả!”

Thương Khuyết ‘ừ’ một tiếng: “Nếu ở thời đại tu hành thì thấy được thực tướng đúng là đột phá đáng nhắc tới nhưng đối với người bình thường ở hiện đại mà nói… Chỉ có thể coi là một kỹ năng không mấy thực dụng.”

Dụ Tranh Độ: “Đừng nói nữa… Người tu hành mà nghe thấy được chắc tức muốn chết.”

Người tu hành cả đời cũng chưa chắc có thể mở được tuệ nhãn, kết quả đi làm khoa học trái lại trong lúc vô tình đột phá cảnh giới… Lại còn ghét bỏ nó!