Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 125: La Vạn Tượng




Editor: Lông

Cuộc họp thường niên của La Phong vừa náo nhiệt lại vừa thú vị, tới hơn chín giờ đêm mới từ từ tan cuộc, lúc về vẫn còn rất nhiều người lưu luyến.

Bởi vì buổi biểu diễn biến đầu của Khẩn Na La mà cuộc họp thường niên lại lên hotsearch, clip nhảy của một nhà CEO cũng được bàn tán sôi nôi, toàn bộ nội dung của cuộc họp thường niên đều được trở thành đề tài hot dẫn tới vô số ánh mắt ước ao.



Ngày hôm sau là cuối tuần, sau một buổi tối quẩy tưng bừng nhân viên La Phong vừa vặn có thể nghỉ ngơi một ngày, mà Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết lại mang theo Du Tùng Phong Các cùng đi gặp La Vạn Tượng.

Địa điểm hẹn với La Vạn Tượng cách tiểu khu của Thương Khuyết không xa, là một quán cà phê cao cấp.

Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết cùng tới nơi, hai người đẩy cửa kính quán cà phê, Dụ Tranh Độ quét mắt nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào một chiếc ghế dài bên cạnh bức tường thủy tinh.

Đúng lúc người ngồi trên chiếc ghế đó cũng đứng lên, mỉm cười phất tay về phía bọn họ: “Ở đây.”

Đó là một thanh niên cao, hơi gầy, dáng vẻ khoảng chừng hai mươi, da dẻ rất trắng hơi tái, ngũ quan lại rất đoan chính, chỉ là bộ dạng không quá giống ông chủ tập đoàn La thị – La Sâm cho lắm.

Y mặc chiếc áo len mỏng cùng quần dài, tóc được cắt rất ngắn. Nhìn vẻ ngoài không khác gì thanh niên bình thường, nếu như không có người nhắc nhở căn bản sẽ không có người liên tưởng y với đệ tử cửa Phật. Trên cổ tay y mang một chuỗi tràng hạt bồ đề nhưng trong mắt người khác lại không hề có gì khác biệt với trang sức phổ thông.

Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết cùng đi tới, ngồi đối diện với La Vạn Tượng.

Trước mặt La Vạn Tượng để một ly nước lọc, y cười tủm tỉm nhìn Thương Khuyết: “Đã lâu không gặp.”

Thương Khuyết hờ hững nhìn y: “Quả nhiên là ngươi.”

Trong lòng Dụ Tranh Độ cả kinh, liếc nhìn Thương Khuyết nhưng trên mặt Thương Khuyết không có biểu cảm gì, ngay cả đôi mắt vẫn là dáng vẻ sâu không thấy đáy như ngày thường, không nhìn ra được là tâm tình gì.

Mà bốn từ “quả nhiên là ngươi” lại có rất nhiều ý nghĩa.

Vào giờ phút này, người có thể khiến Thương Khuyết nói ra bốn từ đó chỉ có một người.

La Vạn Tượng tựa hồ không hề ngạc nhiên việc Thương Khuyết chỉ dùng một giây đã nhận ra y, vẻ mỉm cười trên mặt không hề thay đổi, nói: “Ta nghe nói tác phẩm Du Tùng Phong Các thật hiện thế đã đoán được là ngươi.”

Thương Khuyết không hề tiếp lời, Dụ Tranh Độ bừng tỉnh: “Cho nên muốn xem Du Tùng Phong Các quả nhiên chỉ là cái cớ.”

“Cũng không hẳn.” La Vạn Tượng nhìn Dụ Tranh Độ cười cười, “Nếu như Thương Khuyết nguyện ý bán tác phẩm của Khúc Lan Chi, ta chắc chắn sẽ thu mua với giá cao nhưng mà…”

Y dời tầm mắt lên người Thương Khuyết, trong giọng nói mang vẻ quen thuộc: “Hắn không bao giờ bán đồ thành tiền.”

Dụ Tranh Độ gật đầu: “Đúng, chỉ có phá gia chi tử mới bán gia sản thành tiền.”

La Vạn Tượng hình như hơi ngạc nhiên người thanh niên lại hiểu cách làm việc của Thương Khuyết, hơi nhíu mày lại: “Ngươi có vẻ biết rất nhiều?”

“Ừ, không ít đâu.” Vẻ mặt Dụ Tranh Độ không hề có vẻ khách sáo, lạnh lùng nói, “Ta còn biết ngươi sai khiến Tưởng làm rất nhiều chuyện xấu, Phong Đô đại đế.”

La Vạn Tượng bị chỉ trích tận mặt nhưng lại không có bộ dạng xấu hổ, thần sắc vẫn tự nhiên khuyên nhủ, “Chuyện này là do bất đắc dĩ thôi, một số giai đoạn đặc biệt chỉ có thể sử dụng một số thủ đoạn đặc biệt.”

Nhưng nhắc tới Tưởng, nụ cười của y hơi nhạt một chút, ánh mắt cũng ảm đạm: “Chỉ là ta không ngờ Tần Quảng Vương lại hiến tế chính mình.”

“Không ngờ tới?” Cơ thể Thương Khuyết hơi dựa về sau, trên mặt cuối cùng cũng xuất hiện biểu cảm, là vẻ mặt khinh bỉ không chút che giấu, “Trước khi thiên địa sụp đổ ngươi đã điều hắn xuống nhân gian chẳng phải là để phòng vạn nhất sao?”

La Vạn Tượng bị Thương Khuyết chọc thủng kế hoạch chẳng hề buồn bực chút nào, chỉ trầm giọng nói: “Thương Khuyết, ta không có lựa chọn khác.”

Thương Khuyết vẫn là bộ dạng nghe tai này lọt tai kia, chẳng biết có nghe thấy lời của y không.

Hắn không tiếp lời khiến bầu không khí lập tức chìm xuống, lộ ra tia ngột ngạt cùng lúng túng.

Bầu không khí trầm mặc không biết giằng co bao lâu, cuối cùng La Vạn Tượng không kiềm chế được lộ ra nụ cười bối rối: “Ngươi biết rồi.”

Thương Khuyết ‘ừ’ một tiếng nhưng không tiếp lời.

Hai người nói tới nói lui, Dụ Tranh Độ không hiểu bọn họ đang nói gì, lại mơ hồ nhận ra điểm không bình thường nhưng cậu biết bây giờ không phải lúc để hỏi nên không mờ miệng, chỉ yên lặng uống cà phê.

Một lúc lâu sau, La Vạn Tượng phát ra một tiếng thở dài: “Là Tần Quảng Vương hiểu lầm.”

“Núi La Phong sụp đổ, ác quỷ bỏ trốn, dịch bệnh Nhân Diện Sang hoành hành,… Hắn nghĩ tất cả những điều này đều bởi vì sự ra đời của ngươi mà xảy ra nên mới hận ngươi, cũng không chấp nhận ngươi.”

Trong lòng Dụ Tranh Độ nhảy lên.

Lúc ở Tư Lĩnh, Thương Khuyết từng nói với cậu ngàn năm trước Quỷ vương La Phong Sơn sở dĩ bị tam giới liên thủ phong ấn tới Hỗn Độn là bởi vì lúc đó núi La Phong xuất hiện lỗ hổng, ác quỷ bỏ trốn xuống nhân gian làm loạn, ai ai cũng đổ hết những thứ này lên đầu Thương Khuyết.

Có người cho rằng bởi vì Thương Khuyết ra đời khiến núi La Phong mất đi sức mạnh dẫn tới núi La Phong có lỗ hổng.

Cũng có người cho rằng là Thương Khuyết ác ý điều động sức mạnh ác quỷ, thả ra ác quỷ mà núi La Phong trấn áp bên dưới.

Mà chuyện tình từ ngàn năm trước đã sớm thành tro từ lâu, Quỷ vương La Phong Sơn cực thịnh một thời bị tam giới xóa bỏ, nhân gian không còn người nào nhớ tới cái tên Quỷ vương.

Hiện giờ thiên địa tiêu vong, đại năng đều chết hết, chân tướng lúc trước rốt cuộc là gì? Dụ Tranh Độ vốn tưởng không còn người có thể đưa ra một đáp án nhưng thì ra Thương Khuyết đã sớm có suy đoán sao?

Thương Khuyết nhìn La Vạn Tượng: “Vì sao La Vạn Tượng lại nghĩ như thế?”

“Khi đó thiên nhân rồi tam giới vì sao đều nghĩ như thế?”

Thanh âm của hắn lạnh lùng nhưng trên mặt vẫn không có bất cứ dao động gì, tựa hồ chỉ là hỏi một vấn đề bình thường nào đó.

“Thương Khuyết, trước khi ngươi ra đời ta đã chưởng quản núi La Phong bốn ngàn năm.” La Vạn Tượng nhìn Thương Khuyết chằm chằm, “Bốn ngàn năm qua, núi La Phong chưa bao giờ xuất hiện sơ hở nghiêm trọng như thế mà ngươi vừa xuất hiện, kết giới La Phong bắt đầu có vết nứt…”

“Ta không thể nào không nghĩ đều tại ngươi.”

“Đó là lời giải thích hợp lý nhất.”

“Phải không?” Thương Khuyết chỉ nhàn nhạt hỏi ngược lại, không tỏ rõ ý kiến.

Dụ Tranh Độ hơi ngạc nhiên liếc nhìn Thương Khuyết.

Thời gian cậu quen biết Thương Khuyết không tính là quá lâu, cho tới nay biểu hiện của Thương Khuyết đều là hiếu thắng với lòng dạ hẹp hòi, hoàn toàn là dáng vẻ Quỷ vương ăn miếng trả miếng.

Cũng bởi vì lý do đó mà biểu hiện hờ hững của Thương Khuyết lúc này khiến Dụ Tranh Độ phải liếc mắt.

La Vạn Tượng cũng khá bất ngờ với thái độ bình tĩnh của Thương Khuyết, sửng sốt một hồi mới cười cười, nói tiếp: “Ta còn tưởng ngươi sẽ phản bác lại chứ?”

“Không cần thiết.” Thương Khuyết nhàn nhạt nói, “Lý do lý trấu cũng tìm đủ hết rồi, nói nhiều hơn nữa chỉ lãng phí thời gian.”

“Một con quỷ giả vờ ngủ lại kêu không tỉnh*, ngươi cứ nói thẳng kết luận đi.”

(*con quỷ giả vờ ngủ lại kêu không tỉnh: câu này có lẽ ý nói Phong Đô biết sự thật nhưng lại cố ý làm như không biết)

La Vạn Tượng:???

Dụ Tranh Độ: “…”

Cậu sai rồi, cậu còn tưởng rằng mình đào ra được một bộ mặt khác của Thương Khuyết nhưng thì ra đây chỉ là trạng thái thăng hoa khi cãi nhau của Thương Khuyết mà thôi.

La Vạn Tượng suýt nữa sặc nước, Thương Khuyết dù không trực tiếp phản bác y nhưng lời nói ra lại càng thêm sắc bén, có thể một kiếm chém đứt cổ khiến y nín một hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra nên tiếp lời như thế nào.

Y cuối cùng thẹn quá hóa giận: “Ta quản lý núi La Phong bốn ngàn năm chưa từng có bất cứ sai lầm nào. Ta chính là người quan tâm Quỷ thành phong Đô hơn bất cứ ai, địa phương ta cai quản không thể xuất hiện sai lầm nghiêm trọng như vậy được.”

Y nhìn Thương Khuyết, trong ánh mắt dẫn theo tia không cam lòng: “Thương Khuyết, nếu như nhất định phải có người gánh vác lỗi lầm của núi La Phong, dù thế nào đều không phải là ta.”

Trong đôi mắt Thương Khuyết rốt cuộc hiện lên chút tâm tình nhưng lại là châm biếm: “Đây chính là lý do mà ngươi đổ hết lỗi lầm lên ta?”

La Vạn Tượng lại bị hỏi tới nín họng.

Dụ Tranh Độ cuối cùng cũng nghe hiểu cuộc trò chuyện của hai người, khó tin nổi nhìn La Vạn Tượng: “Năm đó tam giới cho rằng Thương Khuyết là nguyên nhân dẫn tới núi La Phong xuất hiện lỗ hổng lẽ nào là do ngươi?”

“Cho dù không phải là ta thì sớm muộn gì cũng có người nghĩ như thế.” La Vạn Tượng đột nhiên bật cười, “Quỷ vương La Phong Sơn thanh thế ngập trời, đã sớm khiến tam giới kiêng kỵ, trừ hắn ra thì ai có năng lực thả ra ác quỷ núi La Phong chứ?”

Dụ Tranh Độ liếc nhìn Thương Khuyết: “Anh nói đúng, chỉ là một con quỷ giả vờ ngủ lại kêu không tỉnh.”

Thương Khuyết gật đầu, dáng vẻ đã có kinh nghiệm: “Bắn ngược trở lại là được.”

La Vạn Tượng: “…”

Ngay khi Dụ Tranh Độ cho rằng La Vạn Tượng sẽ mạnh mẽ chống đỡ đến cuối cùng thì y đột nhiên than một tiếng: “Là ta sai rồi.”

Thương Khuyết lạnh lùng nhìn y.

“Lúc đó tam giới muốn tra rõ việc ác quỷ núi La Phong bỏ trốn gây hỗn loạn, ai cũng muốn ta đưa ra lời giải thích nhưng ta có thể giải thích thế nào đây?” La Vạn Tượng nhìn Thương Khuyết, “Ta quản lý núi La Phong bốn ngàn năm chưa bao giờ mắc sai lầm, ngươi chính là biến số duy nhất.”

“Mà cuối cùng ta lại sai rồi, ta không ngờ núi La Phong vì bảo vệ ngươi mà toàn bộ chìm xuống, Quỷ thành Phong Đô cũng vì thế mà sụp.”

“Sau khi phong ấn ngươi vào Hỗn Độn, tam giới mới hiểu được chân tướng câu chuyện.”

Cho đến lúc này, Thương Khuyết mới mở miệng: “Trước đó, linh khí thiên địa đã sớm biến mất…”

La Vạn Tượng kinh ngạc: “Ngươi biết rồi?”

“Không thì sao, chẳng lẽ bị phong ấn một ngàn năm vô ích?” Dáng vẻ của Thương Khuyết vẫn bình tĩnh.

La Vạn Tượng lộ ra nụ cười tự giễu: “Thật sự là châm chọc.”

Y nhìn đường phố bên ngoài cửa kính, ánh mắt không có tiêu cự tựa hồ đang nhìn về thời xa xưa trước kia.

Một ngàn năm trước, núi La Phong trấn áp mười vạn ác quỷ xuất hiện lỗ hổng, ác quỷ bên dưới ngọn núi chạy trốn đến nhân gian dẫn tới khủng hoảng Nhân Diện Sang phát tác trên diện rộng.

Tam giới chất vấn Phong Đô đại đế quản lý núi La Phong, cuối cùng tất cả mũi dao đều chỉ về Quỷ vương La Phong Sơn.

Cuối cùng đại năng tam giới hợp lực cố gắng tiêu diệt Quỷ vương. Tại thời khắc cuối cùng núi La Phong đột nhiên chấn động, thánh địa sinh ra Quỷ vương Minh giới chìm xuống, tiêu hao sức mạnh cuối cùng cứu Quỷ vương.

Thương Khuyết bị phong ấn tiến vào Hỗn Độn, núi La Phong cũng theo đó mà chìm xuống.

Núi La Phong sụp xuống chấn động toàn bộ đại địa Thần Châu, tam giới mới bừng tỉnh phát hiện căn cơ địa giới bị buông lỏng, ngay sau đó thiên giới cũng xuất hiện dấu hiệu sắp đổ nát.

Núi La Phong chỉ là vì trấn áp quá nhiều ác quỷ, sát khi quá nặng nên bị hỏng sớm hơn thôi.

Sau lần đó tam giới bận rộn tu bổ căn cơ thiên địa nhưng linh khí không ngừng biến mất khiến tất cả những công sức đó đổ sông đổ biển.

“Nếu như lúc trước ngươi không bị phong ấn, với tín ngưỡng của ngươi ở nhân gian có thể cho phép thiên địa chống đỡ thêm một thời gian.” La Vạn Tượng nói.

Thương Khuyết không hề bị lay động: “Chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.”

La Vạn Tượng nhìn hắn, đột nhiên nói: “Thương Khuyết, ngươi muốn cứu mười vạn thần dân Quỷ thành Phong Đô sao?”

Đôi mắt Thương Khuyết lóe lên.

“Núi La Phong đáng lẽ không nên chìm xuống, một ngàn năm qua không giây phút nào mà ta không nghĩ tới việc cứu Quỷ thành Phong Đô.”

“Bây giờ ta biết rồi.”

Ánh mắt La Vạn Tượng càng chắc chắn hơn: “Thương Khuyết, ngươi với ta liên thủ nhất định có thể khiến Quỷ thành Phong Đô một lần nữa hiện thế.”

Thanh âm y nặng nề lại kích động nhưng vừa dứt lời đã nghe thấy Dụ Tranh Độ vô cùng dứt khoát nói: “Chúng tôi từ chối.”

La Vạn Tượng khựng lại, ánh mắt nhìn về phía Dụ Tranh Độ ánh lên vẻ không vui: “Ngươi có thể thay Thương Khuyết trả lời sao?”

Thương Khuyết: “Em ấy có thể.”

La Vạn Tượng ngừng lại một lúc: “Cậu ta với ngươi có quan hệ như thế nào?”

Thương Khuyết trả lời ngắn gọn súc tích: “Bạn trai.”

“Cái gì?” La Vạn Tượng bị chấn động, hoảng loạn một hồi mới bình tĩnh lại nhưng trong đôi mắt vẫn còn vẻ hoang mang, “Bạn trai?”

Dụ Tranh Độ có lòng tốt bổ sung: “Người yêu.”

La Vạn Tượng: “…”

Y trầm mặc một lúc mới phẫn nộ hỏi Dụ Tranh Độ: “Cho dù là vậy thì tại sao ngươi lại thay hắn từ chối?”

“Bởi vì không tin ngươi.” Dụ Tranh Độ đặt điện thoại vẫn luôn cầm trên tay xuống, “La nhị thiếu chân chính ở đâu?”

La Vạn Tượng hơi nheo mắt lại: “Lời này của ngươi có ý gì?”

Thương Khuyết cũng nhìn Dụ Tranh Độ.

Dụ Tranh Độ nói: “Ngươi căn bản không phải là La Vạn Tượng, ngươi chỉ là chiếm dụng thân xác của La Vạn Tượng.”

Thương Khuyết cầm lấy điện thoại của cậu, vừa nhìn đã hiểu rõ.

Trên điện thoại của Dụ Tranh Độ đang mở là hệ thống hậu đài của sổ Sinh Tử, lúc này đang thể hiện tư liệu của La Vạn Tượng.

Dựa theo quy luật của sổ Sinh Tử, tài khoản người sống thì không thể kiểm tra nhưng người chết sẽ thể hiện thông tin khi còn sống.

Mà tài khoản của La Vạn Tượng lúc này lại ở trong trạng thái có thể kiểm tra nhưng trên đó lại không có thông tin gì, lịch sử ghi chép những sự kiến lớn chỉ có một thông tin khi sinh ra.

Tình huống như thế trước đây đã từng xuất hiện, chính là sự kiện chết thay, chưa tới lúc chết nhưng sinh hồn lại rời khỏi thân thể.

Bọn họ vốn tưởng Quỷ Đế tái thế thành nhị công tử La thị, nếu là vậy thì tài khoản của người sống vốn không thể kiểm tra.

Hoặc là y dùng năng lực của mình trốn tránh sự thẩm tra của sổ Sinh Tử nên trên sổ không có thông tin của y.

Mà bây giờ sổ Sinh Tử rõ ràng có tư liệu của La Vạn Tượng nên chắc chắn sinh hồn chưa chết đã rời khỏi người, hiển nhiên là không giống với tình huống trước mắt của La Vạn Tượng trước mắt.

Giải thích duy nhất chỉ có thể là trong La Vạn Tượng căn bản còn có một người khác, hơn nữa sinh hồn chưa rời khỏi thân thể nhưng thân xác đã bị chiếm.

Quỷ Đế không ngờ thân phận thật của mình lại bị vạch trần như thế, sửng sốt một hồi rồi nhanh chóng phản ứng lại: “Các ngươi chính là vì thế nên mới ngăn cản được kế hoạch của Tần Quảng Vương?”

“Ừm.” Thương Khuyết nâng cằm, trong giọng nói mang theo đắc ý, “Khoa học hiện đại có thể khắc chế được mê tín dị đoan.”

Quỷ Đế: “…”

Dụ Tranh Độ: “…”

Anh à, có phải anh quên mất bản thân anh cũng chính là hiện thân của mê tín dị đoan không?