Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 260: Trốn ra ngoài!




Editor: Nguyetmai

Tăng Vũ ngạc nhiên: "Không phải cửa Đông đã bị bít lại rồi sao?"

Thanh Doanh và khán giả đều biết cửa Đông, bởi vì nhân vật đã ở trong Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ một thời gian dài, nơi này cũng không quá rộng, cấu trúc không lấy làm phức tạp..

Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ có tổng cộng ba cửa, lần lượt là cửa Nam, cửa Đông, cửa Tây. Phía Bắc là rừng núi hoang vắng, không có đường, do vậy chỉ có tường vây.

Cửa Nam là cửa chính, cũng là cửa được sửa sang lại đẹp nhất, khi phụ huynh đến học viện tham quan, Giáo sư Dương thông thường đều sắp xếp bọn họ đi cửa Nam trước, bởi vì nhìn có vẻ khí thế và đường hoàng.

Cửa Đông và cửa Tây là cửa phụ, có lúc bắt đứa trẻ vào sẽ đi cửa Tây, tương đối lặng lẽ, không thu hút sự chú ý của mọi người.

Cửa Đông cũng tương tự cửa Tây, nhưng không biết vì lý do gì đã sớm bị niêm phong lại. Lúc đầu cửa sắt bị khóa chặt bằng mấy ổ khóa, sau này chắc Giáo sư Dương cảm thấy vẫn không an toàn nên đã hàn luôn hai cánh cửa lại với nhau.

Phía trên cửa sắt còn giăng lưới điện, thông với lưới điện tường vây.

Đương nhiên, bản thân cửa sắt không có điện, bằng không có thể sẽ có người vô tình chạm phải gây ra tai nạn. Nhưng phần phía trên của cánh cửa sắt rất gần với lưới điện, cơ bản cũng không đến hai mươi centimet, với khe hở giữa cửa và lưới điện tuyệt đối không đủ để trèo qua cửa sắt.

Hàn Đào gật đầu: "Đương nhiên tớ biết cửa Đông bị chặn rồi. Nhưng trong nhóm bạn tớ, có người học sửa chữa xe bay, chỗ cậu ấy có những dụng cụ chuyên biệt, có thể dùng súng cắt kim loại cắt một lỗ trên cửa là chúng ta có thể thoát ra ngoài!"

Tăng Vũ có chút mơ hồ.

Quả thực, nếu có súng cắt kim loại thực sự có thể dễ dàng cắt cánh cửa sắt ở cửa Đông, một hai phút là có thể làm xong, hơn nữa hầu như không phát ra tiếng động. Chỉ cần cắt đứt hai thanh cửa trên cổng rào bằng sắt là có thể chui ra ngoài.

Thế nhưng, thực sự có thể chạy thoát ra sao?

Rõ ràng, Tăng Vũ có chút do dự.

Hàn Đào nói: "Tớ biết cậu đang do dự, nhưng bỏ lỡ cơ hội này, sau này tuyệt đối sẽ không còn có cơ hội nào như thế này nữa. Đợi sau khi tớ ra ngoài, bọn họ chắc chắn sẽ phát hiện ra, nhanh thì nửa đêm, muộn nhất cũng chỉ đến năm giờ sáng hôm sau. Một khi bọn họ phát hiện ra, có lẽ lần sau sẽ phá cả cửa Đông đi xây tường lên đấy, đến lúc đó thực sự mọc cánh cũng khó thoát."

"Hơn nữa, cho dù cậu thoát ra cũng không có ích gì, ở đây rừng núi hoang vắng, nếu như không có người tiếp ứng, chỉ dựa vào đôi chân của cậu, chạy gãy chân chưa chắc đã có thể chạy đến thành phố xung quanh! Một khi phát hiện có kẻ bỏ trốn, bọn họ chắc chắn sẽ phái người đi tìm. Bọn họ có xe, chỉ cần cậu ở bên ngoài thì nhất định sẽ bị bắt lại. Hơn nữa, cho dù cậu thực sự chỉ dựa vào đôi chân chạy đến thành phố gần đây thì cũng có tác dụng gì chứ? Bọn họ hoặc bố mẹ cậu sẽ trực tiếp báo cảnh sát, nói tìm người nhà bị mất tích. Cậu thấy trong tình huống như thế cậu có thể kiên trì được bao lâu mà không bị bắt chứ?"

"Huống hồ, còn có "đội biệt động", cậu biết không? Do những bậc phụ huynh tự lập lên, cho dù những người chạy trốn chạy xa đến đâu đều sẽ bị bắt lại, chỉ cần bọn họ có thể tìm thấy cậu. Nghe nói, lúc trước có một học viên được bạn giúp đỡ chạy đến khu 6, vậy mà vẫn bị lộ hành tung, bị đội biệt động bắt về. Chỉ dựa vào mình cậu, muốn thoát khỏi nơi này cơ bản là không thể nào."

Tăng Vũ rõ ràng đã dao động, cậu ấy nhìn Hàn Đào: "Cậu thật sự bằng lòng đưa tớ đi cùng chứ?"

Hàn Đào gật mạnh đầu: "Đương nhiên, cậu từng giúp tớ, giờ tớ cũng sẽ giúp lại cậu. Hơn nữa bạn tớ đang lái xe bay đến đây, đưa thêm một người thì có sao chứ? Tôi đã nghĩ kĩ rồi, sau khi thoát ra ngoài sẽ làm việc ở chỗ cậu ấy, tránh sóng gió trước đã, người nhà tớ nhất định sẽ tìm tớ, nhưng chỉ cần chỗ bạn tớ cho tớ chỗ dung thân thì không lo bị tìm thấy!"

"Còn cậu, tớ tôn trọng ý kiến của cậu, nếu như sau khi ra ngoài cậu muốn đi, cậu có thể đi luôn. Tớ nhờ bạn tớ đưa cậu đến thành phố gần đó, cậu có bạn bè giúp đỡ đương nhiên cũng sẽ được an toàn. Nếu như không có ai giúp đỡ thì cứ theo tớ, làm việc ở chỗ bạn tớ, cũng có thể kiếm miếng cơm ăn. Nhất định sẽ khổ một chút, nhưng sẽ không còn ai bắt cậu vào phòng số 13, cũng sẽ không phải chịu đựng ngục tù mỗi ngày như bây giờ!"

Tăng Vũ ậm ờ: "Để tớ... suy nghĩ một lát."

Hàn Đào nhìn đồng hồ: "Cho cậu tối đa mười phút, tớ hẹn bạn tớ ba giờ rồi."

Từng giây từng phút trôi qua, Thang Doanh cảm thấy vẫn có chút không ổn.

Không thể không nói, những lời Hàn Đào nói với Tăng Vũ cực kì có sức mê hoặc.

Động cơ hợp tình hợp lý, "thời hạn chịu án" của Hàn Đào là bốn tháng, sau đó vẫn phải ở đây hai tháng nữa, với lại, cho dù hết hạn, bố mẹ Hàn Đào chưa chắc sẽ đón cậu ấy đi, rất có thể vẫn phải ở đây thêm một thời gian.

Những ngày thế này đừng nói là hai tháng, một ngày đã quá nhiều.

Phương thức trốn ra ngoài rất khả thi, nếu phá hỏng lưới điện, leo tường kiểu bình thường, Tăng Vũ chắc chắn sẽ không đi, bởi vì chuyện đó hoàn toàn không thể thực hiện được. Nhưng nếu Hàn Đào thật sự có bạn tiếp ứng bên ngoài, có xe, có súng cắt kim loại, vậy thì thoát ra từ cửa Đông dường như là sự lựa chọn an toàn tuyệt đối.

Tăng Vũ vào nơi này mới chỉ một tuần, tương lai vẫn còn hai tháng nữa. Đối với cậu ấy, mỗi ngày đều dài như một năm, huống chi là hai tháng?

"Nghĩ xong chưa? Hết thời gian rồi." Hàn Đào thúc giục.

Trên màn hình hiện lên hai sự lựa chọn, lần lượt là "Đi theo cậu ấy" và "Ở lại".

Lần này đến lượt Thang Doanh xoắn xuýt.

Trên phần bình luận đang tranh cãi không ngừng, hai phe vẫn đang tranh cãi trước đó bây giờ càng điên cuồng bình luận.

"Chắc chắn không thể đi được! Nếm mùi dạy dỗ chưa đủ à?"

"Hàn Đào này không giống người xấu, những điều cậu ấy nói đều hợp tình hợp lý."

"Không giống người xấu? Cậu cảm thấy trong đây có người tốt sao? Mới có một tuần thôi, tuần sau phóng viên sẽ đến, Tăng Vũ rõ ràng không thoát được, cậu nghĩ gì vậy?"

"Đúng, nếu chạy thoát, cho dù bị bán đứng hay bị bắt thật, chắc đều sẽ bị sốc điện, Thang Doanh cô phải nghĩ cho kĩ!"

"Lại nữa, Giáo sư Dương lợi dụng tâm lý sợ hãi này của các cậu để muốn làm gì thì làm! Thang Doanh xem xem độ phục tùng của cô là bao nhiêu rồi? Tiếp tục phục tùng nữa thì cô chuẩn bị khép cuộc đời này lại tại đây đi, cuối cùng khi được thả ra, chắc người cũng ngây ngốc luôn, vẫn là "bad ending"!"

"Đúng thế, nhà sản xuất game chắc chắn cũng không hy vọng mọi người ở đây nhẫn nhục chịu đựng như vậy, không thì ý nghĩa của game này ở đâu chứ, bồi dưỡng kẻ thích bị ngược đãi à?"

Thang Doanh cũng rối hết cả lên.

Rõ ràng, dựa theo logic từ đầu tới giờ, ra ngoài chắc chắn không có kết cục tốt đẹp.

Đương nhiên, phán đoán này ít nhiều cũng có chút phiến diện, vì Thang Doanh biết, tuần sau Cao Vĩnh Châu sẽ đến phỏng vấn, lúc phỏng vấn Tăng Vũ vẫn còn ở đó, nếu như bây giờ trốn thoát thành công, vậy kịch bản phía sau hoàn toàn không có cách nào triển khai được. Do vậy xem xét từ góc độ kịch bản game, lần trốn chạy này nhất định sẽ không thành công.

Nếu đã không thành công, vậy chắc chắn sẽ bị sốc điện.

Nhưng như một bình luận nói, nếu cứ chịu đựng như vậy sẽ là lựa chọn tốt nhất hay sao?

Thang Doanh cũng phát hiện mỗi lần đưa ra quyết định phục tùng, độ chống cự sẽ giảm xuống, phục tùng sẽ tăng lên.

Mặc dù hiện tại vẫn chưa thực sự hiểu rõ tác dụng của hai số liệu này, nhưng có thể khẳng định chúng tuyệt đối ảnh hưởng đến chiều hướng của kết cục, thậm chí có thể ảnh hưởng đến độ tự do lựa chọn.

Ví dụ, khi độ chống cự của Tăng Vũ về 0, độ phục tùng cực cao, có thể khi gặp được bất kỳ cơ hội bỏ trốn nào, Tăng Vũ đều chọn từ bỏ, điều này hoàn toàn hợp tình hợp lý về phương diện thiết kế game.

Huống hồ, lần chạy trốn này đã định là thất bại, vậy thì trong quá trình bỏ chạy có thể xảy ra tình huống bất ngờ nào không, hoặc nó mở ra một điều kiện nào thì sao?

Lúc trước Thang Doanh không tìm đường chết là vì tỷ lệ thành công của những hành động đó không cao, cũng không giống sẽ xảy ra tình huống bất ngờ nào.

Nhưng lần này có thể không giống với lần trước.

Thang Doanh suy nghĩ một chút, nói: "Như vậy đi, các khán giả ơi, tôi đã kiểm tra rồi, phần chơi trước đó đã tự động lưu trữ, tôi sẽ chọn ra ngoài cùng cậu ấy xem sao, nếu không được, chúng ta làm lại nhé. Đi xem xem, nói không chừng sẽ có tình huống gì xảy ra thì sao."

Thang Doanh chọn [Đi với cậu ấy].

Hàn Đào gật đầu: "Được, lát nữa cậu chạy ra ngoài cùng tôi, khi đến sân thể dục, cậu có thể nhìn thấy một vài ảo giác, cậu nhất định phải bám sát tôi, nếu không cậu không thể đến được cửa Đông đâu."

Hàn Đào nói có chút ngắt quãng, có điều cho đến hiện tại, Hàn Đào vẫn thể hiện là thực sự muốn đưa Tăng Vũ đi.

Hai người lén lút rời khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng từng bước đi ra ngoài.

Tất cả cửa sổ đều có hàng rào bảo hộ bên ngoài, do vậy nhảy qua cửa sổ là điều không thể. Điều này không chỉ để ngăn học viên bỏ trốn, mà còn phòng trừ trường hợp học viên tự sát.

Rất nhanh, hai người đi đến tầng một ký túc xá.

Lúc này người chơi bước vào một cách chơi ngầm, Hàn Đào ở phía trước, Thang Doanh chỉ cần điều khiển Tăng Vũ đi theo phía sau là được.

Ký túc xá chỗ họ ở có người trực đêm, nhưng dù sao đã hai giờ sáng, người trực ban cũng đang ngủ gà ngủ gật, thỉnh thoảng mới nhìn ra ngoài rồi lại tiếp tục nghịch đồng hồ, khiến hai người họ có cơ hội chạy trốn.

Hàn Đào vẫy tay, Tăng Vũ vội vàng đuổi theo sau. Hai người khom lưng đi qua bên dưới cánh cửa sổ phòng bảo vệ.

Học viện bài xích tất cả các thiết bị công nghệ cao, do vậy ký túc xá không dùng đến bất kỳ hệ thống báo động nào như kiểu còi báo động tự động. Bằng không việc bỏ trốn của hai người sẽ khó gấp mấy lần.

Cửa đương nhiên đã bị khóa rồi, hai người không định đi cửa chính vì làm vậy quá lộ liễu, rất dễ bị bảo vệ phát hiện.

Hai bên hành lang tầng một đều có cửa sổ nhỏ, đối với cơ thể người trưởng thành, độ rộng này không qua được, nhưng đối với hai đứa trẻ vị thành niên Hàn Đào và Tăng Vũ thì có thể miễn cưỡng chui qua, mặc dù có chút khó khăn.

Nhưng sau khi chui ra, làm thế nào để đi đến cửa Đông cũng là một vấn đề.

Vừa điều khiển Tăng Vũ nhảy ra ngoài, màn hình Thang Doanh bị ánh sáng đỏ chiếm hết.

Toàn bộ tầm nhìn đều biến thành một màu đỏ máu!

Lúc trước Hàn Đào đã từng nói, ánh sáng đỏ này đến từ chiếc đèn màu đỏ trên đỉnh tòa nhà, khi đêm xuống có thể chiếu sáng cả Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ, thậm chí ánh sáng còn chiếu rọi cả một vùng hoang vu xung quanh học viện.

Tăng Vũ dụi mắt, cậu rõ ràng trông thấy từ trong góc tối ở phía xa xuất hiện một con quái vật hình thù quái dị, toàn thân phủ đầy máu, đi lang thang không có mục đích…

Tăng Vũ lắc đầu thật mạnh, muốn bản thân tỉnh táo lại.

Hàn Đào thấp giọng nói: "Đừng nhìn nữa, những thứ đó đều là ảo giác, quái vật mỗi người nhìn thấy đều không giống nhau."

"Ảo giác? Sao có thể…" Tăng Vũ cảm thấy không thể tin được.

Hàn Đào nói: "Những thứ thuốc an thần bình thường chúng ta uống đều có ảnh hưởng dần dần đến chúng ta, thứ ánh sáng đỏ đó là một tia bức xạ đặc biệt, khi chúng ta bị chiếu vào sẽ sinh ra ảo giác. Cậu còn đỡ, mới uống có một tuần, cậu biết tớ nhìn thấy thứ gì không? Bỏ đi, không có thời gian giải thích nữa, mau đi thôi."

"Cậu nhớ kĩ đấy, mặc dù là ảo giác nhưng nếu như thực sự bị những con quái vật này bắt được thì vẫn sẽ bị dọa đấy. Một khi bị bắt, ảo giác của cậu sẽ thay đổi, đến lúc đó cảnh tượng kinh khủng nào cũng có thể xuất hiện, cậu có thể bị dọa đến mức hét lên đấy. Nếu như cậu thật sự hét lên, hậu quả như thế nào không cần tớ phải nói đâu nhỉ. Đương nhiên, nếu cậu tự tin chống lại bất kỳ ảo giác nào, rất có khả năng sẽ lết được đến cửa Đông. Có điều theo như tớ thấy, đánh nhau với quái vật chẳng khác nào tự sát."

Hàn Đào giải thích sơ vài câu, sau đó kéo Tăng Vũ lom khom chạy vào góc tối cạnh một tòa nhà nhà.

Hai người vẫn di chuyển một cách lén lút, nhưng đối tượng phải tránh né đã chuyển từ người thành quái vật.

Dưới sự chiếu rọi của ánh sáng đỏ, cảm giác kinh khủng này càng khủng khiếp hơn!

Bây giờ Tăng Vũ đã biết vì sao Giáo sư Dương nhất định bắt bọn họ uống thứ thuốc đó, cũng biết vì sao Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ không cần sắp xếp người tuần tra buổi tối.

Bởi vì không cần tuần tra!

Những thứ thuốc thần kinh này, cộng thêm tia bức xạ màu đỏ đặc biệt kia sẽ khiến tất cả mọi người bỏ trốn khỏi ký túc xá nảy sinh ảo giác, tự tưởng tượng ra rất nhiều quái vật kinh khủng.

Mặc dù những con quái vật này là ảo giác, nhưng đó quả thực là những ảo giác rất chân thực. Nếu Tăng Vũ cảm thấy mình bị phát hiện, vậy những con quái vật này sẽ thi nhau xông lên, trong tình huống kinh khủng cực độ như thế, rất có khả năng bị dọa đến ngất đi, chứ đừng nói đến hét lên.

Nếu giữa buổi đêm tĩnh lặng đột nhiên có một tiếng hét chói tai vang lên, hậu quả không cần phải nói nhiều, chắc chắn người trực đêm sẽ đến bắt tại trận ngay lập tức.

Game vẫn đang tiếp tục, hiện tại vẫn trong phân đoạn di chuyển lén lút.

Trong mắt của Tăng Vũ, cả Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ giờ đây đã biến thành nơi hưởng lạc của quái vật, có một số con quái vật đang ngủ say, có một số đang đi loanh quanh. Hàn Đào dắt theo cậu ấy, cẩn thận tiến về phía trước dưới những khoảng tối của tòa nhà.

Hành động của lũ quái vật này có quy tắc nhất định. Hàn Đào có vẻ thuộc đường, đây tuyệt đối không phải là lần đầu tiên cậu ta chạy ra ngoài trong đêm tối.

"Những người khác nhau chỉ nhìn thấy vẻ ngoài quái vật không giống nhau, vị trí và hành động của quái vật lại giống nhau… cũng chính là nếu như tìm ra một con đường thì có thể học thuộc."

"Hàn Đào này, không biết đã lén trốn ra ngoài bao nhiêu lần rồi mới có thể nhớ rõ đến thế."

"Đợi đã, cậu ta lén lút trốn ra ngoài nhiều lần như vậy đều không bị bắt à? Hay là…"

Những băn khoăn trong đầu Thang Doanh, cứ tiếp nối nhau.

Nhưng tình hình hiện tại cấp bách, Thang Doanh phải tập trung tinh thần tránh khỏi ánh mắt quái vật, do vậy tạm thời không thể phân tâm nghĩ nhiều như vậy.

Nói thật, độ khó lần hành động lén lút này không quá cao, nhưng tuyệt đối không thấp chút nào.

Có Hàn Đào dẫn đường phía trước, chỉ cần không tự tìm đường chết thì nhân vật hoàn toàn có thể đi hết hành trình, nhưng nếu không có Hàn Đào, để Tăng Vũ tự đi, đoán chừng tỷ lệ thành công cực kì thấp.

Cuối cùng, qua rất nhiều trắc trở, hai người đã đến được gần cửa Đông.

Khi tới được đây, lũ quái vật lang thang đã biến mất, có điều dưới sự chiếu rọi của ánh sáng đỏ, cánh cửa sắt toát lên vẻ đáng sợ.

Tăng Vũ dựa vào tường rào, thở hổn hển.

Thần kinh lúc trước luôn căng thẳng cao độ cuối cùng cũng được thả lỏng một chút, Tăng Vũ như có cảm giác vừa trở về từ cõi chết.

Nhưng mà, Tăng Vũ nhìn bên ngoài cửa Đông: "Bạn của cậu đâu?"

Hàn Đào không trả lời, nhìn về một hướng khác.

Một dáng người mặc áo blouse trắng nhẹ nhàng bước đến.

Giáo sư Dương vẫn giữ biểu cảm ngoài cười nhưng trong không cười: "Hàn Đào, cậu làm tốt lắm, những lỗi của cậu sẽ được xóa hết, về cuộc cạnh tranh cán bộ lớp lần sau, tôi sẽ xem xét đến cậu."

Hàn Đào cúi đầu: "Cảm ơn chú Dương, giúp đỡ các bạn cùng học là việc cháu nên làm mà."