Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 93: Những quản lý khác tức giận




Translator: Nguyetmai

Trong phòng làm việc của quản lý, Lưu Vũ Tân sốt ruột cập nhật số liệu hết lần này đến lần khác.

Thông báo xin lỗi đã đăng lên, nội dung game cũng đã thay đổi lại, những tính năng thừa thãi làm cho có của phiên bản mới phần lớn đều đã bị cắt bỏ, cả game cơ bản lại quay trở về phiên bản chiến trường Tinh Hải 1.0, những thay đổi trái khoáy như hạ thấp phần trăm trừ máu đều đã chỉnh lại hết toàn bộ.

Ngoài việc đó ra, còn phải chuẩn bị gói quà xin lỗi và gói quà người chơi cũ quay về, phần thưởng rất phong phú.

Sự tụt dốc của số liệu dù sao cũng đã dừng lại, có điều số người chơi bỏ game không có nhiều dấu hiệu quay lại.

Không có cách nào khác, người chơi thất thoát là một quá trình không thể đảo ngược, trừ những game đặc biệt gây nghiện, cơ bản rất khó nghịch chuyển xu thế này.

"Kỷ nguyên người máy" chỉ là một game di động ra mắt đã lâu, cho dù là hình ảnh, cách chơi game đều đã có chút lạc hậu, rất nhiều người chơi đã có ý rút lui từ lâu, phiên bản chiến trường Tinh Hải được coi là một bước đi nhìn xa trông rộng, nếu như càng xoáy sâu xoay quanh tính năng này thực sự có thể kéo dài mạng sống của "Kỷ nguyên người máy" thêm mấy tháng nữa, thậm chí là chào đón mùa xuân thứ hai.

Nhưng một khi dừng lại, một chút chờ mong cuối cùng của người chơi đối với game cũng sẽ mất đi gần hết, đương nhiên sẽ gây một lượng thất thoát lớn.

Vì thế, đối với rất nhiều nhà thiết kế game mà nói, bất cứ thay đổi nào trong game đều phải cực kì cẩn thận, cẩn trọng từng li từng tí, bởi vì mỗi một bước thay đổi sai lầm cũng có thể gây ra một số tổn thất không có cách nào bù đắp nổi.

Lưu Vũ Tân rất tuyệt vọng, anh ta quả thực cảm nhận được sự bất lực, có một số việc, ví dụ như quy luật khách quan của game thực sự không thể thay đổi vì sự cố gắng của con người. Lưu Vũ Tân dẫn đầu tăng ca lâu như vậy cũng chỉ vừa mới ổn định được xu thế số liệu tụt dốc, nhưng muốn quay lại mức độ năng động như phiên bản chiến trường Tinh Hải đã là không thể nào.

Lưu Vũ Tân tiện tay nhấp mở một trang web chia sẻ video, định tìm một chương trình nào đó giải sầu.

Bây giờ rất nhiều trang web video coi trọng mảng chương trình giải trí, hoặc tự làm, hoặc mua bản quyền phát sóng, hơn nữa trên trang web cũng có rất nhiều trang phụ* dành riêng cho những chương trình giải trí online.

(*) Trang phụ: Sub-site.

"Ủa? "Nhà biện luận tài ba" mùa thứ hai? Mình nhớ nó là một chương trình rất tơi tả, còn có mùa thứ hai nữa à?"

Lưu Vũ Tân chú ý tới một chương trình giải trí online mới trên trang, dù sao cũng là chương trình sắp phát sóng, trang web cũng rất giữ thể diện đặt ở vị trí khá nổi bật.

Lưu Vũ Tân biết "Nhà biện luận tài ba" mùa đầu tiên, còn xem cả phần mở đầu, nhưng xem được mười phút thì không xem tiếp nữa, bởi vì cảm thấy cực kì vô nghĩa. Sau đó anh ta thử tìm kiếm số liệu của chương trình này, quả thực hoàn toàn tơi tả, chỉ là không ngờ một chương trình như vậy có thể ghi hình mùa thứ hai.

"Một chương trình tệ như vậy vẫn có thể ghi hình mùa thứ hai, lại có bốn nhà tài trợ? Tài thật đấy, bây giờ những công ty tài trợ chương trình giải trí đều nhiều tiền quá không có chỗ tiêu ư? Cho dù là chương trình tệ như vậy, phí tài trợ chắc chắn cũng không thấp, thật sự có thể thu hồi vốn sao?"

"Mình xem thử công ty ngu xuẩn nào tài trợ. Ừm, sữa chua, dầu gội đầu, đồng hồ... Ồ, đều là thương hiệu lớn nhỉ, xem ra công ty lớn thực sự không thiếu tiền, lấy tiền đổ xuống sông xuống biển mà."

"Hả? Ủa ủa ủa? Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực? Việc này..."

Lưu Vũ Tân trợn tròn mắt, sao còn có tên của công ty mình nữa? Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực là công ty game, tài trợ chương trình giải trí là ý gì đây?

Lại nhìn xem, tên dự án là "Biển học vô biên".

Chưa từng nghe nói đến!

Dù sao Lưu Vũ Tân cũng là quản lý, tuy không có cách nào nhớ hết tất cả tên dự án của công ty nhưng dù sao cũng có hiểu biết đôi chút, không đến mức không hề có chút ấn tượng nào.

Anh ta mở tool quản lý kiểm tra một chút những game đã được duyệt năm nay của công ty, không hề có game mang tên này!

Đương nhiên, trong những game đã được duyệt có một số vẫn chưa có tên, chỉ là một con số, bởi vì tên vẫn chưa kịp đặt, nhưng Lưu Vũ Tân lần lượt đối chiếu, những dự án này không thể tên là "Biển học vô biên"!

Tìm tới tìm lui, trái tim của Lưu Vũ Tân đột nhiên đập mạnh.

"Sặc, không phải là dự án của lão Tạ chứ?"

Dự án của lão Tạ là một dự án giáo dục, hơn nữa vừa mới lấy được một số kinh phí tuyên truyền lớn từ chỗ Tổng Giám đốc Lữ...

Xâu chuỗi các sự việc lại, Lưu Vũ Tân đột nhiên rút ra một kết luận khiến anh ta khiếp sợ, tài trợ này có lẽ là do lão Tạ mua!

"Trời ơi lão Tạ cụ nội của tôi ơi, anh thực sự xem tiền như cỏ rác! Số kinh phí tuyên truyền lớn như vậy, sao anh không bỏ tiền mua vị trí đề xuất, mua lượt truy cập*, anh đổ hết xuống sông xuống biển cho chương trình giải trí ư? Anh điên rồi hả trời!"

(*) Giao cho bên thứ ba quảng bá sản phẩm và trả tiền theo số lượt tải game hay số lượt click vào bài thông tin cho game.

Lưu Vũ Tân suýt chút nữa tức đến mức mắng thành tiếng trong phòng làm việc. Có thể không tức sao, Tổng Giám đốc Lữ vốn dĩ muốn cấp số tiền này cho anh ta!

Thậm chí Lưu Vũ Tân đã sớm nghĩ tới việc sẽ dùng số tiền này như thế nào, lấy ra mua vị trí đề xuất của thị trường game, mua lượng truy nhập, mua người chơi... Quăng số tiền này vào đó, cho dù với số liệu bây giờ của "Kỷ nguyên người máy" cũng có thể kéo vào được một lượng người chơi, kiếm thêm mấy trăm vạn là không thành vấn đề. Đến lúc đó công trạng có, tiền thưởng cũng có, tâm tư của nhóm dự án cũng ổn định chẳng phải tốt đẹp ư?

Bây giờ thì thế nào, số tiền này giao cho dự án của lão Tạ, vậy mà lão Tạ sang tay đầu tư cho một chương trình giải trí mạng sắp hết thời, đây không phải là tiền nhiều rửng mỡ sao?

"Đúng là cả đời không có tiền nên không biết đau lòng mà! Cái lão Tạ phá nhà này, anh không cần kinh phí tuyên truyền thì có thể cho tôi, anh..."

Lưu Vũ Tân tức đến mức bốc khói, anh ta có chút hối hận bản thân làm gì mà lại nhấp mở trang web video này rồi nhìn thấy "Nhà biện luận tài ba" mùa thứ hai, đây không phải là tự chuốc phiền phức sao?

"Không được, việc này không thể chấp nhận được, lão Tạ làm như vậy, Tổng Giám đốc Lữ cũng không quản lý sao?"

Lưu Vũ Tân càng nghĩ càng không cam lòng, tuy kinh phí tuyên truyền đều do quản lý tự do phân chia, nhưng có ai sử dụng như lão Tạ chứ?

Dùng kinh phí tuyên truyền không đúng, quản lý nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm, hơn nữa với cách nhìn của Lưu Vũ Tân, đây quả thực là hồ đồ. Một game thể loại giáo dục sắp tiêu tùng lại dùng tiền tài trợ cho một chương trình giải trí mạng đã tụt dốc, đây thực sự là tàn càng thêm tàn, nói quản lý đang rửa tiền cũng có người tin!

Lưu Vũ Tân tìm thêm mấy quản lý dự án khác, kéo họ vào một nhóm thảo luận.

Mấy quản lý này vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Sao thế lão Lưu, anh kéo tôi vào nhóm này làm gì?"

Lưu Vũ Tân: "Mọi người vẫn chưa biết gì sao? Tổng Giám đốc Lữ cấp cho Quản lý Tạ một số kinh phí tuyên truyền lớn, anh ta đem ra làm gì anh biết không? Anh ta dùng để tài trợ cho một chương trình giải trí chẳng ai xem!"

Lưu Vũ Tân giải thích đầu đuôi sự việc, đương nhiên không quên thêm vào một số quan điểm cá nhân.

Những người anh ta kéo vào đều là quản lý dự án dưới quyền Tổng Giám đốc Lữ, cũng có thể nói bọn họ thuộc quan hệ cạnh tranh trực tiếp, bởi vì kinh phí tuyên truyền trong tay Tổng Giám đốc Lữ có hạn, cho dự án này nhiều hơn thì dự án kia phải ít đi.

Nhưng bây giờ, những quản lý này đứng trên cùng một chiến tuyến, bởi vì bọn họ đều là những dự án khá kém, gần đây không hề nhận được kinh phí tuyên truyền!

Nghe Lưu Vũ Tân vừa nói như vậy, mấy quản lý khác cũng kinh ngạc.

"Trời ơi, còn có chuyện như thế à?"

"Cầm kinh phí tuyên truyền đi tài trợ chương trình giải trí mạng? Đốt tiền à!"

"Mà đó lại là tiền của chúng ta! Nếu tôi nhận được chỗ tiền ấy thì có phải là..."

"Tổng Giám đốc Lữ không quản lý sao?"

"Tổng Giám đốc Lữ bận rộn như vậy, chắc vẫn chưa biết đâu."

"Không được, không thể cứ bỏ qua việc này như vậy, lão Tạ làm thế mà vẫn không bị xử phạt? Đúng là người hai xúc xích người không miếng nào. Mấy dự án của chúng ta đỏ mắt mong chờ kinh phí mấy chục vạn mà cũng không cho. Lão Tạ anh ta thì hay rồi, hất tay một phát hơn cả trăm vạn kinh phí đổ xuống sông xuống biển hết!"