Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 122: Mua bốn tầng




Editor: Lông

Căn cứ theo những gì Khang Tấn ‘nghe’ được thì còn vài tháng nữa mới công bố phương án chính thức, các nhà đầu tư sẽ nhận được thông tin sớm hơn một chút nhưng khoảng cách vài tháng kia cũng đủ để La Phong tạo sự khác biệt.

Xác định đổi từ thuê thành mua, Thương Khuyết triệu tập các quản lý cấp cao cùng mở cuộc họp công bố quyết sách này.

Tầng quản lý nghe thấy quyết định của ông chủ đều vô cùng khiếp sợ, nhanh chóng giảng đạo lý cho hắn nghe. Trong bọn họ có một nhóm người tiến vào công ty khá sớm, sự nghèo khổ của công ty đã in đậm vào tâm trí của họ, tuy một năm qua công ty phát triển nhanh chóng nhưng dù sao mới thoát khỏi cảnh nghèo khó trong thời gian ngắn nên tâm thái bọn họ vẫn chưa kịp thay đổi, trong đó có mấy vị cao quản tới nay vẫn theo thói quen mặc cả khi đi mua hoa quả đó.

Về phần những người vào sau, dù không có trải qua giai đoạn gian khổ nhưng cũng không tới mức có thể tiêu xài phung phí, đặc biệt là mỗi buổi trưa dáng vẻ oai hùng của ông chủ mỗi khi tranh lì xì trong nhóm vẫn khiến người khó có thể quên, mọi người vẫn cảm thấy công ty cùng lắm chỉ đủ no, nhiều nhất là khá giả thôi.

Ai mà ngờ tới công ty lại quyết đoán như thế, hai ngày trước Lục Linh Tê còn oán giận tiền thuê văn phòng còn quá đắt so với dự toán, vậy mà chỉ sau mấy ngày công ty trực tiếp đổi thành mua luôn.

Đối với sự khiếp sợ của mọi người, Dụ Tranh Độ đại diện Thương Khuyết tiến hành giải thích, lý do rất đơn giản: “Tiền phải được chi vào những khi cần thiết.”

Ngay sau đó, người phụ trách tài chính tiết lộ số tiền hiện có của công ty, sau đó là các khoản thu nhập phát sinh, không nói không biết nhưng đã nói thì đều khiến ai ai cũng giật mình, thế mọi người mới phát hiện thì ra công ty đã nuôi được vài con gà mái đẻ vàng.

Như là bán ngọc thạch đổi vận, kiểm tra âm khí, dịch vụ truyền tin hai giới âm dương, dịch vụ hoạch địch kế hoạch doanh nghiệp, dịch vụ thu nợ,… Đây là vì mỗi sản phẩm đều có tính đặc thù riêng nên vẫn luôn không được tuyên truyền rầm rộ, nhóm khách hàng cũng khá nhỏ, trong ấn tượng của bọn họ thì họ thấy lượng khách hàng vẫn cứ đều đều như trước.

Mà lúc này nghĩ kỹ lại tuy nhóm khách hàng không lớn nhưng đều là những ông chủ của doanh nghiệp khổng lồ hay là những người có thu nhập cao, lại thêm đơn giá sản phẩm cao rồi mua nhiều lần, ví dụ như kiểm tra âm khí chỉ cần cố định hợp tác với mấy công ty lớn là hàng năm có thể cống hiến được khoản thu nhập cố định không nhỏ.

Giờ tính toán thì thu nhập của mấy hạng mục này khá là khả quan.

Mà đây vẫn chưa là hạng mục kiếm tiền nhiều nhất của công ty, mục chính vẫn là khoản đầu tư vào sản phẩm công chúng, như thị trường giải trí cùng cổ tức ủy quyền IP trò chơi, nhóm nhạc Nhân Mã bạo hồng với game mộng du Phong Đô đều mang tới lợi nhuận lớn.

Ngoài ra, IP La Phong đã nhập cổ phần vào khu vui chơi Phi Vũ của tập đoàn Ưu Phỉ, dự kiến sẽ xây dựng và chính thức mở cửa trong hai năm sau. Tham chiếu tình hình doanh thu khác của khu vui chơi Phi Vũ có thể đánh giá trước là con số thu vào nhất định không ít.

Về phần một ít trò trẻ con như bán đồ online trên ứng dụng Quỷ thị Phong Đô cùng hợp tác với chùa Thanh Liên sáng tạo máy làm sạch âm khí sẽ không đề cập tới.

Còn có bí mật mà tổng bộ biết nhưng công ty con không biết, đó chính là nhân viên tổng bộ đều là âm hồn, tuy lấy lương dương gian nhưng căn cứ vào giá tiền chênh lệch hai giới mức lương của họ thấp hơn nhiều so với tiêu chuẩn của dương gian, kể cả phúc lợi của nhân viên tổng bộ, đồ ăn đồ cúng, quần áo,… tất cả phí dụng đều thấp hơn nhiều so với dương gian, do đó đã giảm bớt chi phí cho công ty rất nhiều.

Bây giờ có báo cáo tài chính, mọi người mới phản ứng lại là công ty đã trở thành một doanh nghiệp có thực lực.

Khang Tấn ngơ ngác nói: “Thì ra chúng ta giờ có nhiều tiền như thế!”

Các quản lý lúc sau mới tuyển lại bình tĩnh hơn nhiều, bọn họ đều đến từ các công ty khác nhau, trong đó không thiếu đếu từ tập đoàn lớn, doanh thu này so với doanh nghiệp lớn chân chính khác thì không tính là gì nhưng sản phẩm của La Phong ít nhưng lợi nhuận cao, dòng tiền mạnh khiến La Phong tốt hơn nhiều các doanh nghiệp khác.

Một vị quản lý lộ ra vẻ mặt ‘vốn nên là vậy’, nói: “Nên thế mới đúng, công ty chúng ta ngay cả ngỗng bự cũng có thể kiếm tiền.”

Những người khác khó hiểu nhìn người kia, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Mấy ngày trước tôi nhìn thấy Dương tổng của tập đoàn Ưu Phỉ nhét bao lì xì cho Bội Kỳ…”

Những người khác: “Hmmmmm.”

Đây cũng là cảnh tượng kỳ lạ gần đây của công ty, từ khi qua tết tới giờ đã có vài vị lão tổng đặc biệt tới cửa nhưng không phải vì chuyện hợp tác mà là để gặp ngỗng Bội Kỳ của La Phong. Nghe nói là vì Ngụy Tiêu của Song Giác đã nói cho mọi người biết về việc Bội Kỳ có thể coi bói, những đại lão này không thiếu tiền hơn nữa tới trình độ của họ sẽ bắt đầu mê tín huyền học, một ngỗng bự có thể coi bói không khác gì nhiều với đại sư nên nhiều người trực tiếp mang theo số tiền lớn tìm tới Bội Kỳ.

Nhưng Bội Kỳ nhớ tới lời dạy của cha, không dễ dàng đoán mệnh cho người ta nhưng bé càng không dễ gặp được thì mọi người càng cảm thấy bé chính là ngỗng thần thật sự, ngược lại càng tôn sùng bé hơn. Cuối cùng thương lượng xong thì quyết định hai tháng ra trận một lần, tự mình kiếm tiền đóng học phí, dù sao thì tiền học phí cũng không thấp, sau đó thì người chờ bé đoán mệnh đã xếp tới hai năm sau.

Sau khi khiếp sợ bởi sự phát triển của công ty, mọi người bắt đầu nghiêm túc thảo luận có nên mua tòa nhà hay không.

Với lực tài chính trước mắt của La Phong thì mua tòa nhà vẫn hơi cố quá.

“Chuyện này mọi người không cần lo lắng.” Dụ Tranh Độ giải thích, “Địa phương chúng ta định mua có giá cả rất thấp.”

Cậu mở PPT lên cho mọi người xem về tư liệu về tòa nhà mà bọn họ định mua.

Người bên dưới ai nấy cũng hơi giật mình, thật sự nhìn mặt nào cũng chẳng thấy đó là một lựa chọn tốt, miễn cưỡng mà nói thì ưu điểm duy nhất chính là lời.

Dụ Tranh Độ đã để Lục Linh Tê đi tìm chủ đầu tư của tòa nhà kia trao đổi, thực lực của người này không tính là mạnh lắm, lúc trước mua mảnh đất này rồi tiến hành khai phá chủ yếu cũng là bởi vì rẻ, không ngờ tốc độ quy hoạch so với mong muốn còn chậm hơn nhiều, cho tới nay vẫn không có công bố thông tin kế hoạch quy hoạch tiếp theo dẫn tới việc làm xong rồi mà vẫn chưa kéo được đầu tư.

Bản thân chủ đầu tư cũng rất lo lắng, cho dù bọn họ có tâm muốn nhưng tài chính không cho phép bọn họ chờ quá lâu. Đang sứt đầu mẻ trán thì không ngờ có người tới cửa nói muốn mua lại mấy tầng, chuyện này với họ xem như đã giải quyết được tình huống khẩn cấp cho họ, Lục Linh Tê dựa vào năng lực mặc cả được bồi dưỡng khi còn là đỗ nghèo khỉ, nói một hồi xong được giảm giá kha khá.

Dựa theo giá cả trước mắt mà nói thì mua hai tầng vẫn nằm trong tầm với.

Nhưng thật sự có cần thiết không? Có quá mạo hiểm không?

Đây là điều mà những người tham gia hội nghị đều lo lắng.

Dụ Tranh Độ không thể nào đem tin tức chưa chính thức tuyên bố cho mọi người, chỉ có thể giải thích theo góc độ sự phát triển lâu dài cho công ty, đối với một doanh nghiệp mà nói thì có được nơi làm việc lâu dài và thuê văn phòng có cách biệt rất lớn.

Mà dựa vào theo tình hình phát triển của khu mới mà nói thì lựa chọn cắm rễ ở đây cũng không phải không thể lý giải.

Dụ Tranh Độ thấy không ít người vẫn tỏ ra lo lắng thì cười cười, mở trang slide cuối, nói: “Đây là kết quả mà hệ thống của chúng ta phân tích được. Từ kết quả có thể thấy được tương lai tuyến đường tàu điện ngầm của khu mới có xác suất đi qua khu vực này.”

Kết quả phân tích của hệ thống khác với thông tin chưa công bố chính thức, đây là thuộc về phần nghiên cứu của doanh nghiệp mình nên có thể nói cho mọi người.

Đương nhiên cũng không thể nói quá rõ, Dụ Tranh Độ chỉ có thể nói với mọi người là ‘xác suất cao’, còn tàu điện ngầm trực tiếp mở ngay bên cạnh cùng với kế hoạch quy hoạch cụ thể và thông tin đầu tư thì không thể tiết lộ.

Dù là như vậy thì tin tức này cũng đủ để khiến mọi người ồ lên kinh ngạc.

Nếu như phân tích chính xác thì đừng nói mua để làm văn phòng, dù để đầu tư cũng rất đáng giá.

Tâm lý mọi người tính toán một phen, cho dù cuối cùng đầu tư thất bại thì kém nhất cũng coi như có tài sản cố định.

Cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người đều chấp nhận quyết định này. Đương nhiên thì không chấp nhận cũng không được, La Phong do một mình Thương Khuyết giữ cổ phần khống chế, hắn có toàn quyền quyết định, giải thích cho mọi người là để mọi người hiểu rõ quyết sách của công ty chứ không có nghĩa mọi người có thể ảnh hưởng tới quyết định của hắn.

Nhưng vẫn là câu nói kia, phàm là chuyện có xác suất thì sẽ có khả năng thất bại, bởi vậy rất nhiều người vẫn không tránh khỏi mà lo lắng.

Về phần một số người gan lớn đã lén lút cân nhắc trong lòng, quyết định đi theo bước chân của công ty, suy nghĩ có nên mua nhà ở gần mảnh đất đó không.

Trên đó là tâm trạng của phần lớn quản lý tham gia cuộc họp, cũng có người suy nghĩ sâu xa hơn. Triệu Nhược Lạp là phó tổng kiêm người phụ trách kỹ thuật, cô hiểu rõ khả năng tính toán của hệ thống công ty mình hơn người khác nhiều lắm.

Cô hiểu được quyết định này của Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết tuyệt đối không phải đang mạo hiểm, bởi vậy sau khi tan họp cô tự đi tìm Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết để xác nhận.

Được Dụ Tranh Độ tiết lộ thêm một số thông tin, dùng sự thông minh của cô sẽ không khó đoán chuyện này có ẩn giấu chuyện gì.

“Nếu là như vậy…” Triệu Nhược Lạp trầm tư, “Tôi kiến nghị công ty nên mua bốn tầng.”

Trong cuộc họp bọn họ nói là mua hai tầng, đây là căn cứ vào năng lực tài chính hiện giờ của La Phong mà cân nhắc nhưng Triệu Nhược Lạp đã công tác nhiều năm ở nước ngoài, sự hiểu biết của cô về khái niệm tài chính với một người mới làm việc như Dụ Tranh Độ khác nhau nhiều lắm.

“Năng lực của doanh nghiệp chúng ta đang phát triển khá tốt, tương lai còn có khả năng tăng thêm, chúng ta có thể mạo hiểm hơn.” Triệu Nhược Lạp nói.

Dụ Tranh Độ suy nghĩ là hiểu suy nghĩ của cô, Triệu Nhược Lạp nói không sai, công ty có khả năng tăng lợi nhuận, cũng chính là có khả năng vay nợ hoàn toàn có thể lợi dụng đòn bẩy để đầu tư.

Mà đây còn là bởi Triệu Nhược Lạp không biết kết quả này không chỉ là phân tích xác suất mà đã là trăm phần trăm xác định.

Dụ Tranh Độ liếc nhìn Thương Khuyết, hắn gật đầu: “Được.”

Sau khi xác định, Dụ Tranh Độ cười nói: “Erica đã giúp tôi nghĩ ra được một vấn đề.”

Triệu Nhược Lạp cùng Thương Khuyết quay đầu nhìn cậu, Dụ Tranh Độ gõ nhẹ mặt bàn: “Chờ khi hệ thống chúng ta được nâng cấp, năng lực phân tích tăng cao tới trình độ nhất định, chúng ta có thể dùng chức năng này tiến hành đầu tư.”

Sản nghiệp hiện giờ của La Phong có hạn chế quá rõ ràng, chân chính muốn kiếm tiền đều phải dựa vào sản phẩm bình dân nhưng La Phong vốn dĩ không đủ tiềm lực trong lĩnh vực này, đây là hạn chế mà công ty chưa có cách nào đột phá.

Mà bây giờ bọn họ có hệ thống, năng lực tính toán cực mạnh có thể giúp bọn họ phá vỡ hàng rào này. Trên thị trường, thông tin vẫn luôn là thứ có giá trị nhất.

Có thông tin bọn họ có thể can thiệp vào những lĩnh vực mà họ không am hiểu, ví dụ như nhập cổ phần hợp tác làm game, khu vui chơi,…

Dụ Tranh Độ xoa tay: “Nói không chừng biết đâu sau này chúng ta có thể nắm giữ một tòa nhà cho mình đây.”



Trong khi đang tiến hành đại nghiệp mua văn phòng thì Dụ Tranh Độ nhận được điện thoại của cụ Vương Cách Trí gọi tới.

Lúc trước Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết có tham gia giao lưu Tống sử phá tan âm mưu của phòng đấu giá Mộng Hoa và Câu Thời Vọng, cũng thành công ngăn cản Câu Thời Vọng bán đi đồ cổ của Câu gia, cụ Vương vẫn luôn cảm kích họ, sau này vẫn duy trì liên lạc.

Mà nội dung cú điện thoại này khiến Dụ Tranh Độ hơi bất ngờ.

“Tập đoàn La thị muốn mua ‘Du Tùng Phong Các’?” Dụ Tranh Độ khẽ cau mày.

Mới không lâu từ Minh Phái Nhiên biết được chuyện của La Vạn Tượng với tập đoàn La thị, vừa đảo mắt tập đoàn La thị đột nhiên tìm tới cửa muốn mua Du Tùng Phong Các khiến cậu cảm thấy quá mức trùng hợp.

“Ta đã nói với bọn họ là cháu với Thương tổng không bán nhưng lão La nói đây là thằng nhóc nhà ổng muốn, nhờ ta dù thế nào cũng phải tới hỏi một câu.” Cụ Vương nói.

Dụ Tranh Độ: “Là La Vạn Tượng ạ?”

“Cháu biết à?” Vương Cách Trí khá bất ngờ, không mấy người bên ngoài biết được La thị còn có nhị công tử mà biết nhị công tử là La Vạn Tượng thì càng hiếm, “Tiểu công tử nhà La đã tu hành trong chùa từ nhỏ, lão La trước giờ vẫn luôn yêu chiều nó…”

Dựa vào lời giải thích của cụ Vương Cách Trí thì từ nhỏ La Vạn Tượng đã biểu hiện ra thiên phú khác biệt với mọi người lại chưa bao giờ tham dự vào việc phân tranh tài sản của gia tộc, cha của y vẫn luôn cảm thấy y thua thiệt người ta nên luôn có gắng thỏa mãn yêu cầu của y.

Vương Cách Trí nói: “Tiểu công tử nhà La luôn vô dục vô cầu, hiếm thấy mới tiết lộ mình có hứng thú với tác phẩm của Khúc Lan Chi nên lão La mới đặc biệt tới tìm ta.”

Dụ Tranh Độ: “Chuyện này thì cháu thành thật xin lỗi cụ.”

Thứ nhất là Thương Khuyết chưa từng có suy nghĩ muốn bán đồ cổ, thứ hai là Du Tùng Phong Các có thể là vật đính ước của hai người nên dù thế nào cũng không thể ra tay.

“Ta hiểu mà, ta đã giải thích với lão La rồi.” Vương Cách Trí chần chừ một chút rồi tiếp tục nói, “Thế nhưng lão La vẫn nhờ ta nói cho dù không mua được thì chí ít cũng hy vọng có thể để tiểu công tử được tận mắt thấy.”

Đã nói tới mức này thì Dụ Tranh Độ không tiện cự tuyệt nữa, chỉ là cậu hơi bất ngờ với người tên La Vạn Tượng trong truyền thuyết này.

Nếu như Minh Phái Nhiên không phải đang phóng đại thì tu vi của La Vạn Tượng đã cao tới mức khiến Phật môn nhất trí công nhận, thậm chí là đã mở phật nhãn thì xác thực cũng rất đáng giá để gặp mặt một lần.

“Chuyện này thì không thành vấn đề.” Dụ Tranh Độ nói, “Ít nhất là phải đợi hai ngày nữa ạ.”

Cuộc họp thường niên của La Phong đã xác định trong hai ngày nay, dù sao cũng phải đợi họp xong.

Vương Cách Trí thấy cậu đồng ý thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Không sao, lão La nói tháng sau tiểu công tử có một nghi lễ cách Phù Thành không xa lắm. Nếu như các cháu đồng ý thì tiểu công tử vừa vặn có thể đi ngang qua Phù Thành.”

Dụ Tranh Độ không có ý kiến gì, cùng Vương Cách Trí xác nhận thời gian. Bên phía La Vạn Tượng tựa hồ hơi gấp gáp, cuối cùng thương lượng xong thì quyết định là ngày hôm sau cuộc họp thường niên kết thúc.

Cúp điện thoại, Dụ Tranh Độ đến phòng Thương Khuyết nói lại chuyện này một lần.

Thương Khuyết nghe xong thì nhíu mày giống cậu: “Có vấn đề.”

“Ừm.” Dụ Tranh Độ gật đầu, “Du Tùng Phong Các ở Câu gia nhiều năm vậy mà La Vạn Tượng chưa từng nói thích Khúc Lan Chi, lúc này đột nhiên nói ra mà lý do khiến em cảm thấy không quá thuyết phục.”

Mà bất luận sự thật là gì thì đều phải chờ gặp được thiên tài La Vạn Tượng kia mới biết được.

Chuyện trước mắt là cuộc họp thường niên sắp tới.



Địa điểm diễn ra cuộc họp thường niên của La Phong ở một khách sạn 5 sao mới khai trương trong khu mới. Lần này hiếm khi công ty hào phóng được một lần, trực tiếp đặt trước mấy phòng lớn, ngoại trừ đại sảnh dùng là hội trường chính thì những phòng khác được bố trí thành các sân chơi với chủ đề khác nhau.

Quỷ vương La Phong Sơn lần thứ hai bày kết giới, phàm là người bước vào khu vực này dù là người sống hay người chết đều có thể nhìn thấy hai giới âm dương. Điều này khiến các nhân viên tổng bộ La Phong và công ty con Kinh Lộ Tương Lai đều có thể cùng đồng thời tham gia.

Ngoại trừ nhân viên, La Phong còn mời khách hàng VIP như Ngụy Tiêu của Song Giác, Dương Tín của tập đoàn Ưu Phỉ, đại minh tinh Tần Việt Kiến,… cùng tới tham gia. Năng lực tổ chức hoạt động của La Phong đã vang danh trong giới nên ngoại trừ một số người đặc biệt bận hoặc ở nước ngoài không về được có người có thời gian cơ bản đều đồng ý lời mời tới đây.

Đặc biệt là Ngụy Tiêu lúc trước đã bỏ lỡ du hội lễ quỷ của La Phong, lần này nghe nói cuộc họp thường niên của La Phong cũng tổ chức du hội nho nhỏ nên lập tức dẫn con gái Ngụy Mặc tới đây từ sớm.

Ngụy Mặc lúc trước vì vấn đề thể chất dễ thu hút quỷ nên không dám tới nhà trẻ. Từ sau khi có sản phẩm La Phong hộ thân, hiện giờ đã không khác gì một đứa trẻ bình thường, người ngợm sáng sủa lên không ít, năm nay chuẩn bị lên tiểu học.

Ngụy Tiêu thuộc khách quý, tới nơi có người đặc biệt tới tiếp đón, rất nhanh Dụ Tranh Độ cũng ra đón, mỉm cười bắt tay với hắn rồi ngồi xổm xuống chào hỏi với Ngụy Mặc, xong xuôi mới dẫn hai cha con đi thang máy lên tầng.

Dụ Tranh Độ giới thiệu: “Chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị khu dành cho trẻ em, Mặc Mặc có thể tới đó cùng các bạn nhỏ chơi đùa với nhau.”

Ngụy Tiêu: “Không hổ là La Phong, suy nghĩ thật chu đáo.”

Dụ Tranh Độ cười không nói, không phải vì họ suy tính chu đáo mà là vì quỷ vương đại nhân yêu cầu phải có khu vực chuyên dành cho Bội Kỳ cùng bạn bè George của bé vui chơi. Từ khi Bội Kỳ đầu thai thành ngỗng đã quên mất bạn thân của mình là George, gần đây George vất vả lắm mới kết bạn lại với Bội Kỳ, Thương Khuyết cảm thấy cần phải giúp gắn kết tình bạn bè thắm thiết của hai đứa.

Đang nói, trong thang máy tiến vào thêm mấy người, đều là lập trình viên của công ty con.

Nhóm lập trình viên vừa thấy Dụ Tranh Độ đã lập tức hô to gọi nhỏ hỏi: “Boss boss, em gái trợ lý mới tới ở tổng bộ hôm nay cũng tới sao?”

Dụ Tranh Độ đang tự hỏi thì nghe Lưu Uy bổ sung: “Chính là Hồ… Hồ… Hồ Tiểu Nguyệt!”

Vã tới mức nói lắp luôn rồi.

Dụ Tranh Độ hơi đổ mồ hôi, đúng là không hổ là hồ ly tinh. Lúc trước chỉ đi qua công ty con mấy lần đưa văn kiện thế là tập thể lập trình viên công ty con bị cô quyến rũ tới thần hồn điên đảo, còn kêu la chuyển Hồ Tiểu Nguyệt tới công ty con làm.

Dụ Tranh Độ nói: “Có, hôm nay cô ấy là MC.”

Trong thang máy lập tức phát ra tiếng sói tru.

Ngụy Tiêu là ông chủ của công ty khoa học kỹ thuật nên hiểu tâm tư của lập trình viên, lúc này cười nói: “Công ty các cậu mới có một đại mỹ nữ à?”

Dụ Tranh Độ bất đắc dĩ đáp: “Đúng, rất được.”

Lưu Uy lập tức bất bình giùm Hồ Tiểu Nguyệt: “Đó mà là rất được sao? Đó là sự hiện thân của cái đẹp! Là thiếu nữ xinh đẹp nhất khu khoa học!”

Những người khác đều gật đầu lia lịa phụ họa.

Bọn họ nhốn nháo khiến Ngụy Tiêu vô cùng hiếu kỳ, Ngụy Tiêu trêu chọc nói: “Chờ lát nữa phải mở mang tầm mắt mới được.”

Đến nơi, một đám người chạy ào ra khỏi thang máy, Dụ Tranh Độ dẫn Ngụy Tiêu cùng Ngụy Mặc tới khu trẻ em, xa xa đúng lúc thấy Hồ Tiểu Nguyệt cười híp mắt dẫn ngỗng bự cùng George tiến vào phòng cho trẻ em, Dụ Tranh Độ cười nói: “Đúng lúc ghê.”

Ngụy Tiêu không hiểu nhíu mày.

Dụ Tranh Độ không nói rõ, chỉ dẫn họ tới gần phòng trẻ em, vừa đi vừa hô một tiếng: “Bội Kỳ, George, dẫn bạn mới cho tụi con nè.

Đi vào trong phòng, Dụ Tranh Độ mới nói với Ngụy Tiêu: “Không phải là anh mới thấy…” em gái trợ lý sao?

Nói được nửa câu cậu vội vã thu lại âm thanh.

Chỉ thấy trong phòng khách có ba tiểu quỷ thoạt nhìn giống người: George, Khuê Long cùng Ti, bên cạnh thì có một con ngỗng bự với hồ ly màu trắng tai nhọn.

Năm vật nhỏ đồng thời cùng nhìn ba người tiến vào.

Dụ Tranh Độ:!!!

Cậu đã lâu chưa thấy hình người của Hồ Tiểu Nguyệt rồi!

Từ khi bị Thương Khuyết uy hiếp, Hồ Tiểu Nguyệt vừa nghe thấy thanh âm của cậu là lập tức biến về nguyên hình.

Ngụy Tiêu nghi hoặc: “Thấy cái gì cơ?”

Dụ Tranh Độ tỏ vẻ vô cảm: “Thấy… động vật nhỏ.”

Ngụy Tiêu hoang mang nhìn ngỗng bự với hồ ly, sau đó lườm cậu: “Đây là hồ ly à? Các cậu nuôi con này… có phải không thích hợp lắm không?” Còn là nuôi thả nữa chứ.

Dụ Tranh Độ bình tĩnh nói: “Không có, đây là Samoyed!”

Ngụy Tiêu dùng vẻ mặt ‘cậu đùa tôi à’ nhìn cậu: “Cậu cảm thấy hợp lý không?”

Tai nhọn, mặt nhỏ thon dài mà dám nói là Samoyed?

Ngụy Tiêu cảm thấy IQ của mình bị sỉ nhục.

“Hợp lý.” Dụ Tranh Độ không hề tỏ vẻ lo sợ, liếc nhìn hồ ly,”Samoyed, mau chứng minh bản thân đi.”

Hồ Tiểu Nguyệt: “…Gâu gâu.”

Ngụy Tiêu:???

Dụ Tranh Độ: = = cậu phải huấn luyện Hồ Tiểu Nguyệt để giống thật mới được!